Chương 85: 85: Dải Mobius Đứt Đoạn

Trí Hoán Hung Đồ

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Tối, bóng tối vô tận.
– Ồ, tôi không để ý.
Cơ thể Hà Nguy lảo đảo, như thể đang chìm nổi trong đại dương, nhưng không có tiếng sóng, chỉ có bóng tối đen kịt không đáy.
***
Lồng ngực không cảm nhận được cơn đau đớn xé rách tim gan, thị giác và thính giác đều bị tước đoạt.

Hà Nguy không biết bản thân mình đang ở nơi đâu, chẳng lẽ đây là địa ngục? Không có dẫu chỉ là một chút ánh sáng hay âm thanh.

Bóng tối nặng nề như mực cũng đủ ép người ta rơi vào cảnh điên cuồng.
Hết chương 85
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Nguy thoáng kích động.

Anh định thần lại nói với bản thân đừng nên vui mừng quá sớm, chờ tìm được Trình Quyến Thanh và xác nhận với anh ta trước mới tính sau.
Bất chợt, một tia sáng xé rách không gian tối tăm như mực.
Dần dần, một tia, hai tia… một luồng sáng, hai luồng sáng… chúng đan vào nhau ngay trước mắt Hà Nguy, bao vây lấy anh.

Hà Nguy híp mắt, không biết những tia sáng này là gì.

Anh vươn tay khẽ chạm vào, tựa như gảy dây đàn, tất cả những luồng sáng lay động theo sức mạnh ấy, hình thành sóng ánh sáng xinh đẹp chói lòa.
Hết chương 85
– Anh đã lựa chọn, sau này đừng hối hận.
Trong ánh sáng còn pha lẫn cả những hình ảnh đủ màu sắc.

Hà Nguy muốn nhìn kỹ hơn, bàn chân vô thức đạp vào hư vô, cả người nhẹ nhàng bay tới đó.
– Uống rượu?
“A lô… là Hà Nguy đấy hả?”
Không biết nơi đây là không gian gì, tựa một vũ trụ không có lực hấp dẫn, nhưng có thể hít thở.

Ít ra Hà Nguy không cảm thấy ngạt thở vì thiếu oxy, phải chăng anh đã chết rồi nên không cần không khí để hít thở như người bình thường.
Sau khi đến gần luồng sáng, Hà Nguy mới nhìn rõ những hình ảnh, hai mắt từ từ mở to.
“Hả?”
Mỗi hình ảnh trong điểm sáng đều là ảnh của anh, mỗi tấm ảnh đều có thay đổi rất nhỏ, giống như đang làm hoạt hình tĩnh vật.

Từng tấm ảnh xếp cạnh nhau hình thành nên luồng sáng.
– Cái con khỉ, người tĩnh tâm được thì đều là người chết! – Cuối cùng Hoành Lộ Chu mới chịu buông tay anh ra – Tôi còn tưởng do tôi không mời cơm nên ông mới bơ tôi cơ.
Tối, bóng tối vô tận.
Hà Nguy ngẩng đầu, không nhìn thấy điểm xuất phát của luồng sáng, nhìn xuống cuối, cũng không thấy điểm tận cùng.

Anh lại di chuyển tới trước luồng sáng nằm ngang, phát hiện nó cũng tạo thành từ những điểm ảnh sáng ngời.

Anh thuận tay vớt đại một điểm sáng lên, đó là cảnh tượng em trai đội mũ sinh nhật cho anh vào ngày sinh nhật năm anh mười tuổi.
– Chi đội trưởng Hà, anh uống rượu nhiều quá nên đau đầu hả?
Sau khi nhìn lướt qua vô số luồng sáng, Hà Nguy nhìn thấy thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên.

