Đăng vào: 12 tháng trước
Chuyển nhà là việc rất rườm rà, mà Lục gia lại không có dự định sau này sẽ trở về thôn Lạc Khê nữa, trong khi gia sản lại nhiều. Cho nên từ sáng sớm hai người đã phải vật lộn một lúc lâu mới dàn xếp ổn thỏa.
Quản Trọng rất biết cách làm người. Hắn không chỉ có để lại ngựa cho Lục Nguyên Sướng mà còn để lại cả xe ngựa nữa. Cố Tiểu Phù cùng Trân nương, Trứng Trứng mang theo vàng bạc cùng đồ tế nhuyễn ngồi ở trên xe ngựa, còn Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh thì ngồi ở phía trước đánh xe. Riêng Chúc Đại lang lại cực kỳ ung dung, hắn cưỡi ngựa từ từ đi bên cạnh.
Phía sau xe ngựa còn có thêm bốn người tá điền đẩy theo một xe chở đầy gia sản. Trên xe là lương thực, da lông, thổ đặc sản ở chốn nông thôn, vì vậy mà hơi có chút khí tức của người nhà quê vào thành.
Ban đầu Lục Nguyên Sướng không có dự định mang theo nhiều đồ như vậy. Đồ vật để lại Lục gia, nếu như Dương gia muốn dùng thì cứ vậy mà lấy về. Có điều Dương Đại nương là người từng trải, nàng biết rằng đi tới trong thành cái gì cũng sẽ phải mất tiền, vậy còn không bằng tự mình mang theo?
Dương Đại nương vừa nói như thế xong thì cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Phù liền nhanh chóng xoay chuyển. Nàng vốn là người thường hay tính toán tỉ mỉ. Lần đại hôn này nàng cùng Lục Nguyên Sướng đã tiêu tốn không ít. Đi vào thành giá hàng cao không nói, mà ăn mặc chi phí mọi thứ đều phải dùng đến bạc a. Muốn làm một món ăn, phải mua. Cần lương thực, phải mua. Muốn ăn con mồi đánh được trên núi, phải mua. Chỉ cần tính toán một chút như vậy thôi đã làm cho nàng hoảng hốt. Nếu chỉ dựa vào chút bổng lộc của Lục Nguyên Sướng thì một đại gia đình sinh sống sẽ cực kỳ gian nan.
Nàng cùng Trân nương đều là phụ nhân, đi tới trong thành thì có thể làm cái gì được? Nếu như đi nhận giặt thuê quần áo cho người khác, xem Lục Nguyên Sướng còn không đánh cái mông nhỏ của nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy ngoại trừ có thể dựa vào bàn tay khéo léo của mình để tiếp tục thêu thùa ra, cái khác thì thật sự là không còn cách nào để kiếm ra tiền.
Cố Tiểu Phù ngây thơ không biết rằng sẽ còn có những khoản thu vào không minh bạch nữa. Nàng chỉ cảm thấy rằng, nếu đúng như suy nghĩ của mình thì chẳng phải chỉ riêng vì gia kế cũng đã đủ làm cho Lục Nguyên Sướng phải mệt chết đi rồi hay sao. Nàng đau lòng cho một Lục Nguyên Sướng như vậy, làm sao nàng lại cam lòng để người này vì là gia kế mà phải bôn ba được đây. Tốt xấu thì Lục Nguyên Sướng cũng là thủ phủ của thôn Lạc Khê. Từ nhỏ đến lớn không bao giờ biết đến thiếu ăn thiếu mặc, dùng đến cái gì thì đều phải là thứ tốt, tính tình lại ngạo khí. Bây giờ để cho nàng vì tiền mà phải bôn ba, ngẫm lại đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Không phải chỉ có như vậy, tới đây rồi hai lão Dương gia chung quy cũng phải đi Phần Thành. Đến lúc đó, nếu như chiến sự lan tới, một năm nửa năm cũng sẽ về thôn không được. Vậy là bao nhiêu gia sản cũng đều để lại ở trong thôn cả. Để cho thôn dân lợi dụng cũng còn đỡ một chút, nếu là để cho Nhung Địch lợi dụng còn không phải tức giận đến tự cắn mình hay sao?
"Đại lang, chúng ta nên nghe lời mẹ mà mang theo một chút nhé. Chúng ta lại chưa quen thuộc Phần Thành, cũng không biết hoàn cảnh nơi đó sẽ ra sao. Không thể đi đến cái nơi mà đến một miếng cơm nóng cũng khó nuốt trôi bởi không quen được." Cố Tiểu Phù kéo ống tay áo Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng nói.
Hai người đã cùng nhau sinh hoạt lâu ngày như vậy rồi, một cái ánh mắt cũng đã có thể nhìn ra đối phương nghĩ cái gì. Lục Nguyên Sướng tuy đoán không ra hết ý nghĩ của Cố Tiểu Phù, nhưng cũng có thể đoán ra được tám phần mười nên đành thở dài rồi nói: "Mang đi, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Sau này làm phiền đại ca trở lại đi một chuyến nữa, đem các thứ còn lại đều mang đi cho hết."
"Dễ bàn, đi thêm một chuyến nữa cũng không mệt. Nói thật, quen ăn loại lương do chính mình làm ra rồi, mua bên ngoài lại cảm thấy không ngon." Dương Vinh cười nói rồi thét to gọi tá điền mang ra.
Những thứ da lông củ quý giá lần này đều được mang đi hết. Lương bên trong hầm quá nhiều, nên chỉ mang đi được một phần, chỗ thịt được bảo quản vô cùng tốt cũng đều được mang đi.
Lục Nguyên Sướng nhìn một xe chất đầy lương cùng da lông mà chân thực cảm thấy rất mất mặt. Nếu cứ như vậy mà đi tới trong thành còn không phải sẽ bị người ta chê cười cho đến chết hay sao? Nhưng mà nàng còn có thể có cách nào đây bởi bên cạnh là Cố Tiểu Phù, mắt nhìn chỗ lương với thịt kia mà híp lại cười thỏa mãn như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nàng đây là cưới phải một tên tham tiền hay sao?
