Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn
Đăng vào: 12 tháng trước
Một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng trước Yên Vũ Lâu, người hầu nhỏ thấy có khách nhân đến, lập tức chạy ra đón chào, vén màn xe.
Chỉ thấy hai vị cô nương trẻ tuổi ngồi ở trong xe, vị bạch y nữ tử ngồi phía ngoài đặc biệt diễm lệ, nàng cũng không đợi người hầu đến tiếp, đã tự mình đi xuống, sau đó vươn tay nắm chặt lấy tay vị nữ tử áo vàng trong xe, đỡ người xuống dưới.
Hai người động tác ở giữa lộ ra cỗ thân mật, hiển nhiên cảm tình rất tốt, mỗi người tuy mang phong thái cùng khí chất rất đặc thù, nhưng đứng bên nhau lại vô cùng hòa hợp, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Người hầu nhỏ mặc dù cảm thấy đẹp mắt, thực sự không dám nhiều mạo phạm, lễ phép nói: "Hai vị khách quan tìm người hay là đến đặt phòng riêng?"
"Tìm người, lầu hai phòng thương nhân, làm phiền rồi." Nữ tử áo trắng nói xong, cho người hầu nhỏ một thỏi bạc, nói chuyện khá là khách khí.
Người hầu nhỏ cũng không dám từ chối, kính cẩn nói: "Nhị vị mời."
Dẫn hai nàng tới hàng lang lầu hai, người hầu nhỏ chỉ vào căn phòng phía trước: "Kia chính là phòng thương nhân rồi, tiểu nhân không tiện đi qua, mời hai vị khách quan tự nhiên."
Triệu Tử Nghiễn khẽ gật đầu, sau đó bước đến gõ cửa, trong phòng liền vang lên tiếng đáp: "Mời vào."
Triệu Tử Nghiễn cùng Phó Ngôn Khanh đẩy cửa đi vào, Lý Phú ngồi ở trên ghế nhìn thấy hai người, lập tức đứng lên hướng Triệu Tử Nghiễn thi lễ: "Lão thần tham kiến cửu điện hạ."
Triệu Tử Nghiễn vội đáp lễ nói: "Các lão nghiêm trọng, Tử Nghiễn là vãn bối, khi còn bé... Coi như là đệ tử của các lão, ta không dám nhận lễ này."
Lý Phú vuốt vuốt chòm râu, cười từ ái: "Điện hạ đúng là còn nhớ."
Triệu Tử Nghiễn cung kính nói: "Các lão năm đó dung túng Tử Nghiễn học trộm, lại chỉ dạy rất nhiều, nếu không như thế, Tử Nghiễn cho đến bảy tuổi sợ cũng còn vô tri vô thức, ơn dạy bảo này Tử Nghiễn tuyệt không quên."
Phó Ngôn Khanh ở một bên nghe được trong lòng bất giác đau xót, nàng dĩ nhiên hiểu rõ Triệu Tử Nghiễn nói những lời này hoàn toàn chân thành.
Lý Phú trong mắt tràn đầy cảm khái, không đành lòng nói: "Điện hạ chịu khổ rất nhiều, lão thần cũng không giúp được gì cho điện hạ, hổ thẹn đến cực điểm."
Triệu Tử Nghiễn cười cười: "Các lão hôm nay ở chỗ này cùng Tử Nghiễn gặp mặt, làm sao lại nói không giúp được gì cho ta. Còn những chuyện kia, tuy nói khổ cực nhưng trong khổ có phúc, đều là số mệnh rồi."
Trong mắt nàng lộ ra ý cười dịu dàng, lặng lẽ nhìn Phó Ngôn Khanh, sau đó nói: "Các lão mời ngồi, có một số việc, ta cần thiết cùng ngài nói rõ."
Lý Phú thoáng nhìn Phó Ngôn Khanh, nhẹ gật đầu.
Lý Phú châm thêm trà cho hai nàng, trong giọng nói không giấu được tán thưởng cùng kinh ngạc: "Lần trước ở nơi này, lão thần đã một phen kinh ngạc trước hiểu biết của Tô cô nương, mà bây giờ, cũng liền hoàn toàn khâm phục trước mưu trí của điện hạ. Vụ án muối lậu, lão thần đã sớm hoài nghi những kẻ kia, chỉ là không cách nào nắm được bằng chứng trong tay, chỉ có thể bắt những kẻ ở dưới bị đám người kia đẩy ra làm tốt thí. Chưa từng nghĩ trước giờ điện hạ im hơi lặng tiếng, nhưng một lần liền đem toàn bộ bọn chúng đưa ra ánh sáng."
