Chương 59: Thích người cùng giới

Đào Lý Bất Ngôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.


Sau khi vào văn phòng thì Ngôn Hề liền cho biết danh tính, sau đó đề nghị cho xem băng ghi hình lớp học.
Nàng thản nhiên nói: "Bây giờ lớp học và hành lang trong trường đều có lắp đặt thiết bị giám sát, xem băng ghi hình sẽ biết, là ai gây sự trước, cuối cùng nguyên nhân dẫn đến sự việc là do ai."
Nàng đứng đó, thanh âm bình tĩnh trấn định. Gia trưởng của đối phương biểu hiện giống như một chú mèo rụng lông meo meo tìm mẹ, hai vị lão sư sứt đầu mẻ trán biểu hiện rõ vẻ mệt mỏi, mà nàng sau một ngày làm việc, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng tỏ trong văn phòng, chân dài đứng thẳng, khí chất thanh tĩnh điềm đạm.
Trong băng ghi hình, là nam sinh tự mình đến cửa, khí thế của hắn ngang ngược, tuy rằng không nghe được thanh âm, nhưng mà hiển nhiên là đang mắng người.
Ngôn Hề bỗng nhiên nheo mắt, ngay từ đầu đều là đang tranh cãi, sau đó An Chi đứng dậy nói câu gì đó, nam sinh bỗng nhiên hướng đến An Chi nói một câu, làm An Chi sợ hãi kêu lên một tiếng, Hứa Gia Nhĩ mới động thủ đẩy hắn một chút.
"Các ngươi xem các ngươi xem, là nàng động thủ trước, không phải con của ta!" Gia trưởng của đối phương kêu lên.
Nhưng mà một giây sau nàng liền không nói được gì nữa, chẳng qua Hứa Gia Nhĩ chỉ đẩy con trai của nàng một chút, mà người vung nắm đấm trước chính là con trai của nàng.
Ngôn Hề câu khóe môi lên.
Hứa Gia Nhĩ cùng An Chi được gọi vào.
"Là ta mắng các nàng trước, Hứa Gia Nhĩ chính là đồ biến thái a, nàng là đồng tính ..." Nam sinh không chịu nổi ánh mắt của mọi người, ưỡn thẳng cổ kêu lên.
Mọi người trong phòng an tĩnh mấy giây. Hay vị lão sư lúng túng, Hứa Gia Nhĩ cười lạnh, An Chi bình tĩnh.
Mẹ của nam sinh hoảng sợ nói: "Chuyện này...Này, đây là biến thái a..." Ánh mắt của nàng thoáng cái trở nên chán ghét.
Hứa Gia Nhĩ vừa định mở miệng, Ngôn Hề bình tĩnh dò xét đối phương, đưa tay ngăn Hứa Gia Nhĩ một chút, nói: "Đồng tính thì làm sao? Người có văn hóa đã sớm biết đây không phải là một loại hiện tượng dị thường, giống như có người trời sinh là thuận tay trái có người không phải, có người thích mèo có người thích chó. Ngươi có thể biểu đạt quan điểm của ngươi, nhưng mà ngươi không thể bôi nhọ nhân cách của những người không giống ngưoi. Đứa nhỏ bên phía chúng ta chắc chắn là sẽ không nói xin lỗi."
Lúc Ngôn Hề nói chuyện, nàng đi về phía trước một bước, một bộ dáng đem An Chi và Hứa Gia Nhĩ bảo vệ ở sau lưng. Hứa Gia Nhĩ liếc nhìn sườn mặt của Ngôn Hề một cái. Lại quay đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tỏa sáng của An Chi nhìn Ngôn Hề.
"Ngươi ngươi ngươi..." Gia trưởng của đối phương nghẹn họng không biết trả lời thế nào, ngược lại nàng nói với hai vị giáo viên chủ nhiệm: "Này, trường học của các ngươi cũng thu nhận loại học trò như vậy sao?"
Lúc này Bàng lão sư mở miệng: "Hứa Gia Nhĩ đồng học là đạt điểm đứng đầu khi thi tuyển vào trường, bây giờ nàng cũng xếp vị trí thứ ba trong lớp, nàng giành được một nghìn năm trăm danh hiệu quán quân tại các đại hội thể dục thể thao, nàng là thành viên của đội bóng rổ, phẩm học kiêm ưu, đạo đức và tinh thần phát triển toàn diện, trường của chúng ta vì sao không thể thu nhận học trò như vậy?"