Anh chợt hiểu rằng những luồng sáng này là trục thời gian trưởng thành của anh, được sắp xếp theo giây, phút, giờ chỉnh tề, hợp thành một khối lập thể, bao trọn lấy anh.
– Đợi đã, anh…
– Những thứ này đều là cuộc đời của anh sao?
Trong ánh sáng còn pha lẫn cả những hình ảnh đủ màu sắc.

Hà Nguy muốn nhìn kỹ hơn, bàn chân vô thức đạp vào hư vô, cả người nhẹ nhàng bay tới đó.
Giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian trống trải.

Hà Nguy vô thức trả lời:
Hà Nguy xuống tầng, tìm được anh bạn già của mình trong bãi đỗ xe.

Ngồi vào ghế lái, chạm vào vô lăng, anh thầm cảm khái trong lòng: Trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ mới một ngày anh chưa lái xe ra ngoài mà thôi, nhưng chỉ có mình Hà Nguy biết rõ, đã gần ba tháng nay anh chưa từng chạm vào ghế lái thân yêu này rồi.
– Đúng, tất cả đều là những chuyện tôi từng trải qua.
– Ngày 15? – Hà Nguy cau mày – Không đi hiện trường à?
– Những thứ này đều là cuộc đời của anh sao?
– Anh có muốn sở hữu nó một lần nữa không?
Chương 86
Hà Nguy sững người, anh không hiểu câu nói này mang ý nghĩa gì, một lát sau anh mới gật đầu.
– Hà Nguy! Chết hay chưa thì cũng phải lên tiếng chứ!
Không biết qua bao lâu, âm thanh ấy lại vang lên lần nữa:
Hà Nguy dè dặt bước vào trong, mở đèn pin tìm kiếm một hồi, xác định không tìm thấy những dấu vết của lần quay về quá khứ trước đó.

Gần đây tòa dinh thự này chỉ có một vị khách ghé thăm, chính là anh.

Sau khi ra ngoài, Hà Nguy ngẩng đầu đối mặt với ánh dương rạng rỡ chiếu rọi trên cao, thở dài một hơi.
– Anh đã lựa chọn, sau này đừng hối hận.
Đầu dây bên kia quả thực là Trình Trạch Sinh, nhưng không phải người yêu mà anh quen thuộc mà là nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh.
– Còn cách ba mét tôi đã vẫy tay chào ông rồi! Đi đâu mà quấn kín mít vậy? – Hoành Lộ Chu nhìn trời bên ngoài – Hôm nay gần 30 độ, tôi mặc áo cộc tay còn toát hết cả mồ hôi, ông còn quấn kín như cá trạch thế kia?
Luồng sáng từ từ sáng lên, không ngừng ép sát tới gần giống như một ngọn lửa trắng.

Hà Nguy vươn tay che mắt:
“…”
Dần dần, một tia, hai tia… một luồng sáng, hai luồng sáng… chúng đan vào nhau ngay trước mắt Hà Nguy, bao vây lấy anh.

Hà Nguy híp mắt, không biết những tia sáng này là gì.

Anh vươn tay khẽ chạm vào, tựa như gảy dây đàn, tất cả những luồng sáng lay động theo sức mạnh ấy, hình thành sóng ánh sáng xinh đẹp chói lòa.
– Đợi đã, anh…
– Đúng, tất cả đều là những chuyện tôi từng trải qua.
m thanh còn lại và ngay cả Hà Nguy nữa đều bị ánh sáng trắng chói lòa che mất.

Màu trắng ngời ngời chiếm cứ toàn bộ bóng đêm vô tận.
– Này, này, Hà Nguy, có chuyện gì thế, gặp mặt mà coi như không nhìn thấy hả?
***
Trên đường lái xe tới Hồ Đào Lý, anh nhận một cuộc điện thoại, số điện thoại không xác định, giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc.
Cơ thể Hà Nguy lảo đảo, như thể đang chìm nổi trong đại dương, nhưng không có tiếng sóng, chỉ có bóng tối đen kịt không đáy.
Hà Nguy nhắm mắt, cau mày, ngủ không yên ổn.

