Đăng vào: 11 tháng trước
Bạch Vũ Đình đang chán nãn ngồi chơi trong hoa viên thì tiểu ninh tử như thường lệ, đem trái cây đến cho hắn.
Bạch Vũ Đình nhìn tiểu ninh tử "Tiểu ninh tử ngươi nói xem, vì sao gần đây hoàng huynh không còn đến chơi với trẫm ?"
Tiểu ninh tử cúi đầu đáp "Có lẽ Thành vương cũng như những người khác, bắt đầu chán ghét bệ hạ"
Bạch Vũ Đình buồn bã "Vì sao ? Ta và hoàng huynh giao tình rất tốt a"
"Bệ hạ, trong hoàng cung không có ai là thật lòng, chẳng qua Thành vương chỉ muốn lấy lòng bệ hạ mà thôi. Đợi lúc người không chú ý, Thành vương sẽ giết người đoạt vị như đã làm với thái hoàng vậy"
Bạch Vũ Đình liền phản bác "Không đúng, phụ hoàng là đang được hoàng huynh bảo vệ, sợ có người xấu sinh uất hận mà tổn hại phụ hoàng"
Lần đó chính mắt Bạch Vũ Đình nghe thấy, nhìn thấy những binh lính từng bị Bạch Vũ Gia hành hạ, sỉ nhục, muốn nhân cơ hội hắn phát điên mà diệt trừ hắn rồi vờ như hắn bất cẩn mà chết, nhưng sự việc chưa kịp xảy ra đã truyền đến tai Bạch Vũ Hàm, Bạch Vũ Hàm liền đến trừng phạt những kẻ kia rồi đổi luôn người của nàng đến canh gác Minh Hoà cung.
Tiểu ninh tử biết không thể một sớm một triều thay đổi định kiến của Bạch Vũ Đình, hắn chỉ có thể kiên nhẫn mà thuyết phục. Bởi vì Bạch Vũ Hàm đã kéo chủ tử hắn xuống nơi không thể ngốc đầu lên, hắn thề phải trả thù cho Bạch Vũ Gia.
Hôm nay Lục Đàm về nhà lại nhìn thấy tiểu muội không vui, lập tức quan tâm "Làm sao vậy ? Thành vương lại chọc giận gì ngươi sao ?", đối với Lục Đàm, người có thể ảnh hưởng được đến Lục Huệ Trân thì chỉ có Bạch Vũ Hàm.
Cao Khiết Bình đứng bên cạnh không khỏi xem thường "Ngươi đúng là một đại ca tốt nha", biết rõ vì sao Lục Huệ Trân không vui, còn cư nhiên nhắc đến người gây ra chuyện.
Lục Đàm muốn nói lại gì đó thì Lục Huệ Trân lên tiếng "Đại ca, Cao tướng quân"
Cả hai nghe gọi liền cùng đáp "Sao vậy ?"
"Ta muốn biết tất cả chuyện của Thành vương và thái hậu"
Lục Đàm và Cao Khiết Bình khó xử nhìn nhau, biết nói làm sao đây.
Cao Khiết Bình nhìn Lục Huệ Trân "Sao ngươi lại muốn biết chuyện của thái hậu và điện hạ ? Đã có ai nói gì sao ?"
Lục Huệ Trân cười buồn "Không cần ai nói ta cũng có thể nhìn ra mà", chỉ là nhận ra hơi trễ thôi.
Lục Đàm nhíu mày "Nếu vậy ngươi còn muốn biết cái gì ?"
"Quá khứ của họ"
Bạch Vũ Hàm một tháng nay từ khi khỏi bệnh chỉ tự nhốt mình trong phủ, buồn chán lấy việc tỉa hoa cắt lá làm niềm vui.
"Phụ thân"
Bạch Vũ Hàm giật mình quay người lại, nhìn thấy Mục Tử Đồng nắm tay Vũ Hoa đi tới.
Bạch Vũ Hàm mỉm cười nhìn Vũ Hoa "Tập võ xong rồi sao ?"
"Ân", sau đó lại dùng tay còn lại nắm tay Bạch Vũ Hàm, lắc lắc "Ta muốn ra ngoài chơi"
Bạch Vũ Hàm dù đang buồn bực hay mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nghe Vũ Hoa muốn làm gì, nàng đều cưng chiều "Được được, chúng ta đi"
Vũ Hoa nghe xong liền hướng sang Mục Tử Đồng "Sư phụ, ngươi cũng đi nha ?"