Tất cả đều đã dàn xếp thỏa đáng cả rồi, hai lão Dương gia đem đoàn người đưa đến nơi cửa thôn. Dương Đại nương ôm Trứng Trứng, rất không nỡ mà nói lời dặn dò: "Trứng Trứng, đi tới trong thành thì phải nghe lời của cha mẹ, không được bướng bỉnh nghe chưa."
"Bà nội, ta không muốn rời ngươi mà đi." Trứng Trứng ôm Dương Đại nương khóc đến chết đi sống lại. Từ nhỏ hắn đã được Dương Đại nương bế ẵm mà lớn lên, cảm tình cực kỳ sâu nặng, lần này phải xa cách Dương Đại nương, trái tim nhỏ bé của hắn làm sao nghe lời được.
"Trứng Trứng, ngươi là con trai, không được khóc!" Dương Vinh quát lớn.
"Ta không chịu, ta không chịu. Ta muốn bà nội. Ta chỉ muốn bà nội." Trứng Trứng bị Dương Vinh quở trách thì lại càng khóc to đến khàn cả giọng.
"Trứng Trứng ngoan, lại đây để mẹ ôm." Trân nương thấy nếu cứ để như vậy thì cũng không xong liền đem Trứng Trứng ôm trở về. Nàng quay về Dương Đại nương nói: "Mẹ, chờ ta cùng Đại lang dàn xếp được rồi sẽ trở về tiếp ngài cùng cha. Chúng ta là người một nhà, làm sao tách ra được đây."
"Ta biết ngươi là đứa trẻ tốt, nhưng mà ta cùng cha ngươi không muốn rời khỏi nơi này. Ngươi hãy cùng Đại lang sinh sống cho thật tốt. Các ngươi tốt đẹp thì hai người bọn ta liền cao hứng." Dương Đại nương vuốt cánh tay Trứng Trứng mà nói.
"Mẹ!" Dương Vinh nghe mẹ nói như vậy liền muốn tiến lên bác lại nhưng lại bị Trân nương ngăn cản.
"Mẹ, Vân nương năm nay cũng đã mười hai tuổi, là đến thời điểm làm mai được rồi. Nếu ngài không vì mình nghĩ thì chung quy cũng phải vì Vân nương mà có dự định thôi. Ở trong thành dù sao cũng cường thịnh hơn so với nơi thôn dã này." Trân nương kiên nhẫn khuyên.
"Trân nương, không còn sớm sủa nữa, trước tiên các ngươi cứ đi đi, để hai người bọn ta suy tính một chút." Dương Đại nương vừa liếc nhìn Vân nương đã bắt đầu lộ ra khí chất thiếu nữ vừa nói.
"Cha nuôi lão nương, sau khi chúng ta đi rồi, tất cả mọi việc trong nhà liền xin nhờ các ngươi." Lục Nguyên Sướng nói. Nàng thì không có cái cảm giác gọi là thương cảm vì ly biệt. Trong lòng nàng đã ngầm tính toán, chờ thêm chút thời gian nữa, sau khi mình đã dàn xếp được ổn thỏa rồi thì sẽ trở về đón hai lão cùng đi.
"Các ngươi cứ đi đi, chuyện trong nhà không cần phải lo lắng gì. Tốt xấu thì ta vẫn còn là một trưởng thôn." Dương Minh lạnh nhạt nói.
"Lão nương, món ăn thường ngày của Tiểu Cửu đều ăn thịt, ở bên trong hầm ta đã lưu lại không ít, làm phiền ngài vậy."
Trong khi người nhà họ Dương bận rộn cáo biệt thì Cố Tiểu Phù lại ôm Tiểu Cửu nói lời từ biệt. Mấy ngày nay vì bận rộn cho đại hôn, nàng thực sự đã quên khuấy mất Tiểu Cửu, lúc này ôm Tiểu Cửu, làm sao nàng cũng không muốn buông tay.
Lục Nguyên Sướng thấy thế liền đem Tiểu Cửu ôm đi ra, đem nó ném cho Dương Đại nương rồi nói: "Lão nương, ngươi không cần phải cưng chiều Tiểu Cửu làm gì. Nếu trong nhà không còn thịt thì hãy để nó tự đi lên núi mà săn lấy."
"Chuyện này..." Dương Đại nương nhìn thấy Tiểu Cửu cũng đâu có khác gì những con chó bình thường, nên cũng không đành lòng để nó lên núi đi chịu khổ a.
"Phù nương, tối hôm qua không phải ta đã nói kỹ rồi sao? Không còn sớm sủa nữa, đi thôi." Tuy Lục Nguyên Sướng cũng không yên lòng về Tiểu Cửu, nhưng trong thành xác thực không thích hợp cho cuộc sống của Tiểu Cửu. Nàng cũng không có cách nào, chỉ đành phải tỏ ra tàn nhẫn kéo Cố Tiểu Phù lên xe. Nhưng Cố Tiểu Phù vẫn không muốn đi, Lục Nguyên Sướng không cách nào khác, đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Phù ném vào trong xe ngựa.
"Tiểu Cửu, mẹ đi rồi ngươi phải ngoan nha." Cố Tiểu Phù cũng không kịp nhớ ra gì nữa, nàng kéo rèm cửa sổ của chiếc xe ngựa thò đầu ra dặn với lại.
Tiểu Cửu nghe vậy, lỗ tai lập tức dựng đứng lên. Nó bỗng nhảy một cái vọt ra khỏi vòng tay ôm ấp của Dương Đại nương rồi hướng về chiếc xe ngựa điên cuồng đuổi theo.
"A ô ~"
Cố Tiểu Phù nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Tiểu Cửu, không nhịn được mà viền mắt đều đỏ. Đây chính là đứa con của nàng a, nàng làm sao có thể ném nó đi đây.
Tiểu Cửu liều mạng mà đuổi theo chiếc xe ngựa, khi thì nó cùng xe ngựa song song, há miệng hung hăng gọi Cố Tiểu Phù. Trong đôi mắt hiền lành kia của nó bỗng nhiên có dòng lệ chảy xuống. Cho dù không để ý tới nó, giẫm đạp lên nó, làm đau nó, Tiểu Cửu cũng cam chịu. Nhưng bắt nó phải ở lại, trong lòng Tiểu Cửu cực khó chịu. Nó không muốn cùng mẹ tách ra, đó là mẹ đem nó nuôi nấng lớn lên a ~ Tiểu Cửu thấy xe ngựa chạy liên tục, nhìn thấy thân thể Cố Tiểu Phù đều nhoài ra ngoài xe liền thở hổn hển chạy đến phía trước, còn mặt thì quay về Lục Nguyên Sướng ra sức kêu to.
