Chương 95: Thói quen ỷ lại

Mối Quan Hệ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Với năng lực của Thiệu Quân Lăng thì thi lấy bằng SAT chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, phải không? Doãn Sướng căn bản không lo lắng kết quả, chỉ là Thiệu Quân Lăng vẫn luôn chần chừ không cho hắn câu trả chính xác, vì vậy lòng hắn vẫn luôn thấp thỏm như thịt treo gác bếp.

Mặc kệ Thiệu Quân Lăng có đi du học hay không thì Doãn Sướng vẫn xác định đóng vai Tào Phi.

Lời thoại phim cổ trang khá là khó đọc, hắn phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới nhớ. Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn không có kĩ năng đọc cổ văn, còn dám nhận vai diễn có nhiều đất diễn như vậy, quả thực là tự đào mồ chôn mình.

Không chỉ có lời thoại, Doãn Sướng còn phải tìm hiểu phong cách sinh hoạt của cổ nhân, ví dụ như dáng ngồi, cách đi đứng, ngôn ngữ tứ chi hằng ngày, những chuyện này lúc vào đoàn sẽ có người chỉ dạy, nhưng hắn vẫn muốn tìm học trước. Vì thế dưới áp lực cực lớn, Doãn Sướng chỉ có thể mau chóng bắt đầu chuẩn bị, không còn thời gian để suy nghĩ vẩn vơ.

Bận rộn đến hai tháng sau, một ngày nọ Doãn Sướng về nhà, thấy Thiệu Quân Lăng ôm notebook ngồi xếp bằng ở trên giường.

“Còn chưa ngủ nữa?” Doãn Sướng cởi áo khoát treo trên giá áo, gần đây thời tiết ấm hơn trước, hôm nay hắn quay phim bên ngoài nên cả người đầy mồ hôi, vội vàng chạy vào tắm rửa, xong rồi chạy ra vẫn thấy Thiệu Quân Lăng ngồi trên giường, “Làm sao vậy? Có chuyện muốn nói với anh sao?”

“Anh,” Thiệu Quân Lăng nhìn về phía hắn, thấp giọng nói, “Em nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học I.”

Doãn Sướng sửng sốt, không phải lá thư này Thiệu Quân Lăng nhận từ trước rồi sao?

A, không đúng, khi đó nhận được chính là có điều kiện…… Chẳng lẽ là thư tuyển chọn chính thức sao?

Câu nói tiếp theo xác nhận phỏng đoán của Doãn Sướng: “Tháng tám nhập học.”

Hai mắt Doãn Sướng sáng ngời, ngay sau đó lại tối sầm.

Thật sự nghe được đáp án mà mình mong muốn nhưng hắn lại không hào hứng gì cho cam. Bởi vì Thiệu Quân Lăng chậm chạp quyết định đã dẫn đến xúc động ban đầu của Doãn Sướng tiêu tan không còn gì, hơn nữa mấy bữa nay bị đống lời thoại vùi dập, làm Doãn Sướng cảm thấy vụ mua bán này chỉ lỗ chứ không lời.

Nhưng lí trí rất nhanh chiến thắng tình cảm, Doãn Sướng ra vẻ kích động nói: “Giỏi quá…… Khi nào xuất phát, muốn anh đặt vé máy bay cho không?”

Hắn xốc chăn lên giường, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ: Tháng tám nhập học, vậy chỉ còn ba tháng nữa Thiệu Quân Lăng phải đi sao? Thật nhanh quá đi……

“Học phí mắc không? Khi nào phải nộp? Nhóc chưa có xin visa phải không? Bớt thời giờ nhờ chú Vương dẫn nhóc đi làm đi, anh sẽ đúng thời hạn mỗi tháng nộp tiền cho nhóc……” Doãn Sướng nhớ rõ trước kia lúc mình học cấp ba ở Pasadena, mỗi tháng Doãn Đông sẽ gửi khoảng bảy ngàn mỹ kim vào tài khoản cho hắn, ước chừng khoảng năm mươi triệu nhân dân tệ, còn học phí Doãn Đông tính riêng. Tuy hắn không phải là người xa xỉ, nhưng chi tiêu sẽ không bạc đãi bản thân. Nhiều năm trôi qua, tỉ xuất ngoại tệ chỉ có lên chứ không xuống, Thiệu Quân Lăng lại đi học đại học, đến lúc đó sẽ tiếp xúc với nhân vật nổi tiếng, không thể để thằng bé rỗng túi ra đường.

