Chương 40: Jetlag

Mối Quan Hệ

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Cúp điện thoại, Doãn Sướng xoay người, kinh ngạc thấy Thiệu Quân Lăng không tiếng động mà đứng ở sau lưng mình.

Đôi mắt loang loang, như là nghe được tin tức gì khiến cho cả người hưng phấn, loại ánh mắt này trước đây Doãn Sướng đã từng thấy ở Thiệu Quân Lăng khi thằng bé nhận được hai thùng đồ chơi.

“Nhóc nghe được gì rồi?” Doãn Sướng thử thăm dò hỏi.

Thiệu Quân Lăng nắm bàn tay nhỏ, giương cổ nói: “Cùng đi.”

…… Tiểu tử này thật đúng là nghe lén á? Doãn Sướng vừa bực mình vừa buồn cười, hắn hỏi: “Nhóc biết anh muốn đi đâu sao?”

Thiệu Quân Lăng chần chờ nói: “Thụy Sĩ?”

Doãn Sướng cúi người xuống, lại hỏi: “Vậy nhóc biết Thụy Sĩ ở nơi nào sao?”

Trên mặt Thiệu Quân Lăng hiện lên một tia mờ mịt, quả nhiên, thằng bé chỉ để ý đến hai từ “Cùng đi” chứ không biết mình đi đâu.

Lúc này Doãn Sướng thực sự tin tưởng Thiệu Quân Lăng thích bám lấy mình……

“Nhóc lại đây,” Doãn Sướng lấy ipad, mở ra bản đồ, chỉ cho nó xem, “Đây là nơi chúng ta đang ở……” Ngón tay Doãn Sướng trượt qua bên phải một chút, chỉ vào một nơi ở Châu Âu, “Thụy Sĩ ở chỗ này.”

Thiệu Quân Lăng: “???”

Doãn Sướng lại nói: “Đi đến nơi đó phải ngồi máy bay, cũng phải mười mấy tiếng đồng hồ đó, hơn nữa bên kia cách bên này đến bảy tiếng đồng hồ lận.”

Thiệu Quân Lăng: “???”

Doãn Sướng: “……”

Hắn không biết giải thích thế nào cho đúng, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đến bây giờ phỏng chừng cũng chưa từng ra khỏi thành phố này, đừng nói ngồi máy bay, xe lửa cũng chưa ngồi qua, căn bản là không có khái niệm xuất ngoại.

Thiệu Quân Lăng thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Doãn Sướng, sợ anh hai bởi vì mình nghe không hiểu liền không mang mình theo nên vội vã bổ sung một câu: “Muốn đi!”

“…… Ừ, mang nhóc đi mang nhóc đi.” Doãn Sướng đặt ipad sang một bên, nghiêm mặt nói, “Nhưng anh nói trước, anh là đi công tác, rất có thể không có thời gian chơi với nhóc. Lúc anh làm việc thì nhóc chỉ có thể ngồi chơi ở khách sạn, chỗ nào cũng không thể đi. Hơn nữa, dọc đường đi nhóc phải nghe lời anh, tuyệt đối không thể chạy loạn, vì đó là ở nước ngoài, nếu nhóc rời khỏi anh có thể không được về nhà luôn.”

Hắn nghĩ thầm, thay vì tốn nước miếng giải thích cặn kẽ cho Thiệu Quân Lăng thì không bằng hù dọa đối phương để kí ức khắc sâu vào trong trí não hơn.

Thiệu Quân Lăng gật đầu như giã tỏi, bộ dáng chấp nhận mọi điều kiện Doãn Sướng đưa ra.

Doãn Sướng xác định xong mới nói cho Diêu Mạn Hòe, Diêu Mạn Hòe liền đi xử lý.

Tiếp theo là làm thị thực, xác định hành trình cụ thể, chuẩn bị hành lý này nọ. Mấy chuyện này cũng không cần Thiệu Quân Lăng nhọc lòng, tên kia tự đắc biết Doãn Sướng sẽ mang theo mình, liền vô ưu vô lự mà ở nhà chơi mô hình, cầm lấy Transformers ở trong phòng chạy tới chạy lui, bắt chước đại ong vàng phi hành.