Tiếng chuông báo, tiếng hô hoán, tiếng đập cửa hòa vào nhau cùng vang lên bên tai anh.

Chẳng khác nào mấy chiếc loa thùng cùng nhau phát nhạc Rock, huyệt thái dương của anh cũng đập theo thình thịch.
“Bốp, bốp!”
– Đã buổi trưa rồi mà Chi đội trưởng Hà còn chưa dậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? – Giọng Hạ Lương vang lên.
Luồng sáng từ từ sáng lên, không ngừng ép sát tới gần giống như một ngọn lửa trắng.

Hà Nguy vươn tay che mắt:
– Chi đội trưởng Hà! Anh tỉnh rồi đấy à?
Không biết qua bao lâu, âm thanh ấy lại vang lên lần nữa:
Anh lấy điện thoại ra, xác nhận hôm nay chính là ngày 15.

Cảnh sát không nhận được báo án, chứng tỏ rằng không có vụ án mạng nào xảy ra trên núi Phục Long hết.

Anh mở Weibo lên, buổi hòa nhạc của Trình Trạch Sinh sẽ bắt đầu vào sáu giờ tối nay, hắn còn hẹn fan không gặp không về.
– Lão Hà! Hà Nguy! Nghe thấy thì nói một tiếng đi!
Hà Nguy hốt hoảng, anh nhớ rõ rành rành tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra, nhớ rõ trải nghiệm qua hai vòng tuần hoàn kỳ lạ.

Để cứu vớt Trình Trạch Sinh nên anh đã chịu đủ dày vò và tra tấn.

Ở lần này, anh lựa chọn khiến bản thân mình chết đi, rơi vào thế giới hỗn độn.

Không ngờ khi thức giấc anh lại trở về căn phòng ký túc cũ kỹ.

Hôm nay là ngày 15, hoàn toàn trùng khớp với thời gian hiện tại Hà Nguy trải qua.
Hà Nguy nhắm mắt, cau mày, ngủ không yên ổn.

Tiếng chuông báo, tiếng hô hoán, tiếng đập cửa hòa vào nhau cùng vang lên bên tai anh.

Chẳng khác nào mấy chiếc loa thùng cùng nhau phát nhạc Rock, huyệt thái dương của anh cũng đập theo thình thịch.
Không biết nơi đây là không gian gì, tựa một vũ trụ không có lực hấp dẫn, nhưng có thể hít thở.

Ít ra Hà Nguy không cảm thấy ngạt thở vì thiếu oxy, phải chăng anh đã chết rồi nên không cần không khí để hít thở như người bình thường.
Hạ Lương nhận thấy sắc mặt tái nhợt và vành mắt thâm đen của anh, khẽ hỏi:
– Hà Nguy! Chết hay chưa thì cũng phải lên tiếng chứ!
Lái xe đi trên đường, tâm trạng của Hà Nguy cũng thoải mái hơn khá nhiều.

Tới núi Phục Long, anh khóa xe cẩn thận, đứng trước con đường rộng rãi thoáng đãng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn đi theo con đường nhỏ.
Ồn quá.
Tiễn Sùng Trăn và Hạ Lương đi, đóng cửa lại, Hà Nguy đứng trong ký túc xá, nhìn căn phòng cũ rộng mười mấy mét vuông vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác xa lạ.
Hà Nguy từ từ mở mắt ra, rơi vào tầm mắt anh là trần nhà trắng xóa và tấm rèm ô vuông.

Anh ngồi dậy, đầu nặng trịch, vô thức quay đầu nhìn xem bản thân đang ở nơi nào.


Căn phòng diện tích không lớn, vách tường trắng xóa, tủ quần áo màu lạnh đơn điệu, còn có cả chiếc giường đơn một mét hai dưới thân.

