Chương 29: Động tâm (3)

Trọng Sinh Chi Khanh Tâm Phó Nghiễn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

          
Thấy biểu hiện của nàng, Triệu Tử Nghiễn trong lòng đau xót, tình cảm tựa hồ chính là như vậy, lúc chưa phát hiện liền có thể lừa mình dối người, nhưng một khi tầng ngăn cách mỏng manh kia bị kéo mở ra, trong lòng liền đột nhiên sáng tỏ. Một ánh mắt của người kia, một cử chỉ của nàng, đều có thể không hề cách trở mà chạm đến lòng mình.

Nàng miễn cưỡng đè nén cảm xúc, khẽ cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ là có chút mệt mỏi."
Dứt lời nàng lại sờ sờ bụng: "Còn có chút đói bụng."
Phó Ngôn Khanh dĩ nhiên không tin, nghiêm túc nói: "Nhưng sắc mặt nàng không tốt, tay cũng rất lạnh."
Triệu Tử Nghiễn dời đi ánh mắt: "Đói bụng tự nhiên..."
Phó Ngôn Khanh cũng không cho nàng ở kia viện cớ: "Nếu thật sự đói bụng, vì sao nàng không sang chỗ ta dùng bữa, một mình tránh ở trong phòng làm gì?"
Triệu Tử Nghiễn hiếm khi thấy nàng nghiêm túc đến vậy, bình thường vẫn luôn hết sức dung túng nàng, cũng không hỏi quá nhiều. Nàng cũng không nói thêm lời gì, ngước mắt bình tĩnh nhìn Phó Ngôn Khanh.
Ánh mắt của Triệu Tử Nghiễn vô cùng trực tiếp, như vậy nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn xem trong lòng của nàng đang nghĩ gì, trong ánh mắt lộ ra nồng đậm cảm xúc, để Phó Ngôn Khanh có chút không dám phỏng đoán, mới vừa rồi cỗ khí thế kia hoàn toàn bị Triệu Tử Nghiễn đè ép xuống.
Thẳng đến lúc Phó Ngôn Khanh có chút nhịn không được, Triệu Tử Nghiễn lại buông xuống mi mắt, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ là có chút khổ sở, có một số việc ta nghĩ mãi không ra."
Phó Ngôn Khanh thoáng ngưng trệ, Triệu Tử Nghiễn như vậy tựa hồ mang theo bóng dáng đời trước, lộ ra một cổ tối tăm cùng yếu ớt.
"Ba năm trước đây, có một nhóm người trong giang hồ tới tìm ta, nói nhận lệnh của một người đến đây tôn ta làm chủ nhân." Bàn tay trong ống tay áo của Triệu Tử Nghiễn hơi siết chặt, cuối cùng mới bình tĩnh mở miệng nói.
"Người trong giang hồ? Nhưng bọn họ trước giờ vốn không thích liên quan đến triều đình mà?" Phó Ngôn Khanh rất kinh ngạc, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.
"Không sai, ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng bọn họ một mực luôn theo ở bên ra, nhiều lần hiệp trợ ta, mà ta lại trong lúc cần người, cho nên đã tiếp nhận bọn họ. Lúc sau mới biết được, bọn họ vốn là người của Quỷ Lâu nổi danh chốn giang hồ."
Quỷ Lâu? Trong chốn giang hồ nghe đồn Quỷ Lâu tử sĩ, giống như lệ quỷ, hành tung quỷ dị, hành sự cũng rất là tàn nhẫn, nhưng từ hơn hai mươi năm trước, liền rất ít xuất hiện, bọn họ như thế nào đột nhiên tôn một vị công chúa không nơi nương tựa thành Lâu Chủ? Hơn nữa những người kia tựa hồ biết rõ về thân thế Triệu Tử Nghiễn, nàng trước nay cũng chưa từng bước chân vào chốn giang hồ, quý nhân phương nào lại có thể nhìn trúng nàng?