Bốn ngày sau, thị thực thuận lợi lấy được, Lục Linh Quyên lập tức mua vé máy bay cho ba người, sáng sớm xuất hành đến nhà hai anh em để đi cùng.

Lúc đó, Doãn Sướng tự mình chọn quần áo cho Thiệu Quân Lăng. Bởi vì lần này dẫn thằng bé đi ra ngoài là muốn gặp người, hình tượng rất quan trọng.

“Mặc cái này.” Doãn Sướng lấy ra một cái áo hoodie màu trắng cùng với một cái áo lông vũ màu đỏ bắt Thiệu Quân Lăng thay —— trên phi cơ nóng có thể mặc áo hoodie thôi, ở bên ngoài lạnh có thể kịp thời phủ thêm áo lông vũ. Hơn nữa màu đỏ dễ nhìn thấy, rất tiện cho Doãn Sướng phân biệt được Thiệu Quân Lăng trong đám đông. Hạ thân thì Doãn Sướng chọn một cái quần jeans nhung, thêm một đôi giày thể thao đen hồng đan xen. Chờ đổi xong thì thấy một đứa nhỏ sáng láng, đáng yêu.

Doãn Sướng vừa lòng chỉnh sửa đầu tóc cho Thiệu Quân Lăng, mới nắm tay nó tạm biệt Dương Na.

Ba người ngồi xe bảo mẫu tới sân bay, Doãn Sướng liền tự giác mang lên khẩu trang cùng mũ lưỡi trai che mình lại.

Hắn hiện tại nhân khí cao, tuy rằng lần này đi Thụy Sĩ cũng là bí mật, nhưng vẫn có tiếng gió lọt ra ngoài.

Vừa đến cửa kiểm soát, quả nhiên thấy không ít fans ôm camera giơ đèn đang đợi chờ. Đây cũng là lần đầu tiên fans thấy Doãn Sướng mang Thiệu Quân Lăng đi ra ngoài, kích động rất nhiều, một đám đều cầm di động cùng camera tò mò mà quay chụp Thiệu Quân Lăng.

Trong lòng Doãn Sướng căng thẳng, lập tức lấy nón lưỡi trai của mình chụp lên đầu Thiệu Quân Lăng, thuận tay đè thấp vành nón che mặt nó lại, sau đó cầm chặt tay nó, vội vàng xuyên qua đám đông trong sự che chở của bảo vệ và Lục Linh Quyên.

Hành động che mũ cho Thiệu Quân Lăng bị fans quay được tạo thành gif quăng lên mạng, một lần nữa tạo thành hot search trên Weibo.

“Trời ạ động tác này! Anh trai dùng mười phần lực đó a a a!”

“Doãn Sướng đang bảo vệ em trai à? Ấm áp quá đi!”

“Em trai nghỉ học rồi à? Đi chỗ nào cũng mang theo, Doãn Sướng thuộc team sủng em trai nha mọi người!”

“A a a đừng nói nữa! Em ganh tị với cặp đôi anh trai em trai này quá đi mất!”

……

Phòng chờ dành cho doanh nhân, Thiệu Quân Lăng mới vừa vượt qua đám người cuồng nhiệt vẫn còn ngốc lăng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Doãn Sướng nhìn thấy bộ dáng ngốc ngốc của nó, liền nghĩ đến chính mình khi còn nhỏ cùng Doãn Đông ra cửa bị phóng viên cùng fans bao vây …… Hắn lúc ấy rất sợ hãi, Doãn Đông cũng giống như hôm nay vậy, theo bản năng bắt lấy tay hắn kéo ra sau lưng, cũng sử dụng thân ảnh to lớn ngăn trở màn ảnh của những phóng viên này.

Doãn Sướng duỗi tay vỗ vỗ đầu Thiệu Quân Lăng, trấn an nó nói: “Không có việc gì đâu.”

