Chương 47: Ta không cho phép ngươi gặp lại nàng

Đào Lý Bất Ngôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.


An Chi lo lắng đến độ đầu đầy mồ hôi, tìm một vòng cũng không tìm được xe đạp. Lồng ngực vừa ngột ngạt vừa khó chịu. Mặt trời đã sắp xuống núi, không khí vẫn là oi bức kín bưng không có kẽ hở.
Đã không còn sớm nữa, cần phải trở về.
An Chi chỉ có thể từ bỏ, phi thường đau lòng. Đây là xe đạp Ngôn Hề mua cho nàng, nàng lau khóe mắt một chút, khóc đến thật lợi hại, vẫn luôn hút không khí.
Nàng đợi xe buýt một hồi cũng không đợi được, liền tự mình đi bộ về.
Con đường bình thường đi xe chỉ mất nửa tiếng nhưng hôm nay nàng đi bộ thật lâu. May mắn thay con đường rất quen thuộc. Đi tới đi tới, đôi chân bắt đầu như nhũn ra, giống như là đang đạp lên bông mềm. Thế giới trước mắt bắt đầu trở nên mờ ảo, An Chi gắng mở to đôi mắt, một giây trước vẫn còn là cảnh sắc ánh mặt trời tàn, một giây sau là khung cảnh được bao phủ bởi toàn một màu xanh. Nàng khó khăn đi tới, vẫn là không hít thở nổi, ù tai, bỗng nhiên khung cảnh lúc sáng lúc tối trước mắt biến thành một màn trắng xóa đầy hoa tuyết.
An Chi cảm thấy mình bị cảm nắng rồi, cắn răng, gắng gượng không thể bị ngất đi. Nàng muốn bước nhanh vào trong nhà, chỉ là bàn chân mềm nhũn, trong ngực ngột ngạt buồn nôn, tầm mắt cứ lóe lên lóe lên. Thật vất vả tìm được về tiểu khu, đi tới biệt thự của Ngôn Hề.
Nàng đỡ lấy cánh cổng, bàn tay run rẩy lấy thẻ vào nhà, lúc này toàn thân nàng đã vô lực, vừa định gọi người.
Vài thanh âm liên tục truyền đến, là Ngôn Hề, dường như đang nói chuyện với người bên cạnh nàng, nghe rất lo lắng: "Ta đi tìm một vòng, Y Y ngươi đi báo cảnh sát a, Lưu di ở trong nhà đợi..."
Sau đó thanh âm dừng lại.
Nàng vừa định nói nàng trở về rồi...
"Tiểu An Chi..." Tiếng kêu của Liễu a di.
An Chi phải bám vào cánh cổng mới không trượt xuống, bỗng nhiên, cánh tay nàng được nắm lấy, hơi thở quen thuộc đến gần, cái ôm ấp mềm mại ôm lấy nàng, vốn là khe khẽ, sau đó lại dùng sức, để cho nàng đem toàn bộ trọng lượng thân thể đều dựa vào.
"Di di..." Hốc mắt An Chi như kim châm.
"Xe, xe mất rồi..."
"Đào Đào..."
"Ai nha, nhanh ôm đứa bé vào nhà, sắc mặt nàng xanh mét rồi, đây là bị cảm nắng rồi..."
"Ngôn Hề...Ngươi ôm nàng di chuyển được không? Có muốn ta...Nha...Sức lực của ngươi thật lớn..."
Tất cả tầm nhìn của An Chi đều tối đen đi, vẻn vẹn chỉ kịp nghe được hai câu này.
Liễu Y Y cũng có chút sợ hãi, nàng cùng Ngôn Hề tìm An Chi hơn một giờ, làm sao cũng liên lạc không được, tìm gần trường học một vòng. Cũng may An Chi tự mình trở về rồi, vừa về đến gương mặt đã trắng như tờ giấy, không nói được lời nào liền bất tỉnh.
Bây giờ nằm trên ghế sofa trong phòng khách, uống hơn nửa chén nước muối, Lưu nãi nãi cầm cây quạt khe khẽ quạt cho nàng.
