Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Đăng vào: 12 tháng trước
Lúc này nguyên bản đã vào tiết trung thu, nhưng bởi vì tang sự của hoàng đế, kinh thành liền một mảnh lạnh lẽo thê lương. Sau khi chiếu thư được tuyên đọc, đám người Hằng thân vương tạm thời không nháo nữa, tang sự vẫn tiếp tục diễn ra suốt mấy ngày đêm khiến những người liên quan đều cực kì mệt mỏi. Đặc biệt là Triệu Tử Nghiễn, hai đầu gối của nàng đều tím xanh rồi, chân nàng vốn khí huyết ngưng trệ, hiện tại càng trở nên nghiêm trọng.
Đợi đến khi nghi lễ cuối cùng kết thúc, Phó Ngôn Khanh có chút vội vàng đưa Triệu Tử Nghiễn hồi cung, Triệu Tử Nghiễn tự nhiên biết nàng lo lắng, quay đầu nói: "Khanh nhi, ta còn tốt, nàng đừng gấp."
Phó Ngôn Khanh vẫn không chậm bước chân, vừa tiến vào Trọng Hoa Cung, thái giám cung nữ nhất loạt quỳ xuống: "Bái kiến Nhiếp chính vương!"
Triệu Tử Nghiễn thoáng sững sờ, bất quá buổi sáng vừa tuyên chỉ, trong nội cung liền đã sắp xếp xong, thực sự phản ứng quá nhanh rồi. Nàng khoát tay áo, tỏ ý bọn họ đứng lên: "Về sau đừng gọi ta là nhiếp chính vương, lễ nghi phiền phức cũng liền bỏ đi, ta không quen như vậy."
Đám cung nữ thái giám đều có chút ngớ ra, không biết nên như thế nào nói tiếp, không gọi Nhiếp chính vương thì biết gọi là gì, cũng không thể gọi điện hạ như trước.
Phó Ngôn Khanh thấy bọn họ thấp thỏm không yên, mở miệng nói: "Đem thang thuốc đưa lên, sau đó lui xuống hết đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ." Triệu Tử Nghiễn đoán chừng không quen được nhiều người hầu hạ như vậy, hơn nữa những chuyện này Phó Ngôn Khanh đều muốn đích thân làm, giao cho người khác nàng không yên tâm.
Phó Ngôn Khanh ôm Triệu Tử Nghiễn đến trên giường, đem ống quần của nàng ấy vén lên, nhìn xem đầu gối đều sưng đến tím xanh rồi, Phó Ngôn Khanh không khỏi hít ngụm khí lạnh, lông mày nhíu đến chặt chẽ. Ngón tay lành lạnh của nàng run run vuốt dọc theo chân Triệu Tử Nghiễn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Triệu Tử Nghiễn vội mở miệng nói: "Không có việc gì, đầu gối thoạt nhìn hơi dọa người, nhưng ta có dùng nội lực che chở, không sao hết."
Phó Ngôn Khanh có chút phiền muộn, trên tay đột nhiên dùng sức, xoa trúng vào chỗ đau làm cho Triệu Tử Nghiễn giật mình run lên.
"Đây là có dùng nội lực che chở?" Phó Ngôn Khanh nói xong môi mím chặt, lòng bàn tay phủ lên đầu gối Triệu Tử Nghiễn, dùng nội lực chậm rãi xoa. Một lát sau nàng rầu rĩ nói: "Hôm nay ta thuận theo nàng, nhưng ngày mai vào lăng, nếu nàng còn không biết yêu quý bản thân, từ nay về sau liền để những cung nữ kia đến hầu hạ nàng đi, ta không đến nữa, tùy nàng đấy."
Triệu Tử Nghiễn vội vàng nhận lỗi, đáng thương nói: "Ta nghe lời, nàng đừng mặc kệ ta."
Phó Ngôn Khanh hừ nhẹ một tiếng, thấy cung nữ đã đem thang thuốc bưng lên, liền dặn dò bọn họ đi chuẩn bị bữa tối. Những người này đều là do Lý Thịnh tự mình an bài, cũng xem như tin cậy được. Đem Triệu Tử Nghiễn chân ngâm tốt, Phó Ngôn Khanh cúi đầu hết sức chuyên chú mà xoa nắn gân cốt cho nàng.