Từng tiếng hú đều là lời lên án đối với Lục Nguyên Sướng, cũng là đối với nàng cầu xin. Lục Nguyên Sướng nhìn Tiểu Cửu liều mạng dốc toàn lực chạy đuổi theo thì hồi tưởng lại tình cảnh lúc hai người còn ở trên núi. Khi đó, nàng cũng chỉ có một đường chết, nàng lệnh cho Tiểu Cửu trở lại tìm Cố Tiểu Phù, nhưng Tiểu Cửu đã không vứt bỏ nàng, nó vẫn ở lại bên trong thung lũng bảo vệ mình.
Thì ra động vật cũng có cảm tình, mà cảm tình của động vật so với con người lại càng đơn giản hơn, càng chân thành hơn.
"Đại lang, hãy để Tiểu Cửu theo chúng ta cùng đi có được không? Đại lang, ta cầu ngươi." Cố Tiểu Phù từ trong xe ngựa đi ra, lôi kéo tay của Lục Nguyên Sướng khổ sở cầu xin.
Lục Nguyên Sướng quay đầu nhìn lại liền thấy Cố Tiểu Phù lệ rơi đầy mặt.
Cố Tiểu Phù thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng như hiện lên vẻ giãy dụa liền vội vàng cam đoan: "Đại lang, ta bảo đảm Tiểu Cửu đi trong thành sẽ làm bé ngoan, ta sẽ quản nó thật tốt. Van cầu ngươi, hãy để cho nó theo chúng ta đi thôi!"
"A Nguyên, để Tiểu Cửu đi cùng đi. Nếu như nó gây sự thì đem nó trở về cũng chưa muộn." Trân nương không chịu nổi tình cảnh này. Nó đâu có khác gì cảnh sinh ly tử biệt khác, vì thế mà không nhịn được giúp Cố Tiểu Phù nói thêm vào.
Lục Nguyên Sướng thở dài một hơi, kéo cương cho xe dừng lại rồi quay về Tiểu Cửu nói: "Sau này ngươi phải ngoan, phải nghe lời của mẹ, biết chưa?"
"A ô ~"
Tiểu Cửu vô cùng đáng thương mà nhìn Lục Nguyên Sướng, miệng không dám kêu to. Lục Nguyên Sướng biết Tiểu Cửu đã hiểu rõ ý của mình nên liền nói với nó: "Tự mình nhảy lên xe."
Xe ngựa cao như vậy, Tiểu Cửu nhảy rất lâu mà vẫn không nhảy tới. Lục Nguyên Sướng thấy vậy cũng đau lòng, liền xuống xe đem ôm Tiểu Cửu lên đưa cho Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù đau lòng xoa xoa Tiểu Cửu, vừa nãy phải một phen chạy hộc tốc đã làm cho Tiểu Cửu mệt muốn chết rồi.
"Thẩm thẩm, Tiểu Cửu đã được đi cùng chúng ta rồi, thật tốt." Trứng Trứng dùng bàn tay nhỏ sờ soạng Tiểu Cửu. Thường ngày, hai người bọn họ chơi cùng nhau không ít, nên cũng rất hiểu lòng nhau.
"Phù nương, ngươi dưỡng nó như thế nào vậy? Làm sao mà Tiểu Cửu lại hiểu lòng người đến thế?" Trân nương hồi tưởng lại cái cảnh sinh ly tử biệt vừa nãy, không khỏi cảm khái mà hỏi. Ngay chính con người cũng chưa từng thấy cuồng dại đến như vậy.
"Ta chăm sóc Tiểu Cửu được, thì tự nhiên Tiểu Cửu cũng sẽ đối đãi tốt với ta." Cố Tiểu Phù vừa ôn nhu vuốt ve Tiểu Cửu vừa trả lời: "Tiểu Cửu, không cần phải giận cha, được chứ?"
"Ô ô ~"
Tiểu Cửu oan ức nghẹn ngào, làm sao lại không giận cho được, có điều vì chiều theo ý mẹ, không giận thì không giận vậy. Sói cũng phải chịu cúi đầu dưới cường quyền, nó làm sao có thể không cúi đầu đây.
Vừa đi vừa nghỉ, sau ba ngày đoàn người mới đến được Phần Thành. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Nguyên Sướng cảm thấy so với lần trước, lần này Phần Thành lại náo nhiệt hơn không ít.
Nếu như nói Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh lần đầu đến Phần Thành bị sự cao to hùng vĩ của nó làm cho thán phục đến vô cùng, thì lần này đối với Cố Tiểu Phù cùng Trân nương Trứng Trứng mà nói, bên cạnh sự thán phục ấy còn có ý nghĩ khó mà tin nổi.
Hầu hết phụ nhân nông hộ vẫn ở trong thôn sinh hoạt, chưa từng được xa nhà, vì thế mà lần đầu được đi đến thành Lâm Xuyên, Cố Tiểu Phù cũng đã tỏ ra thích thú vô cùng, trong khi Trân nương thì ngay đến cả thành Lâm Xuyên còn chưa từng được đặt chân tới.
Lần đó, Lục Nguyên Sướng dẫn theo Cố Tiểu Phù đi thành Lâm Xuyên du ngoạn đã làm cho Trân nương ước ao muốn chết. Mấy ngày sau đó, đến một buổi chiều Trân nương liền chua xót cùng Dương Vinh nói chuyện. Nàng trách móc Dương Vinh không tri kỷ, gả cho hắn nhiều năm như vậy mà ngay cả thành Lâm Xuyên còn chưa từng đi qua. Cố Tiểu Phù có lòng, đem một tấm vải lụa mua được trong thành Lâm Xuyên đưa cho Trân nương, vì thế lại để cho Trân nương đỏ mắt một hồi nữa.