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, khẽ cười nói: "Tử Nghiễn thật sự không dám nhận khen, vụ án lần này ta chỉ là trợ lực, có thể vạch trần những thế lực kia, thậm chí khiến cho bệ hạ ra lệnh tam bộ thẩm án, đều là công sức của Cẩn nhi."
Lý Phú sững sờ, nhìn xem Phó Ngôn Khanh dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, nhịn không được ha ha nở nụ cười: "Xem ra dưới trướng điện hạ đều là hiền tài hiếm có, Tô cô nương, cô cũng không nên phụ lòng cảm kích của điện hạ. Bất quá, ta lại ưa thích điện hạ tính cách này."
"Các lão cũng đừng khen điện hạ quá mức, ngày bình thường nàng ổn trọng, nhưng dù sao vẫn có chút tính trẻ con." Phó Ngôn Khanh mặc dù nói như vậy, lại khó nén cưng chiều mà nhìn Triệu Tử Nghiễn. Lý Phú dĩ nhiên phát giác được, ánh mắt điện hạ cùng Tô cô nương dành cho nhau mười phần thân thiết, xem qua quan hệ hai người nồng hậu trên mức lễ nghĩa quân thần rất nhiều.
"Người trẻ tuổi cũng đừng cùng ta như vậy, già nua lẩm cẩm, điện hạ như vậy rất tốt." Lý Phú hiển nhiên rất vui vẻ, lại nhịn không được đem một số chuyện quốc gia đại sự bàn cùng Triệu Tử Nghiễn.
Một phen đàm luận, Lý Phú trong mắt không khỏi cảm khái trí tuệ của Triệu Tử Nghiễn, đã vượt xa những vị hoàng tử công chúa mà hắn từng dạy qua. Hắn gật gật đầu, chậm rãi nói: "Đạo làm vua, không chỉ cần chính thương dân, mà còn phải biết trọng người tài. Có câu rằng, gần gũi với người có đức có tài, rời xa kẻ tiểu nhân, trước khi nâng đỡ một người, nhất định phải suy xét họ thật kĩ, điện hạ thấy thế nào?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu suy nghĩ một chút: "Đạo gia nói, cầu hiền quốc sách cần tôn đức, trọng tướng quân nhung mới chí tình. Muốn xem xét người tài, nghe lời người khác nói thôi thì chưa đủ, cần phải quan sát hành động của người đó xem tài trí thế nào, qua gian nan thử thách mới có thể hiểu thấu được phẩm chất một người...."
Những năm này Triệu Tử Nghiễn tuy thay Triệu Mặc Tiên làm việc, lại chưa từng xem nhẹ việc học tập, từ nhỏ nàng thông minh sáng dạ, học một biết mười, đối với những lời thánh hiền dạy, đều thuộc nằm lòng. Hơn nữa nàng hiểu thấu đời sống khổ cực của người dân, cho nên trả lời những điều Lý Phú đặt ra, không chỉ là lý luận trong sách, mà còn đưa vào rất nhiều dẫn chứng thuyết phục, thật sự khiến Lý Phú kinh ngạc không thôi.
Phó Ngôn Khanh một bên yên tĩnh lắng nghe hai người luận bàn, một bên rót trà, Triệu Tử Nghiễn thấy vậy liền có chút áy náy mà nắm lấy tay nàng.
Phó Ngôn Khanh nhẹ nhàng tìm kiếm lòng bàn tay của nàng, tỏ ý nàng chăm chú, Triệu Tử Nghiễn lại ngồi thẳng người, kính cẩn nói: "Tử Nghiễn lần này còn có việc cần nhờ cậy Các lão."
"Điện hạ mời nói?"
Triệu Tử Nghiễn lấy ra hai quyển sổ màu xanh, nhẹ nhàng đẩy đến.
Lý Phú hơi nghi hoặc mà tiếp nhận, mở xem qua một lần, lập tức sắc mặt khẽ biến.
