Chương 53: Dự định

Trong Thôn Có Một Cô Nương

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Không khí náo nhiệt của tửu yến qua đi Dương Minh liền quyết định mang người nhà trở về. Hắn cảm thấy không có mặt mũi mà ở lại Chúc gia được nữa. Hăng hái cầu hôn vậy mà lại bị cự tuyệt, hăng hái đưa người vợ tới nhà người khác lại không cách nào mang trở về.

Lục Nguyên Sướng cũng không thể tiếp tục ở lại được nữa. Chỉ là, khi Dương Minh gọi nàng cùng đi cáo từ Chúc Bảo trường, nàng không hề nhìn đến Cố Tiểu Phù, trên mặt chỉ thấy đen kịt lại.

Trước bữa yến tiệc, Cố Tiểu Phù đã nhận được tin tức, ngay lúc đó nàng cũng không biết làm thế nào cho phải. Bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt, muốn bắt được nhạn đầu đàn so với lấy đầu con cọp còn khó khăn hơn nhiều. Trong suốt bữa tiệc nàng vẫn để ý tới Lục Nguyên Sướng, nhưng vì đang tức giận nên Lục Nguyên Sướng chỉ cúi đầu trầm mặc không nói.

Vẫn là Chúc tiểu thư thấu hiểu. Đúng vào lúc Lục Nguyên Sướng rời đi, nàng đã để cho Cố Tiểu Phù viết cái tờ giấy nhỏ rồi nhờ con lớn của Chúc Đại lang đưa cho Lục Nguyên Sướng.

Cố Tiểu Phù đi cùng Chúc Bảo trường tiễn đám người Lục Nguyên Sướng ra cửa. Nàng nhìn theo bóng lưng sắp rời đi của Lục Nguyên Sướng mà viền mắt có chút ửng hồng.

Lục Nguyên Sướng chỉ liếc mắt nhìn Cố Tiểu Phù một cái, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Trước cửa đứng đầy người, nàng sợ là nếu như mình quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Phù thì sẽ làm ra hành động không hợp lễ nghi. Bản thân nàng không sợ bị người ta lên án, nhưng Cố Tiểu Phù vẫn còn phải ở lại Chúc gia, nàng không thể để cho danh tiết Cố Tiểu Phù bị mang tiếng xấu. Nếu không cẩn thận, người nhà họ Chúc sẽ thấy Cố Tiểu Phù không vừa mắt, đến lúc đó những ngày nàng ở lại Chúc gia sẽ rất gian nan.

Dương Minh mang theo đoàn người trở về Dương gia. Trân nương nhìn thấy mọi người đều đã trở về thì cao hứng hỏi: "Cha mẹ đã về rồi! A Nguyên, khi nào thì ngươi đi đón tân nương đây?"

Đoàn người nghe vậy, lòng vốn đã không vui nên mặt càng đen, Trân nương nhìn thấy như vậy thì không tìm được manh mối, nàng đã nói nhầm cái gì rồi hay sao?

Mọi người cùng kéo nhau đi vào phòng khách ngồi xuống uống trà. Sau khi đã nghe lời mọi người kể lại Trân nương mới biết hóa ra là bị người ta cự hôn! Mà lý do cự hôn nghe ra cũng có chút đạo lý, nhưng ngẫm lại cho thật cẩn thận lại không khỏi có chút tức cười.

"A Nguyên, việc này là lỗi tại cha nuôi, là do cha nuôi không nghĩ được cho chu toàn." Dương Minh xấu hổ nói.

"Cha nuôi nói quá lời rồi, việc này cũng không trách ai được. Vấn đề bây giờ là ta phải đi nơi nào để tìm chim nhạn cho được đây?" Khi nói những lời này tâm tình của Lục Nguyên Sướng hạ xuống rất thấp.

"Giữa trời đông giá rét như thế này, đi nơi nào trong núi mới có nhạn bây giờ?" Dương Vinh thở dài mà nói, dựa vào bản lĩnh săn thú của Lục Nguyên Sướng, thường ngày muốn bao nhiêu mà không có, ai biết lúc này thời tiết lại không ủng hộ đây.

