Đăng vào: 12 tháng trước
Vương Siêu thấy Lục Nguyên Sướng vừa mới nghe được tin đã run chân thả mông ngã ngồi xuống đất như vậy thì trong lòng rất là kinh ngạc. Vội vàng bước tới đỡ nàng đứng dậy, lo âu nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, hắn hỏi: "A Nguyên, ngươi bị làm sao vậy?"
"Không thể! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Lục Nguyên Sướng tóm chặt lấy cổ áo của Vương Siêu, trừng hai con mắt đỏ chót nói: "Mười ngàn binh sĩ đóng quân ở Phần Thành, họ đều có sức chiến đấu kinh người. Phần Thành lại có tường cao thành vững, làm sao lại chỉ mới ngăn ngắn một ngày mà đã bị đánh hạ được?"
"A Nguyên, ngươi phải tỉnh táo lại." Vương Siêu an ủi. Hắn cũng không chấp việc Lục Nguyên Sướng vô lễ.
"Bình tĩnh? Ngươi bảo ta phải làm sao bình tĩnh bây giờ? Thê tử của ta, cha nuôi lão nương của ta, thân nhân của ta đều ở Phần Thành, ngươi bảo ta phải làm sao bình tĩnh được đây?" Hai tay Lục của Nguyên Sướng đều phát lực, làm cho cái cổ Vương Siêu bị ghì chặt đến đỏ cả mặt.
"Nếu như không bình tĩnh, ngươi làm sao đi cứu bọn họ được đây?" Vương Siêu đem Lục Nguyên Sướng đánh văng ra ngoài, đưa tay lên vuốt vuốt cái cổ rồi mới nói được.
Lục Nguyên Sướng bị tin tức này đả kích đến rối loạn hết thảy tâm trí. Nàng vẫn ngồi bệt ở dưới đất, bất lực nhìn Vương Siêu: "Tướng quân, thành phá người vong. Coi như có thu phục được Phần Thành thì cũng đâu còn có ý nghĩa gì nữa."
"Trước tiên ngươi nên xem cái này đã rồi lại nói chuyện cùng ta." Vương Siêu biết Lục Nguyên Sướng là người trọng tình nghĩa, đối với Cố Tiểu Phù lại càng cực kỳ sâu nặng. Những chuyện như vậy hắn khuyên không được, chỉ có thể để cho Lục Nguyên Sướng tự mình tiếp nhận mà thôi.
Sau khi nhận được tin quân báo, Lục Nguyên Sướng vội vã nhìn lướt qua. Sau đó, nàng vừa nhảy lên ngựa vừa quay về Vương Siêu nói: "Tướng quân, chúng ta phải lập tức trở về thành Lâm Biên. Phải lập tức xuất binh tấn công Phần Thành!"
Vương Siêu mang theo Lục Nguyên Sướng cùng mấy ngàn tinh binh lao nhanh về phía Lâm Biên, trên đường chạy nhanh như chớp. Hai bên đường đi ngập tràn hoa dại, cảnh sắc cực kỳ xán lạn, trong núi lá xanh cùng mây trắng, gió xuân ấm áp phất nhẹ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Nhưng tất cả cảnh sắc mỹ lệ này đều không thể lọt vào mắt Lục Nguyên Sướng. Giờ đây trong đầu của nàng chỉ tràn ngập tin Phần Thành bị chiếm đóng, bị hình ảnh Cố Tiểu Phù lấp kín. Trong lòng chỉ mong cho chiến mã có thể chạy nhanh hơn một chút, càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là lập tức chạy ngay tới Phần Thành, đem Cố Tiểu Phù, đem người nhà cứu ra.
Phần Thành bị công chiếm, điều này thật quá bất ngờ. Lấy thực lực của Phần Thành, cho dù Harl Cáp Đạo có dốc toàn lực công chiến thì việc chống đỡ mười ngày, nửa tháng để chờ đợi viện binh là thừa sức. Thế nhưng, điều không một ai nghĩ tới là, tướng thủ thành cửa Bắc Phạm Vân Long lại sẽ làm phản mở cửa thành.