"Quyển ở trên ghi chép danh sách toàn bộ quan viên lớn nhỏ có liên quan đến vụ án muối lậu, thậm chí ghi rõ từng giao dịch một, thời gian số tiền đều rành mạch, là nữ nhi của Tuyên Thạc giao cho ta đấy. Cho nên hy vọng Các lão có thể bảo vệ nàng ấy một mạng, đây là chuyện ta đã hứa với Tuyên Thạc. Còn quyển thứ hai chính là do ngự sử tiền nhiệm một nhà bị diệt vong lưu lại, hai quyển sổ này chứng cứ mười phần rõ ràng, Thượng thư lệnh chuyến này có chạy trời cũng không thoát được tội, đồng dạng, ta phải thay Lê Ngự sử đòi lại công đạo, trả lại sự trong sạch cho Lê gia."
Lý Phú tay run rẩy: "Lão thần tuân mệnh, lão thần tuyệt đối không phụ lòng tin của điện hạ."
Nói xong, Lý Phú ngồi dậy cúi đầu làm đại lễ: "Điện hạ, chuyện lần này điện hạ làm là tạo phúc cho bách tính trăm họ, lão thần nguyện từ nay một lòng đi theo điện hạ."
Triệu Tử Nghiễn có chút giật mình, lập tức nâng Lý Phú đứng lên: "Là bổn phận của ta, có thể được các lão ở bên giúp sức, Tử Nghiễn vô cùng cảm kích."
Đợi đến lúc hai người trở về, Phó Ngôn Khanh thoáng xúc động: "Có thể thấy được, trung thư đại nhân một lòng vì nước vì dân."
"Ân." Triệu Tử Nghiễn nhẹ gật đầu: "Bằng không thì, ta làm sao sẽ đem sổ sách kia giao cho hắn. Chuyện khác ta không thể dự liệu, nhưng hai quyển sổ này rơi vào tay hắn, mới có thể trở thành bằng chứng mạnh mẽ nhất đánh gục đám người kia."
Phó Ngôn Khanh dừng lại bước chân, nhìn xem nàng: "Nàng không hoàn toàn tin trung thư lệnh sao?"
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu cầm tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Trên đời này ta chỉ tin nàng. Sự việc có liên quan đến nàng, chỉ khi ta nắm ở trong tay, ta mới có khả năng chân chính yên tâm."
Phó Ngôn Khanh nghe nàng trực tiếp nói như vậy, trong lòng một mảnh nóng ấm, sau đó nghiêng đầu cười nói: "Ta phát hiện, nàng rất biết nói tình thoại."
Triệu Tử Nghiễn dịu dàng đáp: "Đây làm sao có thể tính là tình thoại, ta chỉ nói sự thật, ta dù cho tin tưởng hắn, thì cũng sẽ lo lắng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà ta không cách nào khống chế, chỉ khi ta tự mình xử lý, ta mới có khả năng dự liệu được kết quả, mới có thể đảm bảo những điều đó không gây tổn thương tới nàng."
Phó Ngôn Khanh mấp máy miệng, xoay người một đường đi về phía trước, thần sắc rất là mất tự nhiên. Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, đến gần nói: "Như vậy đều nghe không được, nếu ta thật lòng nói tình thoại, nàng làm sao bây giờ?"
Phó Ngôn Khanh liếc nhìn nàng: "Nàng lại trêu đùa ta, nàng nếu không ngoan, đêm nay ta liền không cho nàng lật cửa sổ phòng ta."
Triệu Tử Nghiễn đặc biệt yêu thích nàng như vậy, cười nhẹ đuổi theo: "Nếu ta nghe lời, trong đêm có thể để cho ta lật cửa sổ phòng nàng, sau đó... Vào giường của nàng?"
Phó Ngôn Khanh đột nhiên dừng bước, sau đó có chút ưu nhã xoay người, hướng Triệu Tử Nghiễn tới gần vài bước. Giờ phút này hai người vừa mới vượt qua góc đường, Phó Ngôn Khanh ánh mắt liếc nhìn mấy lần, để sát vào Triệu Tử Nghiễn, tiếng nói mềm mại du dương: "Vào giường của ta? An nhi...nàng đây là muốn làm gì sao?"
