Post on: 11 tháng ago
Sáng sớm, trong giờ truy bài, về hình thức thì lớp học vẫn ồn ào như ngày thường, chỉ có điều nội dung là hoàn toàn mới. Hoài Trông hỏi Đức Hải: “Tụi nó đang bàn về trận bóng đá hôm qua sao?”
Đức Hải gật đầu: “Chẳng lẽ cậu không biết? Từ tối qua trên diễn đàn của trường đã rần rần cái vụ thầy Nam thực tập tham gia đá bóng rồi.”
“Cái đó tớ đã đoán được ngay từ đầu, lúc thấy thầy ấy trên sân rồi.” Hoài Trông cũng không phải là nói dối. Trước giờ đều như vậy, chỉ cần bạn có ngoại hình long lanh một chút thì làm gì cũng sẽ đẹp, cũng sẽ dễ dàng nhận được chú ý. Mà tối qua sau khi trò chuyện điện thoại với Phương Nam một chút, cậu liền lao vào ôn bài, sau đó mệt lả ngủ quên trên bàn học.
Bé Thơ nhìn vào điện thoại tràn đầy hối tiếc nói: “Biết vậy hôm qua tớ đi xem rồi. Lại bỏ lỡ một khoảnh khắc tuyệt vời như vậy.”
Hoài Trông nhóm người qua nhìn vào mấy tấm ảnh trong điện thoại mà Bé Thơ đang xem. Bé Thơ nói tiếp: “Thầy ấy đúng là đẹp trai. Cậu coi, đều là những tấm hình chụp vội vậy mà vẫn đẹp lung linh. Ôi, nam thần của tớ.”
“Bên ngoài còn ngầu hơn như vậy.”
Lời nói của Hoài Trông thành công khiến Bé Thơ càng thêm không đành lòng: “Không chịu đâu, trời ơi, tại sao tớ lại không được may mắn như vậy chứ!!”
Hoài Trông cười, chọc cô: “Không nghĩ cậu cũng bánh bèo đến vậy.”
“Dù sao tớ cũng là con gái.”
Đức Hải muốn an ủi Bé Thơ: “Không sao, hôm nay cậu đến xem luyện tập vẫn có thể nhìn thấy trai đẹp.”
Bé Thơ nghi ngờ: “Thật không? Hôm nay thầy ấy cũng sẽ đến?”
“Không, ý tớ là…”
Bé Thơ chỉ quan tâm đến chữ không, bĩu môi cắt ngang lời Đức Hải: “Vậy trai đẹp chẳng lẽ là cậu?”
Đức Hải hơi chút ngại ngùng, xoa xoa đầu, nhè nhẹ gật đầu. Bé Thơ giống như đang nhìn một kẻ thần kinh không bình thường: “Đề nghị cậu đi bệnh viện kiểm tra lại não có bình thường không.”
Đức Hải mặt không vui: “Tại sao lại chỉ có mình cậu là không công nhận tớ đẹp trai chứ?!”
Hoài Trông nãy giờ làm người đứng ngoài cuộc xem một màn trước mắt không khỏi nhịn cười. Thường thường nghe người ta nói mấy người hay thích đấu khẩu nhau như vậy chính là đang thích nhau mà không biết.
Lại nhắc đến từ thích. Hoài Trông thật muốn biết thích một người sẽ có hình dạng gì. Sẽ rất vui và hạnh phúc? Sẽ luôn muốn gặp người đó? Chỉ một câu nói từ người đó cũng sẽ khiến bản thân nhớ mãi? Sẽ làm tất cả vì họ, thậm chí là đánh đổi mọi thứ? Không hiểu sao gần đây mỗi lần nghĩ đến thích – loại tình cảm này, cậu đều sẽ liên tưởng đến Phương Nam.