Triệu Tử Nghiễn nhìn xem nàng, sau đó ôn thanh nói: "Khanh nhi, phụ vương của nàng như thế nào rồi?" Biên giới Tây Nam bị Khương tộc xâm chiếm, Phó Hoài lãnh binh xuất chinh đã hai tháng, hiện tại Phó Ngôn Khanh ở chỗ này, sợ là cũng rất lo lắng cho phụ vương bên kia.
Phó Ngôn Khanh mỉm cười: "Phụ vương rất lợi hại, Khương tộc liên tiếp mấy trận đều bị đánh lùi, Tây Nam an toàn. Ta trước đây liền viết thư cẩn thận dặn dò người, tăng cường lưu ý động tĩnh bên Tiêu Thác, hôm nay chuyện xảy ra ở kinh thành hẳn là người cũng nắm được rồi."
Triệu Tử Nghiễn có chút trầm mặc: "Khanh nhi cũng cảm thấy Tiêu Thác sẽ phản?"
Phó Ngôn Khanh thở dài: "Tiêu Thác không phải người tốt, hắn xem trọng nhất chính là lợi ích. Hôm nay tất cả mưu tính đều thất bại trong gang tấc, hắn làm sao sẽ cam tâm khoanh tay chịu chết, tại Tây Cảnh khổ cực chiến đấu cùng Thổ Dục Hồn, hắn đã sớm một bụng oán trách, ta sợ tình huống xấu nhất là hắn sẽ tạo phản."
Triệu Tử Nghiễn trong lòng hơi trầm xuống, trầm giọng nói: "Đây cũng là điều ta lo lắng nhất, lúc trước rời khỏi Ích Châu, ta liền phái một số cao thủ Quỷ lâu ngày đêm giám sát Tiêu Thác, cũng nhắc nhở Thẩm Thiếu Lăng hết sức phòng bị. Nhưng hôm nay nước xa không cứu được lửa gần, Ích Châu quân thủ vệ chỉ có ba vạn, tính luôn binh lực phòng thủ các nơi, cũng không quá năm vạn quân. Thổ Dục Hồn lần này xuất binh gần mười vạn binh lực, Tiêu Thác mang đến tây chinh đại quân có hai mươi vạn, một khi hắn phản, thậm chí cấu kết Thổ Dục Hồn cùng Khương tộc, đối Đại Hạ uy hiếp, không nghĩ cũng biết."
Nói đến đây trong lòng hai người đều có chút nặng nề, Phó Ngôn Khanh suy tư hồi lâu, cuối cùng khẽ cười nói: "Được rồi, hôm nay đã mệt mỏi cả một ngày, chuyện này chúng ta trong lòng có chuẩn bị liền tốt, tạm thời không cần quá lo lắng. Mấy ngày nay Kinh thành dán lệnh truy nã, treo giải thưởng bắt Liêu Toàn, Tiêu quý phi cùng Triệu Mặc Tiên, cổng thành đã giới nghiêm, ít nhất có thể cam đoan Tiêu quý phi chạy không thoát được."
Triệu Tử Nghiễn gật đầu, đưa tay đem Phó Ngôn Khanh kéo lên, ôm nàng nhỏ giọng nói: "Hôm nay đã là tiết trung thu, kết quả khiến cho nàng theo ta một phen lao tâm lao lực."
Phó Ngôn Khanh cười nhẹ: "Nói ngốc cái gì đó, ta cũng không phải là đi theo nàng, đây là chuyện của hai người chúng ta, nàng không được quên, nàng đã nói cái gì."
Triệu Tử Nghiễn mi mắt cong cong, nghiêng đến hôn nàng: "Cả đời cũng sẽ không quên." Bởi vì vẫn còn đang mặc tang phục, hai người cũng không quá mức quấn quít, hôn một chút liền dừng lại. Sau khi dùng qua bữa tối, thay đổi y phục rồi, Triệu Tử Nghiễn cũng không thèm kiêng kị những người khác, một mực lôi kéo Phó Ngôn Khanh cùng nàng ngủ, một đêm không mộng, xem như hưởng thụ lấy khoảng thời gian an bình hiếm có.
