Chương 37: Người nhà họ Cố là như vậy

Trong Thôn Có Một Cô Nương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vừa mới sang ngày hôm sau, hai vợ chồng son đã bận túi bụi.

Theo ý của Lục Nguyên Sướng, vì đây là lần đầu tiên đến nhà cha vợ, đương nhiên là phải mang tới đó lễ nhiều một chút. Ở trong hầm, nàng thấy cái gì trong đó cũng đều ưng ý, cái gì cũng muốn đem bỏ lên xe. Cố Tiểu Phù ôm Tiểu Cửu đứng ở một bên nhìn Lục Nguyên Sướng tay chân bận bịu, khí thế ngất trời thì lạnh nhạt nói: "A Nguyên, ngươi có bỏ lên xe nhiều cũng vô dụng, Cố gia không có chỗ để bỏ vào."

"Hả?" Trong nháy mắt Lục Nguyên Sướng như bị tạt một chậu nước lạnh, nên lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy phải đưa cái gì đi mới được?"

"Hai túi lương, hai cuộn vải, năm cân bông, hai khối thịt, như thế là đủ rồi." Cố Tiểu Phù tỉnh táo nói. Tối hôm qua, trước khi đi ngủ nàng đã suy tính kỹ rồi. Chỉ sợ Lục Nguyên Sướng vừa hăng hái vừa khoe khoang, không khéo sẽ đem chuyển cả Lục gia đi hết.

"Như thế thì chẳng phải là quá ít hay sao, nhà ngươi lại đông người như vậy." Lục Nguyên Sướng cảm thấy chỉ có chút lễ như vậy đưa đi thì thực sự là quá mất mặt. Tốt xấu gì nàng cũng là cái tiểu địa chủ, không thể vì chuyện này mà đánh mất thân phận được.

"Ngươi đem cả Lục gia chuyển đi hết rồi, đến lúc đó lấy cái gì làm lễ hỏi?" Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói.

Tối hôm qua thà mất mặt mũi Lục Nguyên Sướng cũng cố lôi kéo Cố Tiểu Phù cùng tắm rửa cho bằng được, mặc dù nàng đã tỏ ra tức giận. Chỉ là Lục Nguyên Sướng thực sự không chịu buông tha, cuối cùng Cố Tiểu Phù cũng không cách nào khác đành phải miễn cưỡng mà đáp ứng. Ai ngờ Lục Nguyên Sướng được tiện nghi còn ra vẻ, đang tắm rửa mà cũng không chịu an phận, bên này sờ sờ, bên kia hôn nhẹ. Trong lúc hai người dây dưa, động tác quá lớn, vết thương trên vai phải thật vất vả mới liền miệng lại bị nứt ra. Cố Tiểu Phù thẹn quá thành giận, nguyên một buổi tối không thèm để ý tới Lục Nguyên Sướng.

Đến bây giờ, vì bị Cố Tiểu Phù tức giận, cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng coi như là yên tĩnh. Nàng đã hăng hái khuân đồ lấy lòng cô vợ nhỏ đáng yêu, ai ngờ vậy mà người ta lại còn không thèm cảm kích, thực là làm khó nàng mà.

"Phù nương, thêm một chút thôi có được không? Chút ít đồ này thì thực là quá keo kiệt đi. Không nên để cho người nhà ngươi nghĩ rằng ngươi ở chỗ này quá khổ sở." Lục Nguyên Sướng vẫn cố lấy lòng.

"Nếu vậy thì thêm mười cân than đi, những thứ còn lại bọn họ cũng không cần." Cố Tiểu Phù cứ để mặc cho Lục Nguyên Sướng ăn nói khép nép dỗ dành mình, kỳ thực thì trong lòng đã sớm không so đo nữa. Tức giận cũng là bởi vì thương xót mà thôi. Nàng làm sao lại cam lòng để cho Lục Nguyên Sướng vì mình mà phải hạ thấp bản thân kia chứ.

Cố Tiểu Phù đem thả Tiểu Cửu ở một bên chơi đùa, còn mình thì giúp Lục Nguyên Sướng khuân đồ. Nàng phải cẩn thận như vậy là vì nàng lo lắng người nhà họ Cố biết rồi lại đánh xà thượng côn*. Đến lúc đó thấy Lục Nguyên Sướng hào phóng, còn sợ chưa đủ mặt dày rồi lúc nào cũng tìm tới cửa.