Nhớ lại một đời trước, rất nhiều lần Tiêu Thục Nghi cho người ám sát Triệu Tử Nghiễn, phái đi vô số ám vệ thích khách, đều là cao thủ nhưng chưa một lần thành công, rốt cuộc Triệu Tử Nghiễn vẫn ung dung trở về đất Thục, xây dựng Ích Châu quân vô cùng lớn mạnh, khiến Triệu Mặc Tiên làm đế cũng phải mấy phần kinh sợ. Quả nhiên...khi ấy nhóm cao thủ hộ ở bên người Triệu Tử Nghiễn, chính là người của Quỷ Lâu.
"Vậy nàng phiền lòng chính là vị Lâu chủ tiền nhiệm ở phía sau bọn họ?"
"Ân, mấy ngày nay, mấy người Si Mị tự tiện đưa ra chủ ý, ta đoán chừng đều là làm theo lệnh của người nọ. Ba năm qua, mọi sự việc của Quỷ Lâu gần như đều do ta làm chủ, ta biết bọn họ đối ta không có ác ý, chỉ là người nọ quyết không có khả năng vô duyên vô cớ đi bảo hộ ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến một người." Trên mặt Triệu Tử Nghiễn tràn đầy phiền muộn.
Phó Ngôn Khanh tiếng nói nhịn không được nhu hòa xuống: "Nàng nói người kia ...chính là mẫu phi của nàng sao?"
Triệu Tử Nghiễn có chút suy sụp, gật gật đầu. Ánh mắt nàng nhìn xa xăm, biểu tình mơ hồ:  "Mấy năm nay trong cung không ai dám đề cập đến chuyện của mẫu phi, ngay cả cung nữ thái giám năm đó hầu hạ bên người, đều biến mất không còn tung tích. Năm mẫu phi mất, ta tuổi còn nhỏ, cũng không được gặp người lần cuối, càng chưa từng thấy qua di thể của người. Sau này ta từ Mộ di mới biết được mẫu phi đã chết, nhưng trong cung trước sau không có cử hành tang lễ, toàn bộ hoàng cung, cũng chỉ có ta cùng Mộ di hai người túc trực bên linh cữu mẫu phi."
Triệu Tử Nghiễn thanh âm tuy bình tĩnh không gợn sóng, thế nhưng Phó Ngôn Khanh cảm nhận được trong từng câu từng chữ kia, đều hàm chứa đầy máu và nước mắt, cổ họng nàng như nghẹn lại: "Tử Nghiễn."
Triệu Tử Nghiễn cúi đầu cười cười: "Ta không có việc gì, đều qua đi mười bốn năm, ta liền dáng vẻ của mẫu phi đều đã quên."
Nàng thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, nhưng Phó Ngôn Khanh thế nào không hiểu được. Lúc trước cứu nàng lên từ hồ Thái Dịch, nàng còn mơ mơ màng màng ôm mình, miệng luôn gọi mẫu phi, giống như con vật nhỏ bị thương, mang theo nồng đậm không muốn xa rời. Dù nàng quả thật nhớ không được gương mặt của mẫu phi, tình cảm lại khó có thể theo thời gian mà phai nhạt, đặt biệt là đối với người vốn thâm tình như Triệu Tử Nghiễn.
Phó Ngôn Khanh tuy đã nhiều lần cảnh báo chính mình, tuyệt đối không thể vượt qua giới hạn kia, để mà kéo theo Triệu Tử Nghiễn cùng rơi xuống vực sâu, chính là giờ phút này nàng làm sao chịu đựng được nữa, đau lòng đến tột đỉnh, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy thân hình đơn bạc gầy yếu kia: "Tử Nghiễn, nàng đừng nói nữa, ta hiểu."
Triệu Tử Nghiễn thoáng chốc rơi vào trong lồng ngực mềm mại ấm áp, vòng tay người kia tràn đầy yêu thương mà ôm lấy nàng, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh dịu dàng như sóng biển, để nàng vốn đang chìm trong một biển đau xót phút chốc được người kéo lên dỗ dành an ủi. Phía trước vẫn luôn tự nói với chính mình, nàng đã không sở cầu thêm điều gì, nhưng hiện tại được Phó Ngôn Khanh ôn nhu ôm ấp, khiến cho tâm của nàng đều nhanh mềm nhũn.