Bởi vì thế cục rung chuyển, tang sự Cảnh đế có vẻ hơi vội vàng, hai ngày sau liền cử hành đại điển, chính thức sắc phong Triệu Huân là thái tử, Triệu Tử Nghiễn là nhiếp chính vương. Triệu Tử Nghiễn liền tảo triều ban thưởng cho các quan viên lớn nhỏ có công, nghiêm trị không tha bè lũ phản nghịch, triều đình nguyên bản rối loạn rất nhanh được trấn tĩnh lại. Thế lực Tiêu gia ở kinh thành toàn bộ bị khống chế, riêng Dương Thạc bị phát hiện chết trên giường tiểu thiếp của hắn, khiến cho bão táp sắp nổi lên cuối cùng được dìm xuống, tan đi không còn dấu vết.
Ngày mười chín tháng tám, chuyện Triệu Tử Nghiễn lo lắng cuối cùng đã xảy ra, Tiêu Thác lôi kéo đề đốc Giang Đô, thứ sử Quỳ Châu, tuần phủ Lãng Châu dấy binh tạo phản, tôn Triệu Mặc Tiên làm đế, lấy danh nghĩa thảo phạt nhiếp chính vương mưu phản soán vị, chèn ép thái tử, khống chế triều đình, phạm đủ mười tội trạng lớn, Tiêu Thác dẫn binh bắt đầu tiến đánh về phương bắc.
Tiêu Thác trước tiên đem hai mươi vạn đại quân công chiếm đất Thục, Thẩm Thiếu Lăng dựa vào Kiếm Môn Thục Đạo mạnh mẽ chống đỡ, thế nhưng không thể ngăn được Thổ Dục Hồn đánh vào từ ngoại vi Tây Cảnh, Tiêu Thác cấu kết Thổ Dục Hồn tiến quân thần tốc, một đường liền phá ba cửa ngõ Ích Châu thành, khiến cho Đại Hạ một lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Triều đình đối với chuyện này không chút nào buông lỏng, tội trạng của Triệu Mặc Tiên cùng Tiêu gia đã sớm bị chiêu cáo toàn thiên hạ, lần này văn nhân nho sĩ kinh thành lại một lần nữa kịch liệt phát văn lên án, nói Tiêu Thác bán nước cầu vinh, cấu kết Thổ Dục Hồn tàn sát đồng bào, lại tôn kẻ giết vua mưu nghịch lên làm đế, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa. Dùng từ cay độc sắc bén, cũng là chấn động khắp nơi.
Hai bên không ngừng dùng ngòi bút làm vũ khí công kích nhau, mà chiến sự phía trước cũng ngày càng thêm kịch kiệt. Tiêu Thác đã tập kết được quân đội đạt ba mươi vạn người, phía biên cảnh lại được mấy chục vạn quân Thổ Dục Hồn, Khương tộc hỗ trợ, từng bước ép sát, trận chiến này thắng bại đã không thể liệu trước.
Hơn nữa Hoàng Hà vỡ đê vẫn còn chưa xử lý xong, dân chạy nạn chịu khổ đã đến cực hạn, phủ Kinh Triệu cùng phủ Hà Tây liên tiếp thiên tai, để mấy người Lý Phú một phen váng đầu hoa mắt.
Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh vẫn khí định thần nhàn, mà bên dưới Lý Phú cùng quan ngự sử đã gấp đến độ xoay quanh, Lý Phú nhịn không được nói: "Quân thượng, thỉnh người nói một lời." Hôm nay tảo triều cũng vậy, bên dưới quần thần tranh luận không ngớt, dù bọn họ nói khó nghe hơn nữa, Triệu Tử Nghiễn vẫn an tĩnh không lên tiếng.
