Đăng vào: 12 tháng trước
Buổi lễ chào cờ đang được chuẩn bị. Học sinh từ các phía phòng học giống như một đàn vịt trắng chậm chạp đi ra giữa sân trường. Đã không biết bao nhiêu lần thầy giáo phụ trách chào cờ nhắc nhở tập trung sớm một chút nhưng cũng không có kết quả, ngược lại bọn học sinh còn tập trung lâu hơn nữa. Âm thanh thúc giục của thầy không ngừng vang lên, thông qua loa lớn mà trở nên phóng đại thêm. Có một vài học sinh bịt tai lại, miệng không kìm được chửi thề.
Buổi chào cờ chán ngắt tuần nào cũng diễn ra này thật khiến cho người ta chán trường. Thầy hiệu phó khó tính đứng trên lễ đài nhìn chăm chú xuống dưới, cả mười phút đều là đem những cái xấu ra phê bình, thậm chí la mắng, cứ thao thao bất tuyệt? Đây chính là sinh hoạt sao?
Làm tốt thì không một lời khen ngợi, làm sai một chút mà đem ra nói cả đời.
Gần mười một năm học trôi qua, Hoài Trông đã sớm luyện được chiêu “tĩnh trong động”. Cậu ngồi ở bên dưới, vị trí cuối cùng trong hàng ngũ đơn vị lớp. Trên tay cầm cuốn tập, đôi mắt của cậu không ngừng nhìn vào đó. Cậu không quan tâm người khác làm cái gì, không quan tâm ban giám hiệu đang sinh hoạt cái chi, chuyện của họ họ làm, chuyện của mình mình làm, nước sông không phạm nước giếng.
Đức Hải ngồi ở trên cậu, thỉnh thoảng lại quay xuống nhìn cậu, lại nhìn sang những người xung quanh một chút, ánh mắt có gì đó không được quang minh chính đại cho lắm. Khi thấy tất cả mọi người đều đang không chú ý tới, cậu lấy một thứ gì đó trong cặp ra một cách từ từ, không phát ra tiếng động mà đưa lại gần Hoài Trông rồi nhanh chóng buông tay ra.
Trang vở trắng trước mặt vốn chỉ có chữ xanh chữ đỏ, nhưng hiện tại lại có một vật thể lạ màu đen xám nằm chắn những con chữ. Hoài Trông nhìn vật thể lạ đó một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt háo hức chờ đợi phản ứng của đối phương của Đức Hải, không giấu được khinh bỉ muốn bóp cổ chết người này. Cậu cầm vật thể lạ lên, đắc ý: “Cậu nghĩ tớ sợ cái này sao?”
Phản ứng như vậy của Hoài Trông khiến cho Đức Hải kinh ngạc: “Chẳng lẽ cậu không sợ?”
“Cậu nghĩ tớ sợ chuột sao? Hơn nữa lại còn là một con chuột giả làm bằng nhựa.” Hoài Trông cầm đuôi con chuột lên, con chuột đưa đầu xuống đất nằm lủng lẳng trước mắt cậu. Cậu quan sát nó một chút: “Mặc dù kế hoạch hù dọa tớ đã thất bại nhưng cũng phải khen cậu. Cậu mua con chuột giả này ở đâu mà giống thật thế? Hơn nữa, cậu cũng thật đầu tư, còn dùng nước màu đổ lên cho giống như là máu.” Hoài Trông đưa mũi lại gần: “Còn có mùi tanh nữa.”
Đức Hải trừng to mắt, giọng nói cả kinh: “Cậu bị cận nặng hay bộ não bị teo rồi vậy? Đây mà là con chuột giả?”
Hoài Trông dáng vẻ đương nhiên gật đầu: “Đừng có lừa gạt tớ nữa. Cái này chỉ dụ được con nít mẫu giáo thôi. Cậu nghĩ tớ thực sự ngốc như cậu nói sao? Thế thì cậu đã lầm rồi.” Hoài Trông cong môi lên cười đầy tự tin của người chiến thắng. Đức Hải mặt đơ trợn mắt nhìn Hoài Trông, nuốt nước bọt, không nói nên lời quay lên.
“Tịch thu nhé! Cái này cũng hay đó nhỉ.”
Đức Hải không trả lời.
“Muốn thấy tớ sợ đến mức độ đó sao? Không cần phải đau buồn vì kế hoạch thất bại đâu. Lần sau chuẩn bị ý tưởng mới lạ hơn, biết đâu sẽ thành công. Cậu cũng đừng nản, thất bại là mẹ của thành công. Nên lấy lùi làm tiến, cậu hiểu đạo lý này chứ?”
Đức Hải cũng không trả lời, nhất thời không biết đối diện với Hoài Trông làm sao. Trong đầu tự hỏi con người này là không biết thật sự hay là giả bộ không biết đây. Cũng quá quái đản đi! Đây gọi là tác dụng phụ của việc học quá giỏi sao? Còn nói chỉ dụ được con nít mẫu giáo? Xem ra cậu không thuộc về ngôi trường cấp ba này rồi đấy Hoài Trông!
