Đăng vào: 12 tháng trước
Ngọc di nương ở tại Lại Ngọc các, nghe nha đầu bẩm Diệp Di Nguyệt tới thì mỉm cười: "Mời nàng ta vào." Nói xong, bà ta đứng dậy búi tóc và áo ngoài, vừa ra tới cửa thì đụng phải người.
"Lục tiểu thư, sao người lại tới đây?" Ngọc di nương dịu nàng nắm tay Diệp Di Nguyệt vào phòng, còn kêu nha đầu dâng trà và điểm tâm. Nhìn nàng ta khóc tới sưng nước mắt, bà cho người hầu lui xuống, hỏi thăm, "Lục tiểu thư, người không khỏe sao?"
Tuy trong lòng biết rõ nguyên nhân Diệp Di Nguyệt tới đây nhưng bà ta không nói toạc ra, chỉ dùng biểu cảm và ánh mắt quan tâm nhìn người trước mặt.
"Di nương, người phải cứu di nương của ta." Diệp Di Nguyệt lấy cây trâm của mình ra, "Di nương của ta, nếu không cứu bà ấy sẽ chết mất."
Mấy năm nay, nàng ở Diệp phủ đều dựa vào mẹ đẻ Lan di nương, bản thân dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng hiện giờ Lan di nương đứng giữa sinh tử, nàng ta không khỏi hoảng sợ.
"Lục tiểu thư khách khí rồi, chuyện của Lan di nương tiện thiếp có biết đôi chút, chỉ cần bản thân có thể hỗ trợ thì chắc chắn sẽ đứng ra, chỉ là lão phu nhân đã có lệnh, tiện thiếp sợ là không giúp được gì..." Ngọc di nương không nhận lấy cây trâm, chỉ khó xử siết chặt khăn lụa trong tay.
"Đây là chút tâm ý của ta, di nương nhận lấy đi." Diệp Di Nguyệt đưa cái tráp trong tay tới, "Di nương là người thiện tâm, hiện giờ ta chỉ có thể cần xin người nói tốt mấy câu trước mặt đại bá, hi vọng đại bá có thể ra mặt xin tổ mẫu thả Lan di nương ra."
"Cái này... Lục tiểu thư quá lời rồi." Ngọc di nương tuy thoái thác nhưng vẫn nhận lễ vật, "Di nương của người trước nay đối xử với tiện thiếp đều rất tốt, tiện thiếp đương nhiên không thể bàng quan đứng nhìn. Người yên tâm trở về trước đi, tiện thiếp sẽ cầu xin lão gia."
Nguyên nhân Lan di nương kết giao với mình trong lòng Ngọc di nương vô cùng rõ ràng, bà ta đương nhiên cũng vui vẻ đón nhận, nếu nhi tử của mình có thể kế thừa nhị phòng, như vậy đồng nghĩa với việc thừa hưởng danh nghĩa của Diệp Thế Hiên, khi đó nhi tử của mình sẽ là con trai duy nhất của nhị phòng, tương đương với đích tử.
Có điều, ngần ấy năm trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có.
Hiện giờ Lan di nương gặp nguy, Diệp Di Nguyệt lại tìm tới cửa, bà ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
"Chỉ là, lão gia có đồng ý hay không tiện thiếp không dám bảo đảm." Ngọc di nương nói.
"Ta biết, đa tạ di nương." Trái tim dựng ngược của Diệp Di Nguyệt cuối cùng buông lỏng, "Thật sự đa tạ di nương."
"Đừng khách khí như vậy, tiểu thư cũng đừng lo lắng, Lan di nương cát nhân tự có cát tướng, sẽ không có việc gì đâu." Ngọc di nương dịu dàng an ủi, cầm khăn giúp nàng ta lau nước mắt, "Tiểu thư hình như gầy đi rồi."
"Vậy ta xin cáo từ trước." Diệp Di Nguyệt đứng dậy.
Ngọc di nương cũng đi theo tiễn: "Người yên tâm về đi, khi nào có tin tức ta sẽ phái người thông báo."
"Ừ, đa tạ di nương." Diệp Di Nguyệt cảm kích nhìn Ngọc di nương.
Từ lúc di nương xảy ra chuyện tối qua, nước mắt của nàng tựa như chưa từng ngừng chảy, cơ hồ cả đêm đều không ngủ được. Nàng cầu xin tổ mẫu, cầu xin bá mẫu, cũng cầu xin đích tử, nhưng người chịu vươn tay giúp nàng chỉ có Ngọc di nương.