Thằng bé thích nghi với hoàn cảnh rất nhanh, đôi mắt nhìn đông nhìn tây, tràn ngập tò mò với xung quanh.

Xem mặt đoán ý Lục Linh Quyên nhìn thấy, tươi cười hỏi nó: “Quân Lăng lần đầu tiên tới sân bay phải không? Muốn chị dẫn cưng đi dạo một vòng không?”

Thiệu Quân Lăng nghe vậy lại nhìn về phía Doãn Sướng, Doãn Sướng hiểu rõ mà lắc tay: “Đi đi nhưng đừng đi xa.”

Thiệu Quân Lăng lúc này mới nhảy xuống ghế dựa tới sát cô, ý bảo cô dẫn mình đi.

Khóe miệng Lục Linh Quyên cong lên, tiểu tử này vẫn chỉ nghe lời anh trai thôi à?

“Cái kia,” Doãn Sướng do dự mà gọi lại Lục Linh Quyên, dặn dò một câu, “Cẩn thận một chút.”

“Ừ, yên tâm đi!” Lục Linh Quyên ngoài miệng đáp lời, nhưng lại không để ý.

Cô dẫn Thiệu Quân Lăng đi một vòng, còn mua cho nó một đống đồ ăn vặt như bánh kẹo, khô bò. Nửa giờ sau trở về, Lục Linh Quyên thở lấy thở để: “Cưng, em trai cưng…… Nó chạy nhanh quá!”

Doãn Sướng che miệng, nghẹn cười run rẩy bả vai.

Hắn sớm đã có dự kiến, lúc mới vừa đem Thiệu Quân Lăng về nhà, Doãn Sướng ngẫu nhiên dẫn thằng bé xuống lầu “Thông khí”, liền phát hiện tiểu tử này đi đường không theo bình thường, thường xuyên một giây đang ở bên cạnh hắn, giây tiếp theo đã xuất hiện moi vỏ cây cách đó ba mét. Dưới lầu tiểu khu ít người, Doãn Sướng cũng không thế nào lo lắng, nhưng ở sân bay, không có đủ năng lực nhìn chằm chằm nó, có khả năng nháy mắt liền tìm không thấy.

Lên máy bay, Doãn Sướng nhường vị trí cửa sổ cho thằng bé.

Chờ máy bay lăn bánh, Thiệu Quân Lăng lập tức túm chặt đai an toàn, quai hàm cắn chặt nhìn thẳng về phía trước, bộ dáng khẩn trương như đang chuẩn bị ra tiền tuyến đánh giặc.

Lúc bắt đầu bay lên không trung, tiểu tử kia lại chậm rãi trừng lớn đôi mắt, suốt hơn nửa giờ, nó vẫn không nhúc nhích mà ghé vào cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn thế giới đang dần dần thu nhỏ bên dưới……

Lúc đầu Doãn Sướng cảm thấy mang thằng bé theo sẽ rất phiền toái, nhưng có thể nhìn thấy biểu tình ít khi nào biến đổi của Thiệu Quân Lăng, cũng cảm thấy chuyến đi này có nhiều điểm lạc thú.


Máy bay cất cánh sau đó không lâu liền phát đồ ăn, hành khách khoang doanh nhân có thể tự gọi món ăn, Doãn Sướng thay Thiệu Quân Lăng gọi phần đồ ăn cho trẻ em, bên trong có soup cà rốt, gà rán và khoai tây chiên, salad cùng một ít cơm, cộng thêm một ly kem Haagen-Dazs.

Ngồi máy bay hơn mười hai tiếng phi thường tiêu hao thể lực, Doãn Sướng thường ngồi máy bay, biết trong chốc lát còn phải thích nghi giờ giấc mới, cho nên ăn cơm xong liền vội nhắm mắt dưỡng thần. Trước khi lên máy bay hắn còn chụp liền tù tì mấy bộ ảnh cho tuần lễ thời trang, vốn đã cảm thấy mỏi mệt, chớp mắt liền mơ màng muốn ngủ.