“Mỗi tháng hai mươi ngàn mỹ kim đủ không?” Doãn Sướng châm chước hỏi, “Nhóc muốn mua xe không? Nước Mỹ mười bảy tuổi là có thể lái xe.”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Doãn Sướng ở Pasadena còn có chiếc xe, năm đó về nước không kịp xử lý, vẫn luôn đậu ở garage, nhiều năm không trở về bảo dưỡng, không biết có còn chạy được hay không.

“Đúng rồi,” Doãn Sướng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề, “Đại học I ở thành phố nào? Có phải San Francisco hay không?”

Thiệu Quân Lăng khép lại máy tính đặt ở trên tủ đầu giường, gọi một tiếng: “Anh.”

Doãn Sướng: “Vậy thì cách Los Angeles gần lắm, nhóc có thể tới Pasadena nhìn xem, nơi đó có căn biệt thự hồi trước anh ở……”

Thiệu Quân Lăng: “Anh……”

Doãn Sướng: “Cơ mà không có ai ở đó nhiều năm rồi, hay là anh bảo Dương Na đi với nhóc ha? Vậy thì mỗi cuối tuần nhóc đều có thể về nhà ăn đồ ăn ngon do Dương Na làm…… Hay là hai người dứt khoát mướn nhà ở San Francisco đi……”

“Anh!” Thiệu Quân Lăng đề cao âm lượng, mới làm Doãn Sướng thu nhỏ miệng lại.

“Không phải anh muốn em tự lập sao?” Nó nói.

Doãn Sướng: “Ừ thì, đúng vậy……”

Thiệu Quân Lăng cạn lời mà nhìn hắn: “Nếu không yên tâm thì sao không cho em mang anh theo hả?”

Doãn Sướng chớp chớp đôi mắt: “…… Anh muốn đóng phim.”

Thiệu Quân Lăng trầm mặc hai giây, nói: “Anh không cần lo lắng cho em đâu, tự em có cách giải quyết.”

Những lời này thành công chặn đứng lòng quan tâm của Doãn Sướng, trong nháy mắt hắn cảm thấy rất rầu rĩ cũng như mất mát.

Tuy rằng về nước đã lâu rồi, nhưng hắn tốt xấu gì cũng sinh sống ở bên đó mười mấy năm, có rất nhiều kinh nghiệm muốn chia sẻ với em trai mà nó lại tỏ vẻ không cần…… Nghĩ kĩ thì thằng bé nói cũng đúng thôi, bây giờ nó biết sửa máy ghi hình, máy thu âm, còn nói tiếng Anh rất lưu loát, cũng không thiếu tiền thì làm gì mà chẳng được?

Lúc này, Thiệu Quân Lăng như là nhìn thấu tâm tư của Doãn Sướng, nói với hắn: “Hôm nay đã muộn rồi, ngủ trước thôi, trước khi đi du học em có ba tháng nghỉ hè, đến lúc đó anh muốn nói công đạo gì thì em sẽ ok.”

Doãn Sướng vốn là muốn cung cấp trợ giúp, nhưng Thiệu Quân Lăng lại nói là “Công đạo”, thiết lập tương phản.

Doãn Sướng cười khổ nói: “Được rồi……”

Ôi, sớm muộn gì cũng phải thích ứng quá trình này.


Cả đêm ngủ không ngon giấc. Buổi sáng Doãn Sướng mở to đôi mắt chua xót, thấy Thiệu Quân Lăng còn nhắm mắt nằm ở bên cạnh.

Ủa, mọi hôm giờ này Thiệu Quân Lăng đã chạy bộ chuẩn bị đi học rồi mà, sao hôm nay còn nằm đây?

…… À, thiếu chút nữa quên mất, tên nhóc bắt đầu nghỉ hè rồi, không còn vội vàng như trước.

Thừa dịp Thiệu Quân Lăng còn đang trong giấc mộng, Doãn Sướng lặng lẽ duỗi tay…… Xoa xoa đầu nó.

Ai nha, đầu đinh cứng ngắc, không còn mềm mại như lúc nhỏ nữa……

Sau khi Doãn Sướng xuống giường thì Thiệu Quân Lăng mở mắt. Nhìn bóng dáng rời đi của anh mình mà nó khẽ thở dài, có một chút phiền muộn.