"A Nguyên, hay là như vậy đi. Để cho Đại lang làm một chuyến đi Phần Thành, ở đó cái gì cũng có, biết đâu lại tìm được nhạn. Ngươi đang bị thương, ở nhà mà dưỡng thương cho tốt, đồng thời chuẩn bị cho việc cưới Phù nương về làm vợ." Dương Đại nương bất đắc dĩ nói,. Đi Phần Thành chỉ là để tìm vận may, nếu Chúc Bảo trường cứ khăng khăng giữ lễ nghi thì bọn họ cũng đành phải lấy ngựa chết làm ngựa sống.

"Vậy thì làm phiền đại ca, đây là yêu bài thân quân do Vương tướng quân cho ta. Nếu như ngay cả trong chợ cũng tìm không được, đại ca hãy đi phủ tướng quân cầu xin. Ta sẽ viết thêm một phong thư, biết đâu phủ tướng quân thế lớn như vậy tìm nhạn đầu đàn cũng dễ dàng đôi chút." Lục Nguyên Sướng lấy yêu bài từ trong lồng ngực ra đưa cho Dương Vinh. Trân nương nghe nói như vậy liền vội vàng vào thư phòng đem giấy ra để Lục Nguyên Sướng viết thư.

Tuy nói việc cầu hôn bị cự tuyệt, nhưng đến cùng hai nhà vẫn phải bỏ qua tức giận. Chỉ cần có nhạn, Chúc gia cũng sẽ không làm khó dễ nữa. Người nhà họ Dương cảm thấy, chỉ cần lễ nghi nghị thân sau này làm cho chu đáo đến mười phần thì nhất định Chúc gia không còn lời để nói. Huống hồ bây giờ đang là thời kỳ căng thẳng của hôn lễ, các hạng mục công việc cũng phải được nhanh chóng thu xếp, giải quyết cho chu toàn. Bọn họ cũng không thể vì chuyện hoạt nhạn mà đem các hạng mục công việc bỏ bê cho được.

Dương Đại nương lo tính toán chuyện trang phục, làm quà tặng trong đám cưới, còn Dương Minh lại dự định tu sửa nhà cho Lục Nguyên Sướng.

Hai tháng trước Lục gia đã tu sửa nhà cửa, nhưng đó là sửa chữa lớn, còn việc làm mới phòng cưới lại là việc cực kỳ có tính thể diện. Dương Minh thấy rằng phải sơn hồng trên dưới cho cả Lục gia, làm sao để tất cả đều chỉnh tề vui tươi một chút là được rồi.

Việc kết hôn vốn là do trưởng bối làm chủ, vậy nên Lục Nguyên Sướng cũng không có thêm yêu cầu gì khác. Chỉ cần đem hôn lễ làm cho chu toàn, cho Cố Tiểu Phù có được mặt mũi thì nàng đều tiếp nhận hết.

Ở Dương gia ăn cơm xong thì trời đã tối, tâm tình Lục Nguyên Sướng lại đang không tốt, vì thế nàng không muốn lưu lại nhiều hơn nữa để đàm luận mà đứng dậy cáo từ. Nàng đi trên con đường nhỏ, nhìn về tiểu viện của chính mình ở phía xa, trong lòng có vô hạn cảm khái.

Mỗi một lần nàng trở về nhà, mặc kệ đó là giờ nào, trong khu nhà nhỏ kia, đều sẽ có một người, một ngọn đèn chờ nàng. Mệt mỏi cũng được, bị thương cũng được, chỉ cần trở lại tiểu viện, trong lòng chính là sáng sủa, Nhưng những ngày kế tiếp đây, nàng lại phải một lần nữa thưởng thức mùi vị của cô đơn.

Lục Nguyên Sướng lặng lẽ mở cửa viện ra, Tiểu Cửu nghe tiếng động liền chạy đến cửa viện kêu to. Thấy đó là Lục Nguyên Sướng, nó vội vàng im tiếng, con mắt của nó nhìn chằm chằm về phía sau Lục Nguyên Sướng. Nhưng cho đến tận khi Lục Nguyên Sướng đóng cửa viện lại, nó vẫn không nhìn thấy cái bóng người mà nó mong nhớ suốt hai ngày này.

