Chương 70: Ánh trăng đêm nay

Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Đăng vào: 11 tháng trước

.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thiều Quang bưng lên một bát canh xương sườn măng chua thịt khô, thơm nồng nhuận miệng, mang theo hương vị riêng biệt của thịt khô, khiến tất cả khách khứa trong quán vốn đã uống nhiều tê lưỡi cũng phải phát thèm.

70 canh xương sườn

“Thật là thơm!”

Thẩm Thiều Quang thấy khen thì mừng, nghe được lời này thì nheo mắt cười: “Vậy khách nhân uống thêm một chút, canh măng chua có tác dụng giải rượu.”

Khách nhân liên tục gật đầu.

Gần đây trong quán mới thêm không ít món canh và cháo mặn kích thích khẩu vị, ví dụ như món cháo cá mấy hôm trước có chia cho Lâm thiếu doãn ăn một bát, hay là canh xương sườn măng chua thịt khô rất được khách đón nhận vừa rồi. Trời nóng, cháo ngọt canh ngọt ăn nhiều cũng ngấy, uống chút đồ mặn kích thích khẩu vị, bổ sung muối, đề cao khẩu vị, uống hết một bát người cũng đẫm mồ hôi, thật là sảng khoái!

Thẩm Thiều Quang mang khay trở lại phòng bếp, nhìn A Viên đứng trước bàn ăn, trước mặt đặt một bát canh, một tay cầm quả dưa chuột một tay cầm cái bánh nướng vừng, đang ăn rất ngon lành.

“Cần gì phải như thế? Ngươi cứ ăn thong thả.” Trong bếp có ghế chân cao, Thẩm Thiều Quang kéo tới cho nàng ta.

A Viên dùng cánh tay đang cầm bánh nướng vừng xua xua: “Đứng mới ăn được nhiều.”

Thẩm Thiều Quang: “…”

70 canh thịt viên

Thẩm Thiều Quang vốn dĩ nhìn thấy bao nhiêu món như thế cũng chẳng có khẩu vị gì mà bây giờ cũng bị lối ăn của A Viên câu con sâu thèm ăn trong bụng ra, cúi người nhìn một cái, trong bát canh bí đao có lẫn mấy miếng thịt viên tròn vo, vì không bỏ nước tương nên nước canh trong vắt: “Canh thịt viên rau thơm?”

A Viên gật đầu: “Tam lang làm cho ta đấy.”

Thẩm Thiều Quang nhìn sau gáy Vu Tam, bình thường thì cứ nhăn mặt, nhưng thực ra rất quan tâm tới huynh đệ tỷ muội.

“Cho ta một bát nữa!” Thẩm Thiều Quang cười nói.

A Viên bật cười, A Xương cũng cười, ngay cả Vu Tam cũng mỉm cười, bữa cơm đàng hoàng thì không muốn ăn, thấy người khác ăn thì lại thèm, đây là cái tật gì?

Thẩm Thiều Quang bị mấy người bọn họ cười cho hơi ngượng, nhưng ai bảo món canh thịt viên rau thơm của Vu Tam đậm tình huynh đệ tỷ muội này ngon thế chứ? Thẩm Thiều Quang đột nhiên cảm thấy hành vi này của mình có hơi quen, nghĩ ngợi một lúc, Lâm thiếu doãn! Lần đầu tiên tới đã cướp mất cháo với rau của nàng và A Viên…

Thẩm Thiều Quang bắt chước điệu bộ nghiêm mặt của hắn, múc một bát canh, cầm một cái bánh nướng, đi ra sau quầy từ từ ăn.

Còn chưa ăn xong thì người theo hầu của vị Lâm thiếu doãn mà lúc nãy vừa mới nhớ tới đã tìm đến: “Lần này lại phải làm phiền cô nương rồi.”

Thẩm Thiều Quang lau miệng, cười hỏi là chuyện gì.