Tướng Phạm Vân Long cũng không phải là dòng chính của Vương Siêu, mà là tướng thủ thành trước đây của Phần Thành được lưu lại. Phạm Vân Long đóng giữ ở Phần Thành đã được năm năm, vì vậy mà đối với các nơi trong thành cực kỳ nắm rõ, khi Vương Siêu đến nhận chức vẫn để cho hắn giữ cửa thành phía Bắc. Vương Siêu vạn vạn lần không nghĩ tới, hắn ở Phần Thành lại là tên gian tế làm nên cơn gió tanh mưa máu này. Kết quả là, gian tế ngay ở trước mắt của mình mà lại không hay biết!
Lục Nguyên Sướng giục mọi người chạy không ngừng không nghỉ, cuối cùng cũng đến được thành Lâm Biên. Nàng chạy thẳng đến phủ Đại tướng quân.
"Đại tướng quân, xin hãy cho mạt tướng lĩnh 20 ngàn binh mã. Mạt tướng nhất định sẽ đem Harl Cáp Đạo chém thành muôn mảnh!" Lục Nguyên Sướng quỳ hai chân xuống đất, hướng về phía Tống Định Thiên dập đầu liên tục, mỗi một lần đều là dùng hết sức. Vương Siêu vội vàng kéo Lục Nguyên Sướng dậy rồi nói: "A Nguyên, ngươi làm cái gì vậy hả? Mọi việc đã có Đại tướng quân quyết định, ngươi cũng không nên kích động như vậy."
Lục Nguyên Sướng đẩy Vương Siêu ra, lê hai đầu gối đến Thiên trước mặt Tống Định, nàng vừa khóc lóc vừa nói: "Đại tướng quân, thuở nhỏ mạt tướng đã là thất cô, nhờ có cha nuôi lão nương dốc lòng nuôi nấng lớn lên, ơn sinh không bằng ơn dưỡng. Bây giờ cha nuôi lão nương đang bị nguy khốn ở trong thành, tràn ngập nguy cơ, ăn bữa nay lo bữa mai. Nếu như mạt tướng không thể đem bọn họ cứu ra, làm sao nói năng với cha mẹ trên trời đây?"
Tống Định Thiên nhìn cái trán đã rướm máu của Lục Nguyên Sướng an ủi: "Trước tiên ngươi cứ đứng dậy đi đã. Hãy tĩnh tâm lại một chút, chúng ta sẽ lại cùng nhau bàn tính mưu kế."
"Đại tướng quân, chúng ta làm sao có thể từ từ mà suy nghĩ được đây? Nếu cứ chần chờ thì sợ là Phần Thành cứu không được nữa!" Lục Nguyên Sướng không chịu nghe theo, nàng vừa chảy nước mắt vừa cầu khẩn. Vào giờ phút này tâm tình của nàng đã loạn cả lên, trong tâm trí của nàng lúc này chỉ duy nhất một suy nghĩ: phát binh tấn công, đem Cố Tiểu Phù cứu ra.
"Đùng!"
Một cái tát nặng nề giáng xuống, trong nháy mắt Lục Nguyên Sướng cảm thấy mặt trở nên rát bỏng, trong mũi có một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra. Tống Định Thiên thu hồi bàn tay đã bị tê dại lại. Hắn chỉ vào Lục Nguyên Sướng nói bằng cái giọng vô cùng đau đớn: "Trong thành kia không chỉ có người nhà của ngươi bị nguy khốn. Ở đó còn có rất nhiều người, họ đều là con dân của Đại Chu ta. Chúng ta thân là quân nhân của Đại Chu, tại sao lại không phải là cứu cả bọn họ nữa?"
