Post on: 11 tháng ago
"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"
Hoài Trông và Đức Hải dừng động tác, bất động nhìn về phía cô gái đang hân hoan không ngừng nói hôn đi.
Cô gái cười vui đến nổi mắt híp khít lại, hai má cũng đỏ ửng lên, giọng nói lộ rõ sự phấn khích tột độ: "Sao thế? Các anh tiếp tục đi. Ôi không, các anh đẹp trai như thế, nếu như hôn nhau thì..." Cô đặc biệt nhấn thật mạnh chữ hôn và kéo dài chữ nhau, sau đó giống như đang tưởng tượng ra một hình ảnh gì đó ở trong đầu, vì thế mà trở nên hưng phấn hơn, chiếc điện thoại trong lòng bàn tay để ở trước ngực tùy thời điều có thể bị bóp méo.
Đức Hải vẫn chưa thôi ánh mắt khó hiểu, lúc này lại cảm thấy cô gái đó so với một chú cún con nhảy cẳng lên khi được chủ cho một chiếc xương để gặm chẳng khác là bao: "Thơ, cô gái này là ai thế?"
Bé Thơ còn chưa kịp trả lời, cô gái đã nhanh hơn một bước: "Chào hai anh, em xin tự giới thiệu, em là Quỳnh Hoa, học lớp 10A5, là em gái của chị Thơ. Anh đang muốn hỏi nhà em ở đâu thế, cứ tới lui trong tim anh chẳng nhớ đường về, có phải không? Hi hi. Em ở..."
"Không, anh không muốn biết." Đức Hải thẳng thắng.
"Vậy chắc anh đang muốn hỏi số điện thoại em đúng không? Em biết mà. 0-8-2-" Cô gái vẫn rất vui vẻ, không bị Đức Hải làm cho xấu hổ.
"Xin lỗi, anh không có nhu cầu đó."
Lúc này Hoài Trông mới lên tiếng: "Cậu tìm ở đâu ra một cô em gái như vậy vậy?"
"Trước giờ chưa từng thấy cậu nói có em gái."
"Ai cho cậu nói chuyện thế? Hơi thở và nước miếng của cậu văng vào mặt tớ đây nè." Hoài Trông cố tình nói với cách thức thật cường điệu để nước miếng văng vào mặt Đức Hải như một cách trả đũa.
"Oa, hôn kìa, hôn kìa. Thích quá đi!! Hai anh nữa đi. Cứ coi như em là người vô hình đi. Đừng ngại ngần thể hiện tình cảm." Quỳnh Hoa thực sự phấn khích, thiếu chút nữa là nhảy lên thật sự rồi."
"Hôn cái đầu em." Đức Hải và Hoài Trông đồng thanh đáp.
"Coi kìa, coi kìa, hai anh nói chuyện ăn ý chưa kìa. "
"Hứ!" Hai người lại đồng thời lên tiếng và quay mặt lại với nhau.
Quỳnh Hoa ra vẻ như một chuyên gia, phán: "Môi không trực tiếp chạm môi, nhưng hơi thở và nước bọt của của người này đã thực sự chạm vào đối phương. Đó gọi là hôn gián tiếp."
Hoài Trông và Đức Hải cảm giác như đã bó tay trước Quỳnh Hoa, không thèm quan tâm nữa, tặng cho Bé Thơ một cái nhìn khó hiểu, sau đó lại tiếp tục quay lại chuyện đại sự đang bị trì hoãn nãy giờ.
Đức Hải nói: "Cậu có chịu chơi một cách công bằng không hả?" Cậu đang chiếm thế thượng phong, trên thì dùng hai tay đè hai tay của Hoài Trông ra hai bên, phía dưới thì dùng hai chân chắn ngang đùi của Hoài Trông. Nhìn từ góc độ nào cũng thấy Hoài Trông giống như một con cá đã bị cột chặt lại, có muốn vùng vẫy cũng không được. Trên sân cỏ xanh mướt, hai người tạo thành một cuộc giằng co mà phần thắng đã phân định.