Hơn nửa tiếng trôi qua, buổi chào cờ rốt cục cũng đã kết thúc. Hoài Trông đứng lên, đá vào ghế của Đức Hải một cái. Đức Hải quay đầu lại liền thấy Hoài Trông trong tay cầm con chuột, nháy nháy mắt với mình. Đức Hải không hiểu cho lắm: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, còn bày đặt làm trò?”
“Đưa cái bọc đây.”
“Bọc gì?” Hoài Trông nói không đầu không đuôi cũng thật khiến cho người ta khó hiểu.
“Cái bọc cậu dùng để bỏ con chuột này vào nè.” Hoài Trông có chút thúc giục.
“Còn không nói thẳng, nói vòng vo làm gì.” Đức Hải lấy trong cặp ra cái bọc, Hoài Trông nhanh chóng đoạt lấy và bỏ con chuột vào.
“Theo cậu chẳng phải đây chỉ là con chuột giả thôi sao? Cần chi phải bỏ trong bọc, cầm trực tiếp luôn đi.”
“Mặc dù là như vậy nhưng sao tớ vẫn cảm thấy nó hơi tanh.”
Ngay lúc này Bé Thơ có mặt, trên mặt hí hửng: “Kì này sắp có tin vui rồi.”
Đức Hả trố mắt ngạc nhiên: “Cái gì? Cậu sắp có tin vui?” Nhìn vào bụng của Bé Thơ.
Bé Thơ không nói gì, đơn giản cho Đức Hải một cú đấm vào bụng nhưng cậu ta nhanh chóng tránh được.
“Tin vui gì?” Hoài Trông hỏi.
Bé Thơ tràn đầy hạnh phúc trả lời: “Giáo viên thực tập sắp về trường rồi.”
“Không có gì vui cả.” Nói xong Đức Hải hòa theo đám người đi về lớp.
Hoài Trông cũng chẳng có gì hứng thú: “Nhìn bộ dạng của cậu kìa, có cần phải thể hiện rõ ràng vậy không? Năm nào chẳng có giáo viên thực tập về.” Nguyên văn ý mà Hoài Trông muốn nói là: Có cần phải mê trai lộ liễu như vậy không hả?! Theo vốn hiểu biết của Hoài Trông với Bé Thơ thì người con gái này không phải thuộc dạng bánh bèo. Nhưng mà cậu còn cũng không phải đồ ngốc, khi nói ra đã lược bỏ những từ có thể ảnh hưởng đến tính mạng ngày hôm nay của cậu. Người con gái trước mặt có võ!
Bé Thơ đột nhiên để ý đến cái bọc Hoài Trông cầm trên tay, đôi mắt thoáng chốc sáng rực lên như một con mèo hoang nhìn thấy con mồi. Cô hành động trước nói sau, đưa tay một phát giật lấy cái bọc để ở trước mặt ngắm nghía, sau đó hỏi: “Con chuột này cậu lấy ở đâu ra thế?”
“Của Đức Hải.” Hoài Trông có thể phảng phất thấy được ý nghĩ tà ác đang lập lờ trong đầu óc ma nữ của Bé Thơ. Hai người chơi chung với nhau từ tấm bé cho nên cậu quá hiểu con người của đối phương.
Quả đúng như những gì cậu nghĩ, Bé Thơ gật gù khoái chí: “Ha ha, đang có một kế hoạch mới, có muốn chơi cùng không?” Nội dung của câu hỏi này là muốn rủ rê người khác tham gia, nhưng thực chất chính là một thông báo bắt buộc phải tham gia.
Giờ ra chơi, ba người lén lén lút lút ở đằng sau nhà vệ sinh của giáo viên nam. Bé Thơ cẩn thận phân công nhiệm vụ: “Đức Hải, cậu ra đằng trước canh ông mặt lạnh. Thấy ông ấy tới thì ra hiệu với bọn này.”
“Tại sao phải là tớ?” Đức Hải không mấy cam tâm.
“Bây giờ cậu có hai lựa chọn, hoặc là làm, hoặc là chết ngay tại chỗ. Cậu...”
Cô còn chưa nói xong thì Đức Hải đã đi ra đằng trước rồi. Cô nhìn Hoài Trông đang đứng dựa lưng vào tường: “Bây giờ là thời điểm gì rồi chứ! Tập trung chuyên môn cho tớ.”
Hoài Trông đưa tay với theo cuốn tập đã bị Bé Thơ giật lấy: “Trả cho tớ. Tớ vẫn còn chưa thuộc. Chuyện này cậu với Đức Hải làm là được rồi, tớ chỉ đứng cạnh cổ vũ thôi.”
“Cậu không nhớ mối hận của ba chúng ta sao?” Trong giọng nói của Bé Thơ có chút lửa hận.