Ngọc di nương nhìn mặt trời lặn về tây, phân phó nha đầu mời Diệp Thế Lâm tới chơi cờ, sau đó xoay người vào phòng, cho người đổi huân hương, lại chọn váy dài màu hồng đào, trang điểm chải chuốt....
..................
"Phu nhân, lão gia qua chỗ Ngọc di nương rồi." Màn đêm buông xuống, Trần ma ma bẩm báo với Kỷ thị.
"Tiểu tiện nhân!" Kỷ thị phỉ nhổ, "Nhi tử đang trong thời điểm quan trọng mà ả ta chỉ nhớ tới mấy chuyện trên giường này."
"Buổi chiều Lục tiểu thư có qua đó một chuyến." Trần ma ma cẩn thận hồi bẩm, "Trước đó Lục tiểu thư có qua Hải đường uyển của Ngũ tiểu thư, trực tiếp quỳ trước cửa, có điều... Sau đó lại khóc lóc chạy ra."
"Mấy năm dạy dỗ thành ra như vậy, Lan di nương kia là thứ gì? Chẳng qua là nô tài hạ tiện!" Kỷ thị tức giận mắng, "Ta thật muốn nhìn xem tiểu tiện nhân kia có thể gây ra sóng gió gì!"
Lan di nương kia vì Ngũ nha đầu? Nói thì dễ nghe, ai mà chả biết mục đích thật sự của ả ta chứ?
Sự tình liên quan tới hôn sự của nữ nhi, còn cả tương lai của Diệp gia, Kỷ thị vẫn tin vào sự sáng suốt của Diệp Thế Lâm. Ông ta cho dù đối với nữ nhân của mình đều ôn nhu nhưng chắc chắn không tới mức hồ đồ.
Cho nên, Kỷ thị cũng không quá lo lắng.
...................
Bóng trăng dưới nước, Ngọc di nương chuyên tâm hầu hạ Diệp Thế Lâm, sau đó lại sai người mang nước vào rửa sạch cơ thể. Bà ta nhu mị tựa vào người Diệp Thế Lâm: "Lão gia, thiếp có chuyện này muốn cầu xin ngài."
"Chuyện gì?" Diệp Thế Lâm thoải mái nhắm mắt, bàn tay lưu luyến vuốt ve trên người bà ta.
"Lão gia cũng biết đấy, xưa nay quan hệ giữa thiếp và Lan di nương không tồi, hiện giờ nghe bà ấy bị lão phu nhân trách phạt, trong lòng thiếp vô cùng lo lắng." Ngọc di nương nhẹ giọng bên tai ông ta.
"Lan di nương?" Đáy mắt Diệp Thế Lâm hiện lên tia khác thường, hai tay nắm chặt.
Ngọc di nương nhẹ nhàng gật đầu: "Thiếp cũng không biết bà ấy vì sao lại chọc giận lão phu nhân, nhưng thiếp không đành lòng nhìn tỷ muội của mình chịu khổ, cho nên cầu xin lão gia và lão phu nhân có thể tha thứ một lần. Lan di nương là thân mẫu của Lục tiểu thư, nàng ấy đương nhiên sẽ cảm tạ ngài, mà Ngũ tiểu thư tuy là đích nữ nhưng dù sao bà ấy cũng từng hầu hạ phụ thân của mình, ngài cứu bà ấy, Ngũ tiểu thư chắc chắn cũng sẽ cảm kích... Nhị phu nhân sớm đã tái giá, nhị phòng hiện tại chỉ có một mình Lan di nương, mà bên đó cũng chỉ có hai tỷ muội Ngũ tiểu thư và Lục tiểu thư... Về sao cho dù vị thiếu gia nào thừa kế danh nghĩa của Nhị lão gia thì nó cũng là nhi tử của ngài, tương lai Diệp gia không phải đều dựa vào ngài sao?"
Diệp Thế Lâm suy tư, gật đầu: "Nghe cũng có vài phần đạo lý."
"Hôm nay Lục tiếp thư tới cầu xin thiếp, thiếp thấy nàng ấy khóc thật sự rất đáng thương, hơn nữa Lan di nương cũng là tỷ muội trong nhà, lão gia, người giúp thiếp đi..." Ngọc di nương vừa nói vừa đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực ông ta.
Hô hấp Diệp Thế Lâm tăng dần, một tay giữ chặt vòng eo mềm mại của bà: "Được, gia đồng ý, vậy nàng muốn báo đáp gia thế nào?"
Ngọc di nương thổi một hơi vào tai ông ta: "Lão gia, ngài tự định đoạt đi..."