Nhưng mà trong mắt Quỳnh Dao, cô lại cảm thấy hai người giống như đang chuẩn bị ‘lâm trận’, và sân cỏ bỗng chốc biến thành chiếc giường. Cô càng lúc càng trở nên thích thú: “Oa oa, hai người định làm gì trước mặt trẻ con như thế này chứ. Xấu hổ quá, xấu hổ quá.” Giọng điệu lại giống như một đứa trẻ. Đứa trẻ này hiện tại đang dùng hai tay che mắt mình lại, nhưng mà, chừa đúng một kẻ hở đủ để nhìn thấy tất cả sự việc trước mắt.
Đức Hải và Hoài Trông, không một ai trong hai người quan tâm đến những suy nghĩ đen tối kia của Quỳnh Hoa cả. Ừ, thì hai người đương nhiên hiểu cô gái đó đang suy nghĩ gì.
"Hai cậu có thôi đi không?!" Bé Thơ khoanh tay, lắc đầu, giống như người lớn trêu cười những trò chơi con nít của trẻ con, đi vòng qua họ, nhặt chiếc điện thoại lên, phủi phủi: "Cũng may điện thoại của tớ là hàng xịn, nếu không bị hai cậu thẩy hết chỗ này đến chỗ khác thì hư mất thôi."
Đức Hải lúc này mới thu hồi phong ấn, đứng lên, phủi phủi bụi: "Thơ, cậu chọn đi. Công tâm vào cho tớ."
Hoài Trông cố tình phủi quần áo thật mạnh để bụi văng vào Đức Hải. Nhưng cậu lại nghe thấy tiếng ho của Quỳnh Hoa nhiều hơn. Cậu hỏi cô ấy: "Em đã bình chọn cho ai vậy?"
Quỳnh Hoa lại cười tít mắt nữa: "Anh đoán xem?"
Ngay lập tức các nơ rơn thần kinh trong đầu Hoài Trông truyền đi các liên kết với tốc độ không tưởng, hàng loạt các phân tích diễn ra. Dựa trên khuôn mặt tươi cười đầy thân thiện đó với mình, Hoài Trông không thể nào không nghĩ cô em này đã chọn mình. Thế là cậu dùng biểu cảm thiện ý đáp lại: "Cảm ơn em nhiều nhé. Anh tin ở mắt thẩm mĩ của em."
Quỳnh Hoa đáp: "Em cũng tin vào mắt thẩm mĩ của mình. Xin lỗi anh nha, em đã thả wow để bình chọn cho anh Đức Hải."
"Làm tốt lắm em gái." Đức Hải rất hài long, nhưng khẩu khi tựa như cậu đã sớm biết được lựa chọn của Quỳnh Hoa: “Tớ sẽ thắng.”
Hoài Trông như nghe sét đánh ngang tai, khiến cho nụ cười vốn dĩ rạng rỡ biến thành một nụ hoa héo: "Ơ, cái con bé này. Làm anh quê." Cậu giơ tay lên nhá nhá giống như là muốn cốc đầu nó, sau đó lấy điện thoại ra. Lúc nhìn vào màn hình ảnh đen, cậu thử tươi cười híp mắt, nhưng da gà nhanh chóng nổi lên. Cậu nghĩ cậu hiện tại rất không có thiện cảm với kiểu cười như vậy.
Nhưng mà cậu có thể làm gì chứ? Cậu không chấp nhất, trẻ con nên suy nghĩ còn lệch lạc đó mà. Thế nên cậu chỉ có thể mỉm cười, nuốt cơn tức vào trong: "Tỉ số hiện tại đã là 50/50. Cho nên, Thơ, trách nhiệm của cậu khá là lớn đó. Ai sống ai chết nằm trên tay cậu."
Bé Thơ vẻ mặt nghiêm túc: "Nghe cậu nói thế, tớ cảm thấy trọng trách đang đè nặng trên vai. Nhưng tớ sẽ cố gắng."
"Đúng vậy. Tớ cũng tin đại tỉ trong lòng mọi người sẽ không vì tình cảm riêng tư mà đưa ra quyết định đáng xấu hổ." Đức Hải tràn đầy niềm tin nói.