Đôi mắt giờ phút này có chút đau nhức, nàng đỏ vành mắt, nỗ lực trợn to con ngươi, sợ chính mình sẽ nhịn không được rơi nước mắt. Nàng cúi đầu vùi vào trong lồng ngực Phó Ngôn Khanh, tay buông ở bên người chậm rãi nâng lên, mang theo một chút run rẩy, tựa hồ muốn ôm lấy đối phương, nhưng tay vừa chạm đến y phục lại ẩn nhẫn mà co lại, cuối cùng nàng nhẹ nhàng đem Phó Ngôn Khanh đẩy ra, nói giọng khàn khàn: "Cảm ơn nàng."
Phó Ngôn Khanh gắt gao mím miệng, cuối cùng mới chậm rãi nói: "Ta hiểu được nàng hoài nghi điều gì, nàng đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình, vô luận chân tướng như thế nào, ta sẽ ở bên nàng, cùng nàng đón nhận hết thảy."
Triệu Tử Nghiễn mỉm cười nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu, như vậy thì tốt rồi, người này chung quy là quan tâm mình.
Phó Ngôn Khanh khẽ vuốt tóc nàng, ánh mắt rơi xuống nơi bụng bằng phẳng của nàng: "Không còn sớm, bụng của nàng tất nhiên đói lả, nếu nàng còn không mau đi ăn, kia liền phải náo loạn một phen."
Triệu Tử Nghiễn sững sờ, ngay sau đó lỗ tai có chút đỏ lên: "Bụng ta ở trước mặt nàng mới nháo, trước kia thực ngoan."
Phó Ngôn Khanh nheo mắt, ra vẻ nghiêm túc nói: "Quả nhiên nó cùng chủ nhân giống nhau, tâm tư rất nhiều, liền sẽ giả bộ ngoan ngoãn đáng thương." Dứt lời, trên mặt lại lộ ra ý cười giảo hoạt.
Phó Ngôn Khanh trước giờ đạm nhiên thành thục, hiện tại tươi cười mang theo nét trẻ con như ngày xưa, khiến Triệu Tử Nghiễn nhất thời sửng sốt, đã thấy nàng kia xoay người nhảy lên tán cây, quay đầu lại nói: "Nàng còn không sang đây, nháo cũng không được rồi."
Triệu Tử Nghiễn đứng ở chỗ cũ, nhìn Phó Ngôn Khanh rời đi, khóe miệng ý cười càng lúc càng đậm, sáng rực như hoa đào. Đem sướng vui đau buồn đặt ở trên người mình, nàng vẫn thật sự không biết đau khổ nhiều hơn, hay là vui sướng nhiều hơn.
Tuy trải qua một phen rối rắm hao tổn tinh thần, nhưng bữa cơm này lại rất hòa hợp, thậm chí khiến cho hai nàng cảm thấy bao u phiền mấy ngày nay đều tan thành mây khói.
Triệu Tử Nghiễn không phụ kỳ vọng của Phó Ngôn Khanh, ăn liền ba chén cơm, lại uống thêm một chén canh, để Phó Ngôn Khanh trong lòng tràn đầy ấm áp. Dịu dàng cầm khăn lụa lau miệng cho nàng, Phó Ngôn Khanh mới nói: "Hôm nay là ngày Tiêu Thác xuất chinh?"
"Ân, cả triều bá quan văn võ đều đi tiễn hắn, đã đi từ sớm rồi."
"Vậy chuyện quân lương, nàng cũng nên nắm chắc. Triệu Mặc Tiên bên kia hẳn là đã bắt đầu hành động rồi."
"Không sai, việc thu gom ngân lượng cùng ngân sách quốc khố đều đã hoàn tất, hiện giờ tại các cửa hiệu lương thực lớn, thậm chí là các thôn trang quanh kinh thành đều có người tiến hành thu mua lương thảo."Triệu Tử Nghiễn không nhanh không chậm nói, thoạt nhìn khí định thần nhàn.
"Nàng lại tựa hồ không chút khẩn trương." Phó Ngôn Khanh mỉm cười nhìn nàng.