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười: "Lý đại nhân yên tâm đừng nóng, tình thế mặc dù gấp, tuy nhiên đều có thể giải quyết, bổn vương trong lòng đã có tính toán rồi."
Đợi đến lúc bãi triều, các vị đại thần đều mặt mày rạng rỡ rời khỏi, Lý Phú cười đến vui vẻ, vuốt vuốt râu nói: "Hậu sinh khả úy, quân thượng thật sự là khiến mấy lão thần chúng ta thán phục không thôi."
Tiết Hằng cũng vẻ mặt tràn đầy phấn khởi: "Xem ra lúc trước trung thư đại nhân ánh mắt quả thực tốt."
Một cảnh này rơi vào trong mắt Phó Ngôn Khanh, nàng đều nhịn không được muốn cười: "Nàng xem Lý đại nhân, hài lòng đến râu mép đều rung lên."
Triệu Tử Nghiễn ánh mắt dao động: "Nếu không có nàng, ta cũng không thể hạ xuống nước cờ này." Nói xong nàng ôn hòa nhìn về phía Triệu Huân: "Huân nhi, con đều đã hiểu được?"
Triệu Huân liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy sùng bái: "Hoàng cô cô cùng Tô tỷ tỷ thật là lợi hại."
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt thoáng đông cứng, đưa tay gõ gõ ót Triệu Huân: "Ai cho con gọi nàng ấy là tỷ tỷ, đây không phải là loạn gọi rồi sao?"
Triệu Huân sắc mặt trở nên hồng: "Vậy Huân nhi nên gọi như thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn cũng là ngẩn người, gọi a di thì quá kỳ quái, Phó Ngôn Khanh mới hai mươi mốt, gọi vậy nghe có vẻ già. Mắt thấy một lớn một nhỏ vì chuyện này mà rối rắm, Phó Ngôn Khanh nhịn không được cười ra tiếng.
"Được rồi, không phải suy nghĩ nữa, Huân nhi gọi ta là tỷ tỷ quả thực không tốt, Huân nhi là thái tử đương triều, trực tiếp gọi tên ta liền thuận tiện."
Triệu Huân mắt nhìn Triệu Tử Nghiễn, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Hoàng cô cô sẽ tức giận đấy." Hắn tuy nhỏ nhưng là thấy rõ ràng, Tô tỷ tỷ thập phần quan trọng đối với hoàng cô cô, ngày thường trong nội cung có người không tôn kính Hoàng cô cô đều không sao cả, nhưng đụng đến Tô tỷ tỷ, Hoàng cô cô liền cực kỳ nghiêm khắc, người hầu trong Trọng Hoa Cung đều đối Tô tỷ tỷ thập phần cung kính đấy.
Triệu Tử Nghiễn bất đắc dĩ: "Tiểu quỷ này lại tinh nghịch, ta không tức giận là được rồi. Hôm nay bài học còn chưa làm xong, đi trước dùng cơm trưa, sau đó tiếp tục làm bài, có biết không?"
"Huân nhi đã biết." Triệu Huân một mực ngoan ngoãn nghe lời, sau khi hắn được lập làm thái tử, Triệu Tử Nghiễn liền mời Lý Phú cùng Đại học sĩ làm thầy của hắn, mỗi ngày bài học khá là nhiều. Triệu Huân xưa nay không lười biếng, nhưng Triệu Tử Nghiễn sợ đứa trẻ này mệt mỏi, cho nên đúng giờ liền để hắn đi nghỉ ngơi.
Hôm sau tảo triều, Triệu Huân ngồi ở trên điện, Triệu Tử Nghiễn ngồi trên xe lăn ở phía bên phải.
Phía dưới Binh Bộ Thị Lang bẩm tấu: "Khởi bẩm quân thượng, Kiếm Môn Thục Đạo liên tiếp đưa tin khẩn về triều đình cầu cứu viện. Tây Đô, phủ Giang Lăng, phủ Kiềm Châu đều bị phản quân tập kích, chống đỡ không nổi, thỉnh quân thượng nhanh chóng quyết đoán." Hôm nay Triệu Huân mặc dù ngồi ở trên điện, nhưng chân chính có thể đưa ra quyết định vẫn là Triệu Tử Nghiễn, thái tử lúc này chỉ là đang tập chính mà thôi.