“Hôm nay thái phu nhân nhà ta không có khẩu vị, cả bữa trưa và bữa chiều đều không ăn được bao nhiêu, a lang nói cháo cá hôm trước ăn trong quán rất ngon, không biết có thể phiền cô nương chịu khó hầm một bát không?”

Cũng không phải chuyện phiền toái gì, Thẩm Thiều Quang đồng ý.

Lưu Thường lại cười nói: “Nghe người hầu bên cạnh thái phu nhân nói, từ sau lần trước cô nương đưa cháo tới, thái phu nhân thường xuyên nhắc tới cô nương.”

Thẩm Thiều Quang nhướng mày, cho nên…

Lưu Thường lại lần nữa cung kính hành lễ, lộ ra vẻ mặt van nài: “Phải phiền cô nương rồi.”

Thẩm Thiều Quang còn có thể nói gì nữa? Cười đáp: “Lang quân chớ khách khí, chờ hầm xong ta sẽ mang tới.”

Hầm cháo là một việc tốn thời gian, huống hồ còn phải nấu canh cá trước, sau đó mới dùng canh cá hầm cháo. Chờ tới khi cháo hầm xong thì trong quán đã chẳng còn mấy khách nữa, đã có mấy người Vu Tam lo liệu, Thẩm Thiều Quang mang theo hộp thức ăn đựng bữa khuya đi ra ngoài. A Viên vốn định đi theo nàng nhưng Thẩm Thiều Quang xua tay, bên ngoài nhiều người hóng mát, mà qua lại cũng chẳng có mấy bước, không có gì phải lo. Vu Tam liếc nàng một cái, không nói gì.

Nhưng không ngờ rằng vừa bước ra khỏi cửa thì vị nô bộc họ Lưu kia đã tới nghênh đón: “Đã phiền cô nương rồi.” Sau đó nhận lấy hộp thức ăn, cười nói: “Thái phu nhân nhà ta còn đang chờ cô nương đấy.”

Thẩm Thiều Quang mỉm cười gật đầu.

Đúng là Giang thái phu nhân còn đang chờ nàng, ngồi chờ cùng còn có Lâm thiếu doãn.

Giang thái phu nhân khách khí nói: “Đã muộn thế này còn phiền cô nương đưa tới.” Lại dặn người bên cạnh: “Lát nữa cho người đưa cô nương về.”

Lâm Yến mỉm cười nói: “A bà yên tâm, ta sẽ sắp xếp.”

Vú già A Tố nuốt lại lời đã lên đến miệng.

Giang thái phu nhân gật đầu.

Mấy người vú già bày bàn ăn, múc cháo chia đồ ăn. Giang thái phu nhân ăn nửa bát cháo, gật đầu cười nói: “Món này mùi vị rất được, không hề ngấy chút nào.”

Thẩm Thiều Quang mỉm cười nói: “Mùa hè đổ mồ hôi nhiều, trong người dễ bị thiếu muối, thiếu muối sẽ không thấy ngon miệng, thậm chí là choáng đầu uể oải, nên ăn các món canh hoặc cháo mặn. Nhưng mà cũng không nên ăn mặn quá, như vậy không tốt cho phổi và thận.”

Giang thái phu nhân gật đầu: “Đúng là gần đây thấy ăn không ngon miệng, không muốn đi lại. Đại lang mời lang trung tới, cho mấy viên thuốc nhưng uống cũng không được gì.”

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Mùa hè năm nay đúng là nóng thật, thái phu nhân từ từ bồi bổ, sáng tối trời mát thì đi lại trong sân một lát, vận động tay chân, có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

“Đại lang cũng nói như vậy.” Giang thái phu nhân cười nói, lại dặn Lâm Yến: “Ngươi sáng nào cũng luyện kiếm, ra mồ hôi, cũng ăn một bát cháo rồi lại vào triều.”

Lâm Yến mỉm cười gật đầu: “Vâng.”