Mục Tử Đồng sủng nịch nhìn Vũ Hoa "Được rồi"
Bạch Vũ Hàm nhìn Mục Tử Đồng, nàng hiểu vì sao Mục Tử Đồng rất yêu thích Vũ Hoa, còn nhận hắn làm đệ tử. Đơn giản là vì Vũ Hoa có số phận giống như Mục Tử Đồng, đều lớn lên mà không có phụ mẫu ruột thịt bên cạnh.
Chơi đến tối thì ba người trở về, Bạch Vũ Hàm nhìn thấy Lục Đàm vội vã chạy đến.
Để Mục Tử Đồng đưa Vũ Hoa vào phủ còn nàng đứng bên ngoài tiếp chuyện với Lục Đàm "Sao vậy ?"
Lục Đàm ổn định lại hơi thở, nói "Huệ Trân lại muốn bỏ đi, hiện tại đang ở bờ sông đợi thuyền. Ngươi làm ơn giúp ta giữ nó lại"
Hắn thật sự lo sợ lần này Lục Huệ Trân rời đi sẽ không phải là hai, ba năm như thường lệ mà là rất rất lâu.
Bạch Vũ Hàm nhíu mày, Lục Huệ Trân một khi muốn gì, nàng cũng chưa từng cản được "Đang yên đang lành sao lại muốn đi ?"
Lục Đàm liền đáp "Còn không phải tại ngươi"
Bạch Vũ Hàm lập tức nhíu mày, liên quan gì đến nàng. Tuy nhiên Bạch Vũ Hàm lại quên đi ngày hôm đó, khi đang sốt cao nằm trên giường, bởi vì nghe giọng Lục Huệ Trân nên mới yên tâm mở cửa cho nàng vào. Bạch Vũ Hàm chỉ nhớ đêm hôm đó, trong lúc mê man thì nghe được lời nói đau lòng của Cao Ngọc Tuyền, nên một tháng nay mới không thường xuyên vào cung thượng triều mà chỉ ở yên trong phủ của mình.
Nhìn thấy Bạch Vũ Hàm thật sự không biết nguyên nhân, Lục Đàm liền nói nhanh "Huệ Trân biết quá khứ của ngươi với thái hậu nên sinh khí, nói chung ngươi đến bờ sông nhanh đi", vừa nói vừa đẩy Bạch Vũ Hàm về phía con ngựa đang đứng chờ sẵn.
Bạch Vũ Hàm cũng không rõ là làm sao, chỉ biết cắm đầu chạy.
Lục Huệ Trân đeo tay nải chuẩn bị bước lên thuyền thì Bạch Vũ Hàm chạy tới, kéo nàng lại "Huệ Trân đừng đi"
Ngày hôm đó, sau khi nghe Cao Khiết Bình nói về một ít chuyện của Bạch Vũ Hàm và Cao Ngọc Tuyền thì trong lòng Lục Huệ Trân liền cảm thấy khó chịu. Buồn bực nhất chính là nghĩ đến Bạch Vũ Hàm đã từng thân mật với nữ nhân khác. Giận hơn chính là Bạch Vũ Hàm một tháng trời cũng không thèm tìm tới nàng như trước, lại không khỏi có suy nghĩ sau khi hết bệnh liền tìm đến Cao Ngọc Tuyền vui vẻ. Ngày ngày tích tụ nhưng không có nơi bộc phát, Lục Huệ Trân quyết đi bỏ đi để không gặp lại Bạch Vũ Hàm.
Cho nên hiện tại, một đôi nam thanh nữ tú đang đứng dằn co giữa đường.
Lục Huệ Trân dẫy dụa để Bạch Vũ Hàm buông tay "Ngươi làm gì vậy ? Mau buông ra"
Bạch Vũ Hàm giữ chặt hơn "Ngươi tức giận cái gì ? Bình tĩnh nói chuyện được không ?"
"Ta không muốn nói với ngươi, để ta lên thuyền"
Không còn cách nào, Bạch Vũ Hàm liền kéo Lục Huệ Trân thẳng lên thuyền "Ngươi muốn đi, ta đi với ngươi"
Nói xong, không cho Lục Huệ Trân lên tiếng, Bạch Vũ Hàm nhìn người trèo thuyền "Chúng ta đi", vừa nói vừa ném cho hắn một thỏi vàng.
