Chương 116: [TG17] Hoàng đế hoang đường (phần 8)

Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mấy ngày chờ đợi, Hàn Lãng đứng ngồi không yên, tâm loạn như ma, lại lo lắng bản thân hành sự quá vội vã.


"Hàn lang." Một giọng nói như chim hoàng oanh uyển chuyển ôn nhu vang lên , là hôn thê của Hàn Lãng, Thu Ý Y, cũng là con gái duy nhất của ân sư Thu Trọng Sơn, viện trưởng thư viện Thu Thủy.


Hàn Lãng thấy nàng, trong lòng thoáng bình tĩnh xuống, "Sao nàng lại tới đây?"


Thu Ý Y dịu dàng cười, "Ta thấy Hàn lang trung trưa nay chưa dùng cơm, cho nên làm chút chè hạt sen."


Hàn Lãng có chút đau lòng, tiếp lấy bát chè hạt sen, "Nàng muốn làm cái gì, để Lưu thẩm đi làm thì tốt rồi."


Nghe xong lời này, Thu Ý Y trong lòng như đổ mật ngọt, ai không ghen tị nàng có cửa hôn ước, phu quân tương lai niên thiếu có tài, tiền đồ như gấm, đối xử với nàng lại tốt, đến nay bên người cũng không có nữ tử khác, tổ mẫuThu Ý Y qua đời, tang phục ba năm, Hàn lang cũng nguyện ý chờ nàng.


Hàn lang uống xong chè hạt sen, dùng khăn lau miệng, liền nói: "Ta sắp tới sẽ vắng nhà một thời gian, đi xem."


Đi gấp như vậy, Thu Ý Y có chút buồn cười vừa tức giận, hôm nay còn là ngày nghỉ tắm gội.


Quan viên công bộ giám sát công trình bảo vệ thành sông đào nhìn thấy Hàn Lãng cũng thập phần ngạc nhiên, nhưng Hàn Lãng đối với công trình lần này vô cùng quan tâm, thậm chí giúp đỡ rất nhiều công tác, cũng giảm bớt không ít gánh nặng cho bọn họ, vài vị quan viên Công Bộ quen biết hắn đều cười nói lời cảm tạ.


Hàn Lãng đối với công trình này để bụng, chính là vì, đô thành dễ công khó thủ, thậm chí từng xảy ra chuyện hoàng đế bị địch nhân bắt cóc, vô cùng sỉ nhục, tuy rằng hoàng đế kia là kẻ không biết cố gắng, tin tưởng gian nịnh, họa loạn triều cương, nhưng cũng để lại cảnh giác trong lòng Hàn Lãng, xây dựng gia công phòng thủ cho đô thành là vô cùng quan trọng.


Đại Ngụy Thái Tổ đuổi Thát Lỗ, thành lập tân triều, nhắc nhở con cháu hoàng thất đời sau, trấn thủ biên giới.

Hàn Lãng đọc sử về Thái Tổ hoàng đế, càng là tôn sùng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì bản thân không xuyên đến tiền triều, hoàng đế khai quốc thiết huyết cường ngạnh, sát phạt quyết đoán, tính tình đa nghi, luật lệ khắc nghiệt, làm cho triều thần nơm nớp lo sợ, đều lo lắng sống không được đến lúc cáo lão về hưu.


So sánh ra, vị hoàng đế hiện tại tuy rằng lười nhác phóng túng một chút, nhưng không khắt khe thần tử, bề ngoài thì có vẻ không để ý tới triều chính, nhưng các phe phái chính trị hiện tại vững vàng hài hòa, không có ngoại thích (nhà ngoại) làm loạn, chư vương phân tranh, kẻ làm quan cũng có thể an tâm làm việc.


Tuy rằng không biết về sau như thế nào, nhưng Hàn Lãng nguyện ý quý trọng hiện tại.


Hàn Lãng mới vừa ở trong lòng cảm tạ đương kim thiên tử một tiếng, thiên tử nội giám liền mang khẩu dụ tới.


Trình độ hào phóng của thiên tử vượt quá sức tưởng tượng của Hàn Lãng, vốn chỉ muốn mượn dùng vài thợ thủ công, còn lại có thể tìm gia nô trong nhà hỗ trợ, không nghĩ tới bệ hạ ân chuẩn, cho hắn chiếu lệnh, muốn điều động ai thì điều động, càng tiện cho Hàn Lãng làm việc.