"Ngươi quá làm ta quá thất vọng rồi, sự bình tĩnh cùng tầm nhìn của ngươi đã đi đâu mất rồi? Cái sự bình tĩnh không sợ bất cứ thứ gì của ngươi đã để ở đâu? Ngươi xem lại chính mình lúc này đi. Giống cái gì? Nào khóc lại cầu, lại quỳ, lại bái. Ngươi cứ như vậy thì làm sao lĩnh binh thu phục Phần Thành được đây?"
"Binh lính bên ngoài kia cũng có cha mẹ, có hài tử, có người thân, chẳng lẽ muốn ta đem bọn họ giao vào trong tay ngươi lúc này để bọn họ đi chịu chết uổng hay sao? Người nhà của ngươi là người, còn bọn họ chẳng lẽ lại không phải người?" Tống Định Thiên phẫn nộ đến điên người, hắn tàn nhẫn quăng thêm cho Lục Nguyên Sướng một cái tát nữa.
Vương Siêu kinh hãi nhìn Tống Định Thiên. Hắn làm tuỳ tùng cho Tống Định Thiên đã hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy. Vì yêu mà hận, trách cứ là vì quá thân thiết. Chỉ bằng một trận chiến ở thành Tuy Xa, Lục Nguyên Sướng đã biểu hiện ra được mưu lược kinh người, điều này không chỉ có Vương Siêu cực kỳ thưởng thức, mà ngay đến Tống Định Thiên lại càng cực kỳ khen ngợi. Hắn đã đem Lục Nguyên Sướng như con cháu của mình mà đối xử, hiện nay Lục Nguyên Sướng lại trở nên yếu đuối như vậy, có thể nào lại không làm cho hắn đau lòng đây?
"Đại tướng quân, xin hãy bớt giận." Vương Siêu tiến lên kéo Tống Định Thiên lại, sợ hắn lại đánh Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng bị Tống Định Thiên đánh cho hai cái tát, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, miệng lẩm bẩm: "Đại tướng quân, mạt tướng vô năng."
"Ngươi hãy mau mau tỉnh lại cho ta. Chờ xem xong tin tình báo, chờ đến khi ngươi trở lại là một quân nhân, đến lúc đó hãy trở lại nói chuyện cùng ta." Tống Định Thiên bỏ qua Vương Siêu, trở về nội thất.
Lục Nguyên Sướng hồn bay phách lạc trở về quân trướng của mình. Hàn Thư Huyên sớm nhận được tin người này trở về do người hầu cận thông báo nên đã chuẩn bị nước nóng, rượu và thức ăn thật chu đáo, lòng tràn đầy vui mừng mà chờ đợi Lục Nguyên Sướng trở lại.
Những ngày Lục Nguyên Sướng rời đi, quả thật đã có không ít người trông thấy nàng không nhịn được mà thèm khát cưỡng bức nàng, có điều tất cả đều bị người hầu cận do Lục Nguyên Sướng lưu lại cản bọn họ lại. Điều này làm Hàn Thư Huyên không khỏi nuôi hi vọng. Nàng suy đoán hẳn là Lục Nguyên Sướng có quan tâm đến mình, nếu không phải như vậy thì làm sao hắn lại để bụng đến một quân kỹ nho nhỏ như nàng đây?
"Tướng quân, ngài đây là làm sao vậy?" Bởi vì Lục Nguyên Sướng đã được thăng quan, xưng hô của Hàn Thư Huyên đối với người này dĩ nhiên cũng sửa lại. Chỉ có điều nàng không nghĩ tới, sau một thời gian ly biệt thì bây giờ đoàn tụ lại là như vậy. Không có tinh thần hăng hái, không còn là thiếu niên đắc ý. Chỉ còn là một người với vẻ mặt mờ mịt, tóc tai bù xù, phong trần mệt mỏi, hai gò má sưng đỏ.
"Huyên nương, mang rượu đến đây cho ta!" Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói.
"Tướng quân đã phải chịu cực khổ rồi. Không bằng trước tiên dùng chút cơm cái đã, sau đó hãy uống rượu." Hàn Thư Huyên bưng hũ rượu lại rồi nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Lúc trước ở Lạc Khê Thôn lúc nào Phù nương cũng khuyên bảo ta như vậy, không cho ta uống rượu." Lục Nguyên Sướng ngửa đầu, đem toàn bộ rượu rót vào trong miệng của mình.