Mấy ngày trôi qua, Doãn Sướng hỏi Lục Linh Quyên: “Chị xem lịch trình giúp em trước tháng tám em có mấy ngày nghỉ vậy?”

Lục Linh Quyên mở lịch ra xem: “Tháng bảy, tám đều không có công tác gì hết.”

Doãn Sướng còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Thật hả chị?”

“Kỳ thật cũng không thể nói là nghỉ ngơi,” Lục Linh Quyên giải thích nói, “Lúc nhận được kịch bản《 quyền mưu tam quốc 》, Diêu tổng dặn không nhận công tác cho em trong hai tháng, để em chuyên tâm cân nhắc kịch bản trước khi vào đoàn, tiện thể điều chỉnh trạng thái.”

Doãn Sướng lúc này mới nhớ tới, hình như mỗi lần nhận kịch bản mới cũng sẽ có vài ngày nghỉ ngơi trước khi vào đoàn. Nhưng mấy vai diễn trước kia rất ngắn, cho nên thời gian nghỉ chưa từng vượt qua một tuần, có khi bớt thời giờ mỗi ngày là xong. Hắn cứ tưởng lần này cũng giống như mấy lần trước, cho nên ra sức học thuộc lời thoại, còn yêu cầu giáo viên dạy cấp tốc nữa. Diêu Mạn Hòe và Lục Linh Quyên cứ nghĩ hắn đùa vui, không ngờ Doãn Sướng rất chuyên tâm, nghiêm túc.

Hiện tại nghe nói mình sẽ có hai tháng nghỉ phép làm Doãn Sướng cảm giác trên trời rơi xuống miếng bánh nhân thịt, vui vẻ đến mức muốn tung vó ngựa.

Lục Linh Quyên lại hỏi: “Em hỏi ngày nghỉ để làm gì?”

“À, Thiệu Quân Lăng tháng tám đi du học nên em muốn dành chút thời gian chơi với nó.” Doãn Sướng không dám giấu diếm.

Lục Linh Quyên hiếu kỳ nói: “Đi du học à? Ra nước ngoài học cấp ba sao?”

Doãn Sướng: “Là học đại học.”

“Học, học đại học?” Lục Linh Quyên kinh ngạc nói, “Em đừng làm chị sợ chứ, thời gian qua nhanh vậy hả? Sao chị nhớ thằng bé mới lên cấp ba mà?”

“Hai năm rồi chị ơi,” hôm trước thầy Hạ gọi điện thoại cho Doãn Sướng, Doãn Sướng cũng nhân cơ hội tìm hiểu tình hình của Thiệu Quân Lăng, “Em nghe thầy nói nó tham gia thi cuối kỳ là được rồi, không thi đại học trong nước nên cũng không cần phải học hết cấp ba.”

“À, chị còn tưởng nó lại nhảy lớp,” Lục Linh Quyên bẻ đầu ngón tay tính, “Thằng bé nhiu tuổi rồi cưng?”

“Cuối năm ngoái vừa tròn mười bảy đó chị,” Doãn Sướng vui rạo rực nói, “Mười bảy tuổi học đại học, lợi hại không?”

“Lợi hại……” Lục Linh Quyên chặc lưỡi khen ngợi, sau một lúc lâu, cô lại hỏi, “Ờ mà nè, em nó đi du học còn cưng thì sao?”

“Em làm sao là sao?” Doãn Sướng không thể hiểu nổi câu hỏi của Lục Linh Quyên.

“Em ỷ lại vào thằng bé quá mà, nó đi rồi em sẽ ra sao?” Lục Linh Quyên nhìn về phía hắn.

“Không phải…… Em ỷ lại nó hồi nào?” Vẻ mặt Doãn Sướng đầy dấu chấm hỏi.

Lục Linh Quyên nhìn ánh mắt của Doãn Sướng từ kinh ngạc chuyển biến thành khinh bỉ: Woa, Doãn Sướng không biết ngày thường mình rất hay ỷ lại Thiệu Quân Lăng sao?

Làm trợ lý sinh hoạt của Doãn Sướng, Lục Linh Quyên thường xuyên đến nhà của họ, cũng vì nguyên nhân này mà cô chứng kiến được rất nhiều vẻ mặt của Doãn Sướng mà người ngoài không biết.