Thiệu Quân Lăng lại không, lần đầu tiên thằng bé ngồi máy bay nên hưng phấn đến nỗi không ngủ được.

Nhìn tầng mây ngoài cửa sổ chán rồi, nó lại sờ đông sờ tây ghế ngồi của mình, không biết còn nhấn nhầm cái nút cần phục vụ.

Bọn họ đang ngồi trên máy bay quốc tế, rất nhanh liền có tiếp viên hàng không tóc vàng đi nhanh lại đây dùng ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi nó có cần phục vụ gì.

Thiệu Quân Lăng không biết cô tiếp viên hàng không này là do mình gọi tới, cũng nghe không hiểu đối phương nói gì, vội vàng đẩy đẩy Doãn Sướng.

“…… Hở?” Doãn Sướng mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nghe xong tiếp viên hàng không thuật lại, hỏi Thiệu Quân Lăng, “Nhóc muốn cái gì?”

Thiệu Quân Lăng: “???”

Doãn Sướng nhíu mày nói: “Cô ấy hỏi nhóc muốn cái gì?”

Thiệu Quân Lăng: “…… Em không cần gì hết.”

Doãn Sướng hiểu ra, chỉ vào cái nút cần phục vụ hỏi: “Nhóc ấn nút này phải không?”

Thiệu Quân Lăng chậm rãi đỏ mặt: “Ừ……”

Doãn Sướng mang vẻ mặt xin lỗi mà xin lỗi tiếp viên hàng không, nói với Thiệu Quân Lăng: “Có việc thì gọi anh, đừng nhấn nút kia.” Sợ Thiệu Quân Lăng nhàm chán, Doãn Sướng lại đánh lên tinh thần chỉ Thiệu Quân Lăng sử dụng Ipad trước mặt, còn giúp nó mở ra giao diện phim hoạt hình: “Không có việc gì thì có thể xem phim điện ảnh.”

Thấy nó bắt đầu tự mình sờ soạng, mới mang lên bịt mắt tiếp tục ngủ.

Kết quả, Thiệu Quân Lăng chọn mấy bộ điện ảnh, tất cả đều là tiếng Anh, nó lập tức không hiểu. Nhưng không xem phim điện ảnh thì nó thật sự không tìm ra việc gì khác để làm, vì thế căng da đầu nhìn hai bộ, xem đến đầu muốn nổ tung.

Thằng bé vốn hiếu động, chờ qua gia đoạn mới mẻ thì bắt nó ngồi yên trên ghế không khác gì ngồi tù. Vất vả lắm máy bay mới tiếp đất, Thiệu Quân Lăng tựa như khỉ con bị đứt dây đeo cổ, nhanh chóng chạy vọt ra ngoài.

Nhưng mà đến sân bay Zurich, Thiệu Quân Lăng lại trợn tròn mắt —— chỉ thấy mọi nơi nhìn đến đều là chữ cái tiếng Anh, bên tai lui tới cũng đều là người nói tiếng nước ngoài.

Tư Văn Kỳ Kỳ phái xe đến đón, bọn họ nhìn thấy Doãn Sướng nhiệt tình dùng tiếng Anh chào hỏi, Doãn Sướng cũng dùng tiếng Anh giới thiệu em trai của mình. Hắn lo lắng Thiệu Quân Lăng sẽ chạy loạn, kết quả quay đầu một cái liền thấy tiểu gia hỏa kia theo sát sau mông mình, ngoan đến giống con vịt nhỏ theo đuôi mẹ.

Nhân viên tiếp đãi dẫn bọn hắn đi trước đến khách sạn ở Zurich, đăng kí phòng cho bọn họ để nghỉ ngơi trước. Buổi tối bọn họ chuẩn bị tiệc hẹn bảy giờ đến đón Doãn Sướng.

