Chương 90: Thời gian trôi qua rất nha

Mối Quan Hệ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Mọi người đang dốc sức tìm cách thì biên kịch vuốt cằm nói: “Nếu Doãn Sướng một hai phải diễn vai người mù thì đổi nam chính thành người mù là được rồi.”

Chế tác hỏi: “Ý anh là đổi thành người mù và nữ chính ở bên nhau?”

“Không không không, người mù không cần ở bên ai hết,” biên kịch giải thích nói, “Mạch truyện vẫn xoay quanh Giang Lê và nữ chính, nhưng nếu lật lại chuyện cũ thì người mù mới là nhân vật linh hồn của câu chuyện, mấy nhân vật khác đều là vai phụ.”

Biên kịch viết câu chuyện này là vì người mù. Chuyện nữ chính đi dạo ở quảng trường, khí chất và vẻ đẹp của nữ chính hấp dẫn nam hai, nam ba, hay là nam chính, đều là xoay quanh người mù. Cho nên, lúc mọi người còn ngơ ngác không hiểu vì sao Doãn Sướng chọn vai người mù thì biên kịch lại thấy cậu ta rất sáng suốt.

Chế tác ù ù cạc cạc, dứt khoát hỏi: “Vậy anh muốn sửa thế nào?”

Biên kịch: “Không cần sửa gì hết, sửa tựa phim là được.”

Đạo diễn: “Đổi thành cái gì?”

Biên kịch: “《 Lời chúc phúc từ tiên sinh khiếm thị 》.”

Mọi người nghe xong tên này, lập tức bừng tỉnh đại ngộ: Đúng vậy, khán giả vừa đọc tựa là biết người mù là vai chính, vậy thì người ta có đẹp trai, có khí chất sẽ dễ giải thích thôi!

Biên kịch nghĩ nghĩ, lại nói: “Thậm chí, chúng ta có thể lớn mật một chút —— vì sao nữ chính không để ý đến Doãn Sướng? Hay là ‘Doãn Sướng’ không phải là người thường……”

Chế tác ngẩn người: “Ý anh là sao?”

Biên kịch nói: “Anh ta gặp tai nạn rồi qua đời, ngồi ở ghế đá là linh hồn của anh ta. Quay chụp có thể làm hai lần, lần đầu tiên có người ngồi ở chỗ đó, lần thứ hai thì không, chỉnh sửa hậu kì một chút làm cho khán giả nhận ra người mù chỉ là nhân vật hư cấu.”

Đạo diễn kích động nói: “Perfect!”

Vậy thì lí do nữ chính không nhận ra Doãn Sướng là hợp tình hợp lí.

Chế tác lau mồ hôi nói: “Không phải tôi muốn hắt nước lạnh cho các anh đâu, chuyện tử vong thì okay, nhưng mà chuyện quỷ hồn không qua được thẩm duyệt!”

“…… Móa, chết tiệt……” Đạo diễn bất đắc dĩ phun tào vài câu, tiếp tục căng da đầu suy nghĩ, “Khoan khoan! Tôi có ý này: Đặt giả thiết nữ chính thấy được Doãn Sướng, nhưng cô ta không để trong lòng. Có một ngày nam nữ chính nắm tay tản bộ trong quảng trường, nữ chính không thấy người mù ở đó, nên mới hỏi nam chính, ‘dạo này không thấy người mù ở đây, anh nhỉ?’, nam chính nói, ‘Hả? Phải không? Sao anh không thấy ai?’—— cảnh này có thể để ở cuối phim, để người xem tự đoán: Người mù là người thật hay linh hồn là được rồi!”

Chế tác giơ ngón tay cái lên: “Tuyệt vời ông mặt trời!”

Biên kịch chụm hai bàn tay vào nhau, vái ông trời: “Cầu trời bộ phim này sẽ hot!”

Đạo diễn cười cầm lấy kịch bản: “Quay cho tốt, mọi việc còn lại dựa vào ý trời thôi.”