Cố Tiểu Phù lớn lên ở Cố gia nhiều năm như vậy, người trong nhà ra sao nàng đã quá là rõ ràng. Cố gia nghèo khó đó là bởi vì người nhiều đất ít, một nhà bảy miệng ăn mà chỉ dựa vào có ba mẫu ruộng cạn để sống qua ngày. Mưa thuận gió hòa thì còn có thể bụng no áo ấm, vạn nhất gặp phải thiên tai thì ngay đến khẩu phần lương thực cũng không thể bảo đảm. Thôn Phượng Dương không sánh được với thôn Lạc Khê, ở đó không có địa chủ như Lục Nguyên Sướng. Nên dù có muốn làm thuê cho những nhà nhiều đất để trồng trọt kiếm thêm chút lương thực cũng không có nơi tìm. Vậy nên người một nhà sống cho được quả là hết sức quẫn bách.

* Đánh xà thượng côn: Xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động kịp thời, khôn ngoan để đạt được mục đích.

Cũng vì như vậy nên Cố gia mới đem Cố Đại Phù cùng Cố Tiểu Phù lập gia đình từ rất sớm. Chỉ là sắm không nổi đồ cưới, gả con đều vào những nhà đều rất bình thường, đều không có khả năng tiếp tế cho Cố gia. Người cùng thì chí cũng nhỏ, Cố Đại nương sẽ cực kỳ vui mừng nếu lợi dụng được chút lợi lộc nào đó, mà cả nhà Cố gia cũng cùng là một dạng. Nếu mà trong thôn có việc hiếu hỉ nhà ai đó thì cả nhà Cố gia đều đi uống rượu. Không chỉ có ăn, họ còn phải mang một chút về nhà. Cứ như thế, danh tiếng Cố gia ở trong thôn thực chẳng ra gì, trong thôn không có mấy người coi trọng bọn họ.

Vì Cố gia như vậy cho nên Cố Tiểu Phù mới không sớm tiếp tế cho bọn họ. Chỉ là lúc này mắt thấy tuyết tai sắp tới, đến cùng đó cũng là thân cha sinh mẹ đẻ, là người nuôi lớn mình. Cho dù bọn họ đã chăm sóc nàng không được tử tế, thì nàng cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt mà bỏ mặc cho bọn họ bị chết vì đói hay chết vì rét được.

Lục Nguyên Sướng đem trâu ngoắc vào xe, sau đó hai người liền hướng về thôn Phượng Dương xuất phát.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, gió lạnh không ngừng quét tới, trên đất tuyết đọng thật dầy, con trâu cố hết sức kéo xe đi, tốc độ cực kỳ chậm chạp. Lục Nguyên Sướng đem Cố Tiểu Phù ôm vào trong ngực, lại đem thân mình chặn lại gió tuyết. Đây là lần đầu tiên Tiểu Cửu được ra ngoài nên mừng rỡ đến nỗi sắp nhìn không thấy cả lưng. Nó không muốn theo Cố Tiểu Phù ngồi trên xe, cứ thế vắt chân lên cổ chạy trong tuyết để quậy. Có điều Tiểu Cửu rất thông minh, nó không đi quá xa chiếc xe, nên cũng không cần Cố Tiểu Phù phải lo lắng nó chạy lạc mất.

Cố Tiểu Phù nằm ở trong lòng Lục Nguyên Sướng cảm thấy thật là ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy như được an ủi. Tuy nói nàng không quá tán thành việc đưa lương thực cho Cố gia nhiều như vậy, nhưng đây đều là tấm lòng thành của Lục Nguyên Sướng. Nàng gả tới Trịnh gia ròng rã ba năm, bởi vì thân thể Trịnh Đại không tốt nên chưa từng một lần cùng nàng về thăm Cố gia. Người nhà họ Cố đối với việc này rất để ý, cũng vì thế mà đối với Cố Tiểu Phù càng không coi trọng.

Cố Tiểu Phù ôm lấy eo của Lục Nguyên Sướng, càng ngày càng cảm thấy Lục Nguyên Sướng đối với nàng chân thành. Có Lục Nguyên Sướng ở bên cạnh, cái gì nàng cũng không cần phải lo lắng. Được sủng, được đau, bây giờ lại còn mang theo lễ nhiều như vậy đi Cố gia, đây là Lục Nguyên Sướng lấy thân phận phu quân mà cho nàng chỗ dựa đây.

