Đăng vào: 12 tháng trước
Cẩm Vinh không phải loại người thích bạc đãi chính mình, sau khi thành tiên thì càng thêm tùy ý, chọn đạo tràng ở nhân gian cũng phải là nơi tốt nhất.
Nhân giới điển tịch Đạo gia có ghi lại, Đông Hải có tiên sơn, Đại Đảo, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu, Bồng Lai, linh khí nồng hậu phàm nhân khó tìm, trừ hai ngọn núi đã biến mất không biết tung tích, chỉ còn lại có Phương Hồ, Doanh Châu, Bồng Lai tam sơn.
Ba tòa tiên sơn còn sót lại, Cẩm Vinh cũng phí không ít tâm lực mới tìm được, cũng may là nơi vô chủ nơi.
Cẩm Vinh yên tâm ở Bồng Lai thiết lập đạo tràng, cắt mấy cái người giấy trông coi, chung quang Bồng Lai cũng có cỏ cây động vật khai linh trí, Cẩm Vinh cũng không để ý tới, tùy ý bọn chúng ở ngoài đạo tràng tu luyện, nếu có thể có được cơ duyên thành cũng không tồi.
Trò tiêu khiển gần đây của Cẩm Vinh là cùng Côn Bằng đánh nhau một trận, Côn Bằng tuy là thần thú ở Đông Hải, nhưng linh trí còn chỉ là bán khai, Cẩm Vinh rất hay cùng nó chơi đùa.
Mệt mỏi ngẫu nhiên ngồi ở trên lưng Côn Bằng, nhìn sóng biển xa đánh vào đá ngầm, tâm tình Cẩm Vinh đều sẽ đặc biệt vui vẻ.
Thẳng đến ngẫu nhiên một ngày, Cẩm Vinh trong lòng hơi hơi động, là ngọc bội cô tự thân dùng tiên lực hóa thành.
Nguyên bản Cẩm Vinh cho rằng Văn Cẩm Tú rất nhanh sẽ dùng nó, tỷ như trước quyền thế hoàng gia bảo toàn chính mình, lại không nghĩ chậm chạp không có động tĩnh.
Cẩm Vinh ở Đông Hải bên này quá nhàn nhã, dần dần những chuyện ở kinh thành đã sớm bị vứt ra sau đầu Cẩm Vinh, không nghĩ tới Văn Cẩm Tú đột nhiên dùng tới ngọc bội.
Cẩm Vinh hơi hơi cong cong môi, ý niệm vừa động, liền xuất hiện ở hoàng cung kinh thành, bên ngoài Hàm Quang điện.
Cung nữ bên người vén rèm lên, Văn Cẩm Tú liền thấy được Cẩm Vinh dung nhan bất biến, mỉm cười nhìn mình.
"Muội đã đến rồi." Văn Cẩm Tú kinh hỉ nói, mà cung nữ bên cạnh nàng thấy trong cung trống rỗng xuất hiện một người thì tràn đầy kinh ngạc.
"Lui ra, đừng cho người khác lại đây quấy rầy." Văn Cẩm Tú nói với cung nữ, lại nhìn về phía người đã từng là muội muội ruột thịt nàng, hiện giờ là tiên nhân cao không thể với.
"Ngươi dùng ngọc bội, còn không phải muốn ta lại đây. "Cẩm Vinh khóe miệng hơi hơi kiều kiều, "Nói đi, ngươi muốn cái gì?"
Văn Cẩm Tú ánh mắt sáng quắc mà nhìn Cẩm Vinh, "Ta muốn nhi tử ta Chu Triều lên làm hoàng đế, bổn cung lên làm Thái Hậu, hơn nữa càng nhanh càng tốt."
Đôi mắt mỹ lệ như cũ của nàng giờ đựng đầy dã tâm bừng bừng, hơn nữa lúc này không chút nào che dấu.
"Ngươi muốn chính là cái này?" Cẩm Vinh hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, bổn cung muốn trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ." Nếu không phải vì cái này, nàng cũng sẽ không chủ động yêu cầu vào cung làm phi, so với hoàng tử phi, trực tiếp làm phi tử hoàng đế không phải là càng nhanh.