Tất cả đều vô cùng quen thuộc, chẳng phải chính là căn ký túc xá cũ mà anh đã ở mấy năm sao?
“Vậy anh trai cậu có đi không?” Hà Nguy day trán.

Nếu như có thể gặp Trình Quyến Thanh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Biết đâu anh lại làm rõ được tình huống hiện tại.
– Tĩnh tâm tự nhiên mát.
Tháng tư, mùi hương của nhân gian còn chưa tận, phong cảnh đẹp nhất chính là vào thời khắc này.
Tiếng gõ cửa dừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện.
Tức thì Hạ Lương trở nên căng thẳng:
Sau khi đến gần luồng sáng, Hà Nguy mới nhìn rõ những hình ảnh, hai mắt từ từ mở to.
– Đã buổi trưa rồi mà Chi đội trưởng Hà còn chưa dậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? – Giọng Hạ Lương vang lên.
– Ồn quá đấy, líu ra líu ríu bên ngoài làm cái gì?
Hà Nguy sững người, anh không hiểu câu nói này mang ý nghĩa gì, một lát sau anh mới gật đầu.
Sau khi nhìn lướt qua vô số luồng sáng, Hà Nguy nhìn thấy thời thơ ấu, thiếu niên, thanh niên.

Anh chợt hiểu rằng những luồng sáng này là trục thời gian trưởng thành của anh, được sắp xếp theo giây, phút, giờ chỉnh tề, hợp thành một khối lập thể, bao trọn lấy anh.
Sùng Trăn cao giọng đáp lời:
“Anh đang nói ai? Tôi không có anh trai.”
– Đệt, cũng có khả năng như cậu nói thật đấy.

Tối qua Lão Hà uống nhiều lắm, đừng ngộ độc rượu mà không ai biết đấy nhé!
Tức thì Hạ Lương trở nên căng thẳng:
– Vậy… vậy chúng ta nghĩ cách gì vào trong thử xem? Em xuống tìm quản lý lấy chìa khóa dự phòng…
Hạ Lương gật đầu.

Đúng thế, tối hôm qua tổ chúng ta liên hoan tới nửa đêm mới về.

Chẳng phải Chi đội trưởng Hà uống say ngủ tới giờ mới dậy sao?
– Lấy chìa khóa dự phòng làm gì, nhìn anh mày đây, Phật Sơn Vô Ảnh Cước….
Hà Nguy vô cùng khó hiểu, không biết tình huống hiện tại là sao.

Anh dừng xe bên đường, tập trung vào cuộc điện thoại này.
***
Sùng Trăn đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chân phải vừa chuẩn bị dùng sức thì cửa mở ra từ bên trong.

Gương mặt Hà Nguy tái nhợt như người chết, mất kiên nhẫn nói:
– Ồn quá đấy, líu ra líu ríu bên ngoài làm cái gì?
Sùng Trăn vội thu chân về, cơ thể lảo đảo, phải chống cửa mới không ngã sấp mặt.

Anh ta nhìn chằm chằm Hà Nguy một lát, bất ngờ hô lên:
Có lẽ bởi vì trước đây trốn chui trốn lủi, cho nên khi ra ngoài Hà Nguy mặc quần áo tối màu theo thói quen, sau đó đeo khẩu trang.

Trên đường gặp Hoành Lộ Chu của đội Phòng chống tội phạm ma túy, anh vô thức cụp mắt né tránh, vừa đi ngang qua đã bị anh ta túm lấy cánh tay:
Trong cuộc sống bình thường anh không quen nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh, cũng không hứng thú với người nổi tiếng như hắn.

Chỉ có Vân Hiểu Hiểu mới theo đuổi thần tượng, mới đi xem hòa nhạc.
– Ông chưa chết à? Chưa chết sao không kêu lên một tiếng! Tôi và Tiểu Hạ gào sắp rách họng đến nơi rồi, còn tưởng rằng ông đột tử trong ký túc đấy chứ!
“Hả?” Phải mất mấy giây Hà Nguy mới phản ứng lại, hôm nay sẽ diễn ra buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm, nhưng… bọn họ quen nhau sao? Giọng điệu thân quen như thể bọn họ là những người bạn thân thiết vậy.
– Muốn tôi chết không dễ thế đâu.