"A Nguyên, ở trong nhà ta sẽ gọi tên ngươi, nhưng ở bên ngoài vẫn cần phải gọi ngươi là Đại lang có được không?" Cố Tiểu Phù cẩn thận từng li từng tí hỏi ý kiến. Ngày hôm qua xem như là nàng đã cảm nhận được Lục Nguyên Sướng là người lòng dạ hẹp hòi rồi.

"Vì sao?" Lục Nguyên Sướng cau mày hỏi.

"Làm người thì trong cách xử sự chung quy phải có cái quy củ. Nếu như ở bên ngoài mà ta lại gọi tên ngươi, mặt mũi của ngươi còn ra cái gì nữa, người khác cũng sẽ cho rằng ta ngông cuồng. Ngay chính trưởng thôn cùng Đại nương bên kia cũng đã dạy ta phải tuân theo quy củ." Cố Tiểu Phù ôn nhu nói.

"Ta không thích ngươi gọi ta là Đại lang!" Lục Nguyên Sướng tùy hứng mà nói, tuy rằng nàng biết Cố Tiểu Phù nói có lý.

"Ở trong lòng ta, mặc kệ gọi ngươi cái gì, ngươi vẫn là Lục Nguyên Sướng, Lục Nguyên Sướng có thân phận là nữ tử,. Nghe lời ta, có được không?" Cố Tiểu Phù thấy ven đường không có ai, liền đặt lên gương mặt Lục Nguyên Sướng một nụ hôn.

Một buổi tối Cố Tiểu Phù không thèm để ý đến Lục Nguyên Sướng, làm cho Lục Nguyên Sướng rất lo lắng. Bây giờ nàng lại dùng lời nhỏ nhẹ, mềm mỏng như vậy để dỗ dành mình, trong lòng Lục Nguyên Sướng cực kỳ hưởng thụ, vì thế mà vui vẻ đáp ứng.

Bởi vì tuyết rơi dày, chuyến đi rất chậm chạp. Vốn quãng đường chỉ đi hết nửa ngày, bây giờ hai người đi mất hẳn một ngày ròng rã, mãi đến tận mặt trời xuống núi mới tới được Cố gia.

Lục Nguyên Sướng nhảy xuống khỏi xe, lắc người cho tuyết rơi xuống rồi nhìn qua cửa lớn của Cố gia. Sân rất nhỏ, cửa viện rất cũ nát, hoàn toàn đìu hiu. Lục Nguyên Sướng nghĩ đến cảnh tuổi thơ của Cố Tiểu Phù chính là ở một nơi như vậy mà trải qua, không khỏi thấy trong lòng vô cùng đau xót.

Cả năm Cố Tiểu Phù không về nhà, lúc này có vẻ hơi nhún nhảy. Bất kể như thế nào, Cố gia đều là nhà của nàng, người ở bên trong đó đều là thân nhân của nàng. Ngay bây gì nàng đã có thể lập tức có thể nhìn thấy cha mẹ, huynh đệ làm sao có thể không kích động được đây? Không chờ Lục Nguyên Sướng ôm nàng xuống Cố Tiểu Phù đã tự mình nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi xe rồi tiến lên gõ cửa.

Trong chốc lát, cửa viện liền mở ra, đi ra là một người thanh niên trẻ trông rất thô lỗ.

"Nhị ca!" Cố Tiểu Phù thấy người kia đi ra liền gọi lớn một tiếng.

Người thanh niên trẻ nghi hoặc nhìn Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng. Hai người quần áo lịch sự, nam tử uy vũ hiên ngang, nữ tử thanh lệ thoát tục, rõ ràng là người phú quý. Cố gia của hắn không thể có thân thích là người có tiền như vậy được.

"Nhị ca, ta là Phù nương!" Cố Tiểu Phù thấy Cố Nhị sững sờ liền lên tiếng nhắc nhở.

"Phù nương?"

Cố Nhị nhìn kĩ hơn cô gái trước mặt này. Trang phục ở trên người một thân gấm vóc rất là chói mắt, trên đầu còn mang theo ngân sai, lông mày nét phượng, đôi môi đỏ thắm, hai bên tai là đôi vòng tai làm bằng phỉ thúy óng ánh, tay mang vòng tay long phượng làm cho cổ tay nhỏ nhắn kia càng thêm nõn nà. Mà để Cố Nhị kinh ngạc nhất chính là, nữ tử này lại đi giày làm bằng da hươu!