Vấn đề được giải quyết, mọi người giữ nguyên ý chí tiến vào trường quay.

Cuối xuân đầu hạ, Doãn Sướng đóng vai người mù chính thức đóng máy.

Tháng chín, phim nhựa hoàn thành hậu kì, đổi tên thành 《 lời chúc phúc từ tiên sinh khiếm thị 》, thuận lợi qua thẩm tra, theo kế hoạch công chiếu vào Lễ Tình Nhân.

Tháng 11, Doãn Sướng thu ca khúc chủ đề 《 Hy vọng em hạnh phúc 》cho bộ phim.

Trước khi phim công chiếu, Doãn Sướng và Thiệu Quân Lăng xem bản chỉnh sửa ở nhà, lúc nhìn thấy cảnh người mù rơi lệ, Doãn Sướng cũng xúc động theo.

“Thế nào,” Doãn Sướng duỗi cánh tay dài dựa vào trên sô pha, dáng ngồi đế vương, “Anh nhóc diễn hay không?”

Thiệu Quân Lăng kỳ quái nói: “Anh khóc thật hả?”

Doãn Sướng kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

Lúc ấy hắn phi thường nhập diễn, hoàn toàn biểu lộ chân tình của mình, chỉ tiếc là kính râm che hết nửa khuôn mặt, không thấy được ánh mắt.

Thiệu Quân Lăng lại hỏi: “Nhưng sao anh lại khóc?”

Doãn Sướng gian nan giải thích: “Bởi vì có người thay anh chăm sóc cho người anh thương, nên anh rất cảm động, nhưng cũng thương tâm cho bản thân vì mình phải rời đi…… Nhóc hiểu không?”


Thiệu Quân Lăng: “Không hiểu.”

Doãn Sướng bị K.O bởi câu nói của Thiệu Quân Lăng: Mình bị gì rồi, hết chuyện đi tìm thằng nhóc mười tuổi bàn luận chuyện yêu đương……

“OK, nhóc còn nhỏ chưa hiểu đâu, chờ đến khi nhóc trưởng thành sẽ hiểu.” Doãn Sướng cạn lời nói.

Có thể là Doãn Sướng quá mức may mắn, cũng có thể là do bàn tay hô mưa gọi gió của Diêu Mạn Hòe trong giới giải trí, 《 lời chúc phúc từ tiên sinh khiếm thị 》vậy mà Hot không tưởng.

Trong lúc nhất thời, người người, nhà nhà, các tài khoản có tích xanh đều bàn luận về chủ đề “Chân ái”. Nhân vật người mù “Du Thư” si tình lại ngược tâm bị truyền thông bầu thành “Nam chính có lời kịch ít nhất”. Doãn Sướng mang kính râm, chống gậy, tạo hình phiêu lãng, trở thành tình nhân trong mộng cho các cô gái.

Đặc biệt là khi nghe nữ chính nhận lời với nam chính, gương mặt đầy nước mắt của Doãn Sướng, có thể nói cuồng phong ngược tâm! Mà điểm ngược tâm nhất chính là lúc Doãn Sướng quờ quạng rời đi, đoàn phim chèn vào nhạc trữ tình, khúc nhạc hạnh phúc đầy tương phản với hình ảnh thê lương, làm khán giả càng xúc động.

“Thân sĩ, ôn nhu, vô tư, yên lặng chờ đợi…… Những ưu điểm của Du Thư đã được Doãn Sướng khéo léo thể hiện, cảm ơn Doãn Sướng, tuy rằng cậu không phải là Du Thư nhưng với tôi, hai người tuy hai là một.”

“Nếu Du Thư có giá trị nhan sắc như Doãn Sướng thì tôi nguyện bỏ nam chính đi theo cậu ta! Doãn Sướng, em yêu anh!”