Hàn Thư Huyên yên lặng thay Lục Nguyên Sướng rót thêm rượu, không dám lên tiếng. Cái tên Phù nương trong miệng Lục Nguyên Sướng cho nàng biết người đó là thê tử của Lục Nguyên Sướng. Cô gái này ở trong lòng Lục Nguyên Sướng sợ là ai cũng không thể thay thế được.
Trong chiếc lều vải chỉ còn không gian yên tĩnh. Một người vì thất ý mà uống rượu, còn một người khác lại thấy thương tâm. Tuy mắt thấy gần ngay trước mặt, nhưng nàng lại cảm thấy người kia cách mình quá mức xa xôi.
Rượu hết đèn tắt, Lục Nguyên Sướng nằm dài trên đất, nước mắt chảy qua khóe mắt. Phù nương ở nhà đang chờ nàng trở lại, nhưng cho dù nàng có thiên đại bản lĩnh, lúc này lại bị nhốt ở đây, nàng cứu không được Phù nương, cứu không được.
Trước khi Hàn Thư Huyên sắp ngủ, nàng mơ hồ nghe được Lục Nguyên Sướng nói ra một câu.
"Phù nương không cho ta uống rượu, uống nhiều rồi sẽ muốn phạt ta mặc nữ trang. Kỳ thực Phù nương không biết, ta thật sự rất yêu thích bộ y phục một thân hồng trang kia..."
Sau một đêm yên giấc, rốt cục Lục Nguyên Sướng cũng tỉnh táo trở lại. Tống Định Thiên nói không sai, hiện tại nàng căn bản không đủ năng lực đi cứu Cố Tiểu Phù. Nếu có đi cũng chỉ là chịu chết. Đã vậy lại còn lôi kéo thêm cả những người cùng đi chôn theo.
Nàng rửa mặt xong liền chạy tới phủ Đại tướng quân. Ở đó đã có sư gia thu xếp toàn bộ quân tình để cho nàng xem qua. Chờ đến khi nàng xem qua hết thảy tin tình báo, mới phát hiện cũng không phải là Phần Thành không thể cứu.
Rạng sáng ngày hôm đó, Harl Cáp Đạo mang theo 20 ngàn quân mã, được Phạm Vân Long mở cửa thành để hắn tiến vào Phần Thành. Tại đó hắn mở ra cuộc tàn sát với qui mô cực lớn. Khi mười ngàn binh sĩ đóng quân ngoài thành tràn tới thì cửa thành đã bị đóng lại, được phó tướng của Vương Siêu dẫn dắt, bọn họ dốc toàn lực công thành.
Phần Thành dễ thủ khó công, sau khi đã vào được trong thành Harl Cáp Đạo liền chiếm ưu thế, quân coi thành không công phá được, lại còn bị tử thương không ít. May mà có Từ Văn Võ ở bên trong thành đã hết sức tỉnh táo và nhanh trí, hắn quyết định thật nhanh đóng cửa thành ở phía bên trong lại, rồi tổ chức cho thân quân trong phủ tướng quân cùng tư binh quý tộc trong thành kiên cường chống trả để giữ thành. Harl Cáp Đạo bị trong ngoài cùng giáp công vì vậy mà không mấy chốc đã không còn chiếm được thượng phong nữa, chỉ còn biết ở lại trong thành kiên trì chống trả.
Harl Cáp Đạo vốn định triệu tập 3 vạn đại quân ở Phụng Quan đến đây cứu giúp, đáng tiếc ba vạn nhân mã kia lại bị tướng sĩ thủ thành của Phụng Quan ngăn cản. Khi đội quân này quyết định rút chạy, lại bị tướng sĩ thủ thành của Phụng Quan mở thành đuổi giết, bọn họ phải quay lại thế công, binh sĩ Đại Chu liền tổ chức vây đánh, cứ như vậy mà làm cho đại quân Nhung Địch mệt mỏi ứng phó.