"Phù nương!" Rốt cục Cố Nhị cũng tìm được trên gương mặt xa lạ cảm giác quen thuộc ngày xưa. Một năm trước người này vẫn là một cô bé gầy gò, vàng vọt, hiện nay cao lên hơn nhiều, đầy đặn, trắng nõn, phú quý. Cố Nhị chợt nhớ tới lời Cố lão cha nói sau khi từ thôn Lạc Khê trở về, rằng Phù nương nhà hắn tìm được một người có tiền phạm vào mệnh Thất Sát Cô Tinh.

"Nhị ca, chính là ta, ta mang phu quân đến xem các ngươi." Cố Tiểu Phù thấy Cố Nhị đã nhận ra nàng thì không kìm được kích động đến mức nói năng lộn xộn, mà xưng hô cũng còn không được rõ ràng.

"Vị này chính là Nhị ca của Phù nương đi. Ta là Lục Nguyên Sướng, có lễ." Lục Nguyên Sướng thật kín đáo đem Cố Tiểu Phù kéo lại bên cạnh mình sau đó mới chắp tay hành lễ.

"Lục đại quan nhân, trên đường cực khổ rồi, xin mời vào bên trong ngồi." Cố Nhị đã nhận ra Lục Nguyên Sướng lễ nghi chu đáo, cũng khách khí mời người ta tiến vào.

"Xin cứ thong thả đã, bên ngoài còn có một chiếc xe, không biết có phải cứ lái vào trong viện là được hay không?" Lục Nguyên Sướng thản nhiên nói.

Cố Nhị quay đầu nhìn lại. Ghê thật, chính là một chiếc xe chất đầy đồ vật. Quả đúng như cha từng nói, cái người Thất Sát Cô Tinh này là cực, cực giàu có, vì thế mà nhất thời kích động chạy vào nhà hô hoán: "Cha mẹ, đại ca, Phù nương đã trở về. Các ngươi mau ra đây."

"Về thì về, cứ đưa nó vào trong phòng còn trống là được. Chẳng lẽ còn muốn cái người làm cha này ra nghênh đón khuê nữ hay sao!" Cố lão cha vừa đi ra ngoài vừa lầm bầm trong miệng. Âm thanh của hắn không nhỏ, vì thế mà cả Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều nghe được.

Cố Tiểu Phù vốn thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng mang theo ý cười bây giờ thoáng có chút trầm, liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng. Có điều, hiển nhiên là Lục Nguyên Sướng đã bị lời nói này làm cho tức giận. Thất lễ với nàng thì không quan trọng lắm, nhưng xem nhẹ Cố Tiểu Phù thì không được!

"Phù nương, khuê nữ phải mang số khổ của ta a ~" Cố Đại nương đến cùng vẫn là phụ nhân. Khuê nữ bị người ta bán cho Thất Sát Cô Tinh, không biết còn có thể giữ được mạng sống hay không, bây giờ nghe thấy Cố Tiểu Phù về nhà, liền lập tức chạy vội ra ngoài. Chỉ có điều, vừa liếc mắt nhìn, cả người nàng liền choáng váng. Cô gái trẻ cao quý trước mặt cái này chính là Phù nương của nàng hay sao?

Cố Tiểu Phù nhìn thấy Cố Đại nương tóc hoa râm, mặt mũi nhăn nheo, trong lòng dấy lên chua xót. Thấy Cố Đại nương ngẩn người tại đó không dám nhận người liền vội vàng chạy tới ôm lấy Cố Đại nương khóc lên: "Mẹ, ta đã trở về."

Cố Đại nương bị âm thanh Cố Tiểu Phù làm cho tỉnh táo lại, cũng ôm lấy Cố Tiểu Phù, hai mắt chớp lia lịa: "Khuê nữ đáng thương của ta nha, mẹ còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi."

"Mẹ đừng nói lời nói bậy bạ như vậy, ta sống rất tốt. Có Đại lang ở bên, ta không phải ăn một chút khổ nào. Hôm nay là Đại lang cố ý đưa lương đến cho chúng ta." Cố Tiểu Phù ôm lấy Cố Đại nương không buông tay, có điều nàng cũng không quên việc ở trước mặt người nhà họ Cố giành vinh quang cho Lục Nguyên Sướng.

"Cố lão bá, Cố Đại nương, Cố đại ca, hôm nay ta mang Phù nương về nhà. Đã đường đột." Cho dù Lục Nguyên Sướng đối với người nhà họ Cố không hài lòng, nhưng vì Cố Tiểu Phù nên vẫn tỏ ra cực kỳ có lễ. Hiện tại nàng cùng Cố Tiểu Phù còn chưa đính hôn, nên cũng không muốn khiến cho người nhà họ Cố tìm chuyện mà gây trở ngại.