Tiết học buổi sáng kết thúc. Hoài Trông lại phải ở lại trường cả buổi chiều cho việc ôn thi học sinh giỏi môn Hóa. Cậu có chút muốn ngủ nhưng lại không biết ngủ ở chỗ nào. Cậu cảm thấy dạo gần đây không còn thời gian để làm việc gì ngoài chuyện học. Cậu cảm thấy mình có chút giống như siêu nhân, bay trên một đoạn đường thẳng: nhà, trường học, chỗ học thêm. Nhưng thỉnh thoảng đường bay cũng sẽ có chút thay đổi, đó là quán nước và quán cơm quen thuộc mà cậu và Phương Nam vẫn thường hay đến.
Tiếng chuông ra chơi ngân lên kéo dài, là liều thuốc tốt nhất của sự mệt mỏi nơi trường học. Gió chiều giống như người mẹ hiền ru con nhỏ đi vào giấc ngủ, Hoài Trông không nhịn được ngáp một cái thật mạnh, khóe mắt có tí nước mắt rỉ ra. Cậu cũng muốn làm đứa con hiếu thảo, ngủ ngoan không phụ tấm lòng ru con ngủ, định chợp mắt một tí nhưng điện thoại lại rung lên. Tên người gọi đến quen thuộc lại quen thuộc làm cậu phấn khích hơn bao giờ.
“Em nghe đây thầy.”
“Gặp anh chút đi nhóc.”
“Nhưng chẳng phải sau khi tan học chúng ta lại gặp nhau sao?” Cảm giác khi nói “chúng ta” rất lạ.
Bên kia im lặng một tí, sau đó mới nói: “Bây giờ anh đang có chuyện buồn.”
Hoài Trông lập tức trả lời: “Được, vậy bây giờ thầy ở đâu?”
Sau khi nắm được địa điểm chính xác, cậu một mạch chạy đến đó thật nhanh. Cậu không ngừng nghĩ rốt cục là thầy ấy đang buồn vì chuyện gì? Thầy ấy cần người tâm sự sao? Vậy mình cần phải làm gì? Chân thành lắng nghe thầy nói sao? Phải cho lời khuyên thế nào? Phải tránh nói từ gì tránh cho thầy ấy thêm bi quan hơn nữa đây? Phải động viên thầy như thế nào? Đột nhiên một đống áp lực đè lên vai cậu. Cậu vô cùng lo lắng, sợ không thể làm tốt vai trò.
Bởi vì suy nghĩ nhiều như vậy, gấp gáp như vậy, cậu vô tình vấp phải bậc thang trong lúc đi. Cậu trách móc: “Còn một chút nữa là tới rồi vậy mà lại xui xẻo đến như vậy.” Cậu ăn đau ngồi ở cầu thang xoa xoa chỗ vết thương. Mặc dù cũng nhẹ nhưng không phải là dễ chịu gì. Đột nhiên ở phía trên cầu thang xuất hiện một giọng nói khiến cậu tạm quên cơn đau: “Nhóc sao thế?”
Tiếp theo Hoài Trông thấy được gương mặt khó chịu của Phương Nam: “Nhóc bị sao thế?” Anh đi tới ngồi xuống kế Hoài Trông, dò xét nơi cậu ấy đang dùng tay che lại.
Hoài Trông mỉm cười: “Hi hi, không có gì. Sao thầy lại ở đây? Không phải thầy nói ở trên kia sao?”
Phương Nam cau mày, gõ đầu Hoài Trông: “Chẳng phải là vì nghe tiếng nhóc mắng chửi gì đó sao? Còn nữa, đừng dùng nụ cười mà che giấu đi mọi thứ. Anh biết hết rồi.”
“Anh biết gì chứ? Hi hi. Còn nữa, thầy cau mày trông hung dữ quá.”
Phương Nam gạt tay Hoài Trông ra, dùng tay mình xoa xoa chỗ đau của Hoài Trông: “Nhóc còn nói! Lần sau đi gặp anh thì đi từ từ. Làm gì mà vội vàng như thế? Anh còn ở đây chứ có chạy mất đâu.”