– Hà Nguy day trán.
Bất chợt, một tia sáng xé rách không gian tối tăm như mực.
Hà Nguy sững người, vô thức nhìn màn hình, Trình Trạch Sinh ư?
Giọng Trình Trạch Sinh hoang mang.
Hạ Lương nhận thấy sắc mặt tái nhợt và vành mắt thâm đen của anh, khẽ hỏi:
– Chi đội trưởng Hà, anh uống rượu nhiều quá nên đau đầu hả?
Lồng ngực không cảm nhận được cơn đau đớn xé rách tim gan, thị giác và thính giác đều bị tước đoạt.

Hà Nguy không biết bản thân mình đang ở nơi đâu, chẳng lẽ đây là địa ngục? Không có dẫu chỉ là một chút ánh sáng hay âm thanh.

Bóng tối nặng nề như mực cũng đủ ép người ta rơi vào cảnh điên cuồng.

– Uống rượu?
Hạ Lương gật đầu.

Đúng thế, tối hôm qua tổ chúng ta liên hoan tới nửa đêm mới về.

Chẳng phải Chi đội trưởng Hà uống say ngủ tới giờ mới dậy sao?
– Ngày 15, ông còn không nhớ nổi ngày tháng nữa hả? – Sùng Trăn lắc đầu – May sao hôm nay là cuối tuần, nếu không chắc chắn chú Trịnh sẽ phê bình ông.
– Hôm nay là ngày mấy? – Hà Nguy hỏi.
Sùng Trăn đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng, chân phải vừa chuẩn bị dùng sức thì cửa mở ra từ bên trong.

Gương mặt Hà Nguy tái nhợt như người chết, mất kiên nhẫn nói:
– Ngày 15, ông còn không nhớ nổi ngày tháng nữa hả? – Sùng Trăn lắc đầu – May sao hôm nay là cuối tuần, nếu không chắc chắn chú Trịnh sẽ phê bình ông.
– Ngày 15? – Hà Nguy cau mày – Không đi hiện trường à?
– Đệt, vừa mới kết thúc một vụ án thì không thể uống sao? Ông muốn làm Conan nhưng tôi thì muốn làm Kogoro Mori! – Sùng Trăn vỗ vai anh, nhìn trái nhìn phải – Sắc mặt ông kém quá.

Tôi còn định gọi ông dậy đi ăn chung, mà nhìn ông thế này, thôi cứ ngủ tiếp đi vậy.

Tiểu Hạ, anh em mình đi ăn ngon thôi nào.
– Muốn tôi chết không dễ thế đâu.

– Hà Nguy day trán.
“Tôi đã giúp cậu chuyện gì? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Tiễn Sùng Trăn và Hạ Lương đi, đóng cửa lại, Hà Nguy đứng trong ký túc xá, nhìn căn phòng cũ rộng mười mấy mét vuông vô cùng quen thuộc, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác xa lạ.
Anh lấy điện thoại ra, xác nhận hôm nay chính là ngày 15.

Cảnh sát không nhận được báo án, chứng tỏ rằng không có vụ án mạng nào xảy ra trên núi Phục Long hết.

Anh mở Weibo lên, buổi hòa nhạc của Trình Trạch Sinh sẽ bắt đầu vào sáu giờ tối nay, hắn còn hẹn fan không gặp không về.
– Đệt, vừa mới kết thúc một vụ án thì không thể uống sao? Ông muốn làm Conan nhưng tôi thì muốn làm Kogoro Mori! – Sùng Trăn vỗ vai anh, nhìn trái nhìn phải – Sắc mặt ông kém quá.