"Lục đại quan nhân, đa tạ ngươi đã chăm sóc Phù nương nhà ta. Xin mời vào đi." Cố lão cha thấy Lục Nguyên Sướng cũng không phải là tay không mà đến. Trên chiếc xe ngoài cửa kia xếp đầy lễ vật, vậy nên trong lòng không khỏi mừng như điên. Hắn quay về Cố Đại, Cố Nhị nói: "Hai người các ngươi đem xe kéo vào trong viện đi."

Lúc này Cố gia đang dùng cơm tối. Lục Nguyên Sướng vừa vào cửa liền nhìn thấy trên bàn cơm chỉ một chậu thức ăn mà không hiểu đó là món gì, trong bát của mỗi người chỉ là cháo loãng. Còn tiểu đệ của Cố gia, trông gầy đến lợi hại, thấy có người lạ đến thì rúc vào một bên không dám ra ngoài.

"Đại quan nhân, mời ngồi. Ngươi cùng Phù nương hẳn là còn chưa dùng cơm đi, nếu không chê thì hãy cùng chúng ta dùng một chút." Cố lão cha vì nhìn thấy một đống lớn lễ vật kia mà đối với Lục Nguyên Sướng cực kỳ ân cần.

Lục Nguyên Sướng mặt không hề cảm xúc mà ngồi xuống. Cố Tiểu Phù vừa nhìn lên thì biết ngay nguyên do. Loại món ăn như vậy, nếu ở Lục gia, thì ngay cả Tiểu Cửu cũng còn không muốn ăn, muốn đem cho Lục Nguyên Sướng ăn những thứ này thì chẳng thà nàng chịu nhịn đói.

"Cha, Đại lang hồi trước săn thú vẫn còn đang bị thương, bây giờ thân thể vẫn cần phải bồi bổ thêm. Các ngươi cũng đã một năm bận bịu đến cùng, cũng không được ăn một bữa thịt cho tử tế. Không bằng để ta đi ra ngoài xe lấy một ít thịt, làm cho cả nhà vài món đi."

"Tứ tỷ, ta muốn ăn thịt." Cố Tam nghe thấy Cố Tiểu Phù nói có thịt ăn cũng không một chút câu nệ, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy Cố Tiểu Phù.

Lục Nguyên Sướng nhìn thấy tay chân Cố Tam đen đúa dính vào trên người Cố Tiểu Phù thì lập tức cau mày lại.

"Tiểu đệ ngoan, vậy để Tứ tỷ làm thịt cho ngươi ăn, ngươi phải ngồi yên, không được nháo." Cố Tiểu Phù quay về Cố Tam. Đó là đệ đệ mà nàng cực kỳ sủng ái, Cố Tam là hài tử nhỏ nhất của Cố gia, năm nay được năm tuổi. Khi Cố Tiểu Phù chưa xuất giá, một tay nàng chăm sóc Cố Tam, vì thế mà cảm tình cũng không chút tầm thường.

"Phù nương, để ta đi cùng với ngươi." Cố Đại nương nói với nàng.

Hai phụ nhân đi rồi, bên trong phòng khách chỉ còn lại mấy cái đại nam nhân, tất cả đều yên lặng không nói gì. Người nhà họ Cố là không biết cùng Lục Nguyên Sướng nói cái gì, còn Lục Nguyên Sướng, thế nhưng lại đang bận rộn suy nghĩ một vấn đề.

Lần trước, khi Cố lão cha cùng Cố Đại lang đến Lục gia thì Lục Nguyên Sướng đã cảm thấy, trông bề ngoài Cố Tiểu Phù cùng bọn họ không có điểm nào giống nhau cả. Ban đầu Lục Nguyên Sướng còn cho là Cố Tiểu Phù sẽ có hình dáng giống mẹ của nàng, thế nhưng hôm nay nhìn thấy lại phát hiện hai mẹ con có dáng vẻ hoàn toàn khác nhau. Lại nhìn ba anh em Cố gia thì thấy bọn họ cùng Cố lão cha và Cố Đại nương tổng thể giống nhau đến mấy phần, điều này làm cho nàng không khỏi hoài nghi rằng Cố Tiểu Phù liệu có phải là con đẻ của Cố gia hay không.