Triệu Tử Nghiễn lập tức lui về sau một bước, nhất thời bị Phó Ngôn Khanh đẩy sát vào tường, sắc mặt nàng bất giác đỏ lên, mím mím môi, tựa hồ không nói nên lời. Phó Ngôn Khanh trong mắt mang cười, thầm nghĩ, quả nhiên chỉ là đứa trẻ ngoài mạnh trong yếu mà thôi, da mặt tất nhiên không thể dày được rồi. Nào có thể đoán được, Triệu Tử Nghiễn có chút xấu hổ mà thấp giọng nói: "Thay nàng làm ấm giường."
Phó Ngôn Khanh: "..."
Nàng còn đánh giá thấp, da mặt cùng tuổi tác, nói chung là không có quan hệ đấy.
Nhìn xem tới lượt Phó Ngôn Khanh ở kia thẹn thùng, Triệu Tử Nghiễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay của nàng nói: "Được rồi, ta không đùa nàng nữa. Vụ án muối lậu sắp xử lý xong, lần này nhất định Triệu Mặc Tiên bị hao tổn nghiêm trọng, Thượng thư lệnh vốn là cửu cửu của Tiêu Thục Nghi, có lẽ bọn họ hiện giờ gấp đến cháy hỏng."
Nghe nàng nhắc tới Triệu Mặc Tiên, Phó Ngôn Khanh vẻ mặt ngưng trọng, sau đó nàng quay đầu chăm chú nhìn xem Triệu Tử Nghiễn: "Tử Nghiễn, có chuyện ta muốn hỏi nàng, nàng không được giấu giếm ta."
Thấy Phó Ngôn Khanh nghiêm túc như vậy, Triệu Tử Nghiễn trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng như cũ ôn thanh nói: "Nàng cứ nói đi."
"Lần này nàng cùng Triệu Mặc Tiên triệt để trở mặt, có phải là rất nguy hiểm cho nàng không? Lúc trước, Triệu Mặc Tiên nói đến ngày rằm, lại là có ý gì?" Nói xong, nàng dừng một chút: "Ta nhớ được, lúc ấy nàng sinh bệnh đau đớn vô cùng, tựa hồ liền tại ngày rằm, nàng đừng nói với ta đó là trùng hợp?"
Triệu Tử Nghiễn sắc mặt có chút mất tự nhiên, mấp máy miệng lại không biết trả lời như thế nào, ánh mắt dần dần ảm đạm đi. Nàng biết ngày tháng của mình không còn bao lâu nữa, chất độc kia đã vô phương giải trừ, mà lần phát bệnh tới, khả năng là lần cuối nàng còn nhìn thấy ánh mặt trời. Biết trước rồi nhưng nàng không cách nào kìm nén được tình cảm mãnh liệt trong lòng, nhiều năm chịu đựng như vậy, nàng sao có thể buông tay, để rồi tơ tình kia quấn quanh các nàng càng lúc càng chặt, nàng biết bản thân mình ích kỷ, nhưng Phó Ngôn Khanh lại không hề biết sự tình bên trong, một lòng tin tưởng nàng mà từng bước rơi vào trong hố sâu. Ngày sau, một mình Phó Ngôn Khanh ở lại, đau khổ kia nàng làm sao thay nàng ấy gánh chịu đây?
Mắt thấy Triệu Tử Nghiễn tâm trạng đột nhiên sa sút, Phó Ngôn Khanh trong lòng càng phát ra run rẩy: "Rất nghiêm trọng, phải không?"
Triệu Tử Nghiễn hít vào một hơi, nhỏ giọng nói: "Không hẳn là nghiêm trọng, chẳng qua là đến lúc đó có chút gian nan."
Phó Ngôn Khanh ánh mắt đau xót: "Ý của nàng là, mỗi khi đến ngày rằm, nàng đều phải chịu đau đớn như vậy?"
Triệu Tử Nghiễn bất đắc dĩ gật đầu.
Phó Ngôn Khanh hung hăng nắm chặt tay, đi tới đi lui liên tục, sau đó lại chuyển trở về bên Triệu Tử Nghiễn, tức giận nói: "Ác phụ kia...đã làm gì đối với nàng?"
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng tức giận đến như vậy, vội mở miệng nói: "Năm đó Tiêu Thục Nghi vì muốn khống chế ta, nên ép buộc ta uống thuốc độc, mỗi tháng cần phải đúng ngày uống giải dược. Bất quá, ta hôm nay nếu đã quyết định trở mặt cùng bọn họ, tự nhiên đối chất độc này hiểu rõ. Quỷ Lâu có người tên gọi Dược Tam Thông, y thuật danh trấn giang hồ, lần này hắn dĩ nhiên có biện pháp giúp ta giải độc từ từ, nàng đừng lo lắng."