Sau khi Lục Nguyên Sướng vào cửa, nàng đứng ở trong viện nhìn Tiểu Cửu. Tiểu Cửu nghẹn ngào một tiếng rồi lặng lẽ đi tới bên người Lục Nguyên Sướng, dùng bàn chân đầy lông lá bù xù gãi lên chân của Lục Nguyên Sướng.

"Tiểu Cửu, mấy ngày sau này hãy cùng ta nhé, mẹ ngươi sợ là không thể trở về rồi." Thật hiếm khi Lục Nguyên Sướng lại trở nên tốt tính như vậy. Nàng lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Tiểu Cửu, không biết là để an ủi Tiểu Cửu hay là an ủi chính mình.

Trong phòng vừa lạnh lẽo vừa tối đen, Lục Nguyên Sướng thở dài rồi thắp lên ngọn nến đi vào phòng bếp nấu nước, thấy trong bát Tiểu Cửu trống trơn liền nấu cho Tiểu Cửu một bát thịt tràn đầy.

Tiểu Cửu đã đói bụng từ lâu, nó được Cố Tiểu Phù cho ăn từ sáng ngày hôm trước, từ đó đến giờ nó không được ăn thêm bữa nào. Rất đói, nhưng nó cũng không dám tự mình tiến vào hầm kiếm ăn, đành chỉ nhẫn nhịn từ lúc đó cho tới tận bây giờ.

Lục Nguyên Sướng mới vừa cầm bát đặt lên trên mặt đất Tiểu Cửu liền vồ tới, há mồm táp không ngừng. Lục Nguyên Sướng cảm thấy mình cùng Tiểu Cửu hiện tại đều thật đáng thương, lòng không khỏi nảy sinh chút lòng thương yêu. Nàng lại cho thêm vào trong bát của Tiểu Cửu một tảng thịt lớn, còn mình thì ngồi ở trước bếp mà nấu nước.

Sau khi được ăn một bữa thật no nê, Tiểu Cửu mới cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường. Mẹ không trở lại, còn cha thì lại là dáng vẻ rầu rĩ không vui. Ngày đó Tiểu Cửu mới sinh ra được chừng sáu, bảy ngày đã được ôm vào Lục gia, từ đó nó đã được hưởng thụ tất cả mọi sự quan tâm cũng như lòng thương yêu từ Cố Tiểu Phù. Hiện tại, sống trong bầu không khí lành lạnh như vậy làm cho nó có chút không quen.

Nó cắp lấy cái bát đến bên người Lục Nguyên Sướng rồi nằm xuống. Nó vừa từ từ ăn vừa thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Lục Nguyên Sướng, trong con mắt đầy vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn khiến cho tâm tình Lục Nguyên Sướng dần bị tan chảy.

"Tiểu Cửu ngoan, cứ ăn cơm đi nha. Mấy ngày nữa, ta nhất định sẽ đưa mẹ ngươi trở về." Lục Nguyên Sướng khẽ vuốt lớp lông trơn mượt của Tiểu Cửu vừa ôn hòa nói.

Một người một sói, giữa màn đêm giá rét, cùng sưởi ấm cho nhau.

Sau khi Lục Nguyên Sướng tự thu xếp cho mình xong thì lên giường nằm. Nàng cảm nhận được mùi của Cố Tiểu Phù thoảng khắp nơi, nên làm thế nào cũng ngủ không được. Nàng nhận ra là những ngày sắp tới, Cố Tiểu Phù cũng sẽ như vậy, cứ lặng lẽ mà nhớ nhung đến mình thôi.

Nàng lấy tờ giấy Cố Tiểu Phù viết cho mình ra xem. Vì thời gian quá cấp bách, mặt trên chỉ có một câu nói: "Bảo trọng thân thể, ta chờ ngươi đón ta về nhà".

Lục Nguyên Sướng xem xong, ngoài sự chua xót trong lòng là cảm giác bất lực đến không tin nổi.

