Chương 25: Tiểu học giai đoạn sau cùng

Đào Lý Bất Ngôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Giữ học kỳ hai năm thứ tư, An Chi tự mình chủ động nói với giáo viên chủ nhiệm muốn tham gia kì thi thử vào sơ trung. Lão sư số học dạy dỗ nàng bốn năm cũng ủng hộ quyết định này của nàng, cũng tỏ vẻ không cần tiếp tục như vậy nữa, dù sao đã bắt đầu nói kiến thức sơ trung rồi. Giáo viên chủ nhiệm trầm tư một chút, đã đồng ý với An Chi sẽ trao đổi với gia trưởng của nàng một chút, rồi ra quyết định sau.
An Chi gật gật đầu, bỗng nhiên, nàng nói với giáo viên chủ nhiệm: "Lão sư, ta có chút không thoải mái, muốn về nhà có được không?"
Buổi chiều trong sân trường không có lớp học nên cũng không có ai cả, thỉnh thoảng sẽ có tiếng đọc sách từ cửa sổ phòng học truyền đến. An Chi đeo ba lô, từ cổng trường học đi ra.
Giáo viên chủ nhiệm phải gọi điện thoại cho Ngôn Hề. Tuy nàng biết nhà An Chi cách trường học không xa.
An Chi hơi hơi cúi mặt, hai gò má như mật đường có vẻ không vui, tóc của nàng đã rất dài có thể chải thành đuôi ngựa rồi. Dùng bước nhỏ từ từ chạy về nhà.
Con của Lưu nãi nãi sinh em bé, Lưu nãi nãi phải đi chiếu cố, cho nên bây giờ tới giữa trưa khi nàng tan học thì tới đón nàng, làm cơm chiều cho nàng xong liền trở về. Ngôn Hề vốn muốn tìm một người khác đến thay Lưu nãi nãi, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp. An Chi cũng không thích những người khác, may mắn mấy năm nay nàng vẫn luôn theo Lưu nãi nãi học làm thức ăn, cho nên không cần lo lắng vấn đề ăn uống.
Chương trình kia của Ngôn Hề rất thành công, đài truyền hình còn thuê một công ty quảng cáo bên ngoài và đăng lên mạng để quảng bá. Khơi dậy những cuộc tranh luận nóng bỏng, cho nên rất nhanh đã có mùa thứ hai.
Chương trình của Ngôn Hề phát lúc chín giờ rưỡi tối, khoảng thời gian này là thời gian Ngôn Hề quy định nàng đi ngủ, cho nên nàng không thể xem trực tiếp trên tivi, nàng chỉ mới xem qua một hai lần.
Tướng mạo của Ngôn Hề xuất chúng, cử chỉ tự nhiên tao nhã, giọng nói rõ ràng tinh tế, phi thường có thể trấn giữ cục diện. An Chi cảm thấy nàng trên TV có quen thuộc lại có chút lạ lẫm, nói không ra cảm giác, rất kiêu ngạo, vui vẻ, lại mơ hồ phiền muộn.
Đúng, phiền muộn.
Nàng vẫn bề bộn nhiều việc, An Chi hiểu chuyện không có làm phiền nàng, chẳng qua là, An Chi không vui.
Bạn cùng lớp nói thế này: "Ba của ta bận rộn công việc không dẫn ta đi chơi, ta sẽ khóc! Khóc đến khi ba dẫn ta đi chơi mới thôi! Nếu thật sự không được cũng phải mua cho ta thứ gì đó!"
"Đúng! Ta cũng vậy! Nếu không đến kỳ thi liền bỏ giấy trắng không làm bài!! Dù sao lão sư sẽ nói cho mẹ của ta biết! Xem mẹ có phát tiền tiêu vặt cho ta hay không!"
"Dù sao bọn họ ở cùng ta là được! Ta mới không sợ bị đánh, bị đánh mẹ ta còn đau hơn ta! Ta chính là không làm bài tập!"
Các bạn học của nàng, hình như đều có ý kiến rấy hay để đối phó với gia trưởng a.
An Chi cũng không xác định được mình có được như vậy hay không. Nhưng mà về mặt vật chất Ngôn Hề vẫn đối với nàng rất hào phóng, quần áo, tiền tiêu vặt đều cho nàng, cơ bản muốn cái gì liền mua cái đó, có vài thứ chính nàng cũng không có nghĩ đến, Ngôn Hề đều sẽ mua cho nàng. Ngôn Hề ghét bỏ thời trang trẻ em ở khu mua sắm xấu xí, nhờ Liễu Y Y làm biên tập tạp chí thời trang mua cho nàng những thời trang trẻ em của những thương hiệu lớn, cho nên mới có quần áo của tiểu An Chi mà cả lớp đều yêu thích. Năm thứ ba lúc tham gia cuộc thi đọc tiếng Anh diễn cảm của học sinh tiểu học, An Chi mặc chiếc váy mày tím ngó sen, mang đôi giày Mary Jane trẻ em màu đen, xinh đẹp giống như một tiểu công chúa giữa đám bạn xanh đỏ lòe loẹt đến dự thi.