Phó Ngôn Khanh thần sắc dịu xuống, nhưng vẫn có chút nghi ngờ: "Trước đó vì sao thuốc của hắn không có tác dụng?"
Triệu Tử Nghiễn thấy nàng mặc dù còn chút hoài nghi, nhưng trong lòng kỳ thật đã bị nàng thuyết phục, chân thành nói: "Độc này không phải chất độc thông thường ở trung nguyên, vốn nguồn gốc là từ Tây Vực, điều chế thuốc giải không phải chuyện một sớm một chiều. Dược Tam Thông nhiều năm ở đây nghiên cứu, trước vì sốt ruột mà làm ít chuyện sai trái, ta lúc đó rất tức giận nên không cho phép hắn lại thay ta xem bệnh, cũng đã đuổi hắn đi xa. Bây giờ Quỷ Lâu lại triệu hắn đến, ta cũng chưa nói sẽ ngăn cản bọn họ."
Phó Ngôn Khanh lông mày có chút giãn ra, nhẹ gật đầu, nhưng vẫn là liên tục hỏi thăm: "Thật sự không việc gì?"
Triệu Tử Nghiễn kiên nhẫn đáp lời nàng, ôn nhu nói: "Ta nói rồi, chuyện nàng muốn làm, ta sẽ không vắng mặt."
Phó Ngôn Khanh bất giác nhớ lại ngày đó, Triệu Tử Nghiễn cũng từng nói rằng: "Trước khi tâm nguyện của nàng đạt thành, ta sẽ không vắng mặt." Lời này như thế nào có chút không đúng, trong lòng nàng lập tức co rụt lại, nhưng vẫn là đè xuống bất an, nói khẽ: "Trước đây, ta chỉ có duy nhất sở cầu, đó là thay Tây Nam vương phủ tìm một đường sống, mà hôm nay, ta lại nhiều hơn một tâm nguyện, đó chính là ở kiếp này, ta mong muốn nàng có thể bình an vui vẻ mà sống bên cạnh ta, nàng có hiểu không?"
Triệu Tử Nghiễn trong lòng sụp đổ, trong mắt một cỗ đau xót suýt nữa nhịn không được dâng lên, nàng cúi đầu xuống cười nói: "Ta... ở bên nàng, ta thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ."
Vô luận con đường phía trước như thế nào hiểm trở, cũng không cần biết kết cục như thế nào, chỉ cần nàng còn sống một ngày, thì ngày đó tuyệt đối sẽ để Phó Ngôn Khanh bình an vui vẻ, không một chút sầu lo.
Năm Cảnh Thái thứ hai mươi ba, ngày năm tháng năm, giằng co gần hai tháng, vụ án muối lậu cuối cùng hạ màn, hơn hai mươi quan chức bị xử trảm, Thượng thư lệnh bị tịch biên toàn gia. Hơn mấy trăm người bị đày ra biên ải, cả đời làm nô. Khoản tiền liên quan thu được hơn mười triệu lượng bạc, sung vào quốc khố. Từ lúc Đại Hạ lập quốc đến nay, chưa từng có vụ án nào quy mô lớn đến như vậy, từ số lượng quan chức bị xử lý đến số tiền tham ô, quả thật long trời lở đất, trong lúc nhất thời toàn bộ dân chúng Hoàng thành vỗ tay khen ngợi. Mà mấy thế lực lớn nhỏ trong triều đình vẫn chưa hết bàng hoàng, một mực lo sợ trong đêm sẽ có mật vệ hoàng gia đến bắt người tra xét.
Lần này khép lại vụ án thu được khoản tiền cực lớn vừa vặn bổ sung cho chuyện quân lương, Cảnh đế mặc dù tức giận nhưng tốt xấu cũng đã có chút an ủi. Chẳng qua là chứng kiến sổ sách Lý Phú dâng lên, còn có mật vệ hoàng gia tra được tin tức, khiến cho một tia an ủi cũng đều không còn. Tiêu gia được hắn dung túng bao nhiêu năm qua, không ngờ dám lớn mật làm càn như thế.