"Lão, lão sư..." Đối phương nghẹn họng nhìn trân trân, xoay qua một vị chủ nhiệm lớp khác, "Các ngươi chỉ xử lý như vậy sao?"
Hai vị chủ nhiệm lớp liếc nhìn nhau, "Hai học trò đều bị xử phạt cảnh cáo, ghi lỗi một lần."
"Chỉ như vậy sao? Nhưng mà nàng đẩy người trước ..."
"Là con trai của ngươi mắng chửi người trước, còn đánh người trước nữa." An Chi nhịn không được nói.
Nam sinh kia chỉ về phía các nàng nói: "Các ngươi đang yêu đương sớm!"
Lông mày Ngôn Hề đột nhiên nhíu lại. An Chi nhanh chóng nhìn thoáng qua Ngôn Hề, gương mặt đỏ lên phản bác: "Chúng ta không có!"
Hứa Gia Nhĩ lạnh lùng nhìn về phía hắn nói: "Nghe nói ngươi theo đuổi hoa khôi của lớp trọng điểm không thuận lợi mới tìm ta gây sự, rốt cuộc là ai muốn yêu sớm a?"
"Ta và tiểu lớp trưởng của chúng ta chẳng qua là đang học bài mà thôi, cho nên kết quả kỳ thi tháng lần này của chúng ta rất tốt, còn ngươi? Ngươi đứng thứ mấy a? Có thời gian đến cửa gây sự còn không bằng về nhà học thuộc thêm vài từ đơn a!"
Nam sinh á khẩu không trả lời được, sắc mặt biến đổi, nắm chặt nắm đấm.
"Làm sao vậy, ngươi còn muốn đánh người sao? Chủ động trêu chọc người là ngươi, vu oan người khác là ngươi, đánh người cũng là ngươi."
Lúc này tâm tình của Ngôn Hề đã trầm càng thêm trầm, lời nói chậm rãi mà có trật tự: "Các lão sư, ta lo lắng có những người như vậy ở gần đứa trẻ nhà chúng ta, trường học là nơi học tập tri thức và cách làm người, không phải nơi để đánh nhau chửi mắng nhau, ta cho rằng xử phạt cảnh cáo cùng ghi lỗi là không đủ, ta cũng cần có các biện pháp an toàn cụ thể hơn, nếu không ta sẽ để đứa trẻ nhà chúng ta đến trường khác học."
"Ta cũng muốn đi trường khác học." Hứa Gia Nhĩ nói ra.
"Loại người đồng tính như các ngưoi sao có thể ở trường học..."
"Pháp luật Trung Quốc và nội quy của trường học không có quy định thích người cùng giới tính sẽ bị xử phạt..." Ánh mắt Ngôn Hề lướt qua hai mẹ con đang đứng đối diện, nói, "Ngược lại đối với những người không tuân thủ trật tự, không nghe theo lời khuyên can, dùng ngôn ngữ thách thức gây chuyện, vu khống người khác, làm tổn thương người khác dưới các hình thức khác nhau, sẽ đưa ra hình thức cảnh cáo nghiêm trọng, nếu như không thay đổi, trường học có quyền khai trừ hồ sơ học tập."
"Ta nói đúng không? Các lão sư." Ngôn Hề hỏi hai vị chủ nhiệm lớp.
Hai vị chủ nhiệm lớp gật gật đầu.
"Chuyện này...Này làm sao có thể khai trừ..." Lúc này hai mẹ con kia mới thật sự phát hoảng. Hắn dựa vào năng khiếu thể dục thể thao mới có thể vào Viện khoa học công nghệ, nếu như bị khai trừ không biết còn có thể được vào một trường tốt như vậy hay không.
"Được...Sau này ta sẽ tránh xa các ngươi là được."
Có vài người vĩnh viễn không có cách nào biết tôn trọng người khác, chỉ đến khi lợi ích của bản thân hắn bị uy hiếp, hắn mới có thể thức thời cùng nhượng bộ.
Hứa Gia Nhĩ hừ một tiếng.
"Đủ chưa." Người gia trưởng kia dùng giọng điệu căm hận nói.
Ngôn Hề như có như không câu khóe môi lên: "Đứa nhỏ nhà ngưoi và Hứa đồng học đã bị các lão sư xử phạt. Chuyện này không cần ta quản, nhưng mà hắn nhất định phải nói xin lỗi đứa nhỏ nhà chúng ta."