Bé Thơ dùng loại ánh mắt gì đó, hình như là quả ớt, nhìn Đức Hải trong mấy giây, sau đó nói: "Cậu không cần cà khịa tớ như vậy đâu. Từ trước tớ giờ tớ luôn công tâm." Nói xong cô mở một quyển tập ra, ghi chép ở trên đó: "Để cho kết quả được công tâm nhất." Hai chữ công tâm được nhấn nhá đặc biệt, cô liếc Đức Hải một cái, rồi nói tiếp: "Tớ sẽ đánh giá dựa theo các tiêu chí sau: mắt, mũi, miệng, tai, trán, cằm, độ hài hòa của khuôn mặt, chiều cao, tỉ lệ cơ thể, nhân cách. Đức Hải."
"Hả?" Đột nhiên bị gọi tên như thế, Đức Hải có chút bất ngờ.
Bé Thơ tới gần, vỗ vỗ lên bả vai của Đức Hải: "Cậu khá xuất sắc, vì đã chiến thắng hầu hết các tiêu chí."
Đức Hải đầy tự hào, không kiềm chế được cười: "Tớ biết ngay mà."
Hoài Trông thất vọng, vỗ đùi một cái đầy tiếc nuối: "Sao có thể như vậy được chứ."
"Nhưng..."
"Nhưng sao?" Đức Hải linh cảm được chuyện gì đó chẳng có lợi cho mình xảy ra.
“Nhưng sao?” Hoài Trông lại linh cảm được lợi thế sẽ thuộc về mình, cho nên cậu vô cùng vui vẻ.
"Cậu chỉ thua tiêu chí cuối cùng thôi. Đáng tiếc..."
"Đáng tiếc sao? Cậu nói nhanh nhanh đi, đừng có ra vẻ bí hiểm như vậy." Đức Hải không chờ được.
Quỳnh Hoa xen vào: "Anh bình tĩnh nào." Nhưng chẳng ai quan tâm.
"Đáng tiếc, tiêu chí cuối cùng lại chiếm 90% điểm. Cho nên, tớ quyết định rồi, sẽ thả haha cho Hoài Trông."
Quỳnh Hoa lại xen vào: "Hay thật ha. Tỉ số lại ngang nhau rồi." Cũng chẳng ai quan tâm.
Hoài Trông như từ cõi tuyệt vọng quay về: "Yeah, tốt lắm Bé Thơ." Rồi cậu đưa lưng về phía Đức Hải, cái mông lắc lắc, quay mặt lại đưa lưỡi ra lêu lêu: "Thật không uổng công tớ vật lộn với cậu nãy giờ trên sân cỏ."
Đức Hải giơ chân lên, đá vào cặp mông đang đung đưa đó nhưng bị hụt. Cậu càng thêm tức: "Thật không công bằng. Bé Thơ, tớ thực sự thất vọng về cậu."
"Cũng không phải lần đầu cậu nói câu này." Sau đó bé Thơ mỉm cười, vỗ tay: "Ok, bây giờ tớ tuyên bố, cả hai đẹp trai như nhau."
Đức Hải phản đối: "Không, tớ không phục. Đây chỉ mới là vòng 2 bình chọn online thôi. Tớ muốn thêm một vòng quyết định nữa. Và đương nhiên là giám khảo không phải là cậu."
"Vậy chứ là ai? Vòng tiếp theo cậu lại làm gì nữa đây? Cậu còn chưa khâm phục?" Hoài Trông nói.
"Đương nhiên là không rồi. Đơn giản thôi. Mời thầy Nam làm giáo khảo. Thầy chọn ai thì người đó chiến thắng. Ok không?" Giọng điệu này của Đức Hải không giống như là đang trưng cầu dân ý.
"Được thôi." Nghe như thế Bé Thơ liền cảm thấy thích, không chần chừ gì nữa: "Ok, vậy tớ chính thức tuyên bố, hai cậu chính thức được bước vào vòng chung kết."
Hoài Trông có chút bất ngờ, nhanh chóng trở nên hồi hộp. Rốt cục thầy ấy sẽ chọn ai? Nếu như không phải là mình, như vậy, như vậy, mình sẽ rất buồn, phải không?
Quỳnh Dao đứng ở một bên cũng cảm thấy thú vị: “Oa oa, hay đấy.”