"Mạt tướng xin Đại tướng quân thỉnh tội." Lục Nguyên Sướng quỳ xuống đất nói.
"Đứng dậy đi. Nếu đã tỉnh táo rồi thì đến đây cùng ta phân tích tình hình quân địch." Tống Định Thiên khẽ gật đầu rồi nói.
Một lão Hồ Ly cùng một con cáo nhỏ, ở bên trong thư phòng sát đầu bên nhau cùng phân tích kế sách. May là đêm qua Vương Siêu đã mang binh chạy đi Phụng Quan, nếu không phải vậy mà lại để cho hắn nhìn thấy tình cảnh này, phỏng chừng sẽ thấy tê cả da đầu.
"A Nguyên, đêm qua ta không muốn để cho ngươi trở lại là vì sợ ngươi làm hỏng việc. Hôm nay thấy ngươi cơ trí như vậy, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi. Ngươi đi đi thôi. Hai ngày trước 20 ngàn đại quân đã gấp rút lên đường cứu viện. Lần đi này ngươi hãy cẩn thận dụng binh, tâm phải trùm thiên hạ, không nên xử trí theo cảm tính." Tống Định Thiên Ngữ nói thật đúng trọng tâm thường. Đây là do sau khi hắn nghe xong Lục Nguyên Sướng phân tích mới thay đổi quyết định.
"Không có quốc, làm sao có gia, mạt tướng ghi nhớ lời Đại tướng quân giáo huấn."
Lục Nguyên Sướng quay trở về trướng, đơn giản thu thập một hồi xong lại ra đi. Hàn Thư Huyên thấy thế liền vội vàng tiến lên nói với nàng: "Tướng quân đi lần này, vạn sự cẩn thận."
"Ngươi cứ ở lại trong quân mà đợi. Nơi này sẽ không ai dám ức hiếp ngươi." Lục Nguyên Sướng thuận miệng dặn lại.
Hàn Thư Huyên nhìn Lục Nguyên Sướng đi rồi, đến cùng vẫn không thể đem lời muốn nói trong lòng nói ra. Kỳ thực nàng chỉ muốn nói cho Lục Nguyên Sướng biết, nàng vẫn luôn ở tại nơi này chờ hắn. Nhưng mà Hàn Thư Huyên cũng biết, nàng có chờ đợi cũng không có ý nghĩa. Cái người Phù nương kia chờ đợi mới sẽ tan vào trong lòng Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng mang theo chút ít thân quân lao nhanh. Harl Cáp Đạo mất đi hai mươi vạn đại quân, kỳ thực cũng đã là cung giương hết đà, bên ngoài Bắc cảnh không còn bị uy hiếp nữa. Cho nên Tống Định Thiên mới có thể thong dong điều binh mà không sợ Nhung Địch.
Thành Phụng Quan có 20 ngàn binh mã, lại có thêm hai vạn do Vương Siêu mang đi, chừng đó là đủ để đem 3 vạn đại quân Nhung Địch tiêu diệt. Lại có thêm Lục Nguyên Sướng đem theo 20 ngàn cùng mười ngàn binh mã ở bên ngoài Phần Thành hội hợp, nên lại càng không sợ Harl Cáp Đạo. Chỉ là, bên trong thành binh lực lại trống vắng. Đây cũng chính là điều duy nhất khiến cho Lục Nguyên Sướng phải lo lắng, bởi vì khi đó việc phòng thủ bên trong thành sẽ trở nên bất lực.
Nhung Địch đã có trong tay bản đồ trong thành. Nên sau khi phá được thành, chúng không chỉ có đánh cướp lương thực, tài vật, nữ tử, tráng hán mà còn đem những người không lọt mắt xanh giết chết sạch với mục đích làm suy yếu thực lực của đối phương. Nhân khẩu, xưa nay vẫn luôn là nguồn lực của quốc gia, bị tổn thất lượng lớn nhân lực, đất nước sẽ bị suy yếu.