So với không khí lạnh lẽo ở Lục gia thì Chúc gia lại là khách quý đến chật nhà. Phong thái của Cố Tiểu Phù đều được người thân cùng bạn hữu của Chúc gia vô cùng tán thưởng. Ai cũng không tiếc lời khen Chúc Bảo trường có phúc lớn, đến tuổi già lại có thể thu nhận được nghĩa nữ xuất chúng đến như thế! Thật là khiến người ta phải ước ao.

Toàn bộ tiệc tối, lúc nào Cố Tiểu Phù cũng duy trì nụ cười trên môi, đám người thân thuộc phái nữ đến nói chuyện với nàng đều được nàng cực kỳ khéo léo ứng đối, người ngoài không chút nào nhìn ra được trong lòng nàng đang không dễ chịu chút nào.

Đương nhiên, chỉ có Chúc tiểu thư vẫn là người hiểu được lòng người nhất. Sau khi bữa tiệc giản tán, Chúc tiểu thư liền tìm tới phòng ở của Cố Tiểu Phù, cùng nàng nói chuyện.

"Phù nương, ngươi đừng trách cha. Nếu hắn không vì ngươi làm căng thì cũng sẽ không giữ được lễ nghi." Chúc tiểu thư nhẹ nhàng an ủi.

"Đại tỷ, sao ta lại dám trách cha nuôi được. Ta đều biết cha nuôi làm như vậy là cũng vì ta, lễ nghi có chu toàn, người khác mới không thể chê cười được." Cố Tiểu Phù miễn cưỡng cười. Đây là lời nói chân thành của nàng, nhưng vì việc kết hôn bị cự tuyệt nên trong lòng không khỏi có chút khổ sở.

"Chẳng trách cha mẹ lại vui mừng đến như vậy khi có được ngươi. Ngươi là người thật độ lượng, thật là phúc khí cho Chúc gia chúng ta." Chúc tiểu thư rót cho Cố Tiểu Phù chén trà nhỏ rồi hỏi: "Nhớ Lục Đại lang phải không?"

"Đại tỷ!" Cố Tiểu Phù bị đoán đúng tâm sự thì thật là có chút xấu hổ.

"Các ngươi đang vào lúc thanh xuân mặn nồng, bỗng dưng phải mỗi người một nơi, dĩ nhiên là nhớ nhung rất nhiều, cũng là lẽ thường tình. Phù nương không cần phải thẹn thùng làm gì." Chúc tiểu thư tỏ ra hết sức thấu hiểu.

"Chỉ là ta lo lắng cho Đại lang. Trước đó vài ngày nàng vì luận võ mà bị trọng thương, bây giờ tại Lục gia chỉ có một mình nàng, không người chăm sóc, ta thực là rất không yên lòng." Cố Tiểu Phù biết đây là Chúc tiểu thư đang vì nàng mà trò chuyện cùng, đối với chuyện xảy ra sáng nay trong lòng nàng xác thực là ấm ức đến khó chịu, vì vậy mà liền đỏ mặt.

"Lục Đại Lang sẽ chăm sóc tốt chính mình, Phù nương cũng nên thả lỏng tâm tình một chút."

"Đại tỷ có chỗ không biết đó thôi, Đại lang là cái người không biết cách tự mình thu xếp sống sao cho tốt. Lần đầu tiên ta đi đến Lục gia, trong nhà loạn đến mức không khác gì ổ chó, trong phòng đến cả chỗ để đặt chân còn không có. Nàng ăn bữa trước thì thôi bữa sau, như vậy thì ta có thể nào không lo lắng đây." Cố Tiểu Phù nhớ lại cảnh lần đầu đến Lục gia mà không khỏi mỉm cười. Khi đó Lục Nguyên Sướng chỉ biết đứng ngây ngốc ra, nhìn gian nhà đã được mình thu thập cho gọn gàng đến mức nàng không dám cả bước vào nhà.

"Nam tử đều như vậy, anh rể ngươi cũng vốn là người rất ngang bướng, vậy nhưng cứ lần nào ta về nhà mẹ đẻ, hắn liền đi đến nhà huynh đệ mà ăn chực. Ai, thật là cũng không biết nói thế nào hắn mới tốt." Ngày hôm đó Chúc tiểu thư ở chung cùng Cố Tiểu Phù, nàng cảm thấy Cố Tiểu Phù là người rất tốt, vì vậy mà cũng không khỏi kể khổ theo.