Thẩm Thiều Quang cúi đầu uống một ngụm trà, thảo nào hôm đó lại cảm thấy cánh tay và thắt lưng hắn căng chặt có lực như vậy… Triều đại này đúng là không thiếu người lên ngựa có thể ra trận, xuống ngựa có thể làm thơ.

“Vừa rồi nghe lời cô nương nói dường như cũng rất am hiểu y lý?” Đám sĩ tử đọc sách không thiếu người biết chút y thuật, thậm chí còn có thể xem những mạch tượng cơ bản, nhưng các cô nương thì lại hiếm người thông hiểu cái này, cho nên Giang thái phu nhân mới hỏi như vậy.

Hồi còn trong cung có Phương tiến sĩ tinh thông y thuật, chú ý từ ăn uống cho tới dáng đi thế ngồi, kiếp trước Thẩm Thiều Quang quen thức đêm, rất hâm mộ kiểu người sống tinh tế như Phương tiến sĩ, cũng học đòi đôi chút, nhưng còn cách cái “thông hiểu” một đoạn xa, càng đừng nói tới “rất am hiểu”, lập tức cười nói: “Không ít thứ vừa là thuốc lại cũng vừa là đồ ăn cái uống, làm đầu bếp thì ít nhiều gì cũng biết đôi chút, đã để thái phu nhân chê cười rồi.”

Nghe nàng tự xưng là “đầu bếp”, Giang thái phu nhân nghiêm mặt nói: “Đã là lan thì dù đỏ thắm chốn thềm ngọc hay bám nơi khe sâu suối thẳm cũng đều là lan. Cô nương xuất thân từ Thẩm thị Lạc Hạ, chớ quá khiêm tốn.” Giang thị và Lâm thị đều là những dòng họ lâu đời ở Hà Đông, Giang thái phu nhân trải qua hơn nửa đời phồn suy vinh nhục, có những thứ đã coi nhẹ, nhưng cũng có những thứ lại không vứt bỏ được.

Thẩm Thiều Quang đứng lên, trịnh trọng hành lễ: “Thái phu nhân nói phải.”

Giang thái phu nhân dịu sắc mặt, cười nói: “Cô nương như châu như ngọc, lão phụ thật sự rất thích, cho nên mới lắm miệng nói vài câu, cô nương chớ trách.”

Thẩm Thiều Quang mỉm cười nói: “Đã nhiều năm nhi chưa được nghe lời dạy bảo của bậc bề trên, hôm nay nghe thái phu nhân dạy vậy, nhi rất cảm kích.”

Giang thái phu nhân gật đầu, nói vậy chắc hẳn là bậc trưởng bối ruột thịt trong nhà đều không còn nữa, một cô nương tốt thế này, cũng thật là đáng thương…

Lâm Yến khẽ ho một tiếng: “Tôn nhi cũng thấy hơi đói bụng, bà nội cũng chia cho ta một bát cháo đi.”

Câu nói của hắn phá vỡ bầu không khí nghiêm túc bi thương, đặc biệt là một người luôn trang nghiêm ít nói như hắn bây giờ lại đột nhiên nói ra một câu tinh nghịch như vậy, mọi người đều sửng sốt, bật cười thành tiếng.

Giang thái phu nhân cười nói: “Cho hắn đi! Cho hắn hết đi! Chẳng dễ gì mà một kẻ kén chọn như hắn lại muốn ăn thứ gì đó.”

Thẩm Thiều Quang chỉ nhấp miệng mỉm cười.

Lâm Yến hơi nghiêng đầu nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng an nhàn thì yên lòng hơn một chút.

Người khác đang ăn, Thẩm Thiều Quang không tiện cáo từ, chờ hai bà cháu họ đều đã ăn xong thì Thẩm Thiều Quang mới đứng lên: “Hôm nay đã muộn, chờ hôm khác lại tới quấy rầy thái phu nhân.”

Giang thái phu nhân bước xuống khỏi ghế, kéo tay nàng, hiền lành cười nói: “Nhất định phải tới.” Cũng đích thân tiễn nàng tới cửa phòng.