Con cái trong một nhà, mặc kệ là có bao nhiêu xinh đẹp hay tuấn tú thì cũng đều có vài phần dáng vẻ giống nhau. Có thể là do lần đầu tiên Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Cố Tiểu Phù đã cảm thấy được nàng không giống với các cô gái bình thường khác. Từ khi hai người cùng sống chung đến nay, Cố Tiểu Phù đã thay đổi rất nhiều. Thế nhưng cái vẻ sẵn sàng liều mạng, cái khí chất cao quý, cùng tấm lòng rộng lượng của nàng đem so với người nhà họ Cố, lại tuyệt nhiên không một điểm giống.

Dưới cùng một mái nhà, mấy vị đại nam nhân nhìn nhau không ai nói gì. Thế nhưng trong phòng bếp, hai người phụ nữ lại nói chuyện hết sức náo nhiệt.

"Phù nương, ngươi nói tỉ mỉ cùng mẹ nghe, đến cùng chuyện Trịnh gia là như thế nào? Còn chuyện về Lục đại quan nhân lại là ra sao?" Sau khi Cố lão cha trở về liền cùng người nhà họ Cố nói rõ đầu đuôi sự việc, có điều do Cố Đại nương vẫn chưa nhìn thấy được Cố Tiểu Phù, nên trong lòng vẫn không thật yên tâm.

Cố Tiểu Phù một bên theo khẩu vị Lục Nguyên Sướng để làm cơm, một bên cùng Cố đại nương tỉ mỉ kể lại mọi chuyện.

Cố Đại nương nghe được từ chính miệng Cố Tiểu Phù kể lại, đến lúc này mới thật sự cảm thấy yên lòng. Nàng cảm khái thốt lên: "Phù nương, đây là mạng ngươi có phúc khí. Chỉ sợ là Lục đại quan nhân có mệnh cách, sẽ làm phương hại tới ngươi thôi."

"Mẹ, ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi cứ nhìn ta đây này, so với trước đây có chỗ nào không tốt hơn? Vậy thì làm sao có thể nói Đại lang như vậy được. Kia đều là những lời đồn của thôn dân không biết gì, người khác ta không quản được, nhưng chúng ta thì không thể xem Đại lang là người như vậy!" Mỗi một lần nhắc tới Lục Nguyên Sướng có mệnh cách, Cố Tiểu Phù lại là thêm một lần đau lòng, nếu ngay cả nhà vợ cũng nhìn nàng như vậy, thì cái tên Lục Nguyên Sướng có mệnh cách vĩnh viễn đi theo nàng hay sao?

"Thôi được, thôi được rồi. Ta thấy là ngươi đã bị cái người Lục Đại lang kia mê hoặc đến mất cả thần trí rồi, mở miệng ra là lại che chở cho hắn. Nữ nhi đã gả ra ngoài, khác nào bát nước đã hắt đi. Ngươi có được cuộc sống tốt thì trong lòng mẹ cũng được an ủi. Chỉ là ngươi đừng quên, ngươi vẫn là người nhà họ Cố, mọi việc cũng phải vì nhà mẹ đẻ mà suy nghĩ nhiều một chút. Cố gia chúng ta phải trải qua khó khăn biết bao, ngươi xem mâm cơm đang đặt trên bàn rồi đấy, bữa ăn chỉ có như vậy. Đại ca, Nhị ca ngươi còn chưa cưới được vợ, tiểu đệ ngươi còn chưa biết đến cả huyện thành. Nếu như ngươi chỉ biết mình sống làm sao cho sung sướng, mà không thèm nhìn đến cha mẹ vẫn đang khổ cực, thì cũng thật uổng phí công cha mẹ nhọc nhằn khổ sở để nuôi ngươi lớn lên."

Cố Tiểu Phù yên lặng lắng nghe lời Cố Đại nương, trong lòng chua xót vô cùng. Cùng là người trong nhà, nàng làm sao sẽ không đau lòng, nếu không phải vậy thì nàng cũng sẽ không liều lĩnh đưa lương đến giữa trời tuyết lớn như vậy. Nhưng xem đây, họ mới vừa thu xong một xe lễ vật nặng như vậy, vậy mà đã lại muốn có được nhiều hơn nữa, lời nói như vậy hỏi còn thấy thân thiết nơi nào? Cố Tiểu Phù thật mừng vì mình đã không cùng Cố Đại nương nói đến chuyện kết hôn, nếu không bọn họ sẽ còn nghĩ ra được bao nhiêu chủ ý để mà hạch sách Lục Nguyên Sướng đây!

Một bên là người thân, một bên là người yêu, Cố Tiểu Phù bị kẹp ở giữa, thật là khó làm người mà.