Hoài Trông đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cảm giác khi bị thương được ba mẹ lo lắng và được Phương Nam mắng nhẹ không giống chút nào. Cậu khẽ nói: “Chẳng phải là vì nghe thầy đang buồn sao?”
Phương Nam chợt dừng lại, một giây sao không nhịn được cười: “Ngốc quá! Anh nói buồn thì nhóc lo lắng như vậy sao?”
“Cũng là vì lần đầu nghe thầy nói buồn.”
“Ngốc quá!”
“Thầy xoa đầu em đến bao giờ đây? Rối hết rồi này.” Cậu đột nhiên đưa tay khẽ mơn trớn một bên má của Phương Nam. Hành động bất ngờ như vậy chính cậu cũng cảm thấy sửng sốt. Mình đang làm gì thế này? Mình đang làm gì thế này? Thế nhưng cậu cũng không muốn dừng lại. Cậu muốn tận hưởng cái cảm giác này! Rất thích! Đây cũng là lần đầu tiên cậu nựng má của Phương Nam. Thế nhưng thầy ấy cũng không phản ứng gì sao?
Cậu buông tay ra, có chút ngại ngùng không dám nhìn mặt Phương Nam bây giờ. Cậu len lén giấu nụ cười của mình đi. Thật thích!
Phương Nam thật ra không phản ứng gì cũng là đều có nguyên nhân, chính là vì anh ta cũng đang hóa đá. Hành động bất ngờ của Hoài Trông làm anh vô cùng cao hứng. Các tế bào hạnh phúc đang nhân bản với tốc độ chóng mặt trong trái tim anh. Anh nói: “Cảm giác này thật tốt.”
Tiếng chuông vào học lại vang lên. Lần này Hoài Trông không hề thích nó chút nào. Luôn nói ở bên cạnh Phương Nam sẽ cảm giác thời gian giống như trôi qua rất nhanh. Có phải ông trời cố tình không? Thật xấu xa mà.
Hoài Trông trong lòng luyến tiếc, nói: “Tóm lại thầy không có gì buồn đúng không? Vậy, em, về lớp nha.” Mấy chữ cuối cậu không nỡ nói. Có thể trốn học ở lại đây không?”
“Ai nói anh không buồn. Thật ra thì, anh mới bị mất đồ, là một thứ rất có ý nghĩa.”
Lời này làm Hoài Trông cũng cảm thấy bất bình: “Ai xấu xa đi ăn trộm đồ của thầy vậy? Tên đó thật hết nói nổi. Thầy bị mất gì?”
Phương Nam do dự: “Là một tấm hình lúc nhỏ của thầy, để trong bóp. Thật lạ, tiền không lấy, lại đi lấy thứ đó làm gì chứ! Nhóc nói có phải là tên trộm đó yêu thích anh quá nên mới làm như vậy đúng không?”
Hoài Trông sặc một cái. Không lẽ mình bị phát hiện rồi sao? Cậu nhìn ánh mắt của Phương Nam, sau đó thật nhanh nhìn sang chỗ khác. Như vậy thì đã sao, mình cũng không muốn trả lại. Thế là cậu quyết định không từ mà biệt, chạy đi thật nhanh để tẩu thoát. Thế nhưng chạy được vài bước cậu lại quay trở lại, đối diện với Phương Nam, đưa tay ra mơn trớn gò má của Phương Nam một lần nữa. Cậu nhẹ nhàng nói: “Cảm giác thật tuyệt.” Trước khi chính thức đi cậu để lại đôi lời: “Em thay mặt tên trộm đó thành thật xin lỗi thầy. Theo em đoán thì tên trộm đó nhìn chán rồi sẽ đem trả lại tấm hình cho thầy thôi.”
Nhưng mà, vấn đề chính là bao lâu thì tên trộm đó mới chán?