Bên trong hành cung trung, huân hương lượn lờ mờ mịt, Cẩm Vinh ngồi ở trên giường lật xem mật chiết trên tay.

Bên trong là nhất cử nhất động của Hàn Lãng từ sau khi nhập công bộ tới nay, nhất ngôn nhất ngữ, liền việc ở hậu trạch cũng không sót. Đây cũng là lần đầu tiên Cẩm Vinh để Truy Y Vệ giám thị quan viên.

Hàn Lãng so với suy nghĩ của cô còn tốt hơn, tuy có chút khuyết điểm, nhưng có thể trọng dụng.

Cẩm Vinh không phải đem Hàn Lãng coi như quân cờ, mà là coi như "nhà cải cách" được chọn.

Mỗi thời đại đều cần xuất hiện một nhà cải cách.

Có người nói thuận theo tự nhiên không tốt sao? Nếu đã biết triều đại khi nào suy sụp khi nào hưng thịnh, chuyện kinh thiên động địa khi nào sẽ xảy ra, càng không nên nhúng tay mới đúng.

Nhưng Cẩm Vinh lại không phải người như vậy.

Nhúng tay đi thay đổi thì thế nào, thế giới mỗi ngày đều là những biến động đan xen nhau, vì sao phải quá câu nệ với những cái gọi là ký ức lịch sử?

Đã từng thân là Tư Mệnh Thiên Quân, Cẩm Vinh cảm thấy sự vận động của vạn vật đều mang tính tương đối, không thay đổi, chỉ có thụt lùi. Cải cách chính là để thúc đẩy con người, dưới cương vị một hoàng đế, cải cách để đời sống của con dân dưới triều đại Cẩm Vinh có thể sống càng tốt. Đương nhiên, những cải cách thay đổi này phải được giới hạn trong một phạm vi nhất định.

Mọi thời đại lịch sử, sản xuất kinh tế và cơ cấu xã hội tất yếu do sản xuất kinh tế sinh ra, tạo thành cơ sở của lịch sử chính trị và lịch sử tư tưởng của mỗi thời đại.

Thay vì cải cách bộ máy chính trị hiện tại, thúc đẩy các thay đổi từ tầng lớp nhân dân, thay đổi đời sống, làm cho bọn họ càng ngày càng giàu có, ấm no, hạnh phúc, đời sống kinh tế ngày càng phát triển.

Cho nên Cẩm Vinh cần một người "được chọn", mà Hàn Lãng chính là người đầu tiên, nếu hắn không có đạt yêu cầu, Truy Y Vệ cũng sẽ không tiếp tục đi theo nửa bảo hộ nửa giám thị hắn. Lại nói, chờ đến Cẩm Vinh bồi dưỡng được người thừa kế ngôi vị hoàng đế sau mười mấy năm nữa, vẫn không thể tìm thấy người thích hợp, vậy chỉ có thể nói tiếc nuối.

Thất bại cũng không có gì đáng tiếc, Cẩm Vinh sẽ tận lực làm những gì mình có thể làm, này có lẽ chính là trách nhiệm phải gánh vác khi ngồi trên cái vị trí này.

Nửa năm sau, Công Bộ tư thừa Hàn Lãng chế tạo thành công xi măng, quan tấn ba cấp, ban thưởng hậu hĩnh.

Mọi người ở đây chúc mừng Hàn Lãng xuân phong đắc ý, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác.

Gia Di quận chúa, con gái cưng của Cung Vương trong một lần xuất ngoại du xuân, coi trọng Hàn Lãng.

Sau khi sai người hỏi thăm ra thân phận vị công tử thanh tuấn văn nhã kia, chính là Hàn Lãng, liền càng yêu thích.

Nàng trước kia còn đọc qua thơ từ của Hàn Lãng, cảm thấy người này dáng dấp đẹp mắt, nhân phẩm tốt, tài hoa hơn người, Gia Di quận chúa cảm thấy đây là người được chọn làm phu quân nàng.

Mà hôn thể của Hàn Lãng, Thu Ý Y, trực tiếp bị nàng xem nhẹ, một con gái thư sinh nghèo kiết hủ lậu có cái gì đáng coi trọng, Gia Di tự tin bừng bừng, Hàn Lãng thông minh nên biết chọn như thế nào.