“Tui khóc suốt bộ phim đó trời ơi…… Vì sao người tốt lại chết sớm vậy hả, ô ô ô……”

……

Mà Doãn Sướng cũng dựa vào bộ phim này thành công tiến vào giới điện ảnh, bởi vì trong quá trình đóng phim tìm được lạc thú, mấy năm tiếp theo, Doãn Sướng bắt đầu chuyên tấn công đóng phim.

Cùng lúc đó, Thiệu Quân Lăng bắt đầu nhảy lớp như lời dự đoán của cô giáo Lâm.

Tiểu học Đứa Âm có năm khối, Thiệu Quân Lăng dùng hai năm học hết bậc tiểu học, nhảy một bậc lên cấp hai, mười lăm tuổi thi đậu vào cấp ba.

So sánh với Doãn Sướng hằng năm ăn cơm phim trường, Thiệu Quân Lăng từ lúc tham gia《 siêu cấp sinh hoạt 》 thì biến mất không tung tích.

Cũng có khi paparazzi bám đuôi Doãn Sướng chụp được hình Thiệu Quân Lăng, ảnh xuất hiện ở trên mạng được một, hai ngày đã bị Diêu Mạn Hòe ra lệnh đoàn đội đè xuống. Chỉ có một lần ngoại lệ, bữa đó là lễ tốt nghiệp của Thiệu Quân Lăng, Doãn Sướng kết thúc công việc sớm, lặng lẽ đến tham gia lễ tốt nghiệp. Doãn Sướng lệ nóng quanh tròng khi đến lượt Thiệu Quân Lăng lên nhận bằng, bị một vị phụ huynh phát hiện lén chụp tung lên mạng, không cẩn thận liền đứng đầu —— “Thiệu Quân Lăng hai năm học xong tiểu học” “Doãn Sướng khóc vì em trai tốt nghiệp”, đề tài này bùng nổ trên mạng một thời gian khá dài, Doãn Sướng thành công bị liệt vào đảng “Đệ khống”. (lụy em trai)

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua 5 năm.

Hiện giờ, Doãn Sướng 24 tuổi đã ổn định bước chân trong giới giải trí, hắn tham dự mấy bộ điện ảnh tuy không phải bộ nào cũng thành công, không phải bộ nào cũng đóng vai chính, nhưng mỗi vai diễn đều do hắn thích mới chọn. Nhờ đó kĩ thuật diễn cũng tăng lên, có không ít nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp cùng nhóm đại v đều thừa nhận năng lực của Doãn Sướng.

Mà Thiệu Quân Lăng từ một tiểu shota tham gia “Siêu cấp sinh hoạt” đã biến thành một thiếu niên tuấn lãng. Ngũ quan nẩy nở, vóc dáng cao ráo —— đúng vậy, tên nhóc này dậy thì cực kì thành công, trong vòng mấy năm đã nhổ giò lên tới 1m75, đặc biệt là mấy năm nay, Doãn Sướng mỗi ngày về nhà thấy Thiệu Quân Lăng đều sẽ khoa tay múa chân, hoảng hốt khi thấy thằng bé sắp đuổi kịp mình.

Tâm tình Doãn Sướng hơi hơi có chút mâu thuẫn, lúc Thiệu Quân Lăng vẫn là nhóc con, hắn lo lắng thằng bé sẽ dậy thì không tốt, mà bây giờ Thiệu Quân Lăng trưởng thành, hắn lại ngại thằng bé không còn đáng yêu như lúc nhỏ.

Đã không đáng yêu lại còn thay đổi tính tình.

Trước kia Thiệu Quân Lăng rất nghe lời Doãn Sướng, tuy rằng tính cách biệt nữu, nhưng hành động lại rất phối hợp với chỉ thị của Doãn Sướng. Ví dụ như ăn mặc chẳng hạn, Doãn Sướng theo thói quen thẩm mỹ của mình mà chọn quần áo cho nó, Thiệu Quân Lăng đều mặc, nhưng hiện giờ tên nhóc đó đã có chính kiến, những bộ đồ Doãn Sướng chọn cho nó không tính là quá thời thượng, chỉ là màu sắc quá tươi sáng, làm thằng bé ngại không dám mặc.