Đương nhiên, những việc này Lục Nguyên Sướng sẽ không tính đến. Nàng chỉ biết là, Cố Tiểu Phù vẫn đang còn ở bên trong thành, nàng phải đúng lúc thu phục Phần Thành, bảo vệ tính mạng Cố Tiểu Phù.
Bên trong Phần Thành.
Trăng đêm treo cao, nhưng trong thành đèn đuốc sáng choang, tiếng người ồn ào không dứt.
"Băng bó nhanh hơn nữa."
"Người này giữ không được nữa rồi."
"Trong thành thuốc trị thương đã hết, làm thế nào bây giờ?"
"Các nương tử, làm cơm nhanh lên. Bọn họ sắp quay về dùng cơm rồi."
Bên trong thành tiếng người ồn ĩ, mỗi người đều không ngừng động viên nhau. Đám nam tử lên đầu thành ngăn địch, bọn nữ tử nấu cơm, băng bó, chăm sóc người bệnh. Mỗi ngày đều có không ít người chết đi, nhưng những người còn sống lại càng ngày càng trở nên dũng cảm hơn.
Các quý tộc đương nhiên sẽ không lên đầu tường. Nhưng bọn họ cũng biết nếu như thành bị phá, chính mình sẽ là người bị chết trước tiên. Vì vậy mà họ đều đem nô bộc trong nhà phái đi thủ thành, lại mở ra tư khố quyên lương, quyên của.
Lại thêm một ngày giữ thành. Tất cả mọi người đều cực kỳ uể oải. Không chỉ có thân thể phải trải qua mấy ngày chịu mệt nhọc mà rũ xuống, trong lòng họ lúc này cũng chỉ là gắng gượng chống đỡ mà thôi.
Từ Văn Vũ cho lập tường thành phòng giữ, sai người tu bổ thêm cao. Lại cho người vận chuyển những người đã chết đến khu đất trống, cho thiêu đi để tránh dịch bệnh. Hắn đi vào bên đường phố trong thành, khắp nơi đều là ánh mắt ủ rũ, lòng không khỏi tự hỏi: còn có thể thủ được bao lâu nữa đây?
Trong một khúc quanh của Tây phố lớn, có một nữ tử đang cho một thương binh húp cháo. Từ Văn Võ nhìn thấy vậy liền vội vàng bước nhanh tới khuyên nhủ: "Phu nhân, sao ngài lại làm những việc này?" . Truyện Trinh Thám
"Bách tính toàn thành đều đang vì bảo vệ thành mà tận lực. Đây cũng chỉ là việc nhỏ, vì sao ta lại không thể làm đây?" Nữ tử vừa thản nhiên cười vừa nói, tay vẫn không chậm không nhanh đem cháo bón vào trong miệng của người thương binh.
"Nhưng mà, phu nhân ngài..." Lời trong miệng Từ Văn Võ chưa kịp nói hết đã bị nữ tử chặn lại.
Nữ tử cho thương binh ăn xong cháo rồi mới kiên trì ôm cái bụng đứng dậy. Nàng nhìn lên bầu trời phương Bắc rồi nói: "Từ bách hộ, ngươi nói viện quân sẽ tới đúng lúc chứ?"
"Phu nhân, tại hạ không biết." Từ Văn Võ cũng ngóng trông viện quân tới sớm ngày nào tốt ngày đó. Nhưng chuyện như vậy hắn làm sao có thể chắc chắn đây.
"Ta có linh cảm, tối nay nàng sẽ tới." Nữ tử lạnh nhạt nói.
Từ Văn Võ nhìn theo ánh mắt của nữ tử, đột nhiên hắn thấy trên bầu trời phía Bắc, từng vệt, từng vệt khói hoa bay lên. Đó là tín hiệu thông báo đặc biệt của thân quân Vương Siêu: viện binh đến rồi!