"Thái tử, hôm qua ta cho con nhìn kỹ những cái kia, con đã nhìn xong chưa?"
Triệu Tử Nghiễn không trực tiếp trả lời Binh bộ thị lang, ngược lại quay qua hỏi Triệu Huân.
Triệu Huân có chút khẩn trương nói: "Huân nhi xem xong rồi."
"Hôm nay Tiêu Thác dẫn hai mươi vạn đại quân vây khốn Kiếm Môn Thục Đạo, mưu toan triệt để đoạt đất Thục. Giang Đô, Quỳ Châu, Lãng Châu đều nằm ở phía đông đất Thục, mà chính giữa ngăn cách bởi phủ Giang Lăng cùng phủ Kiềm Châu. Thái tử có biết, vì sao Tiêu Thác muốn đánh xuống Giang Lăng và Kiềm Châu?"
Triệu Huân đầu óc xoay chuyển cực nhanh, hôm qua Hoàng cô cô mới cùng hắn nói qua tầm quan trọng của đất Thục, lại cho hắn xem kĩ bản đồ Thục Trung, bây giờ rõ ràng là khảo thí hắn. Triệu Huân cúi đầu suy tư một lát, sau đó mở miệng nói: "Thục Trung địa thế dễ thủ khó công, Kiếm Môn Thục Đạo càng khó có thể công phá, các đời trước sở dĩ chiếm được đất Thục, đều là công chiếm từ phía dưới lên, cũng chính là Lãng Châu, Giang Lăng phủ. Tiêu Thác muốn đoạt đất Thục, sau đó khống chế cửa ngõ, cố thủ không ra?"
Triệu Huân thanh âm không nhỏ, nhưng lại có chút không tự tin. Triệu Tử Nghiễn trên mặt vui vẻ dần dần dày, phía dưới nguyên bản mấy vị đại thần một bụng bất mãn, sau khi nghe xong đều ngậm miệng. Bọn hắn trong lòng âm thầm cảm thán Nhiếp chính vương tùy hứng, đem triều đình biến thành học đường rồi, nhưng đối với vị thái tử kia cũng là tán thưởng, người này tương lai không thể khinh thường.
Lúc này Triệu Tử Nghiễn mới quay xuống dưới điện: "Các vị đại nhân, các ngài nói xem, nếu triều đình đưa viện binh tới Giang Lăng phủ, phải mất bao lâu mới đến được?"
Tả trung lang tướng Lâm Vũ Phàm nói: "Hồi bẩm quân thượng, hành quân cả ngày lẫn đêm, ít nhất nửa tháng."
"Nửa tháng, chờ viện binh đến, Giang Lăng phủ liền bị phá." Triệu Tử Nghiễn nhàn nhạt nói một câu, phía dưới lập tức lặng ngắt như tờ.
"Vậy nếu không phái quân đội triều đình thì sao?" Triệu Huân vừa được Triệu Tử Nghiễn cổ vũ một phen, trong lòng tràn đầy phấn khởi, hắn suy xét thấy có một người hoàn toàn có thể cứu được Giang Lăng, liền mạnh dạn nói ra.
Triệu Huân vừa nói, mấy người Lý Phú đều là âm thầm cảm khái, quân thượng quả nhiên diệu kế, ngày hôm qua cố ý để bọn hắn giảng giải về địa thế Thục Trung cho thái tử biết, liền đã tính trước nước cờ này, để thái tử chủ động nhắc đến Tây Nam Vương, tốt hơn rất nhiều so với chính quân thượng nói ra.
"Thái tử điện hạ ý là muốn nói, Tây Nam Vương Phó Hoài từng làm thống soái đại quân Tây Nam?" Trước đây Tây Nam Vương từ đi ấn soái, Tây Cảnh đại quân một mảnh mây mù, Cảnh đế không yên lòng tín nhiệm tướng lãnh khác, lại không tìm được người đủ tài năng để thống lĩnh Tây Nam đại quân, bây giờ ba mươi vạn binh lính vẫn còn trấn thủ tại Tây Nam, cùng Khương Tộc và người Di đánh đến bất diệc nhạc hồ.