Quay về một tháng trước, khi tiếng trống vào học đã vang lên được hơn năm phút, có ba đứa học sinh gấp gáp chạy đến trước cổng trường. Người nữ sinh duy nhất trong đám chính là Bé Thơ năn nỉ chú bảo vệ, ngữ điệu vô cùng khẩn thiết: “Bác bảo vệ ơi bác bảo vệ, có thể mở cổng cho bọn cháu vào không? Bọn cháu…”
Bé Thơ còn định nói gì đó thì bác bảo vệ đã ngắt lời, giọng nói và gương mặt không mấy thiện cảm: “Bọn học trò các anh chị cứ đi trễ lại bày ra giọng năn nỉ để được vào học. Nếu ai cũng nhân từ tha cho mấy anh chị thì còn gì là kỉ cương trường học? Mấy anh chị đã lớn như vậy rồi, có cái não mà không biết dùng sao? Không biết khái niệm về thời gian à? Sau này làm được chuyện gì đây?”
“Có cần phải nói nặng vậy không chú?” Bé Thơ không kiềm chế được khi nghe mấy lời này, đang định cãi lại thì Hoài Trông cản lại: “Đừng nóng nảy.” Nói xong quay sang bác bảo vệ, lịch sự và lễ phép nói: “Tụi con đi trễ là vì xe của một bạn bị hư dọc đường. Cũng mới có năm phút, bác cho con vào đi ạ, tụi con cảm ơn bác nhiều lắm. Hôm nay tụi con còn có bài kiểm tra.”
“Ngày nào học sinh tụi bây cũng viện mấy cái lí do như vậy, nghe phát chán.” Nói xong còn cố tình đóng cổng lại thật chắc. Sau đó ông lấy điện thoại ra gọi cho giáo viên trực trường. Kết quả cả đám bị phạt làm tờ kiểm điểm, nhặt rác sân trường và báo cho phụ huynh biết.
Hoài Trông nhớ lại chuyện hôm đó, trong lòng Hoài Trông cũng có chút tức giận: “Cái ông mặt lạnh đó quả là đáng ghét, quá cứng nhắc không chịu nghe chúng ta giải thích. Chúng ta phải ra tay nghĩa hiệp, thay mặt mọi người trong trường cho ông ta một bài học.”
Nói xong cả hai đứng ở sau tường nhà vệ sinh, chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Đức Hải ở đằng xa, trong lòng không khỏi sốt ruột. Mãi cho đến khi tiếng trống vào học vang lên inh ỏi cũng chẳng động tĩnh gì.
Cả đám mang theo thất vọng tràn trề trở về lớp.
“Bé Thơ, cậu có chắc là ông ta hay đi vệ sinh vào giờ ra chơi không?” Hoài Trông hỏi.
Bé Thơ đảm bảo: “Chắc.”
Đức Hải: “Sao cậu biết được chứ? Cậu theo dõi người ta à? Cậu thật biến thái. Hơn nữa sao cậu biết ông ấy sợ chuột? Cũng thật lạ, nhìn ông mặt lạnh kia ngầu như vậy mà cũng sợ chuột.”
“Chẳng phải muốn chiến thắng kẻ thù thì phải nắm chắc thông tin của kẻ thù sao?” Hai người kia gật đầu đồng ý với câu nói này, Bé Thơ nói tiếp: “Tớ theo dõi ông ta kể từ cái ngày đó. Ban đầu tớ cũng cảm thấy lạ. Có thể ông ấy là gay.”
“Ông ta đã có vợ và hai đứa con!!”
“Vậy là song tính.”
“Có khả năng đó không?”
“Sao chúng ta không đợi giờ ăn trưa đem con chuột giả này bỏ vào phần cơm của ông ta đi. Ông ta nhất định không dám ăn cơm nữa, từ từ kiệt sức và rời khỏi thế giới rộng lớn này.” Là ý tưởng của Hoài Trông.
“Chỉ e rằng thế giới âm phủ cũng không muốn chứa ông ta.”
Đức Hải nhanh chóng bình luận: “Chỉ e rằng chúng ta còn chưa kịp thực hiện đã bị bắt lên phònh giáo viên uống trà thượng hạng rồi.”
Bé Thơ dừng lại, tay trái làm thành nắm đấm để ở trước mặt: “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Tớ không tin ông ta ngoài sợ chuột ra không còn điểm yếu nào. Trả con chuột cho cậu.”
Hoài Trông đưa tay ra lấy.
“Cậu lấy ở đâu ra con chuột này vậy?” Bé Thơ hỏi Đức Hải. Đức Hải nhún nhún vai: “Lúc sáng khi đi vệ sinh tớ thấy nó chết ở trước cửa phòng vệ sinh.”
Hoài Trông cười khúc khích, đưa con chuột lên cao, lắc qua lắc lại: “Cậu nói chuyện cũng thật khôi hài. Chuột giả thì làm sao chết được. Tớ đã chỉnh cách dùng từ của cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu ngốc thật.”
Bé Thơ ngạc nhiên: “Chuột giả? Có lầm không?”
Đức Hải lại nhún nhún vai: “Cũng hết cách. Cậu ấy cho rằng đây là đồ giả.”