Doãn Sướng dưới sự tức giận không muốn quản nó nữa, để nó tự mình đi mua, kết quả nó lên mạng mua một đống đồ bình thường, không đen thì cũng xám…… Tuổi nhỏ mà toàn mặc đồ như ông già làm Doãn Sướng tức đến sặc máu.

Hơn nữa, tên nhóc đó còn thi đậu lên đai đen Tae Kwon Do, cũng học thêm Muay Thái và , quả thực là “Võ nghệ cao cường”.

Hai ngày trước không biết vì chuyện gì, Doãn Sướng theo thói quen muốn đi xoa đầu Thiệu Quân Lăng, kết quả tay mới vừa vói qua đã bị thằng nhóc nhanh tay bắt được. Doãn Sướng sửng sốt, vươn tay còn lại muốn nhéo mặt nó, vậy mà Thiệu Quân Lăng không buông tay, thậm chí mượn lực đẩy Doãn Sướng không phòng bị lảo đảo vài bước.

Doãn Sướng bị thằng bé đẩy ngã, ngồi phịch trên giường, tức giận mắng: “Này, bây giờ còn không cho anh chạm vào phải không?”

Thiệu Quân Lăng sửng sốt hai giây mới buông tay ra, giảo biện nói: “Là anh đánh lén trước mà.”

Doãn Sướng phản kháng : “Anh đánh lén hồi nào hả? Nhóc đề phòng anh như phòng giặc chứ gì?”

Thiệu Quân Lăng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngượng ngùng mà nói câu “Không có”, xoay người bỏ đi, khiến cho Doãn Sướng không thể nào hiểu được.

Hôm nay, Doãn Sướng lại nhận được điện thoại từ trường Đức Âm, người hiện giờ hay liên lạc không còn là cô Lâm, mà là giáo viên chủ nhiệm cấp ba họ Hạ.

Thầy giáo nói với Doãn sướng, trường Đứa Âm tham dự cuộc thi thiết kế robot đoạt giải, Thiệu Quân Lăng là thành viên trong tổ, bởi vì giải thưởng này, Thiệu Quân Lăng đã được hai trường đại học nổi tiếng để ý, thầy Hạ hỏi Doãn Sướng có ý nghĩ cho Thiệu Quân Lăng đi du học không, nếu có, thì nên cho Thiệu Quân Lăng vào học khóa dự bị đại học ở trường, một năm sau trực tiếp xuất ngoại.

Đây không phải là lần đầu tiên thầy Hạ liên lạc với Doãn Sướng, năm ngoái Thiệu Quân Lăng mới vừa nhập học, thầy Hạ đã từng hỏi thăm ý kiến Doãn Sướng.

Thiệu Quân Lăng học giỏi toán và tin học, cấp hai từng giành giải thưởng cuộc thi thiết kế robot. Nghiên cứu và thiết kế robot là một trong những ngành đang phát triển ở nước ngoài, mà Thiệu Quân Lăng cũng có hứng thú với nó. Thầy Hạ còn nói, nếu Thiệu Quân Lăng muốn học chuyên sâu thì nên sang Mỹ học, sẽ giúp ích cho thằng bé rất nhiều.

Năm ngoái nghe thầy Hạ nói trong lòng Doãn Sướng đã cảm thấy cao hứng, lại cảm thấy không thoải mái, tâm tư rối rắm, kỳ thật hắn một chút cũng không hy vọng Thiệu Quân Lăng rời mình đi du học, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của thằng bé, Doãn Sướng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân.

Hắn ra vẻ bình tĩnh hỏi Thiệu Quân Lăng nghĩ như thế nào, nhưng ngoài ý muốn chính là, Thiệu Quân Lăng lúc ấy không chút do dự nói, nó muốn ở lại trong nước.

Tác giả có lời muốn nói: Mười sáu tuổi rồi đó nha!