Ngôn Hề ngồi ở dưới cầm máy chụp hình chụp lại toàn bộ hành trình của nàng.
Tuy rằng nàng bận rộn, nhưng mà những dịp quan trọng của An Chi nàng cũng chưa từng bỏ qua cái nào, sẽ luôn xuất hiện ở bên cạnh cô bé.
Tháng tư ở Bội thành liễu bay trong gió, bóng râm xanh mát. Ánh nắng tươi sáng, bầu trời rất đẹp.
An Chi cũng không có đi hướng về nhà, ở ngã tư đường, nàng đi hướng về phía bên kia.
Bên kia có một hoa viên, trong hoa viên đi xuống vài bậc thang thấp là một bể phun nước. Bên trong hồ có một pho tượng cô gái, làn váy bên mép nước có rất nhiều bông súng.
Nàng ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ trong chốc lát. Cảnh liễu đung đưa, bay là đà trên lá sen.
An Chi mới bừng tỉnh, đã đi được một lúc còn chưa có về nhà, nói không chừng Ngôn Hề đã sớm gọi điện thoại về nhà rồi.
Nàng chạy ào về nhà. Đúng như dự đoán, mới vừa vào cửa liền nhận được điện thoại.
"Đào Đào? Ngươi không khỏe ở đâu sao? Lão sư nói ngươi về nhà rồi?" Thanh âm của Ngôn Hề mơ hồ có chút ý tứ lo lắng.
"Ta..." An Chi ngập ngừng nói, "Ta...Không có không khỏe, ta chính là..."
"Ân?"
"...Ta không muốn đi học."
"..." Ngôn Hề ở bên kia trầm mặc.
An Chi bỗng nhiên bắt đầu thấp thỏm không yên, không phải là Ngôn Hề tức giận rồi chứ?
"...Ta biết rồi, lão sư gọi điện thoại cho ta lúc ba giờ, ba giờ rưỡi ta gọi điện thoại về nhà cũng không có ai nghe, một tiếng này ngươi đã đi đâu?"
An Chi: "..."
Ngôn Hề ở bên kia không nghe thấy nàng trả lời, lại trầm mặc.
Qua vài giây, nàng mới nói: "Ta sẽ trở về, hôm nay cháu trai của Lưu nãi nãi không khỏe Lưu nãi nãi không thể tới, cơm chiều..."
"Cơm chiều để ta làm...Ta đi mua thức ăn..." An Chi vội nói.
Ngôn Hề cắt ngang nàng: "Không cần, ngươi ngoan ngoãn ở trong nhà, ta sẽ mua về."
An Chi bị khẩu khí đột nhiên hơi nghiêm túc của nàng làm nghẹn lại, lúng túng không dám nói tiếp.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thử âm thanh.
Ở bên kia Ngôn Hề tựa hồ đang thở dài nhỏ một tiếng, "Cúp điện thoại, ở nhà chờ ta."
An Chi mấp máy môi.
"Đào Đào..." Thanh âm của Ngôn Hề mềm xuống một điểm, "Nghe lời, chờ ta về nhà lại nói."
Sau khi cúp điện thoại, An Chi vuốt vuốt tóc, xoa xoa mặt, không biết làm sao mới tốt.
Xong rồi xong rồi, hình như Ngôn Hề giận thật rồi. Nàng nhớ tới lúc sáu tuổi khi nàng muốn trở về nhà ông ngoại, Ngôn Hề vừa lo lắng lại có vẻ tức giận. Nàng có chút ảo não, xoắn xoắn ngón tay.
Nhưng có tức giận hay không? Lúc sau hình như nàng lại không có tức giận như vậy? Khi các nàng gọi điện thoại, Ngôn Hề chưa bao giờ chủ động cúp máy với nàng.
Một giờ sau, Ngôn Hề về đến nhà, lúc nàng dừng xe liền tự nói với bản thân mình phải tỉnh táo phải tỉnh táo. Nàng nghĩ thời kỳ phản nghịch của An Chi có phải muốn bắt đầu hay không? Vừa gọi rất nhiều cuộc điện thoại về nhà cũng không có ai nghe, nàng lại nhớ tới tâm trạng lo lắng khi đi tìm cô bé khắp nơi.
Vừa đi vừa nghĩ những chuyện gần đây. Nhất định phải có ngòi nổ gì đó, nàng vẫn chỉ là một đứa bé, nhất định lại có chuyện gì đó làm cho nàng bât an.
Lúc trước vào nhà Ngôn Hề nhanh chóng ổn định lại tâm tình.
An Chi ở lầu một chờ nàng.
"Ăn cơm đi, mua cho ngươi bánh croquettes ngươi thích này."
An Chi có chút ngây người mà nhìn nàng.
"Ăn trước đi, nguội rồi ăn sẽ không ngon. Cửa hàng vừa cho ra lò."