Lúc này là bốn giờ chiều địa phương, trong nước đã là đêm khuya, Thiệu Quân Lăng không có khái niệm chênh lệch múi giờ, chỉ biết mình ngồi ở trên máy bay lâu thiệt là lâu, bên ngoài cửa sổ chỉ có ánh sáng, hiện tại tới nước ngoài rồi trời vẫn còn sáng.

Đối phương mướn cho bọn họ phòng có hai giường, Doãn Sướng dọn dẹp hành lý xong thì đi tắm nước nóng, tắm xong ra ngoài liền thấy Thiệu Quân Lăng nằm ngủ ngon trên giường.

Hắn biết như vậy không tốt, nếu bây giờ mà ngủ thì nửa đêm thằng nhóc sẽ tỉnh. Bọn họ ở chỗ này một tháng, phải nhanh điều chỉnh jetlag thôi. Vì thế Doãn Sướng hung hăng lay tỉnh thằng bé: “Đừng ngủ nữa.”

Thiệu Quân Lăng chớp chớp đôi mắt khô khốc, vẻ mặt uể oải ỉu xìu.

Doãn Sướng thở dài, gọi Lục Linh Quyên đến thương lượng: “Chị mang Thiệu Quân Lăng lên nhà hàng ăn gì đi, tiệc tối 7 giờ em đi một mình.”

“Em đi một mình được không?” Lục Linh Quyên hỏi.

“Không có việc gì, em có thể ứng phó.” Tiệc tối là chuyện quan trọng, trạng thái tinh thần của Thiệu Quân Lăng quá kém, đến lúc đó sẽ lưu lại ấn tượng không tốt với người ta.

Lục Linh Quyên nghĩ đến Doãn Sướng lưu loát tiếng Anh hơn so với mình, cũng yên tâm mà gật gật đầu: “Được.”

Doãn Sướng lại nói: “Cơm nước xong chị dẫn nó đi vòng vòng chơi đi, tận lực chống đỡ đến 8 giờ rồi mới cho nó ngủ.”

Lục Linh Quyên: “……” So với bồi Doãn Sướng dự tiệc, ngược lại cô cảm thấy nhiệm vụ chăm sóc cho Thiệu Quân Lăng còn khó hơn.

Buổi tối, đại diện của Tư Văn Kỳ Kỳ, nhà thiết kế nhãn hiệu BG cùng với Lucca đều tới, địa điểm bữa tiệc là nhà hàng Michelin kế bên.

Doãn Sướng mặc tây trang tham dự, hắn vừa xuất hiện khiến cho mắt của tất cả mọi người sáng ngời. Lucca kiêu ngạo nhìn người đại diện của tổng bộ, ngữ khí cũng là tràn đầy tự tin: “Tôi nói rồi, tôi không nhìn lầm người đâu.”

Mấy người mời Doãn Sướng ngồi xuống, Lucca lại hỏi: “Tôi nhớ cậu có đem theo em trai phải không, người đâu rồi?”

Doãn Sướng giải thích: “Lần đầu tiên thằng bé xuất ngoại nên còn chênh lệch múi giờ, tôi để nó nghỉ ngơi trước.”

Lucca chớp chớp mắt với Doãn Sướng: “Ngày mai chúng ta đi tham quan nhà xưởng, cậu cũng mang theo thằng bé đi, tuy rằng trên danh nghĩa là mời cậu hợp tác, nhưng trong lòng tôi, cậu đã là bằng hữu của tôi, tôi sẽ nhiệt tình chiêu đãi các cậu.”

Doãn Sướng cười nói cảm ơn.

Trong bữa tiệc, mấy người đàn ông trung niên này đều nói đến chuyện công việc, đều nói tiếng Anh, Doãn Sướng thầm may mắn mình không mang Thiệu Quân Lăng tới, nếu không tên kia khẳng định ngồi không yên.

Chờ Doãn Sướng kết thúc bữa tiệc trở lại khách sạn, Thiệu Quân Lăng đã nằm ngủ đến bất tỉnh nhân sự, hắn cũng mệt mỏi đến mí mắt đánh nhau, vội vàng rửa mặt liền ngủ.