Nhưng mà, đúng là bởi vì Hàn Lãng thông minh, hắn liền càng không vứt bỏ Thu Ý Y, chớ nói hai người đã có tính cảm nhiều năm, cho dù không muốn gánh thanh danh phụ lòng bạc hạnh, hắn cũng không thể tiếp thu Gia Di quận chúa.


Vì thế liên tiếp mấy ngày đều tránh Gia Di quận chúa đi, trực tiếp biểu lộ chính mình trong sạch.


Vì muốn làm Thu Ý Y an tâm, cũng để Gia Di quận chúa hết hy vọng, hắn đem ở quê quán mẫu thân, còn có cha mẹ Thu Ý Y đón tới kinh thành, chuẩn bị hôn sự.


Lần này làm Gia Di quận chúa tức điên, mấy ngày này chuyện nàng với Hàn Lãng nháo lên, kinh thành mọi người đều biết, kết quả Hàn Lãng vẫn là muốn cưới vị hôn thê của hắn, làm cho mặt mũi Gia Di quận chúa mất sạch.


Nàng từ nhỏ được sủng ái, nửa điểm tức giận cũng chịu không nổi, trực tiếp cầu phụ vương để thiên tử tứ hôn. Một tấm thánh chỉ, Hàn Lãng còn có thể từ chối.


Hoàng thất con nối dõi đơn bạc, Cung Vương gia cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối là nàng, mới đầu Gia Di nói nàng nhìn trúng Hàn Lãng, Cung Vương cũng cảm thấy vừa lòng.


Đại Ngụy không có quy củ làm phò mã quận mã thì không thể vào triều làm quan, có thể có một chàng rể hiền tiền đồ như gấm, tự nhiên không tồi. Gia Di muốn cầu bệ hạ tứ hôn, vì thể diện nữ nhi, hắn cũng không thể không nghe.


"Bệ hạ, Cung Vương cầu kiến."

Quan nội thị cúi đầu chắp tay thi lễ nói.


Gia Di quận chúa nháo đến xôn xao dư luận, hành cung bên đương nhiên không có chuyện một chút tin tức cũng chưa nghe được, chỉ là bệ hạ không thèm để ý, những người khác cũng không dám lắm miệng.

Hôm nay Cung Vương cầu kiến, ai cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.


"Để hắn vào đi." Cẩm Vinh nhàn nhàn nói một câu.


Vài vị nội thị trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu là bệ hạ không cho Cung Vương đi vào, lấy tính tình Cung Vương, hắn nhất định sẽ ngồi ngoài hành cung, một khóc hai nháo ba thắt cổ.


Chuyện của Bác Dương Vương vẫn còn làm đám tông thân bất mãn, tuy nói Bác Dương Vương phạm tử tội nhưng dù sao cũng là hoàng thân, bất quá chỉ đáng bị giam cầm chung thân, đương kim chưa đến hai mươi tuổi đã có thể dễ dàng ra quyết định chém đầu Bác Bác Dương Vương, không khỏi làm cho bọn họ tâm sinh sợ hãi.


Cung Vương đó là nhân vật đầu đàn tông thân, uy nghiêm lớn, tiên đế nhân hậu, đối đãi vị đường huynh đệ này rất tốt, dưới gối chỉ có một nữ nhi, sinh ra liền phong quận chúa, hưởng đãi ngộ công chúa.


So với thời tiên hoàng, đương kim liền kém nhiều, có thể nói hoàn toàn không quan tâm bọn họ, ngày tết ban thưởng như cũ lệ mà làm, mấy năm gần đây thi hành tiết kiệm, còn giảm đi không ít, đừng nói gì đến triệu kiến, trấn an.


Các triều thần đối với đám tông thân tỏ vẻ thực bình tĩnh, bọn họ quanh năm suốt tháng cũng khó nhìn thấy Hoàng Thượng vài lần. Nhưng triều thần cùng hoàng thân vẫn là bất đồng, làm quan tận trung cương vị, lập công kiến nghiệp đều có triều đình phong thưởng tấn chức, hoàng thân lại phong không thể phong, tuy quý nhưng không thực quyền, một thân vinh quang dựa vào thái độ của thiên tử.


Lưu nội thị suy đoán bệ hạ vì trấn an tông thân, sợ là sẽ thiên hướng tông thân, không phải làm việc vì tình riêng, mà là vì đại cục. Quan nội thị cùng hắn cộng sự nhiều năm cũng là nghĩ như vậy, dù sao Hàn Lãng cũng sẽ không bị ảnh hưởng, thiên tử tứ hôn, ai cũng không dám cãi lời.