Lúc này vừa đúng chính ngọ, trước cửa thành người ra vào rất nhiều, nhiều đến nỗi toàn bộ người trong làng gộp lại cũng không sánh nổi. Phần lớn những người trước mặt này ăn mặc áo bông tốt nhất, còn có một số người giàu có ngồi trên xe ngựa vẫn mặc tơ lụa, trên mặt mỗi người đều tự có cảm giác ưu việt khi là người thành phố. Thậm chí có những người cho dù chỉ là bình dân, nhưng khi thấy đoàn người Lục Nguyên Sướng đi xe ngựa cùng những người đi chân đất đẩy xe chở thổ đặc sản thì trên mặt cũng đều lộ ra cái vẻ hơn người một bậc.
Đứng ở dưới chân Phần Thành to lớn, ngước đầu nhìn lên thành lầu cao chót vót, hai cái phụ nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Vừa mừng rỡ, vừa thấp thỏm, vừa ước mơ lại vừa sợ hãi. Bây giờ các nàng sắp ở trong cái thành phồn hoa này mà sinh sống, các nàng sẽ phải làm sao?
Đương nhiên, dù sao vẫn còn có Lục Nguyên Sướng cũng đã từng va chạm xã hội ở bên. Hơn nữa, tuy rằng bọn họ đầy vẻ quê mùa đi nữa thì trên người họ cũng là một thân quần áo tử tế, của cải giàu có, lại còn mang theo nô bộc, đây chính là trước tiên kính quần áo sau mới kính người lớn tuổi. Hơn nữa cái bọn họ có chính là sự tự tin.
Đoàn người xếp hàng vào thành, vừa định làm thủ tục giao thuế vào thành thì một tên lính thủ thành nào đó tinh mắt nhìn thấy bên hông Lục Nguyên Sướng treo yêu bài thân quân Phủ tướng quân, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn, cúi đầu khom lưng nói: "Bề trên nhầm rồi, ngài làm như vậy là làm hại đến ta. Ngài đâu cần phải giao thuế vào thành."
Lục Nguyên Sướng không khỏi nhíu mày. Nàng cố ý đem yêu bài treo ra bên ngoài vì chỉ sợ có người mắt không mở tìm đến bọn họ để gây sự. Hiện tại có phụ nhân cùng hài tử đi theo, không thể để cho bọn họ bị dọa sợ. Vậy nhưng điều nàng không nghĩ tới là yêu bài của Phủ tướng quân lại hữu hiệu đến như vậy, lại còn có thể được miễn thuế vào thành.
Tên lính thủ thành cũng khá là ý tứ khi hắn ra vẻ kiểm tra một chút xe ngựa cùng hàng hóa rồi cho đi.
Vừa mới vào thành, viên quản gia thủ hạ của Quản lão đại đã chờ sẵn ở cửa thành liền lập tức nhận ra Lục Nguyên Sướng. Hắn vội vàng tiến lên nhiệt tình chắp tay nói: "Lục đại quan nhân, từ hôm qua thiếu gia đã lệnh cho tiểu nhân ở đây chờ sẵn, chờ cho đại quan nhân đến liền đón về phủ ngay. Trong nhà đã vì đại quan nhân chuẩn bị tốt phòng khách, kính xin đại quan nhân không nên ghét bỏ."
"Như thế thì quá ngại ngùng, chúng ta trụ khách điếm là được rồi. Kính xin huynh đài trở lại báo cáo với Quản đại ca, ngay sau khi tại hạ thu xếp xong gia quyến sẽ lập tức đi quý phủ bái phỏng." Lục Nguyên Sướng khéo léo từ chối. Lúc này cũng không phải nàng sợ Quản gia mưu cầu ở nàng cái gì, mà là nàng chân thực cảm thấy xấu hổ.
Để lo việc kết hôn cho nàng, Quản Trọng đã phải làm con thoi chạy giữa Lạc Khê cùng Phần Thành, hắn lại còn trượng nghĩa làm người tiếp tân cho nàng. Hiện tại nàng mang theo nhiều người như vậy, nếu như lại chạy đến ở trong nhà Quản gia thì còn không phải là lại quấy nhiễu người ta hay sao.
"Lục đại quan nhân, xin ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân có được không? Thiếu gia của chúng ta nói rồi, ngài là huynh đệ của hắn, nào có đạo lý huynh đệ đến mà lại phải đi ở khách điếm. Hôm nay nếu tiểu nhân để cho đại quan nhân đi ở khách điếm, thiếu gia của chúng ta còn không phải sẽ đánh chết tiểu nhân hay sao?" Người kia dùng vẻ mặt đau khổ mà nói, những câu nói này, cũng chính là Quản Trọng đã dặn dò hắn từ trước đó. Quản Trọng biết Lục Nguyên Sướng là người ngạo khí, không muốn chịu ân huệ của người khác, đối với một người như vậy thì chỉ có thể từ từ dùng cảm tình mà thôi, một chút ơn huệ là đánh động không được nàng.
Quả nhiên, vì mấy câu nói kia của Quản Trọng mà Lục Nguyên Sướng trở nên do dự. Nếu tự ngẫm lại thì nàng cũng đâu có kêu Quản Trọng phái người tới. Lục Nguyên Sướng nghĩ thêm, chỉ là ở tạm một hai ngày, chờ phủ tướng quân thu xếp được cho nàng cái tiểu viện liền lập tức đi ngay.
Đoàn người dọc theo phố lớn phía tây mà đi. Dương Vinh khẽ đưa mắt nhìn về cái nơi Lục Nguyên Sướng từng bị Vương Mẫn thả ngựa làm loạn kia. Lục Nguyên Sướng lại hướng về hắn với ánh mắt ý tứ bảo hắn cẩn thận một chút.