Cố Tiểu Phù nghe nói vậy thì không khỏi cười khổ, nam tử như vậy thì cũng đành, nhưng Lục Nguyên Sướng là nữ tử a, sao lại đi học thói xấu của nam tử như vậy được? Ngoại trừ mỗi ngày đều chăm chỉ tắm rửa ra, đâu có chỗ nào còn có chút dáng vẻ của một cô gái đâu.

Nếu nói là người này giống như cô gái thì đó là lúc ban đêm khi nàng để cho tóc dài rối tung mà ngủ say thì mới có thể nhìn ra. Ngoài ra thì còn có lúc bĩu môi, lúc trên mặt hơi có chút đỏ ửng, phối hợp với vẻ mặt ôn hòa. Những lúc đó mới có thể làm cho Cố Tiểu Phù chân thực nhận ra một cách rõ ràng người mình yêu chính là một cô gái.

Những lúc Lục Nguyên Sướng như vậy là lúc Cố Tiểu Phù yêu thích nhất. So với ban ngày đánh đánh giết giết, Cố Tiểu Phù càng muốn nhìn thấy Lục Nguyên Sướng như vậy hơn cả. Nhưng mà mệnh đã buộc vào thân, Lục Nguyên Sướng phải hóa trang thành dáng vẻ nam nhi như vậy sợ là đời này cũng khó mà thay đổi được.

Mới sang rạng sáng ngày hôm sau Lục Nguyên Sướng đã dậy. Nàng lau rửa mặt qua loa rồi đi tìm một tá điền mình coi trọng nhất, đưa hắn về Lục gia.

"Chỗ thịt này, ngươi hãy thay ta đưa đi thôn Dương Phong của Cố gia, không được phép sai lệch." Lục Nguyên Sướng nghiêm mặt mà nói. Lúc này không phải là nàng cố tình ra vẻ uy phong, mà là do tâm tình không tốt, vì vậy mà không muốn miễn cưỡng bày ra vẻ mặt ôn hòa.

"Chủ nhà, đó có phải là nhà mẹ đẻ của nương tử?" Tá điền cẩn thận hỏi từng li từng tí một. Bởi vì Lục Nguyên Sướng oán khí quá nặng, nên tá điền cũng phát hiện ra.

"Đúng vậy. Ngươi hãy nói với Cố gia rằng, nương tử đã bái Chúc Bảo trường làm cha nuôi, sau này người nhà họ Cố không được đến Lục gia của ta nữa. Sau này nương tử chính là người nhà họ Lục ta, cùng bọn họ sẽ không có bất luận cái gì liên quan. Nếu như Cố gia dám nháo, ta chắc chắn đưa bọn họ đi huyện nha. Cho dù là Chúc Bảo trường nói thì ta cũng không nghe theo." Lục Nguyên Sướng trầm giọng nói.

"Vâng, ta đã biết, nhất định đem đồ vật cùng lời nói chuyển tới đúng chỗ."

"Đây là tiền thưởng cho ngươi, đầu năm mới nhưng đã làm phiền ngươi đi một chuyến." Lục Nguyên Sướng đem một xâu tiền đã chuẩn bị sẵn ném cho tá điền, tá điền vui mừng đón lấy, sau đó xoay người đẩy xe hướng về Cố gia đi tới.

Lục Nguyên Sướng cũng không nhàn rỗi. Nàng thay cho mình áo khoác bằng vải thô, dẫn theo Tiểu Cửu hướng về phía núi đi tới. Tuy rằng Dương Vinh đã đi Phần Thành mua nhạn, nhưng Lục Nguyên Sướng không chắc chắn tin tưởng. Nàng muốn lên ngọn núi đi nhìn một cái, có lẽ sẽ có niềm vui bất ngờ chăng?

Tiểu Cửu được ăn uống no đủ, vui vẻ theo Lục Nguyên Sướng ra ngoài. Nó đã trở nên cao lớn và tráng kiện. Khu nhà nhỏ kia của Lục gia thực sự đã không thỏa mãn được nó.