Tôi còn định gọi ông dậy đi ăn chung, mà nhìn ông thế này, thôi cứ ngủ tiếp đi vậy.

Tiểu Hạ, anh em mình đi ăn ngon thôi nào.
Hà Nguy hốt hoảng, anh nhớ rõ rành rành tất cả mọi chuyện đã từng xảy ra, nhớ rõ trải nghiệm qua hai vòng tuần hoàn kỳ lạ.

Để cứu vớt Trình Trạch Sinh nên anh đã chịu đủ dày vò và tra tấn.

Ở lần này, anh lựa chọn khiến bản thân mình chết đi, rơi vào thế giới hỗn độn.

Không ngờ khi thức giấc anh lại trở về căn phòng ký túc cũ kỹ.

Hôm nay là ngày 15, hoàn toàn trùng khớp với thời gian hiện tại Hà Nguy trải qua.
Chiếc áo khoác thuộc về Trình Quyến Thanh không ở trong phòng, chỉ có chiếc áo khoác anh mặc khi tham gia liên hoan vào ngày 14.

Bên trong không có gì đặc biệt, chìa khóa, điện thoại, găng tay nhất định phải đeo khi tới hiện trường, tất cả đều là những trang bị cần thiết ngày thường, không có bất cứ điểm khác thường nào.
Không thấy điện thoại của Trình Trạch Sinh đâu nữa, khẩu súng cũng biến mất, chẳng biết có phải đã rơi ở dinh thự hay không.

Anh nhất định phải đi xác nhận một chuyến, đồng thời còn phải tìm được Trình Quyến Thanh, hỏi xem trong những vòng tuần hoàn trước đây có xuất hiện tình huống tương tự hay không.
Có lẽ bởi vì trước đây trốn chui trốn lủi, cho nên khi ra ngoài Hà Nguy mặc quần áo tối màu theo thói quen, sau đó đeo khẩu trang.

Trên đường gặp Hoành Lộ Chu của đội Phòng chống tội phạm ma túy, anh vô thức cụp mắt né tránh, vừa đi ngang qua đã bị anh ta túm lấy cánh tay:
– Này, này, Hà Nguy, có chuyện gì thế, gặp mặt mà coi như không nhìn thấy hả?
Không có án mạng, Trình Trạch Sinh chưa chết.

Điều này chứng minh rằng anh đã thành công cắt đứt dải Mobius, phá vỡ vòng tuần hoàn rồi sao?
– Ồ, tôi không để ý.
– Còn cách ba mét tôi đã vẫy tay chào ông rồi! Đi đâu mà quấn kín mít vậy? – Hoành Lộ Chu nhìn trời bên ngoài – Hôm nay gần 30 độ, tôi mặc áo cộc tay còn toát hết cả mồ hôi, ông còn quấn kín như cá trạch thế kia?
Hà Nguy đối đáp rất tự nhiên:
– Lão Hà! Hà Nguy! Nghe thấy thì nói một tiếng đi!
Sùng Trăn cao giọng đáp lời:
– Tĩnh tâm tự nhiên mát.
– Cái con khỉ, người tĩnh tâm được thì đều là người chết! – Cuối cùng Hoành Lộ Chu mới chịu buông tay anh ra – Tôi còn tưởng do tôi không mời cơm nên ông mới bơ tôi cơ.
Con xe Jeep chạy trên đường quốc lộ rộng rãi.

Hà Nguy đặt một tay trên vô lăng, tay kia chống trên khung cửa sổ.

Gió to thét gào ùa vào cửa kính, bầu trời trước mặt như được gột rửa, ánh dương sáng lạn trải xuống.

Con đường cây xanh anh đi ngang trồng từng khu ngọc lan rộng lớn, những đóa hoa nở rộ, mùi hương ngất ngây lòng người phiêu đãng cả đoạn đường dài.
“…”
Hà Nguy vẫy tay, vừa khéo nhắc nhở anh, bữa cơm này anh sẽ nhớ đòi lại.