Chuyện về Vương Mẫn, nếu nói đến cũng không trách Lục Nguyên Sướng được. Có điều căn cứ vào những biểu hiện gần đây của Cố Tiểu Phù thì nàng cực lo lắng về việc này. Nếu mà để cho Cố Tiểu Phù biết được thì còn không phải sẽ khóc đến ngập nhà hay sao? Bản thân Cố Tiểu Phù vốn cũng đã không tự tin, nếu như biết được chuyện Vương Mẫn hẳn trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Phần Thành to lớn, nam quý tây phú, đông khốn khó bắc nghèo hèn. Phố lớn phía tây là khu người giàu có tập hợp, cũng là khu chợ to lớn nhất trong thành. Thanh lâu, quán rượu, thư viện, trà xá đếm mãi không hết, đủ loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Vì bây giờ vẫn đang là tháng giêng nên trên đường ngập tràn không khí vui vẻ, người vãng lai ăn mặc đều là vô cùng tốt, nhìn đến mà Cố Tiểu Phù sững sờ, sửng sốt.
"Phù nương, có thích nơi này không?" Lục Nguyên Sướng thấy hai mắt của Cố Tiểu Phù trừng lớn ghé vào trước cửa sổ mà nhìn bao điều mới mẻ thì vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.
"Đại lang, ta... ta..." Dĩ nhiên Cố Tiểu Phù là thích rồi. Nàng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì có lòng hiếu kỳ. Có điều, thích thì có thích, nhưng ở một cái thành thị phồn hoa như vậy, Cố Tiểu Phù sợ là chính mình ứng phó không được.
"Chỉ cần ngươi thích là tốt rồi, sau này hai ta sẽ ở lại trong cái thành này." Lục Nguyên Sướng cầm bàn tay của Cố Tiểu Phù an ủi.
Cố Tiểu Phù ngọt ngào hé nụ cười, nắm bàn tay ấm áp của Lục Nguyên Sướng, trong lòng không hiểu sao liền an tâm trở lại. Cũng đúng, có Lục Nguyên Sướng ở đây, nàng còn phải sợ cái gì?
Quản gia phú quý, nằm ở góc Tây Nam, chiếm một vùng đất rất lớn. Vì đã có đầy tớ trở về báo tin trước nên khi Lục Nguyên Sướng cùng đoàn người đi đến, Quản Trọng đã từ sòng bạc trở về, tự thân đứng ở trước cửa lớn để nghênh tiếp.
"Hiền đệ, làm ta ngày nhớ đêm mong, cuối cùng ngươi cũng đã đến rồi." Quản Trọng thấy xe ngựa Lục Nguyên Sướng đến trước cửa liền hành lễ nghênh đón, trên mặt hắn đầy ý cười, có vẻ vô cùng chân thành.
"Quản đại ca, chúng ta mới chia tay có mấy ngày, ngươi cứ nói đùa." Lục Nguyên Sướng chắp tay đáp lễ. Nàng chỉ vào người bên cạnh giới thiệu với Quản Trọng: "Vị này chính là đại ca ta Dương Vinh, Quản đại ca lúc trước đã gặp qua. Vị này chính là đại cữu huynh của ta, Chúc Lễ Nhân, Chúc tú tài."
"Có lễ, các vị có thể đến Quản phủ ta ở lại thực sự là vinh hạnh cho Quản gia ta. Hiền đệ, sao ngươi không đem tân nương tử của ngươi giới thiệu với ta một lần nữa?" Quản Trọng vừa cười vừa nói. Lúc nháo động phòng tân nương tử thì đã gặp qua, nhưng khi đó Quản Trọng uống đã nửa say, chỉ cảm thấy tân nương tử đẹp đẽ không giống phụ nhân bình thường mà thôi.
"Quản đại ca đừng chê cười là được rồi. Phù nương, ngươi hãy đi ra đây để gặp Quản đại ca." Lục Nguyên Sướng cũng không cảm thấy yêu cầu của Quản Trọng là quá đáng. Vốn cảm tình đã vô cùng tốt đẹp, gặp một lần cũng không sao, chẳng lẽ thời gian ở lại Quản gia lại không thể gặp mặt hay sao?
Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì liền cầm tay Lục Nguyên Sướng ra khỏi xe ngựa, đem một bộ lễ nghi Chúc Đại nương đã dạy nàng lấy ra, cho Quản Trọng làm một vạn phúc đúng tiêu chuẩn, miệng lên tiếng: "Quản đại ca."
"Ái chà, đừng khách khí vậy nha. A Nguyên, ngươi thật là có phúc khí. Tướng mạo này của đệ muội sợ là ở Phần Thành cũng sẽ xếp vào hàng đầu. Ngươi lo mà giấu cho thật kỹ vào, đừng để cho người ta liếc nhìn thấy." Quản Trọng là người thô thiển, có một tiểu nương tử đẹp đẽ cho hắn một cái hành lễ như vậy, hắn làm sao chịu nổi a. Hắn vội vàng giúp đỡ Cố Tiểu Phù đứng dậy, một mặt lại nhắc nhở Lục Nguyên Sướng. Phần Thành này có ở khắp nơi chính là quan to hiển quý, mà những nhân sĩ thượng lưu kia, tự xưng là phong lưu tuấn kiệt, kỳ thực lại là những kẻ dơ bẩn nhất.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì chỉ biết nghiêm mặt báo đáp. Nàng biết lời Quản Trọng vừa nói chính là lời nói tự đáy lòng. Hãy đơn giản nhìn Vương Mẫn mà xem, đến một cô gái cũng còn dám bắt người bên đường thì có thể thấy được quan to hiển quý còn càn rỡ đến mức nào nữa. Nàng quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Phù, đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh, trang phục thanh nhã, mỗi tiếng nói hay cử động đều toát ra tư thái phong lưu. Thấy thế, trái tim vốn đơn thuần của Lục Nguyên Sướng lại không khỏi nhảy lên. Một người có thể bảo vệ, điều hành được quốc gia nhưng không bảo vệ được gia đình mình, thử hỏi lấy cái gì vì đất nước?
Theo Quản Trọng tiến vào chính sảnh, Quản lão đại tự mình đón tiếp, đoàn người gặp nhau vừa nói vừa cười. Vì cảm niệm Quản gia đối với mình chăm sóc, Lục Nguyên Sướng cầm lấy lễ vật đã chuẩn bị từ trước trình lên trước mặt.