"Không sai."
"Chẳng qua là Tây Nam Vương nhiều năm chưa mang binh, ba mươi vạn đại quân giao cho hắn? Hơn nữa, tiên đế lúc tại vị ..." Câu nói kế tiếp Binh Bộ Thượng Thư không dám nói rõ, dù sao tiên đế chưa bao giờ thực sự nói qua hắn nghi kỵ Phó Hoài.
Triệu Tử Nghiễn mắt nhìn Binh Bộ Thượng Thư, cố tình làm như không hiểu ý hắn, nghiêm nghị nói: "Một con chim ưng dĩ nhiên sẽ không quên cách bay, vương gia Phó Hoài bất quá là nghỉ ngơi vài năm, bổn vương tin tưởng ngài ấy."
Vì vậy Tây Nam Vương Phó Hoài nhận nhiệm vụ khẩn cấp, thống lĩnh ba mươi vạn đại quân Tây Nam, cấp tốc tiến về Thục Trung cứu viện. Nhưng mà người sáng suốt liền phát hiện, triều đình vừa phát lệnh ba ngày, Tây Nam Vương đã nhổ trại xuất phát, chỉ trong bảy ngày liền vây đánh Lãng Châu, giải vây cho Giang Lăng phủ. Dù kinh thành có phái ngựa phi tám trăm dặm, cũng không thể ba ngày liền báo tin đến Đại Lý, có thể thấy được thủ đoạn của nhiếp chính vương, dĩ nhiên không ai dám nhiều lời.
Triệu Mặc Tiên vốn là cũng phái người đến gặp Phó Hoài, nghĩ mượn sáu năm giao tình cùng Phó Ngôn Khanh lúc ở trong cung, muốn lôi kéo Tây Nam Vương về phe mình. Một khi được Phó Hoài ủng hộ, Triệu Tử Nghiễn thua không nghi ngờ! Triệu Mặc Tiên làm sao ngờ tới Triệu Tử Nghiễn dám đem ba mươi vạn đại quân Tây Nam trực tiếp giao cho Phó Hoài, Phó Hoài cũng liền làm việc nghĩa không chùn bước xuất binh phản kích. Nếu không có đại quân Thổ Dục Hồn kiềm chế, lại có quân sư bày kế giải nguy, Tiêu Thác thiếu chút nữa bị vây chết tại Thục Trung, hôm nay chật vật lắm mới có thể đào thoát về phía đông.
Đúng lúc này, triều đình bố cáo toàn thiên hạ, dân chạy nạn, thanh niên trai tráng tự nguyện tòng quân vệ quốc, sẽ được hưởng hai mươi lượng bạc, mỗi người trong gia đình được nhận thêm năm đấu gạo. Mà Thịnh gia ứng theo lệnh của nhiếp chính vương, đưa lương thực đến các vùng bị nạn, vừa cứu trợ nạn dân, vừa giảm giá bán cho bách tính còn phân nửa, lại quyên góp bạc giúp triều đình khởi công xây dựng lại đê điều. Trong thời gian này, các vùng bị nạn đều được miễn toàn bộ thuế, để dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lệnh vừa ban ra, dân chạy nạn vốn bụng đói kêu vang liền chen chúc tòng quân, trùng điệp cảm kích nhiếp chính vương, từ đó uy vọng của nhiếp chính vương càng lúc càng tăng cao. Tại các nơi bị Thổ Dục Hồn cùng Khương Tộc quấy nhiễu, số người tự nguyện tòng quân cực kỳ nhiều, trong lúc nhất thời, toàn bộ lòng dân đều hướng về một người.
--------
Tác giả có lời muốn nói: Nội dung chính kịch ta liền viết như ngựa phi, các nàng thông cảm, bổn văn này tình yêu mới là đạo lý, cung đấu....cho phép ta đi nhanh một chút.