Còn nhớ rõ Tết Trung Thu năm ngoái, Lục Linh Quyên đến nhà đưa bánh trung thu của đối tác tặng cho Doãn Sướng, vừa lúc Dương Na đang hầm canh thịt bò nên Doãn Sướng mời cô ở lại dùng cơm chiều. Sau khi ăn xong, Doãn Sướng lại đề nghị phao trà để dùng chung với bánh trung thu.

Hộp bánh trung thu có hình Nguyệt Cung rất đẹp, Doãn Sướng nhìn rất thích nhưng lại không biết mở ra bằng cách nào.

Hắn tự nhiên kêu Thiệu Quân Lăng lại đây, Thiệu Quân Lăng hỏi hắn: “Mở ra rồi có muốn bỏ lại như cũ không?”

Doãn Sướng nói “Muốn”, vì thế, Thiệu Quân Lăng mày mò một lát, sau đó cẩn thận mở hộp bánh, lấy ra bánh trung thu, lại hoàn hảo ráp lại như cũ, Doãn Sướng ôm cái hộp kia đặt ở trên bàn trà, còn nói giỡn hỏi có khi nào bên trong nuôi thỏ hay không. Lúc ấy, Doãn Sướng giở tính trẻ con, làm Lục Linh Quyên khắc sâu ấn tượng đến tận bây giờ……

Sau đó, Lục Linh Quyên đi theo giúp Dương Na pha trà, cắt bánh trung thu, Thiệu Quân Lăng theo vào lấy sữa bò, thấy Lục Linh Quyên tìm bình pha trà, lại nói: “Ảnh thích cái bình màu xanh kia kìa, ừm…… Bỏ một chút lá trà thôi chị, ảnh uống nhiều hơn nửa đêm mới ngủ được.”

Lục Linh Quyên sửng sốt, nghe Dương Na ở bên cạnh cười nói: “Không sai, Tiểu Sướng tham trà.”

Lục Linh Quyên am hiểu xem mặt đoán ý, chi tiết nhỏ nhặt này có khả năng người khác sẽ không để trong lòng, nhưng cô lại để ý.

Còn nữa, lúc Doãn Sướng ở nhà luôn thuận miệng gọi Thiệu Quân Lăng, tìm không thấy chìa khóa xe sẽ hỏi Thiệu Quân Lăng, hợp đồng để chỗ nào cũng hỏi Thiệu Quân Lăng, có một lần hắn bị cảm lạnh thông thường, giờ giấc uống thuốc thế nào đều phải hỏi Thiệu Quân Lăng.

Lục Linh Quyên lúc nhìn thấy thì trợn tròn mắt, rõ ràng cô mới là trợ lý sinh hoạt, mà khi nhìn đến hình thức ở chung của Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng, cô bỗng nhiên giật mình, nếu Thiệu Quân Lăng cạnh tranh cương vị này với cô thì bảo đảm cô sẽ bị thất nghiệp sớm……

Kỳ thật, Lục Linh Quyên biết có mấy minh tinh rất hậu đậu trong sinh hoạt thường thức, trừ bỏ công tác thì chuyện gì cũng ỷ lại người đại diện cùng trợ lý, nhưng từ đó đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới Doãn Sướng sẽ là người như thế. Bởi vì Doãn Sướng luôn tự lập khi ra đường, nhưng cố tình lúc ở cùng Thiệu Quân Lăng thì hắn đã đánh rơi đầu óc của mình rồi.

Lục Linh Quyên lại cảm thấy đây có thể là bị Thiệu Quân Lăng chìu hư rồi.

Đúng vậy, Thiệu Quân Lăng trí nhớ tốt như vậy, không khác gì máy tính bảng, đối với Doãn Sướng hỏi gì đáp nấy, mặc cho sai khiến, chỉ có hai đứa nương tựa vào nhau thì không ỷ lại nó thì ỷ lại ai bây giờ?

Thấy bộ dáng mờ mịt của Doãn Sướng, Lục Linh Quyên nhịn không được nhắc nhở hắn một chút: “Em còn nhớ có lần mình dự tiệc mừng công hai năm trước không, em uống say một đòi hai phải bắt Thiệu Quân Lăng tới đón em về nhà đó?”

Doãn Sướng: “???”