Một tấm da gấu cho Quản lão đại, một tấm da sói cho Quản Trọng, còn có một da cáo màu lửa cực kỳ đẹp đẽ, cho Quản Lan. Ban đầu là Lục Nguyên Sướng để cho Cố Tiểu Phù. Cáo lửa chỉ có thể tình cờ bắt gặp chứ không thể truy tìm mà được. Năm đó khi nàng vô tình bắt gặp thì đã phải mất không ít thời gian đuổi theo mới bắt được. Có điều Cố Tiểu Phù không thích màu sắc diễm lệ như vậy, Lục Nguyên Sướng nghĩ tới tính tình nóng nảy của Quản Lan liền cảm thấy thật thích hợp với nàng, mà người vợ Quản lão đại đã qua đời từ trước đó, như vậy cũng là bớt đi một cái khó xử.
"A Nguyên, sao lại khách khí đến như vậy, lễ này quá nặng." Tuy ngoài miệng Quản lão đại nói như vậy, nhưng hai con mắt thì lại nhìn chằm chằm vào tấm da gấu kia. Tấm da gấu cực kỳ hoàn chỉnh, không có một chút tổn hại, là năm ấy khi Lục Nguyên Sướng mười sáu tuổi ở trên núi đánh được. Khi đó nàng đang luyện bắn tên, vì không đành lòng tùy ý làm hỏng da gấu, nên đã để cho con gấu đen này đuổi tới tận Huyền Vân sơn, sau đó mới tìm được cơ hội bắn trúng giữa hai mắt của nó. Vì ngày đó kỹ thuật lột da của nàng còn chưa thuần thục, cho nên phải kéo tới tận thành Lâm Xuyên tìm người lột da sơ chế, nó là tác phẩm nàng cực kỳ đắc ý.
"Quản lão đại không cần phải khách sáo, ta là người nhà quê, cũng chỉ có thể đem ra một chút thổ sản như vậy mà thôi, kính xin Quản lão đại không nên ghét bỏ." Lục Nguyên Sướng chắp tay nói.
"Ha ha, nói vậy thì được rồi, lễ này ta nhận lấy. Còn có, nếu ngươi và ta đã thân thiết như vậy rồi thì cũng đừng cái gì mà Quản lão đại nữa. Ngươi cùng Đại lang đã gọi nhau là huynh đệ, vậy hãy gọi ta là bá phụ đi thôi." Quản lão đại hài lòng nói.
"Bá phụ." Lục Nguyên Sướng rất biết nghe lời phải. Quản lão đại là người nàng kính nể, mà biểu hiện của Quản Trọng mấy ngày nay cũng là chăm sóc nàng thành tâm, Lục Nguyên Sướng cảm thấy giao thiệp với người của Quản gia rất được.
"Ha ha, như vậy mới đúng. Đại lang, trước tiên ngươi mang bọn họ A Nguyên đi rửa ráy nghỉ ngơi đi đã, buổi chiều chúng ta phải cùng nhau uống một bữa mới được."
Quản gia rất lớn, Quản Trọng vì Lục Nguyên Sướng đã cho người sắp xếp từ trước là phòng khách tốt nhất, nơi đó đã được thu thập sạch sẽ từ lâu. Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù rửa mặt xong liền đóng cửa lại, nằm trên giường nhỏ cùng nói chuyện.
Cố Tiểu Phù leo lên ngồi ở trên lưng Lục Nguyên Sướng, xoa bóp cho nàng. Mấy ngày nay ăn gió nằm sương, nàng cùng Trân nương ở trong xe ngựa còn đỡ một chút, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng ở bên ngoài vừa phải đánh xe lại vừa phải đề phòng bất trắc, hẳn là rất mệt mỏi đi.
"Phù nương, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đừng xoa bóp nữa." Lục Nguyên Sướng thoải mái lầm bầm.
"Ta không mệt, mấy ngày nay thấy ngươi phơi ra ở bên ngoài như vậy thật là đau lòng." Cố Tiểu Phù nhẹ giọng nói. Cùng là thân nữ tử, vậy mà nàng lại được Lục Nguyên Sướng chăm sóc, trong khi Lục Nguyên Sướng lại phải ở bên ngoài đầu trúng gió ăn sương sa, có thể không đau lòng được sao?
"Có người vợ đau lòng cho là được rồi. Phù nương, nếu không ngươi đạp lên đi." Lục Nguyên Sướng thích thú nói. Lực đạo kia của Cố Tiểu Phù có khác gì gãi ngứa, chán phèo a.
"Đây là chủ ý gì vậy, giẫm hỏng rồi thì làm sao? Là như thế này có được không?" Cố Tiểu Phù hiểu ra được ý của Lục Nguyên Sướng, liền dùng sức đè nửa người lên trên lưng Lục Nguyên Sướng, làm cho Lục Nguyên Sướng thoải mái kêu lên.
Tiểu Cửu thấy cha bị mẹ bắt nạt đến nỗi phải kêu loạn cả lên thì khỏi nói trong lòng cao hứng biết bao nhiêu, vì vậy nó đem chân khua loạn trong phòng. Có lẽ vì tiếng kêu của Lục Nguyên Sướng quá lớn, làm cho người nhà họ Dương sát vách cũng nghe được. Trân nương đóng cửa phòng, bưng lỗ tai Trứng Trứng lại, cảm khái mà nói: "Đây rốt cuộc là người trẻ tuổi tân hôn, thế nào cũng không hết lực. Chúng ta già rồi, Đại lang, ngươi nói có đúng không?"
Dương Vinh nghe Trân nương chua xót như vậy thì mặt đều đỏ lên, ba ngày nay toàn chạy trên đường, ai mà không mệt mỏi chứ. Bây giờ chỉ muốn được ngủ một giấc cho thật tốt, làm sao giống như Lục Nguyên Sướng được a, dù gì cũng là thân thể của người luyện võ, cực kỳ cường tráng.
Mà Chúc Đại lang ở một đầu khác, cũng đóng cửa phòng lại mà lắc đầu: "Ban ngày tuyên dâm, thật đúng là thế phong nhật hạ*!"
Chúc Đại lang dự định sau này sẽ cùng Chúc Đại nương nghiêm túc nói một chút. Chờ nàng đến Phần Thành, nhất định phải để cho Chúc đại nương đi dạy dỗ thêm cho Cố Tiểu Phù về lễ nghi, không nên ném đi mặt mũi Chúc gia bọn họ được.
