Đăng vào: 12 tháng trước
Chương 20
“Tiểu Mộng lớn lên giống cô cô, đều là mỹ nhân mê hoặc lòng người.” Kim Linh nhất ngữ hai nghĩa, đem cả hai người cùng khen.
“Miệng lưỡi trơn tru như vậy, từ nhỏ đã biết lấy lòng người ta.” Tuy Trang Văn Huệ ngoài mặt trách mắng, thật ra bên trong chính là khen ngợi tán dương Kim Linh. Trong ba đứa cháu của mình chỉ có Kim Linh miệng ngọt như đường, sáng dạ thông minh, tính cách vui vẻ. Vi Vi tuy có hơi ngốc nhưng khi làm nũng làm người ta tan thành nước. Tiểu Mộng cá tính mạnh mẽ, không bao giờ làm nũng, lại thêm vẻ ngoài kiêu ngạo, tính cách như vậy đôi khi sẽ chịu thiệt.
Trang Ỷ Mộng khinh thường liếc Kim Linh, nàng từ lâu đã chán ghét sự tồn tại của người này, luôn cảm thấy đây là kẻ vô sỉ đến cực độ.
Kim Linh quả thật có rất nhiều thành tích ác liệt, thời đại học cô cùng người khác cá cược đi câu dẫn thầy trợ giảng mới tới, đem thầy câu tới tay liền thông tri cho toàn thể giáo viên toàn trường biết làm thầy trợ giảng khốn đốn không ít đi. Kim Linh nổi tiếng thích chơi đùa người khác ở trường không ai không biết, cô còn nói một câu trở thành danh ngôn – nam nhân như quần áo, cũ bỏ đi mới lại đến. Trang Ỷ Mộng cực kỳ chán ghét loại người đùa giỡn tình cảm, Kim Linh đương nhiên đứng đầu trong số đó.
Có một chuyện làm Trang Ỷ Mộng khinh bỉ Kim Linh, bốn năm đại học Trang Ỷ Mộng chỉ yêu một cô gái là học tỷ Lưu Tinh. Tình cảm sâu đậm khó kiềm nổi cảm xúc mà nàng cùng Lưu Tinh hôn nhau bên ngoài một lần, trùng hợp bị Kim Linh thấy được, vậy là ngày hôm sau quan hệ cùa mình và học tỷ truyền ra ngoài, Lưu Tinh không chịu được áp lực đành chia tay. Thuận lý thành chương**, ấn tượng in sâu trong lòng Trang Ỷ Mộng về Kim Linh là một kẻ miệng rộng to mồm phá hư mối tình đầu của nàng, Kim Linh làm chuyện gì Trang Ỷ Mộng cũng thấy trơ trẽn.
(**: hợp lý)
Còn Kim Linh vốn dĩ không hề ghét Trang Ỷ Mộng mà ngược lại, cô đối với đứa cháu của cô cô có cảm giác rất thân thiết, nhưng nếu có một người ghét cay ghét đắng bạn, bạn tự nhiên cũng sẽ thấy người kia đáng ghét, đặc biệt khi thấy Trang Ỷ Mộng dùng có nửa con mắt kiêu ngạo nhìn cô, cô liền nảy sinh ác cảm ghét thù ghét người này. Lúc cô bất cẩn vô tình nhìn thấy bí mật Trang Ỷ Mộng, cô vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Trang Ỷ Mộng thế nhưng là les, tuy quả thật muốn bí mật kia tuyên truyền ra ngoài nhưng cô vẫn thiện lương nhịn xuống, về phần lời đồn từ đâu truyền ra, cô tới giờ vẫn chưa biết.
Yến hội bắt đầu, Kim Phong vươn tay mời vợ yêu quý của mình bắt đầu khiêu vũ nhảy mở màn, vũ hội theo sau bắt đầu, Trang Ỷ Mộng bị vũ nam nhảy cùng làm nhàm chán cực độ đành đi ra ngoài hít thở không khí.