"Không sao, không sao, để nàng ngủ một hồi...Đứa bé đáng thương..."
Liễu Y Y nhìn đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, trong lòng cũng chịu không nổi.
Lúc đó vừa vặn nàng cùng Ngôn Hề nói muốn dẫn An Chi đi ăn cơm, ủng hộ cô bé trước khi thi. Trên đường đến trường học, Ngôn Hề liền nhận được điện thoại của bạn học An Chi.
Ngôn Hề nghe xong sắc mặt liền thay đổi.
Gọi điện thoại cho An Chi không được, đến trường học cũng không tìm được người, Ngôn Hề lái xe, tìm kiếm chung quanh một vòng, còn bị nhận vé phạt. Cảnh sát giao thông vừa viết vé phạt vừa nói một câu: "Ồ, ngươi không phải vị kia..."
Mặt Ngôn Hề không thay đổi vứt lại hai chữ "Hạnh ngộ", liền lái xe đi.
Liễu Y Y nhìn thoáng qua Ngôn Hề, nàng nheo ánh mắt, không hề chớp mắt mà chăm chú nhìn An Chi.
Nàng đi qua, nói với Lưu nãi nãi: "Ta ôm nàng lên phòng, như vậy dễ ngủ hơn một chút."
Nói xong, nàng cúi người xuống, một tay nâng An Chi dậy nương đến bả vai của nàng, tay còn lại đưa qua bắp đùi của cô bé. Nàng cúi đầu khe khẽ kêu một tiếng Đào Đào ở bên tai An Chi, rõ ràng là đã ngủ rồi, nhưng mà An Chi làm như đã cảm ứng được mà ôm lấy cổ của nàng, sau đó tay kia của Ngôn Hề ôm sát cô bé, hơi dùng sức một chút vưng càng ôm cô bé lên.
Động tác làm liền một mạch, còn muốn tự nhiên hơn so với lần ôm vừa rồi, Liễu Y Y nhìn phải há hốc miệng.
Khi An Chi vẫn còn nhỏ, Ngôn Hề liền thường xuyên ôm cô bé vào lòng, nàng thấy qua rất nhiều lần, lúc ấy chỉ cảm thấy hình ảnh đó ấm áp đáng yêu mà thôi. Nhưng bây giờ An Chi đã là một thiếu nữ mười ba tuổi cao một mét sáu, tuy rằng mười ba tuổi so với các nàng thì vẫn tương đối là còn nhỏ, chỉ là, chỉ là...
Ngôn Hề vốn có hình dáng ngự tỷ cao gầy chân dài, tiểu An Chi đáng yêu mềm mại, mà cái tư thế này lại là kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn ...
Hình tượng làm sao lại cảm thấy có chút...Mập mờ...
Từ này nhảy ra trong đầu của nàng nàng cũng không dám nhận...
Liễu Y Y mãnh liệt lắc đầu, trong đầu nàng chứa cái gì vậy, ngươi xem Lưu di có bao nhiêu bình tĩnh, có bao nhiêu bình thường, Lưu di đi theo sau Ngôn Hề, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chậm một chút chậm một chút...Để cho nàng ngủ trước đi, ta đang nấu cháo trong bếp, đợi chút nữa cho nàng ăn một chút..."
Liễu Y Y lại mãnh liệt lắc đầu, đem cái từ này ném ra khỏi đầu, "Chết tiệt Tấn Giang, hại ta thật thảm..."
Liễu Y Y đang đứng dưới lầu lắc đầu, Ngôn Hề mang gương mặt lạnh lùng đi xuống, nói với nàng: "Đi cùng ta một chuyến."
"Đi đâu?"
"Đi tìm Đào Trân Trân."
"Hả?"
Không đợi nàng kịp phản ứng, nàng lại ngồi vào trong xe, Ngôn Hề khởi động xe "rầm rầm". Liễu Y Y kiểm tra dây an toàn nhiều lần, nắm lấy cái nắm tay phía trên đầu, "Chờ đã, chờ...Chậm một chút chậm một chút, cảnh sát giao thông cảnh sát giao thông..."