Cơm hay gì thì để sau hẵng nói, bây giờ có chuyện gấp phải làm.
– Vậy… vậy chúng ta nghĩ cách gì vào trong thử xem? Em xuống tìm quản lý lấy chìa khóa dự phòng…
Hà Nguy vẫy tay, vừa khéo nhắc nhở anh, bữa cơm này anh sẽ nhớ đòi lại.

Cơm hay gì thì để sau hẵng nói, bây giờ có chuyện gấp phải làm.
Hà Nguy xuống tầng, tìm được anh bạn già của mình trong bãi đỗ xe.

Ngồi vào ghế lái, chạm vào vô lăng, anh thầm cảm khái trong lòng: Trong mắt người ngoài chẳng qua chỉ mới một ngày anh chưa lái xe ra ngoài mà thôi, nhưng chỉ có mình Hà Nguy biết rõ, đã gần ba tháng nay anh chưa từng chạm vào ghế lái thân yêu này rồi.
m thanh còn lại và ngay cả Hà Nguy nữa đều bị ánh sáng trắng chói lòa che mất.

Màu trắng ngời ngời chiếm cứ toàn bộ bóng đêm vô tận.
Con xe Jeep chạy trên đường quốc lộ rộng rãi.

Hà Nguy đặt một tay trên vô lăng, tay kia chống trên khung cửa sổ.

Gió to thét gào ùa vào cửa kính, bầu trời trước mặt như được gột rửa, ánh dương sáng lạn trải xuống.

Con đường cây xanh anh đi ngang trồng từng khu ngọc lan rộng lớn, những đóa hoa nở rộ, mùi hương ngất ngây lòng người phiêu đãng cả đoạn đường dài.
Tháng tư, mùi hương của nhân gian còn chưa tận, phong cảnh đẹp nhất chính là vào thời khắc này.
Lái xe đi trên đường, tâm trạng của Hà Nguy cũng thoải mái hơn khá nhiều.

Tới núi Phục Long, anh khóa xe cẩn thận, đứng trước con đường rộng rãi thoáng đãng, do dự một hồi, cuối cùng vẫn chọn đi theo con đường nhỏ.
Anh đã từng đứng trước tòa dinh thự này không biết bao nhiêu lần.

Nơi này mang lại cho anh những hồi ức đáng sợ và đau lòng.

Anh chỉ sợ khi mình bước tới đó, bên trong sẽ xuất hiện một thi thể, là Trình Trạch Sinh, nếu vậy e rằng anh sẽ sụp đổ mất.
May sao nhìn qua cửa sổ mới thấy trong dinh thự không có thứ gì.

Hà Nguy đeo găng tay mở cánh cổng lớn bước vào trong sân.

Đứng trước cửa chính, anh cúi đầu quan sát bụi bặm trên sàn nhà, bụi tích một lớp dày chứng minh lâu rồi chưa từng có ai đặt chân đến đây.
– Hôm nay là ngày mấy? – Hà Nguy hỏi.
Hà Nguy dè dặt bước vào trong, mở đèn pin tìm kiếm một hồi, xác định không tìm thấy những dấu vết của lần quay về quá khứ trước đó.

Gần đây tòa dinh thự này chỉ có một vị khách ghé thăm, chính là anh.

Sau khi ra ngoài, Hà Nguy ngẩng đầu đối mặt với ánh dương rạng rỡ chiếu rọi trên cao, thở dài một hơi.
Không có án mạng, Trình Trạch Sinh chưa chết.

Điều này chứng minh rằng anh đã thành công cắt đứt dải Mobius, phá vỡ vòng tuần hoàn rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hà Nguy thoáng kích động.