"Ta vốn là một vị điện hạ nhàn tản, trước giờ chẳng làm nên việc lớn, nên tiến độ có chậm cũng rất bình thường. Huống hồ, nếu ra tay quá gấp, sẽ dồn ép những thương hộ kia vào đường cùng, khiến cho bọn họ căm phẫn." Triệu Tử Nghiễn nghiêm túc nói. Đại Hạ từ khi lập quốc tới nay, tuy nói vẫn phân biệt sĩ nông công thương, nhưng chưa một vị hoàng đế nào dám coi nhẹ thương nghiệp. Đại Hạ thương nhân phát triển mạnh mẽ, lại quan hệ chặt chẽ đến dân sinh, đặc biệt là lương thực, càng là yết hầu của đất nước, một khi bức khẩn, chẳng những gây bất lợi cho chiến sự, mà còn khiến cho trong nước hỗn loạn, hơn nữa sau lưng các đại thương hộ vốn đều có các thế lực lớn chống lưng.
Theo mật thám hồi báo, Triệu Mặc Tiên vì muốn gấp tạo thành tích trong việc chuẩn bị quân lương, cho người gây áp lực khắp nơi khiến thương hộ bá tánh bị dồn ép, hắn chính là thu mua lương thảo với giá thấp hơn bốn phần so với bình thường, cứ thế mãi, những thương hộ này đều sẽ chịu không nổi.
Phó Ngôn Khanh gật đầu, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: "Tử Nghiễn, nàng có biết mảnh tàng bảo đồ còn lại đang ở đâu không?"
Triệu Tử Nghiễn nhấp miệng cười khẽ: "Ta dĩ nhiên biết, trước đã phái người đi tìm rồi, ta vốn định lấy được sẽ nói cùng nàng."
Trong lòng Phó Ngôn Khanh thoáng kinh ngạc, cúi đầu suy tư một lát: "Nàng đây là muốn tìm Vĩnh Đế bảo tàng?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu: "Ta vốn chỉ muốn phụ hoàng nhận rõ bộ mặt của Tiêu gia, cũng không định chiếm lấy bảo tàng này. Cho nên ta để lại một phần tàng bảo đồ cho Triệu Mặc Tiên, ba phần thật bảy phần giả, chỉ hy vọng trang chủ Huyễn Ảnh Sơn Trang sẽ nể mặt Quỷ Lâu mà phối hợp cùng ta."
Phó Ngôn Khanh giờ phút này trong lòng chỉ có thể tán thưởng, Triệu Tử Nghiễn thật sự làm nàng kinh ngạc, nàng bất quá là trải qua một đời trước cho nên mới biết được chuyện liên quan đến nơi cất giấu tàng bảo đồ. Mà một đời trước, Triệu Mặc Tiên cũng đã điều động toàn bộ lực lượng, tìm kiếm suốt mấy năm trời mới may mắn có được chút manh mối. Triệu Tử Nghiễn...đứa trẻ này thật sự là thông minh vượt quá dự liệu của nàng rồi.
"Nàng nha, quá xấu rồi." Phó Ngôn Khanh vươn tay vuốt vuốt chóp mũi Triệu Tử Nghiễn: "Hiện giờ Tiêu Thác đã lên đường đến Ích Châu, khoảng chừng nửa tháng sẽ đến nơi, đến lúc đó Triệu Mặc Tiên sợ cũng chờ không kịp, liền muốn lấy cớ áp giải quân lương để đến Ích Châu tụ họp cùng Tiêu Thác."
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn mọi chuyện sẽ là như vậy, đến lúc đó, ta cũng sẽ thỉnh chỉ đi cùng thất hoàng tỷ. Thừa dịp thất hoàng tỷ không ở kinh thành, nàng có thể tặng cho nàng ta một phần đại lễ."
Phó Ngôn Khanh nghe xong liếc mắt nhìn nàng, dĩ nhiên hiểu được nàng muốn nói đến việc đối phó Triệu Mặc Tiên. Đợi đến lúc đó liền chặt đứt hết vây cánh của Tiêu Quý Phi, hẳn là một cơ hội vô cùng tốt.