Người trèo thuyền nhận lấy liền hớn hở đáp "Đa tạ công tử", rồi trèo đi.
Lục Huệ Trân nhìn Bạch Vũ Hàm, đẩy mạnh ra rồi đi đến đứng trước mũi thuyền, khoanh tay không thèm để ý người đằng sau.
Bạch Vũ Hàm khẽ thở dài song cũng đi tới đứng bên cạnh "Ngươi vì sao muốn đi ?"
"Không liên quan tới ngươi"
Bạch Vũ Hàm giả vờ để tay lên ngực trái rồi ngồi xuống, dựa lưng vào thành thuyền "Vậy mà ta cứ tưởng ngươi giận ta nên mới bỏ đi, làm ta đang bị thương còn chưa kịp cầm máu đã phải chạy đi tìm ngươi"
Lục Huệ Trân nghe Bạch Vũ Hàm bị thương, liền ngồi xuống bên cạnh, đặt tay vào bàn tay đang để trước ngực của Bạch Vũ Hàm "Ngươi lại bị thương ? Cho ta xem"
Bạch Vũ Hàm bật cười khi thấy vẻ mặt của Lục Huệ Trân "Đùa một chút mà ngươi căng thẳng như vậy"
Lục Huệ Trân biết bản thân bị lừa liền lần nữa đẩy Bạch Vũ Hàm ra "Không thèm để ý tới ngươi"
Lục Huệ Trân muốn đứng lên lại bị Bạch Vũ Hàm giữ lại "Được rồi ta sai, đừng giận nữa"
Lục Huệ Trân nhìn bàn tay nắm chặt tay nàng, thở dài "Bỏ đi", ngươi thì có gì sai, người sai là ta, không kìm chế được cảm xúc của mình đối với ngươi.
Bạch Vũ Hàm nhìn Lục Huệ Trân "Ngươi nói muốn đi, ngươi định đi đâu ?"
"Chưa biết, nơi nào hợp thì ở lại"
Bạch Vũ Hàm vẫn không rời mắt khỏi Lục Huệ Trân "Chúng ta trở về đưa Vũ Hoa cùng đi theo được không ?"
Lục Huệ Trân ngạc nhiên "Ý ngươi là sao ?"
Bạch Vũ Hàm mỉm cười "Chẳng phải ngươi muốn đi du ngoạn sao ? Ta và Vũ Hoa cũng muốn a"
Lục Huệ Trân liếc nhìn "Ngươi đúng là cái đuôi cắt hoài không đứt"
Bạch Vũ Hàm bật cười không nói thêm gì, đứng lên nhìn người trèo thuyền "Quay lại đi"
"Ân"
Lục Huệ Trân nhìn Bạch Vũ Hàm đang hưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên, môi bất giác cong lên "Vũ Hàm, ta có thể tiếp tục gọi ngươi là Bạch Ngọc không ?"
Bạch Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn Lục Huệ Trân, thuận miệng đùa một chút "Sao vậy ? Tên của ta đáng ghét lắm sao ?"
"Ừ"
Đối với Lục Huệ Trân mà nói, cái tên Bạch Vũ Hàm này quá xa lạ, gọi là Bạch Ngọc như trước sẽ thấy thân thuộc hơn. Huống chi Bạch Vũ Hàm cũng là cái tên mà bất kì nữ nhân nào hay thậm chí là nam nhân đều cũng có thể gọi.
"Tuỳ ngươi"
Bạch Vũ Hàm vốn nợ Lục Huệ Trân một mạng, còn nợ ân tình cưu mang của nàng, hiện tại ngoài trừ chiều ý nàng, làm nàng vui thì Bạch Vũ Hàm không biết nên làm gì nữa.
Chỉ hy vọng nàng và Lục Huệ Trân cứ mãi như vậy, vạn lần không hề mong có sự việc gì ngoài dự kiến mà khiến cho cả hai không thể nhìn mặt nhau.
Nếu như một ngày nào đó Lục Huệ Trân muốn nàng phải lựa chọn, nàng đương nhiên chỉ cần Cao Ngọc Tuyền, mặc cho Cao Ngọc Tuyền nhiều lần thương tổn nàng nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn rằng trong lòng Cao Ngọc Tuyền vẫn luôn có nàng. Như vậy đối với Bạch Vũ Hàm là quá đủ.