Anh định thần lại nói với bản thân đừng nên vui mừng quá sớm, chờ tìm được Trình Quyến Thanh và xác nhận với anh ta trước mới tính sau.
Trên đường lái xe tới Hồ Đào Lý, anh nhận một cuộc điện thoại, số điện thoại không xác định, giọng nói trong điện thoại rất quen thuộc.
“A lô… là Hà Nguy đấy hả?”
Ồn quá.
Hà Nguy đối đáp rất tự nhiên:
Hà Nguy sững người, vô thức nhìn màn hình, Trình Trạch Sinh ư?
Đầu dây bên kia quả thực là Trình Trạch Sinh, nhưng không phải người yêu mà anh quen thuộc mà là nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh.
Giọng của nghệ sĩ dương cầm rất dịu dàng, mang vẻ ngại ngùng: “Tối nay anh có tới xem buổi hòa nhạc không?”
“Hả?” Phải mất mấy giây Hà Nguy mới phản ứng lại, hôm nay sẽ diễn ra buổi hòa nhạc của nghệ sĩ dương cầm, nhưng… bọn họ quen nhau sao? Giọng điệu thân quen như thể bọn họ là những người bạn thân thiết vậy.
“Tôi, tôi chỉ muốn cảm ơn lần trước anh đã giúp tôi.

Đừng hiểu nhầm tôi không có ý ép buộc anh đâu.” Trình Trạch Sinh chợt hạ thấp giọng, giọng nói chứa đựng vẻ rầu rĩ vô cùng rõ ràng, “Nếu như anh bận thì thôi vậy… lần sau tôi mời anh.”
Hà Nguy vô cùng khó hiểu, không biết tình huống hiện tại là sao.

Anh dừng xe bên đường, tập trung vào cuộc điện thoại này.
Hà Nguy từ từ mở mắt ra, rơi vào tầm mắt anh là trần nhà trắng xóa và tấm rèm ô vuông.

Anh ngồi dậy, đầu nặng trịch, vô thức quay đầu nhìn xem bản thân đang ở nơi nào.

Căn phòng diện tích không lớn, vách tường trắng xóa, tủ quần áo màu lạnh đơn điệu, còn có cả chiếc giường đơn một mét hai dưới thân.

Tất cả đều vô cùng quen thuộc, chẳng phải chính là căn ký túc xá cũ mà anh đã ở mấy năm sao?
“Tôi đã giúp cậu chuyện gì? Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?”
Hà Nguy sững người, những chuyện mà Trình Trạch Sinh nói đều xuất hiện trong vòng tuần hoàn, bây giờ vòng tuần hoàn đã bị phá giải, chẳng phải những chuyện này… không nên xảy ra hay sao?
“Cũng không lâu lắm, anh giúp tôi chặn fan trên đường, tối hôm trước chị Phương đại diện muốn… khụ khụ, cũng là anh ra tay giúp đỡ.

Cho nên tôi chỉ mong anh có thể tới buổi hòa nhạc, tôi có… quà muốn tặng anh.”
Hà Nguy sững người, những chuyện mà Trình Trạch Sinh nói đều xuất hiện trong vòng tuần hoàn, bây giờ vòng tuần hoàn đã bị phá giải, chẳng phải những chuyện này… không nên xảy ra hay sao?
Trong cuộc sống bình thường anh không quen nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh, cũng không hứng thú với người nổi tiếng như hắn.

Chỉ có Vân Hiểu Hiểu mới theo đuổi thần tượng, mới đi xem hòa nhạc.
“Vậy anh trai cậu có đi không?” Hà Nguy day trán.

Nếu như có thể gặp Trình Quyến Thanh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Biết đâu anh lại làm rõ được tình huống hiện tại.
“Hả?”
Giọng Trình Trạch Sinh hoang mang.
– Chi đội trưởng Hà! Anh tỉnh rồi đấy à?
“Anh đang nói ai? Tôi không có anh trai.”
– Những thứ này đều là cuộc đời của anh sao?Sau khi đến gần luồng sáng, Hà Nguy mới nhìn rõ những hình ảnh, hai mắt từ từ mở to..