Văn Cẩm Tú vừa vào cung đã là chính tứ phẩm chiêu nghi, hơn nữa thuận lợi sinh hạ hoàng tử, bệ hạ xem ở phân thượng muội muội tiên nhân sẽ không bạc đãi nàng, những người đã từng có thể bài bố vận mệnh nàng hiện giờ cũng bị nàng đạp dưới chân.
Văn Cẩm Tú xác thật lợi hại, có thể đi đến một bước này không có vận dụng ngọc bội Cẩm Vinh hứa hẹn cho nàng, địa vị cùng sủng ái mấy năm nay cũng đều là chính nàng bắt lấy, mà hiện tại, nàng muốn thu hoạch đồ vật nàng muốn nhất.
Nhưng mà nhìn Văn Cẩm Tú như vậy, Cẩm Vinh lại cảm thấy có chút ngu ngốc vô vị.
"Không được." Cô nhàn nhạt nói.
"Ngươi nói cái gì? Vì sao không thể," Văn Cẩm Tú trên mặt tràn ngập không thể tin tưởng,
"Ta sẽ không nhúng tay đế vương khí vận, triều đại thay đổi." Nữ nhân này lá gan thật đúng là lớn, cho dù là Cẩm Vinh đời trước làm Tư Mệnh Thiên Quân Huyền Nữ cũng không dám ra tay quấy nhiễu, nhiều lắm dựa thế mà làm.
Không cẩn thận, làm cho thiên hạ đại loạn, đây chính là vi phạm lẽ trời.
Không liên quan đến công đức, thuần túy là điểm mấu chốt của cá nhân Cẩm Vinh, cô không thích làm như vậy.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Ngươi đã dùng nguyện vọng thứ nhất, còn cái thứ hai thì sao?"
Văn Cẩm Tú lại lần nữa khiếp sợ, "Muội còn chưa giúp bản cung hoàn thành?"
Cẩm Vinh nhướng mày nói, "Ta là đáp ứng cho ngươi đưa ra ba nguyện vọng, nhưng chưa nói nhất định sẽ thực hiện, dù sao ngươi đã dùng hết một cái, cái tiếp theo cẩn thận ngẫm lại đi."
Văn Cẩm Tú tức giận đến mặt đều vặn vẹo, nhưng đối phương là thần tiên, nàng không làm gì được, chỉ có thể miễn cưỡng cười, "Về sau rồi nói."
Cẩm Vinh liếc nàng một cái, động tâm niệm, liền rời khỏi hoàng cung.
Cũng chưa biết người dùng ngọc bội lần sau còn có phải là nàng hay không.
_____
Cẩm Vinh xuất hiện bên ngoài cổng thành, cũng là lúc tân khoa Trạng Nguyên đánh mã dạo phố.
Nhìn thanh niên đi đầu đoàn người, cẩm y lụa là phong quang vô hạn, Cẩm Vinh hơi nhướng mày, Lý Cảnh Linh đã đậu trạng nguyên rồi?
Một phen văn hoa khí độ đích xác nổi bật.
Cẩm Vinh sau khi thành tiên đã có thể nhìn tướng mạo hắn đến rõ ràng, ngày sau làm người đại thánh hiền, nói không chừng đời này trăm đại hương khói.
Chỉ là hiện giờ còn sớm.
Cẩm Vinh ánh nhìn lướt qua, chưa hiển lộ thân hình liền phiêu nhiên rời đi.
Lý Cảnh Linh cảm giác được có người nhìn hắn, quay đầu lại ngước lên cung tường đỏ thắm, ngói lưu ly vàng rực, không thấy bóng người, hắn ngẩn người, không có nghĩ nhiều, đột nhiên một đóa hoa hải đường ném vào trong lòng ngực hắn, Lý Cảnh Linh nhìn lại, cửa sổ lầu cao có một nữ lang y phục đỏ tú lệ ngượng ngùng nhìn hắn.
"Trạng Nguyên lang lớn lên thật tuấn tú."