Kim Linh từ nãy đến giờ đều cùng người khác khiêu vũ nhưng tầm mắt vẫn luôn dính trên người Trang Ỷ Mộng, thấy Trang Ỷ Mộng rời khỏi đại sảnh, cô cũng đẩy bạn nhảy sang một bên mà theo sau giống như mấy kẻ biến thái cuồng theo dõi.
“Cô đi theo tôi làm cái gì?” Trang Ỷ Mộng đột nhiên xoay người hỏi.
“Nhớ cô.” Kim Linh không đứng đắn trả lời.
Trang Ỷ Mộng tâm tình đang không tốt còn gặp Kim Linh bám theo quấy rầy làm nàng muốn đem Kim Linh lên giường hành hạ một phen.
“Nhớ cái gì? Nhớ tôi đè cô sao?” Trang Ỷ Mộng nâng cằm Kim Linh, chọn mi hỏi.
Trang Ỷ Mộng hôm nay cao hơn, chiếm ưu thế làm Kim Linh có cảm giác bị áp bức, hơn nữa tư thế này làm Kim Linh mất tự nhiên, đùa gì vậy, mình là cao thủ tình trường tung hoành giàu kinh nghiệm, làm gì có chuyện tự nhiên biến thành cô bé ngây thơ bị người ta ăn hiếp thế này?!
Kim Linh đang định chụp tay Trang Ỷ Mộng thì cả người bị nàng áp lên cột đá, thô lỗ dùng sức làm lưng Kim Linh nhói lên.
“Ui, cô nhẹ nhẹ a, biết thương hoa tiếc ngọc chút đi!” Kim Linh kháng nghị.
“Không phải cô thích khẩu vị nặng sao?” Trang Ỷ Mộng đầy vẻ trào phúng.
“Trọng khẩu vị gì chứ? Rõ ràng là cô khẩu vị nặng, thích cường bạo, biến thái S người ta….” Kim Linh thì thầm nói.
“Câm miệng!” Kim Linh thì thầm quá lớn làm mọi người đi qua nhìn chằm chằm, cô ta không cần mặt mũi thì mình cần a.
“Tôi nói a Mộng Mộng, cô hiện tại độc thân, tôi cũng thế, chúng ta đi mướn phòng đi, tôi giải quyết nhu cầu cho cô, tuyệt đối hầu hạ cô tận tình.” Kim Linh đưa đùi mình chen vào giữa hai chân Trang Ỷ Mộng, Trang Ỷ Mộng thấy vậy liền tránh đi, lui khỏi hành động đáng khinh của Kim Linh.
“Tôi không có đói khát như-cô.” Trang Ỷ Mộng buông Kim Linh ra, khinh thường nói.
“Biện pháp trị thất tình tốt nhất là bắt đầu đoạn tình cảm mới, tôi không có ngại cùng cô trị liệu đâu nha.” Kim Linh làm ra bộ dáng nguyện ý hi sinh, trên thực tế, cô phát hiện mình không hề bài xích đề nghị này, cùng Trang Ỷ Mộng lên giường một lần sẽ làm mình không còn ghét cô ta nữa? Kim Linh đối với việc này đành bó tay.
“Không cần cô quan tâm.” Trang Ỷ Mộng yêu Mộc Hãn, không có tâm trí dây dưa cùng Kim Linh.
“Cô tâm trạng xấu, muốn cùng tôi uống vài ly chứ?” Kim Linh rắp tâm dàn xếp, cô biết Trang Ỷ Mộng ở trạng thái thanh tỉnh thì cô nói gì cũng vô nghĩa.
“Cô tránh xa tôi ra một chút thì tôi sẽ tự động tốt hơn.” Tức giận rồi, tức tức giận rồi.
“Trang Ỷ Mộng, tới giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô từ nhỏ lại ghét tôi đến vậy?” Kim Linh từ nhỏ ai cũng yêu thích, duyên của mình dù gái hay trai đều theo đuổi, đương nhiên tốt hơn Trang Ỷ Mộng, vậy mà chỉ có cô ta thù ghét mình, cũng phải cho mình cái nguyên nhân đi.