1 giờ sáng, Thiệu Quân Lăng theo thói quen dậy sớm bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức.

Tiểu hài tử phần lớn tinh lực dư thừa, thằng bé tỉnh lại cũng không ý thức được mình đã ngủ được bốn, năm tiếng, nhìn xem bên ngoài trời vẫn tối đen, liền tiếp tục ngủ, nhưng càng nằm càng cảm thấy tinh thần hưng phấn, vì thế buồn bực mà cầm lấy di động —— di động của nó chưa chỉnh giờ quốc tế vì không có lưu lượng —— rõ ràng đã hơn 8 giờ rồi mà trời vẫn tối đen là sao?

Thiệu Quân Lăng bất an mà đi đến giường kế bên nhìn nhìn Doãn Sướng, lại trở về nghiên cứu di động, rồi lại đi đến cửa sổ mở màn ra nhìn, lại xoay thân người trở về nhìn nhìn Doãn Sướng……

Phỏng chừng là thật sự cảm thấy không thích hợp, lại có cảm giác bất an nên Thiệu Quân Lăng nhịn không được bò lên giường Doãn Sướng, dò xét hơi thở của Doãn Sướng, khẩn trương kêu một tiếng: “Anh ơi……”

Doãn Sướng cũng còn bị jetlag, vốn dĩ ngủ say lắm rồi, khuya khoắt chỉ nghe thấy tiếng tên nhóc kia như chuột nhắt bò lên bò xuống giường mình, mệt đến thật sự không còn tinh lực để quản.

Hiện tại nghe được tiếng Thiệu Quân Lăng gọi mình, hắn nửa tỉnh nửa mơ, mơ mơ màng màng thấy tiểu gia hỏa ghé vào bên người mình, dứt khoát duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực, đau đầu nói: “Đừng phá nữa, để yên anh ngủ……”

Thiệu Quân Lăng: “……”

Cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh, Doãn Sướng chậm rãi thả lỏng tinh thần, Thiệu Quân Lăng cũng từ từ gỡ bỏ khúc mắc trong đầu, một lần nữa ngủ thiếp đi.

Buổi sáng tỉnh lại, Doãn Sướng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, giống như chưa từng được ngủ ngon như vậy, còn cảm giác được bên người nong nóng…… Hắn nghiêng đầu thì kinh ngạc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của Thiệu Quân Lăng, ngay sau đó nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Tiểu gia hỏa đã tỉnh từ lâu, chớp chớp đôi mắt vẻ mặt ngoan ngoãn mà nhìn hắn.

“Nhóc…… Ngủ ngon không?” Doãn Sướng xoa xoa đầu nó, ngồi dậy.

————

【 chuyện bên lề 】

Thiệu Quân Lăng nhấn nút cần phục vụ, tiếp viên hàng không xuất hiện.

Sau khi bị Doãn Sướng nhắc nhở, thằng bé yên lặng ghi nhớ: Đây là cái nút nguy hiểm, sẽ gọi tới nữ nhân nói abc, tuyệt đối không thể ấn!

Doãn Sướng tìm phim hoạt hình cho nó, tất cả đều là abc.

Xuống máy bay, nhìn đến nghe được lại là abc.

Thiệu Quân Lăng run run rẩy rẩy: Đây là nơi thật đáng sợ!!!

Σ( ° △ °|||)︴

Chạy nhanh theo anh trai thôi……

Tới khách sạn thì muốn ngủ.

Doãn Sướng: Đừng ngủ, dậy chơi nào!

Thiệu Quân Lăng: Khó chịu muốn khóc (q︿q)

——————

【cảnh cáo thuần khiết 】 lúc này hai anh em không có cảm tình như kiểu kia đâu, chỉ có chậm rãi gia tăng ỷ lại cùng bị ỷ lại, cùng với ý thức trách nhiệm cùng gánh nặng…… Mong mọi người đừng hiểu sai! Ngàn vạn không cần hiểu sai!