Bánh croquettes mới ra lò, bên trong nhân bánh là thịt gà xay nhuyễn. Lớp áo bên ngoài giòn vàng óng ả, còn có nước chấm đi kèm. Hết sức ngon lành. Ngôn Hề còn mua cháo trứng muối thịt nạc nên liền lấy rau ngâm ướp gia vị của Lưu nãi nãi ra ăn kèm. Hai người ăn uống thỏa thuê.
"Trước ăn no bụng, ăn xong rồi nói."
Đây là gia ngôn của Ngôn gia gia. Mỗi lần bốn huynh muội bọn họ phạm sai lầm, gia gia của nàng sẽ không bắt bọn họ nhịn ăn cơm, ngược lại là ăn no rồi sau đó mới giải quyết vấn đề.
"Tới đây..." Ngôn Hề vẫy tay bảo An Chi tới. An Chi đi đến trước mặt nàng.
"Lão sư của các ngươi nói với ta, ngươi muốn tham gia kỳ thi thử lên sơ trung thật sao?" Càng nghĩ, Ngôn Hề vẫn là quyết định không nói tới chuyện nàng nói dối cảm thấy không khỏe để trốn học.
"Ân..."
"Ta đã đồng ý. Yên tâm đi thi a."
"...Nếu như ta thi không đậu..." An Chi bỗng nhiên nói.
Ngôn Hề cười cười: "Vậy tiếp tục học lớp năm, bất quá..." Nàng sờ sờ đầu An Chi, tóc của tiểu An Chi đã qua bờ vai rồi, đen nhánh mềm mại tán ở sau lưng. Nàng bắt đầu trỗ mã rồi, tay chân mềm mại nhỏ nhắn, đôi mắt càng thêm mượt mà, lúc nhìn người khác sẽ ôn hòa trong sáng.
"Ta tin ngươi nhất định có thể."
Lúc nàng chạm đến An Chi khẽ cúi đầu, cô bé nho nhỏ nói: "Ngươi...Làm sao biết ta có thể, đã rất lâu rồi ngươi không có xem ta học bài."
Ngôn Hề khẽ giật mình, tiếp theo lộ ra thần sắc ngạc nhiên, nàng đưa tay kéo cô bé lại gần, vẫn là động tác như lúc trước, ôm lấy cô bé ngồi trên đầu gối: "Thực xin lỗi, ta bận rộn quá rồi..."
Đầu của An Chi đặt trên bờ vai của nàng, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ta không nên trốn học."
Ngôn Hề cười cười: "Có thể trốn học."
Ồ? An Chi ngẩng đầu.
"Có thể trốn học." Ngôn Hề chớp mắt mấy cái, "Ai làm học trò lại không trốn học...Chính là," Ngôn Hề có chút nghiêm mặt nói: "Ngươi phải nói cho ta biết, ta rất lo lắng...Không thể giống như lần trước, một mình đi mất."
Đôi mắt An Chi dâng lên một tầng hơi nước, nàng gật gật đầu.
Ngôn Hề vuốt tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Ân...Bây giờ ta xác thực quá bận, làm sao bây giờ đây?" Nàng có chút chau mày, tựa hồ đang bị phiền muộn vây quanh mà suy nghĩ tìm ra một đáp án giải quyết.
An Chi cẩn thận nhìn nàng, trái tim giống như bị cái gì đó đâm vào một chút, nàng nắm chặt ống tay áo của Ngôn Hề nói: "Không sao, ta lên sơ trung sẽ càng có nhiều bài, ta cũng sẽ bận rộn."
Ngôn Hề nhất định phải có cuộc sống của mình, giống Tiêu a di nói, người lớn cũng nên bận rận làm việc của mình, phải có sự nghiệp của mình. Hơn nữa Ngôn Hề trên TV thật sự rất đẹp.
Ngôn Hề nhìn nàng, ánh mắt an ủi nàng. Cọ cọ lên đỉnh đầu của nàng, không nói gì.
"Ngươi không vui..." Ngôn Hề nói.
"Đó là bởi vì..." An Chi dừng một chút, "Tại sao ta còn chưa cao giống như ngươi chứ? Đại Bàn cùng Tiểu Bàn vẫn còn gọi ta là tiểu ải tử."
Ngôn Hề cười khẽ một tiếng: "Đừng để ý đến bọn họ, bây giờ ta cũng không muốn ôm bọn họ, nặng chết người rồi." Đương nhiên bây giờ cặp song sinh càng nghịch ngợm, bảy tám tuổi quả thực là đến cẩu cũng ghét bỏ.
"Ta hy vọng ngươi không cần trưởng thành quá nhanh như vậy, ta còn muốn ôm ngươi thêm mấy năm nữa, Đào Đào." Thanh âm của nàng trong căn phòng yên tĩnh mờ tối, rất dịu dàng.
Bỗng nhiên, An Chi có chút mở to đôi mắt, trên trán của nàng được một nụ hoa non mềm chạm vào, lại dường như là một đóa bông tuyết, nhẹ nhàng rơi xuống da thịt của nàng.