Không biết ai ồn ào nói câu này, trong lúc nhất thời hương khăn hồng, phấn, lam, lục các màu hoa cùng ném tới trong lòng ngực Lý Cảnh Linh, người đầy vị son phấn làm hắn hắt hơi liền tù tì vài cái.
Phi y cô nương kéo cửa sổ, quay đầu nhìn huynh trưởng nhà mình, hắn nhìn nàng nói "Uyển Tình chẳng lẽ coi trọng vị Trạng Nguyên lang kia?"
Phi y cô nương mặt đỏ lên, "Ca ca đang nói cái gì vậy?"
Ca ca Vệ Thượng cười khẽ trêu ghẹo nói, "Uyển Tình tuổi cũng không nhỏ, ta nên cùng phụ thân thương lượng chuyện cưới gả của muội, ta xem vị tân tấn Trạng Nguyên lang kia không tồi, nghe nói hắn chưa có hôn phối, trong triều không ít đại nhân đều có tâm chiêu hắn làm con rể."
Vệ Uyển Tình không nói gì, cúi đầu nắm khăn, Vệ Thượng còn tưởng rằng là hắn nói quá mức, làm muội muội không vui, vừa định xin lỗi lại nghe thấy muội muội nhỏ giọng như tiếng muỗi nói, "Hôn nhân đại sự, nghe cha cùng ca ca an bài."
Đây là, đáp ứng rồi?
Vệ Thượng sửng sốt, tiện đà cười to, thong dong đi xuống lầu. Vệ Uyển Tình ở phía sau truy vấn, "Ca ca đi đâu vậy?"
Vệ Thượng quay đầu lại sang sảng cười nói, "Ta phải đi đem em rể tương lai cướp về."
Vệ Uyển Tình nghe vậy lại thẹn lại bực, ca ca nói chuyện đúng là không kiêng dè, nhưng không biết như thế nào mà trong lòng nàng lại có chút ngọt.
Lý Cảnh Linh mới vừa kết thúc Quỳnh Lâm Yến hoàng đế ban thưởng, từ cửa cung ra, liền gặp giá mã của một quý công tử cẩm ý màu trắng chặn lại, giơ roi nói, "Đem hắn về cho cô gia."
"Vâng, thiếu gia." Đám người hầu có huấn luyện tuân lệnh chạy tới bắt trạng nguyên lang lại.
Nhưng mà Trạng Nguyên lang nhìn như văn nhược vô lực lại nhẹ nhàng đánh hôn mê bọn họ, đánh xong mỉm cười hành lễ nói, "Không biết công tử là nhân sĩ nhà ai, mời ta đi có chuyện gì?"
Vệ Thượng: "..."
_____
Vệ phủ,
"Thiếu gia đã trở lại." Nha hoàn truyền lời nói.
Nghe vậy, Vệ Uyển Tình trên mặt hiện lên nhàn nhạt khẩn trương, gót sen vội vàng đuổi qua, lại thấy huynh trưởng uống đến say không còn biết gì.
"Ca ca, ca làm sao uống nhiều rượu như vậy?" Vệ Uyển Tình lại nói với nha hoàn, "Mau để phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu."
Vệ Thượng không để bụng, xua tay nói, "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, khó được quen biết một cái bằng hữu tốt như Minh Khiêm."
* Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu: uống rượu mà gặp bạn hiểu mình thì ngàn chén cũng còn ít.
Minh Khiêm? Vệ Uyển Tình nhìn người hầu đỡ ca ca trở về, người hầu cung kính đáp: "Bẩm tiểu thư, là Lý tiểu công tử tân khoa Trạng Nguyên lang."
Ca ca cư nhiên thật sự đi tìm hắn, Vệ Uyển Tình nhịn không được vui vẻ, lại hỏi, "Vậy, Lý công tử đâu?"
Người hầu nói: "Lý công tử không uống rượu, tự mình về nhà."
"Uyển Tình, muội không biết hắn có bao nhiêu lợi hại, ta chưa từng kính nể một người như vậy, vô luận là tài hoa hay là khí độ kiến thức, đều hơn xa ta......" Vệ Thượng còn mang theo men say mơ hồ nói.