Nửa giờ sau, ở dưới một chung cư, Liễu Y Y đỡ cửa xe, thiếu chút nữa là nôn ra.
Nữ nhân này, đem lộ trình một giờ biến thành nửa giờ.
"Làm sao ngươi biết...Nàng ở đây?" Liễu Y Y thật vất vả thở gấp, đem cái gương nhỏ ra chỉnh lại dung nhan đã có chút biến sắc của mình.
"Nàng nói cho ta biết, ta chỉ không biết chính xác nàng ở căn nào mà thôi." Ngôn Hề lấy điện thoại di động ra gọi, làm tư thế chờ một chút đối với Liễu Y Y còn đang muốn truy vấn.
"Đào Trân Trân, là ta, ta ở dưới lầu, là ngươi xuống đây, hay ta lên đó?"
Liễu Y Y mở to mắt, nói chuyện không khách khí như vậy?
Chờ chút, Liễu Y Y liếc trộm Ngôn Hề, hàng lông mi cong dài của nàng khép lại, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng mà Liễu Y Y luôn cảm thấy nàng đang tức giận. Nói thật, Liễu Y Y chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Hề sinh khí, một lần cũng không có, tính tính nàng ấm áp, không phải người hiền lành, mà là loại dịu dàng khi đã tu chỉnh qua các góc cạnh, không chạm đến điểm mấu chốt của nàng, bình thường nàng sẽ không nổi giận. Bất quá lại nói, người chưa bao giờ nhìn thấy nổi giận, bây giờ bầu không khí này có chút đáng sợ.
"Không phải...Ngươi đã sớm biết nàng trở về nước..."
"Ta vốn muốn để Đào Trân Trân chờ Đào Đào thi cao trung xong mới đi tìm nàng, cho nên ta không nói với Đào Đào...Những ngày này ta cho Vương thúc đưa đón nàng, thật không nghĩ đến hôm nay trường nàng cho tn học sớm." Mái tóc Ngôn Hề bay trong gió, nàng đưa tay vuốt xuống. Ánh mắt nhìn hướng về một nơi.
Liễu Y Y theo ánh mắt của nàng nhìn thấy nữ nhân đang đi tới. Đây là mẹ ruột của tiểu An Chi, là người làm cho cô bé khổ sở đến như vậy.
Quả nhiên là mỹ nhân, cao gầy lã lướt đi tới đây.
"Ngôn Hề?" Đào Trân Trân đi đến trước mặt nàng, nhìn lướt qua Liễu Y Y, khẽ chau mày.
"Nói ngắn gọn, ta không đồng ý cho ngươi về sau gặp lại Đào Đào." Gương mặt Ngôn Hề lạnh lùng nói.
Lông mày Đào Trân Trân cau lại càng chặc hơn, nàng nhìn chằm chằm vào Ngôn Hề, thở ra một hơi: "Ngôn Hề, ta cám ơn ngươi chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, nhưng mà về sau..."
Ngôn Hề cắt ngang nàng: "Ngươi không cần cám ơn, không phải ta nể mặt ngươi, ta là bởi vì Đào Đào."
Lúc này mới nói hai câu, đã là tia lửa bắn ra bốn phía. Liễu Y Y yên lặng rút lui một bước, ôm lấy cánh tay.
Đào Trân Trân hơi cúi đầu xuống, bên môi có chút cười khổ, thấp giọng học theo nói: "Đào Đào...", nàng ngẩng đầu lên nói: "Đây là nhũ danh ba của ta đặt cho An Chi...Xem ra, tình cảm của các ngươi rất tốt."
Ngôn Hề thản nhiên nói: "Nàng đã sống cùng ta hơn bảy năm rồi."
Hai người trong cuộc không cảm thấy có cái gì không đúng, Liễu Y Y trừng lớn hai mắt, nghiêng đầu nhăn mặt, luôn cảm thấy...Lời này là lạ...