Sáu ngày trôi qua, Cảnh Đế ở trong triều nhắc tới sự tình gom góp quân lương, Triệu Mặc Tiên bước lên, hăng hái nói: "Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần mấy ngày nay tự mình đến bái phỏng các cửa hiệu lớn ở kinh thành, cùng các thương hộ đàm phán một phen. Bá tánh kinh thành hiểu thấu đại nghĩa, rất nhiều đại phú hộ đều tình nguyện bán lương thực giá thấp cho triều đình, thậm chí bọn họ sẵn lòng quyên tặng một lượng lương thảo không nhỏ. Hiện giờ, số quân lương đã đủ cung ứng cho đại quân hơn một tháng."
Cảnh Đế rất là vui vẻ: "Trẫm liền biết Tiên nhi sẽ không làm trẫm thất vọng, thưởng!"
"Tạ phụ hoàng!"
Phía dưới vài vị đại thần vội vàng phụ họa: "Chúc mừng bệ hạ giải quyết được gian nan khổ cực trước mắt."
Cảnh Đế ha hả cười vài tiếng, sau đó nhìn về hướng Triệu Tử Nghiễn: "Không biết Nghiễn nhi đã có thu hoạch gì?"
Triệu Tử Nghiễn lắc đầu, thấp giọng nói: "Nhi thần vô năng, vẫn chưa gom góp được bao nhiêu lương thảo, thất hoàng tỷ năng lực xuất chúng, các đại thương gia đều nguyện ý bán thấp hơn bốn phần giá cả, nhi thần ngưỡng mộ."
Nghe xong lời này, Cảnh Đế trên mặt ý cười phai nhạt chút, lại như cũ ôn hòa: "Con còn nhỏ, xử sự tự nhiên không so được với hoàng tỷ của con. Ngày sau cố gắng học tập liền tốt, cũng không nên nhụt chí."
"Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo! Chỉ là nhi thần có một chuyện, không biết phụ hoàng có thể đáp ứng?" Triệu Tử Nghiễn nói xong, cung kính quỳ xuống, lần đầu tiên ở trước điện đối Cảnh đế đề ra yêu cầu.
Cảnh Đế ngẩn ra, Triệu Mặc Tiên cũng là ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm nàng.
Yên lặng một lát, Cảnh Đế nhẹ giọng nói: "Nghiễn nhi cứ nói."
"Nhi thần cả gan, thỉnh phụ hoàng giao cho nhi thần đảm nhiệm phần mua sắm vật dụng trong hoàng cung."
Lời vừa nói ra, cả triều đều có chút kinh ngạc. Trong cung mua sắm luôn luôn có sáu cục chưởng quản, các nơi đều phái người của mình đi chọn lựa, một vị công chúa, lại muốn xen vào sự tình này làm gì? Nếu muốn trung gian kiếm lời riêng, chuyện này cũng quá mức lộ liễu rồi.
Triệu Mặc Tiên nhíu mày lại, ngay sau đó tiến lên nói: "Hoàng muội, chớ có hồ nháo, trong cung mua sắm đều không phải là trò đùa."
"Phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn san xẻ một phần ưu tư cùng phụ hoàng. Việc mua sắm trong hoàng cung trước giờ tốn hao không nhỏ, tuy nói trong cung có lòng muốn giảm bớt phí tổn, chính là có nhiều cục cùng chưởng quản, muốn giảm bớt cũng không cách nào. Mấy năm gần đây liên tục chinh chiến, chi tiêu trong cung, phụ hoàng cũng muốn nhẹ mấy phần để dành cho quốc khố. Chuyện quân lương lần này nhi thần không đáp được kỳ vọng, liền muốn mượn cơ hội này lấy công chuộc tội, nhi thần bảo đảm, tuyệt không sẽ làm phụ hoàng thất vọng, nhi thần cũng nguyện lập hạ quân lệnh trạng!"
Cảnh Đế vẫn luôn nhìn nàng, sau một lúc lâu, chậm rãi gật gật đầu: "Rất tốt, trẫm thật sự mong chờ."
Rời khỏi Thần Điện, Triệu Mặc Tiên cười lạnh nói: "Cửu hoàng muội, muội như vậy là muốn làm gì?"
Triệu Tử Nghiễn dừng bước, cười khẽ: "Hoàng muội bất quá là phát hiện, trong phủ của muội hiện giờ nghèo túng vô cùng, ngay cả bản thân muội còn nuôi không nổi."