An Chi chưa từng thấy qua khía cạnh này của Ngôn Hề, ánh mắt của nàng cũng không có cười, thần sắc vẫn là ấm áp, giọng nói bình tĩnh, nhưng mà trong lời nói có sự che chở rõ ràng dành cho mình.
Nàng đứng ở bên cạnh Ngôn Hề, bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ ở những nơi những thời điểm nàng không biết Ngôn Hề cũng đã bảo vệ nàng như vậy, bảo vệ nàng, không nỡ để cho nàng chịu một chút ủy khuất nào.
Bàn tay An Chi đưa qua, lén lút kéo ống tay áo Ngôn Hề. Ngôn Hề theo tư thế của nàng, nắm lấy cổ tay nàng.
Người kia cứ như vậy nắm lấy nàng, vẫn cứ như vậy cho đến khi mọi chuyện được xử lý xong.
Chờ sau khi mọi người ra khỏi văn phòng hai vị giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc mới thở phào.
"Đợi một chút, vị gia trưởng này rất giống một người dẫn chương trình a."
Sau khi hai mẹ con kia đi ra ngoài, con trai mang thần sắc mệt mỏi, người mẹ nhíu mày, vỗ tay thật mạnh nói: "Nguyên lai là người dẫn chương trình kia ..."
"Mẹ? Là ai..."
"Con trai, về sau con thật sự đừng có lại gây sự với hai người kia, đừng quan tâm các nàng có đồng tính hay không a, các nàng có bệnh cũng không phải là chúng ta, nữ nhân vừa rồi nhất định là có bối cảnh...Chúng ta không thể trêu vào..."
"Còn có a, con phải cố gắng học tập một chút a..."
Từ văn phòng đi ra, An Chi quay đầu nhìn nhìn Hứa Gia Nhĩ: "Ngươi làm sao về nhà a?"
"Tự mình về được." Nửa gương mặt trắng nõn của Hứa Gia Nhĩ bầm sưng lên, khóe miệng cũng sưng lên, nàng liếc qua Ngôn Hề, lại liếc qua bàn tay nàng đang nắm cổ tay An Chi, lộ ra dáng tươi cười: "Cám ơn a di..."
Ngôn Hề nghiêng đầu nhìn nhìn người kia, lúc nghe thấy cách xưng hô này nàng cứng người một giây, gật gật đầu. Tỏ vẻ đã nhận lòng biết ơn của người kia.
Ngược lại An Chi bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Gia Nhĩ một cái.
"Về chứ?" Ngôn Hề nhẹ giọng hỏi nàng.
An Chi "Ân" gật cái đầu nhỏ.
Lúc này ánh đèn thành phố đã thắp sáng như ban ngày, trường dạ vị ương*. Ngôn Hề chuyển tay lái, lái xe trên đường về nhà.
(*Đêm dài vô tận)
An Chi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không biết tại sao lại cảm thấy rất vui vẻ, nhếch má lúm đồng tiền lên cười.
"Di di! Ngươi thật soái!" An Chi nịnh nọt nói, ánh mắt sáng long lanh.
Ngôn Hề lườm lườm nàng, nhịn không được cười khẽ vài tiếng, đang muốn nói gì đó, An Chi: "Ồ...Ngươi còn ở đây sao?"
Ngôn Hề theo tầm mắt của nàng nhìn qua, Hứa Gia Nhĩ một mình đung đung đưa đưa mà đi ở phía trước.
Trong lòng nàng khe khẽ thở dài.
Ba phút sau, Hứa Gia Nhĩ ngồi vào chỗ ngồi phía sau, cười nói: "Cám ơn, a di."
Gương mặt Ngôn Hề không thể nhận ra lại cứng đờ.
An Chi quay đầu lại trừng nàng, "Mặt của ngươi không đau sao "
"Đau a, ai, ngươi xem khóe miệng của ta, có xẹp xuống chưa..." Hứa Gia Nhĩ đưa gương mặt đến, An Chi tới gần nương ánh sáng mờ ảo nhìn khóe miệng của nàng: "Chưa, với lại nửa gương mặt bên này của ngươi cũng bị bầm tím..."
"A...Trách không được đau quá."
"Vậy tại sao ngươi còn cậy mạnh, muốn tỏ vẻ soái sao?"