* Thế phong nhật hạ: Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay.
Một thân Cố Tiểu Phù đầy mồ hôi, mà Lục Nguyên Sướng thì lại nặng nề lăn ra ngủ. Ban ngày nàng phải đánh xe, buổi tối lại còn phải lo lắng đề phòng nên đã sớm mệt mỏi. Cố Tiểu Phù thấy Lục Nguyên Sướng đã ngủ liền ngừng động tác, nàng ra hiệu cho Tiểu Cửu không được lên tiếng. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lục Nguyên Sướng, nhìn thấy dưới mắt người này nhàn nhạt màu xanh, trong lòng khỏi nói có biết bao đau lòng.
Quá nửa canh giờ, Quản Trọng cho hạ nhân tới gọi vào bàn tiệc. Lục Nguyên Sướng ngủ no rồi, tinh thần cực kỳ sung mãn. Sau khi được Cố Tiểu Phù chải đầu thay y phục cho, lập tức, Lục Nguyên Sướng lại trở thành "mỹ nam tử" trong mắt mọi người.
Ngoại trừ Chúc Đại lang, những người khác đều là hán tử thô kệch, cạn chén rượu đầy, ngoạm miếng thịt lớn, không khí cực kỳ náo nhiệt. Trân nương bận bịu chăm sóc Trứng Trứng, còn Cố Tiểu Phù thì lại không ngừng gắp thức ăn cho Lục Nguyên Sướng.
Vì là chính yến nên đều là hai người một chiếu hoặc ba người một chiếu. Quản lão đại cùng Quản Lan ngồi ở chiếu đầu, Quản Trọng bồi tiếp Chúc Đại lang ngồi một chiếu, hai người Lục Nguyên Sướng một chiếu, người nhà họ Dương một chiếu.
Trong bữa tiệc, Quản Lan lao thẳng ánh mắt chăm chú vào Cố Tiểu Phù. Nàng cảm thấy khiếp sợ trước những chuyển biến to lớn của Cố Tiểu Phù. Mấy tháng trước, khi còn ở thành Lâm Xuyên, Cố Tiểu Phù chỉ mới là một nữ tử ở nông thôn, tuy trông có thanh lệ, thế nhưng vẫn không khỏi có chút rụt rè, khép nép. Nhưng hiện tại, Cố Tiểu Phù đã được Chúc Đại nương giáo dục về lễ nghi cực chu đáo, ngồi ở trong bữa tiệc mà thần thái thong dong, hờ hững không có một chút nào là luống cuống. Đã vậy trong khi chăm sóc Lục Nguyên Sướng trên mặt luôn hiện lên nụ cười ôn nhu, Lục Nguyên Sướng cũng đáp lại bằng nụ cười như vậy. Giữa hai người tỏa ra một bầu không khí ấm áp nhàn nhạt, làm cho Quản Lan không biết tại sao lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Lần kia, sau khi đánh người, Quản Lan liền bị Quản lão đại câu ở trong nhà một quãng thời gian thật dài. Lúc đó Quản Lan hận chết Lục Nguyên Sướng, cũng cảm thấy rất bất mãn với việc Quản lão đại cùng Quản Trọng đối với Lục Nguyên Sướng thân thiết quá mức. Sau này vì Quản Trọng không ngừng nói tốt về Lục Nguyên Sướng, cô gái giang hồ Quản Lan này mới dần dần quên lãng chuyện trước đây.
Hôm nay được Lục Nguyên Sướng tặng tấm da cáo lửa Quản Lan đã rất vui vẻ, lại thấy Lục Nguyên Sướng là một nhân tài, dáng vẻ tuấn mỹ không nói, còn võ nghệ thì nàng cũng đã tự mình lĩnh giáo qua. Lập tức không biết làm sao, cô nàng Quản Lan không sợ trời không sợ đất, lại cũng biết tỏ ra thẹn thùng, ngồi ở trong bữa tiệc mà không còn tỏ vẻ hào phóng như trước nữa. Nhưng khi nàng nhìn thấy Lục Nguyên Sướng đối với Cố Tiểu Phù tiểu ý ôn nhu, trong lòng thực sự chua đến không được, vì thế tùy ý tìm cái cớ, nàng lùi ra khỏi bữa tiệc, nhắm mắt làm ngơ mà bỏ đi.
Quản Lan rời đi cũng không gây nên sự chú ý của những người còn lại, mọi người vẫn thả sức mà ăn uống. Dần dần sắc trời chuyển sang tối, Cố Tiểu Phù cùng Trân nương mang theo Trứng Trứng trở về phòng trước, còn những người khác tiếp tục ăn uống.
Chúc Đại lang rất ít khi uống rượu cùng các hán tử thô tục như vậy, lúc đầu còn có cảm giác những người này có chút thô bỉ, nhưng sau một phen trò chuyện lại cảm thấy người của Quản gia tính tình rất được. Tuy nói ngôn hành cử chỉ thô thiển một chút, nhưng làm người lại rất được, rất phóng khoáng, rất thẳng thắn. Hắn không quá rõ ràng thế lực của Quản gia hiện nay ở Phần Thành lớn bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn qua trạch viện này của Quản phủ, diện tích lớn, kết cấu được, hoàn cảnh thanh u, nếu là không có chút năng lực thì dù có tiền cũng không mua được trạch địa như vậy.
Chúc Đại lang thấy Lục Nguyên Sướng đi ra ngoài để đi vệ sinh thì cũng đi theo. Hắn đuổi theo Lục Nguyên Sướng hỏi: "A Nguyên, lời ngươi nói bạn bè ở Phần Thành, có phải là Quản lão đại?"
"Đại ca, đúng vậy. Nếu như chỉ dựa vào khả năng của chúng ta thì sợ là không dễ. Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, Phần Thành có bao nhiêu người, người nhiều phòng ít, có tiền cũng biết tiêu vào đâu? Không bằng mặt dày để Quản gia hỗ trợ, như vậy cũng sẽ làm cho nhạc phụ nhạc mẫu sớm ngày vào thành. Chỉ là chuyện làm ăn của Quản gia chính là sòng bạc, không biết đại ca có để ý hay không." Lục Nguyên Sướng nói, văn nhân thanh cao, nhiều khi tính tình cũng rất gàn dở. Lục Nguyên Sướng vẫn chưa mở miệng nói cho biết trước chính là đã có dự định chờ sau này mới hỏi qua Chúc Đại lang.