Bệ hạ cho Cung Vương tiến vào, chỉ sợ cũng là tính toán như vậy.


Nhưng mà, Cẩm Vinh lại lần nữa làm cho bọn họ đổi mới nhận thức với mạch não của tiểu hoàng đế.


"Trẫm đường đường là thiên tử, lại không phải cái gì bà mối." Cẩm Vinh lộ ra biểu tình ghét bỏ.


Cung Vương tức khắc câm nín, hắn nói thêm gì nữa, chẳng lẽ lại đem thiên tử làm như bà mối dân gian.


"Nhưng Gia Di là đường muội bệ hạ, Hàn Lãng lại là thần tử bệ hạ, vì hai người bọn họ chỉ hôn, chính là thiên tử thiện ý." Cung Vương lại chơi bài tình cảm.


Cẩm Vinh thế nhưng đúng lý hợp tình nói: "Nhưng trẫm đã lâu không thượng triều, Gia Di cũng chưa gặp qua vài lần."


Cung Vương cổ họng hàm một búng máu, cung nhân bên cạnh cũng vội vàng cúi đầu, sắc mặt không nỡ nhìn thẳng, lâu rồi không thượng triều, lời nói ra cũng thật đủ kiêu ngạo.


Lưu nội thị ở trong lòng chỉ nghĩ, may mắn lời này không bị đám người Cù Các Lão nghe thấy, nếu không chắc tức giận tổn thọ thêm mấy năm.


Cẩm Vinh lại nói, "Hàn Lãng là quan viên Công Bộ, trên có Công Bộ Thượng Thư, trở nữa có Cù Các Lão, ngươi tìm bọn họ là được."


Cái nồi này ném cũng thật trôi chảy.


Nhưng mà, Cung Vương sẽ đi tìm Cù Các Lão, Công Bộ Thượng Thư sao?

Đương nhiên không, một đây là chuyện tông thân hoàng gia, không liên quan đến triều thần, hai là hắn cũng không dám đi tìm quan viên triều đình.


Phải biết rằng, quan viên Đại Ngụy, đặc biệt là ngự sử, đều ngo ngoe rục rịch muốn đánh nhau với hoàng thân quốc thích, tông thân ỷ vào hậu đã của bệ hạ mà vênh váo, bọn họ nhìn muốn ngứa mắt, dạy dỗ tông thân chính là tình cảm báo quốc.


Trước kia tiên đế nhân hậu, che chở tôn thất hoàng thân, nhưng hiện tại, từ chuyện Bác Dương Vương, triều đình quan lại nhìn chằm chằm hoàng thân quốc thích, ánh mắt như sài lang hổ đói.


Chỉ cần đi sai một bước, chỉ sợ sổ con của ngự sử sẽ ùn ùn kéo đến. Cung Vương cũng ỷ vào bối phận, tới nơi thiên tử làm ồn ào. Đáng tiếc hắn đã quên vị cháu trai hoàng đế này tính tình hoang đường, không theo lẽ thường, hoàng đế nổi hứng chơi đùa, hắn chính là một cục xương cũng không còn.


Cung Vương vẻ mặt cười khổ, so với lúc tới càng cung kính mà cáo lui.


Gia Di quận chúa ăn vạ trong cung Thái Hậu nghe nói phụ vương không xin được thánh chỉ tứ hôn, thất kinh nửa ngày.


Thiên tử phái người tới truyền lời cho Thái Hậu cùng Gia Di quận chúa, mấy lời ở hành cung đều nói lại một lần, Gia Di quận chúa thật sự không nghĩ tới hoàng đế đường ca thật sự không cho mặt mũi như vậy, ném nồi chơi xấu, chỗ nào có phong phạm hoàng đế.


Gia Di quận chúa cũng chỉ dám ở trong lòng nói thầm như vậy, không có thánh chỉ, ý chỉ Thái Hậu cũng có tác dụng tương đương.


Nàng vừa nhấc đầu định cùng Ngô Thái Hậu Triệu Thái Hậu lấy lòng vài câu, lại thấy hai vị Thái Hậu đều phảng phất tâm hữu linh tê xoa cái trán, thở dài: "Tuổi già, chính là dễ mệt mỏi."


"Tỷ tỷ nói rất đúng." Ngô Thái Hậu nghe Triệu Thái Hậu nói, gọi cung nhân, tư thế là muốn nghỉ ngơi.