“Bởi vì cô nhìn chướng mắt.” Trang Ỷ Mộng trả lời, Kim Linh đúng là toàn thân chỗ nào cũng chướng mắt.
“Cô giải thích có lý một chút!” Kim Linh không phục.
Trang Ỷ Mộng lười nhìn kẻ tội lỗi chồng chất Kim Linh, xoay người trở lại đại sảnh dự tiệc, Kim Linh cũng đành trở về theo, vừa bước vào lập tức lại có người mời đến khiêu vũ.
Trang Ỷ Mộng đứng bên nhìn Kim Linh khiêu vũ cùng đủ thứ ong bướm vây quanh, khinh thường nhìn qua chỗ khác, đây là nguyên nhân thứ nhất, mình chán ghét loại nữ nhân lẳng lơ dễ dãi.
“Chị họ, em nói cho chị nghe nha, lần trước em qua nhà chị em thấy nàng bị người ta cởi hết đồ cột trên giường, chị không thể tin nổi đúng không, chị ấy thì ra không phải S mà là M, em thực kinh ngạc ….” Kim Vi Vi bên cạnh tám chuyện với Trang Ỷ Mộng, từ nhỏ đến lớn chị họ chưa bao giờ khi dễ mình, còn bà chị đằng kia thì hoàn toàn ngược lại, luôn thích lừa gạt lợi dụng mình, không bất ngờ khi giờ này Kim Vi Vi nhân cơ hội nói xấu Kim Linh.
Trang Ỷ Mộng mất tự nhiên ho khan, Vi Vi làm sao lại biết cái loại từ ngữ SM này nha? Tám phần là do cái người vô sỉ tên Kim Linh kia nói bậy.
**************************oOo**************************
Trước khi ngủ, Tạ Khinh Dung nhận được tin nhắn.
“Dung Dung làm thức ăn thật ngon a.” Là của Mộc Hãn.
Tạ Khinh Dung đọc xong liền bỏ điện thoại xuống, không có ý định trả lời, nhưng lát sau thêm một tin nhắn nữa lại tới, vẫn do Mộc Hãn gửi.
“Dung Dung ngủ ngon, mộng đẹp.”
Tạ Khinh Dung nhìn tin nhắn hết một phút đồng hồ, vẫn không nhắn tin trả lời, hai tay thả lỏng nằm xuống giường ngủ.
Mộc Hãn đặt tay lên ngực, giống như làm như vậy sẽ thêm kề cận với Tạ Khinh Dung.
Ngày hôm sau đi làm, ở thang máy công ty lại gặp Mộc Hãn, so với trước kia, Tạ Khinh Dung cảm giác mất tự nhiên nhiều hơn một phần, nếu giả sử mình hận Mộc Hãn thì thái độ của mình lại quá mềm mỏng, nhưng nếu nói không hận thì nàng vẫn chưa thể tha thứ cho chuyện nàng làm trước kia.
“Dung Dung” Lại nụ cười sáng lạn lấy lòng.
Mộc Hãn một chút cũng đâu cảm thấy mất tự nhiên, nàng ta cứ làm ra vẻ chưa có chuyện gì xảy ra, Tạ Khinh Dung đột nhiên thấy tức giận.
Tạ Khinh Dung trừng mắt liếc Mộc Hãn một cái rồi bước vào thang máy.
Hôm qua còn tốt đẹp sao chưa gì hôm nay đã giận rồi? Mộc Hãn thấy mình thực vô tội, lập tức đi theo Tạ Khinh Dung vào thang máy. Bởi vì ngay giờ cao điểm nên thang máy hơi chật chội, Mộc Hãn thừa cơ hội đem thân mình sát vào Tạ Khinh Dung, thân thể hai người gắt gao dính sát vào nhau làm Tạ Khinh Dung theo bản năng muốn lùi lại nhưng không thể. Tiếp xúc thân mật làm nàng ngửi được mùi hương trên người Mộc Hãn, nó không làm nàng chán ghét đi.
Vì quá gần nhau nên Mộc Hãn cảm giác được từng hơi thở Tạ Khinh Dung phả lên da thịt mình, thật thoải mái…
Hết chương 20