Đào Trân Trân thở dài: "Hôm nay ta chẳng qua là đến xem nàng một chút, ta đương nhiên hy vọng nàng có thể đến sống cùng ra, để ta bù đắp cho nàng."
"Bù đắp? Được, vậy ta hỏi ngươi, ngươi đón nàng đi, nàng sẽ sống cùng ngươi sao? Ngươi đã thương lượng với ông xã của ngươi chưa? Bây giờ trong nhà ngươi có một phòng riêng cho nàng không? Mấy tháng nữa ngưoi liền sinh con rồi, Đào Đào làm sao đây? Ngươi làm sao cam đoan ngươi sẽ không bỏ mặt nàng? Có phải ngươi muốn đưa nàng đến ký túc xá hay không? Ngươi biết nàng muốn thi vào trường cao trung nào, ngươi biết nàng muốn thi vào trường Đại học nào hay không? Những vấn đề này, bây giờ ngươi trả lời được, ta mới đồng ý cân nhắc xem có nên để cho Đào Đào tới ở với ngươi hay không."
Lông mày Đào Trân Trân nhảy lên, đoán chừng một chuỗi vấn đề này đã làm cho nàng có chút nén giận, giọng nói cũng có chút chùng xuống: "Ngôn Hề, nàng là nữ nhi của ta. Dựa vào cái gì phải được ngươi đồng ý?"
"Ồ?" Ngôn Hề câu khóe môi lên, "Nguyên lai ngươi còn biết?"
...
Liễu Y Y lén thở ra một hơi, bầu không khí thật căng thẳng a...Chỉ là có chút cảm giác ngoài ý muốn, đây là cái cảm giác quỷ dị gì.
"Vạn nhất nàng nguyện ý cùng ta thì sao?" Đào Trân Trân nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngôn Hề không chút do dự: "Vậy ta cũng không đồng ý."
"Ngươi dựa vào cái gì?"
"Dựa vào việc nàng đã ở bên cạnh ta bảy năm nay, bây giờ nàng còn rất nghe lời ta, nếu như nàng không nghe...Ta có thể đi kiện ngươi."
Lông mày Đào Trân Trân lại kịch liệt nhảy lên.
"C-K-Í-T..T...T..." Hàm răng của Liễu Y Y thật chua rồi.
"Ngươi biết ngươi và Trần Mộ Tề cũng không có kết hôn, mà Đào Đào họ Đào, nghiêm túc mà nói ngươi mới là người giám hộ đầu tiên, nhiều năm như vậy ngươi hoàn toàn biến mất không thấy, thậm chí cũng không gọi điện thoại lần nào. Mà Trần Mộ Tề, cũng không hơn ngươi bao nhiêu, hắn có đưa tiền nuôi dưỡng Đào Đào mười ba năm nay, mà ta có thể xem như là dưỡng mẫu của nàng, tuy rằng ta không hiểu nhiều về pháp luật, nhưng chỉ cần tìm một luật sư tốt, chín phần mười là ta có thể kiện ngươi tội vất bỏ vô trách nhiệm."
"Coi như là vạn nhất kiện không thành công, trong tình huống bây giờ của ngươi, toà án không nhất định sẽ cho ngươi tiếp tục làm người giám hộ của Đào Đào, sẽ để cho Trần Mộ Tề làm, mà những năm này Trần Mộ Tề đã thương lượng xong với ta, giữa ta và hắn, hắn yên tâm để cho ta tới chiếu cố Đào Đào."
"Cho nên Đào Đào nhất định sẽ ở bên cạnh ta. Cho nên, Đào Trân Trân, từng là bạn học, bây giờ ta chính thức nói với ngươi, ngươi tránh xa Đào Đào một chút, ta không cho phép ngươi gặp lại nàng."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Hề là thật sự tức giận rồi, những người bình thường tốt tính không hay tức giận, khi nóng giận lên, rất đáng sợ a...