"Đâu phải người làm nghề thịt chó thì không có lòng trượng nghĩa, mà người đọc sách nhiều thì sẽ không phụ lòng, vì vậy nên huynh đây sao phải để ý. Nếu như Quản gia nguyện ý giúp đỡ, Chúc gia ta nhất định sẽ dâng đại lễ cảm tạ." Chúc Đại lang không phải là người cổ hủ. Từ nhỏ hắn đã được Chúc Bảo trường dạy dỗ cẩn thận. Chỉ nói riêng chuyện dạy, Chúc Bảo trường không chỉ có dạy hắn đọc sách tập viết, mà còn thường mang theo hắn đi về các thôn, nhờ đó Chúc Đại lang cũng hiểu thêm về tình người ấm lạnh. Cũng vì vậy mà hắn sớm phiền chán Nhị thúc cùng Tam thúc vì cái thói hư tình giả ý, hôm nay lại được một dịp quan sát kỹ người của Quản gia, trong lòng lại càng thêm rõ ràng.
"Nếu đại ca không ngại, chốc nữa trở lại ta sẽ tìm cơ hội gặp Quản đại ca nhờ cậy thử xem. Nếu hắn đồng ý thì ta sẽ dựa vào hắn, còn nếu như hắn không nguyện ý thì ta cũng không miễn cưỡng." Lục Nguyên Sướng nói.
"Cứ vậy đi, Chúc gia có một người con rể như ngươi thật đúng là kiếm được vật báu." Chúc Đại lang vừa vỗ vai Lục Nguyên Sướng vừa nói.
Sau khi trở lại, một đám người vẫn tiếp tục uống rượu, có điều cả đêm cũng không có đề cập đến việc mua nhà. Lục Nguyên Sướng da mặt mỏng, còn Chúc Đại lang lại là người đọc sách vốn có cốt khí ương ngạnh, ai cũng không muốn hạ mình mở miệng cầu người, vì thế nên đành để tâm tư nghỉ ngơi đã.
Đợi được Lục Nguyên Sướng tan tiệc rượu trở về phòng thì đêm đã cực khuya. Tiểu Cửu nghe thấy động tĩnh liền "Ô ô" kêu lên, Lục Nguyên Sướng vội vàng che miệng Tiểu Cửu lại, nàng sợ là sẽ đánh thức Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù không chờ được đến Lục Nguyên Sướng trở về, nên tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước, thế nhưng cũng ngủ rất cạn, Tiểu Cửu vừa lên tiếng thì nàng liền tỉnh ngay.
"A Nguyên, đã canh mấy rồi? Làm sao bây giờ mới trở về?" Cố Tiểu Phù vừa nói vừa cầm quần áo muốn xuống dưới giường để hầu hạ.
"Giờ tý rồi. Trời lạnh lắm, ngươi cứ nằm lại trên giường đi, để ta tự mình làm là được rồi." Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù đè trở về ổ chăn, còn mình thì cũng chỉ rửa ráy qua loa cho xong. Nàng thấy lúc này mình cũng đã say rồi, không còn khí lực mà đi tắm táp gì nữa.
Rửa ráy xong thì lên giường. Khi Lục Nguyên Sướng ôm lấy thân thể mềm mại, thơm tho của Cố Tiểu Phù tâm tư lại nổi lên. Rượu vào sẽ làm mai mối cho sắc. Lúc này nàng đã uống đến mức cực kỳ cao hứng, ôm người vợ đẹp đẽ của mình trong tay, có lẽ nào lại không động tâm cho được.
"A Nguyên, ngươi ngoan một chút đi, chúng ta đang ở nhà của người ta đây!" Ở nhờ nhà của người khác thì nên giữ lễ nghi, không nên làm việc xằng bậy, vì thế nên Cố Tiểu Phù vừa đẩy người này ra lại vừa dỗ dành.
"Đêm qua cũng không cho, tối nay cũng không cho. Phù nương sao có thể bạc đãi ta như vậy được?" Lục Nguyên Sướng đâu dễ nghe lời, nàng đang vì rượu mà rất hăng hái đây, tay không ngừng sờ loạn trên người Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù vừa kéo lại cái áo che chở thân mình lại vừa phải dụ dỗ Lục Nguyên Sướng, thực sự là cấp bách đến toát cả mồ hôi. Vậy nhưng nàng cũng không ngăn cản nổi đôi tay rất hăng hái kia, y phục trên người đã bị Lục Nguyên Sướng lột sạch, nàng chỉ còn biết dùng lời nói dỗ dành mà thôi: "A Nguyên, đừng như vậy có được không? Chờ đến khi chúng ta trở về nhà của chính mình, đến lúc đó ta đều nghe lời ngươi."
"Lời ấy là thật chứ?" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt sáng rực tràn ngập chờ mong mà nhìn Cố Tiểu Phù. Cái bản [Trong sáng] kia có nhiều tư thế đến như vậy, nàng đã sớm rục rà rục rịch. Chỉ vì Cố Tiểu Phù thực sự quá mức thẹn thùng, nên cho tới bây giờ các nàng cũng chỉ mới dùng đến cái tư thế thứ nhất trên tờ thứ nhất mà thôi.
Cố Tiểu Phù chịu không nổi ánh mắt chứa đầy vẻ xâm lược của Lục Nguyên Sướng, nàng đỏ mặt quay đầu đi, từ trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Lục Nguyên Sướng đạt được sự đồng ý, nhưng vì vẫn trong trạng thái bị kích động mạnh, hơn nửa đêm cũng ngủ không được, vì thế mà ôm lấy Cố Tiểu Phù hung hăng hôn một hồi, có điều nàng nghĩ sau này sẽ có "ngày thật tốt", nên thật cố hết sức nhịn xuống kích động này.
Ed: Có ai khổ giống tui ko ạ, lục mấy bộ qt ra định edit thì thấy quá dễ hiểu rồi, nếu làm cũng quá zô duyên. Chắc phải rửa tay gác kiếm thui các mị ạ.