Khoảng cách hai người quá gần, một chút cũng không có phát hiện ra.
Khóe mắt Ngôn Hề nhìn liếc qua, khẽ nói: "Đào Đào, ngồi xuống đi."
"Ah, được." An Chi nhu thuận mà ngồi lại.
Ngôn Hề giương mắt, từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt mang theo chút tìm hiểu dò xét của Hứa Gia Nhĩ.
Thanh chắn trước cổng trường nhấc lên, xe thuận lợi chạy ra khỏi cổng trường.
Hứa Gia Nhĩ yên tĩnh trong chốc lát, lại chồm lên phía trước nói chuyện với An Chi, cái gì mà "Bài tập luyện giọng tiếng Anh ngươi làm chưa?" "Nếu không ngày mai ta xin phép nghỉ là được rồi." "Nhà của ngươi ở đâu?" các loại.
An Chi câu có câu không trò chuyện với nàng, cũng không có xoay người qua.
Ngôn Hề giữ im lặng, một đường lái xe ổn định lại nhanh chóng, đưa Hứa Gia Nhĩ về nhà.
Màn đêm đã buông xuống, An Chi vùi người vào vị trí phó lái, ngẩng đầu che miệng lại, ngáp một cái.
"Mệt mỏi sao? Nếu không thì ngủ một lát đi." Ngôn Hề nhìn đồng hồ.
"Ân...Không buồn ngủ, về nhà rồi ngủ." An Chi cười với nàng.
Những lời nói vừa rồi của Ngôn Hề vẫn còn vang lên ở bên tai nàng, "Đồng tính chính là lựa chọn của cá nhân mà thôi, tựa như có người thuận tay trái có người thuận tay phải, rất bình thường." Đây là phản ứng của nàng đối với chuyện "Thích người cùng giới", An Chi cảm thấy bách chuyển thiên hồi, rốt cuộc ổn định một ít.
Nàng nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ xe bao phủ lên sườn mặt Ngôn Hề, nghĩ rằng có lẽ nàng cũng nên dũng cảm một chút, tiến thêm một bước hỏi cái nhìn của Ngôn Hề về vấn đề "Nữ sinh thích nữ sinh", người kia có thể tiếp nhận sao? Người kia đã từng gặp qua sao?
Trước kia nàng từng nói nàng thích "Người chân thành và dịu dàng", có phải những tính chất đặc biệt này tương đối quan trọng, mà giới tính thì không quan trọng chút nào hay không?
An Chi rục rịch. Muốn hỏi hay không? Muốn hỏi hay không? Dũng cảm hỏi một chút, hay là hỏi một câu đi.
Nàng căng thẳng trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên cuồng loạn.
"Đào Đào..."
"A?" An Chi giật mình nhảy dựng lên một chút, tâm tư vừa rồi thoáng cái liền tiêu tán, vội vàng ngồi ngay lại.
Nội tâm Ngôn Hề bối rối đến bối rối đi, thăm dò hỏi: "Sau này mỗi ngày vẫn muốn ở lại tự học sao?"
An Chi nghe nàng nói, cho rằng Ngôn Hề vẫn còn lo lắng nam sinh vừa rồi tìm đến các nàng gây khó dễ, suy nghĩ một chút, "Cũng không cần, ta về nhà cũng có thể tự học."
"...Muốn dành thời gian cùng bạn học nhiều hơn một chút cũng được." Trong lòng Ngôn Hề lại lần nữa tự nhắc nhở bản thân rằng An Chi cần chơi với bạn cùng tuổi, chính mình không thể quá trói buộc nàng.
An Chi chớp mắt mấy cái, có chút không quá xác định được ý tứ thật sự của Ngôn Hề là gì.
Ngôn Hề thở dài nhỏ đến mức không nghe thấy nổi, đưa bàn tay phải qua, khe khẽ sờ lên đầu của nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn nói ra một câu kia: "Lấy chuyện học là đầu, biết không?"
Trong nháy mắt, An Chi cho rằng Ngôn Hề đang muốn nói với nàng chuyện gì đó, chỉ là người kia nói xong câu này, cũng không nói gì nữa.
An Chi cảm thấy Ngôn Hề vẫn còn coi nàng là trẻ con, trong lòng thẫn thờ.
Nhưng mà, nàng xác thực còn nhỏ.
Đây là điều tạm thời làm cho nàng bất lực.