Thấy ca ca vừa lòng người nọ như thế, Vệ Uyển Tình trong lòng cũng vui mừng.
Mấy ngày sau, Vệ Uyển Tình liền nghe cha mẹ đang chọn lựa hôn sự cho nàng, chỉ trong đông đảo đối tượng lại không có người nọ.
"Ca ca không phải thực vừa ý hắn sao?" Vệ Uyển Tình nhịn không được hụt hẫng trong lòng nghi hoặc hỏi.
Vệ Thượng thở dài một hơi, khẽ vuốt mái tóc nàng, ôn nhu nói, "Hắn là rường cột nước nhà, là bằng hữu, nhưng lại không phải là một hôn phu tốt, tâm hắn không có chuyện nam nữ. Uyển Tình, quên hắn đi."
Vệ Uyển Tình thanh lệ chảy dài trên hai má.
Vệ Thượng sẽ không quên ngày ấy cùng Lý Cảnh Linh nói chuyện, hắn cũng thấy được rõ ràng, Lý Cảnh Linh chí ở thiên hạ bá tánh, tâm trí kiên định, với nhi nữ tình trường vô tình, huống chi hắn vẫn chưa động tâm với Uyển Tình.
Uyển Tình mặc dù gả cho hắn, cũng chỉ sẽ chịu khổ.
Vệ Uyển Tình sau lại nghe nha hoàn nói, Trạng Nguyên lang cự tuyệt hảo ý của nhiều vị triều, tự nói một khi chưa đền đáp quốc gia, không dám thành gia.
Vệ Thượng hôm ấy lại nói với nàng người kia không muốn gia nhập bất kì phe phái nào, không muốn liên lụy người,
Hắn tuy không cưới vợ, nhưng chính mình lại phải gả người, Vệ Uyển Tình rũ mắt cười khổ một tiếng, đến ngày lành tháng tốt, phủ thêm áo cưới làm thê tử người khác.
Ba năm sau, Lý Cảnh Linh thượng sơ làm long nhan tức giận, bị biếm đến Lương Châu.
Ngày rời khỏi kinh thành, nhiều vị đại nho, bạn tốt đưa tiễn, đều là người thật lòng.
Văn Cẩm Tú nay đã là Văn phi không phải không nghĩ tới ra tay trợ giúp vị thủ phụ tương lai kia, nhưng thánh tâm khó dò, liền nàng cũng không dám loạn ngôn, huống chi, sau khi Lý Cảnh Linh vào triều làm quan, nàng cố ý cùng hắn trọng nhặt bạn cũ, không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt, cũng không màng nàng đường đường là sủng phi.
Văn Cẩm Tú hiện tại có thánh sủng có nhi tử, cũng không nghĩ mặt nóng dán mông lạnh, chỉ là, nàng còn nhớ rõ, Lý Cảnh Linh cùng nàng thần tiên muội muội kia giao hảo, cũng không thấy nàng cứu giúp một phen.
Thần tiên cũng lại bạc tình lãnh tâm.
Lý Cảnh Linh giục ngựa quay đầu lại nhìn tường thành kinh thành một lần, những năm nay của hắn đều trôi qua ở chỗ này.
Bất quá,
Nguyện vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình.
Nơi trà quán nhỏ cạnh cửa thành, một nho sinh phe phẩy quạt xếp, nhìn theo bóng dáng thanh niên đã nhiều vài phần mài giũa giục ngựa đi xa.
"Công tử quen biết vị Lý đại nhân kia?" Lão chủ quán hỏi.
Nho sinh, cũng chính là bộ dáng Cẩm Vinh biến ảo ra diêu phiến cười câu môi nói "Có biết, chỉ là nhiều năm không gặp, không nghĩ hắn biến thành bộ dáng hiện giờ."
Trà lều lão bản thở dài, "Lý đại nhân là quan tốt, đáng tiếc đắc tội người, cũng không biết có thể trở về hay không?"
"Hẳn là sẽ, chỉ là cần rất nhiều năm." Cẩm Vinh từ từ nói.
*Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Lý công tử giả thiết cũng là cái loại này với tình yêu vô tình người chí ở thiên hạ vạn dân