Lâm Yến cũng cáo từ bà nội: “Ta đi sắp xếp người đưa cô nương về.”

Thẩm Thiều Quang cúi người làm lễ cáo biệt với Giang thái phu nhân.

Vú già xách đèn đi phía trước, Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến cùng nhau đi ra ngoài.

Bóng lưng hai người thành đôi, lại nhớ tới hành động mới vừa rồi của a lang, A Tố nhìn thái phu nhân, cuối cùng cũng không nhiều lời, chỉ thấp giọng nói: “Ăn cháo đổ mồ hôi, ngài cởi bớt y phục.”

Giang thái phu nhân gật đầu, đỡ tay nàng ta, chậm rãi trở lại trong phòng.

Tới cửa viện, Lưu Thường nhận lấy đèn trong tay người vú già dẫn đường, Lâm Yến quay đầu dặn dò: “Đóng cửa đi.”

Vú già cúi đầu hành lễ, lên tiếng đáp vâng.

Ba người đi xuyên qua hành lang, lại qua một khoảng sân nhỏ, đi thẳng ra ngoài. Thẩm Thiều Quang vốn cho rằng hắn sẽ cho người đưa nàng về, nhưng nhìn tình hình thế này…

Thẩm Thiều Quang mỉm cười nói: “Lang quân xin dừng bước, thực ra chỉ có mấy bước như vậy, nhi tự về là được.”

Lâm Yến hòa nhã nói: “Ta cũng tiện ra ngoài một chút.”

Thẩm Thiều Quang nhếch miệng.

Lâm Yến thì mỉm cười nhìn nàng.

Lưu Thường thật sự chỉ hận không thể làm người vô hình như trong truyền kỳ.

Vừa ra tới cổng lớn, Lưu Thường đã cười nói: “A lang, cô nương, nô đưa hộp thức ăn này về quán trước? Lỡ như trong quán cần tới thì sao?”

Thẩm Thiều Quang: “…” Đừng nói là quán rượu, bây giờ trên đường còn chẳng có ai nữa đấy!

Lâm Yến gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Lưu Thường giao lại đèn lồng cho Lâm Yến, nhanh chân đi trước.

Trên đường, Thẩm Thiều Quang nhướng mày nhìn Lâm Yến, như cười như không: “Lang quân làm vậy không sợ lời ra tiếng vào sao?”

Lâm Yến dừng bước lại nhìn nàng, mặc dù đèn lồng chỉ có thể soi sáng đoạn đường dưới chân hai người, nhưng đêm nay trăng sáng, hắn có thể nhìn thấy rõ nét mặt hơi nén giận của nàng, đôi mắt hạnh xinh đẹp, chóp mũi cao cao, cánh môi tựa như đóa hoa, Lâm Yến chợt nhớ tới cái bánh thẻ trung thu “Nguyệt xuất giảo hề, giảo nhân liêu hề – Tất đắc giai phụ” của nàng.

Ánh mắt không dám dừng lại trên môi nàng quá lâu, Lâm Yến dời mắt đi: “Cô nương và Yến đều không phải là người sợ lời lẽ thế gian.”

Thẩm Thiều Quang bị chặn họng, ở cái thời đại mà đi xem hoa đăng ắt có người bỏ nhà theo trai, Tết Thượng Tị nam nữ dắt tay nhau đi chơi, một đám cô nương xinh đẹp ném khăn ném hoa vào thám hoa lang thì một bà chủ quán rượu như nàng đi bộ trên đường cùng người khác một lát thật sự chẳng phải sợ bị người ta nói gì, nhưng mà…

Thẩm Thiều Quang không vòng vo nữa, chân thành nói đạo lý với hắn: “Chúng ta không môn đăng hộ đối, khó có thể được hạnh phúc. Cớ gì lang quân cứ phải cố chấp?”

“Cô nương là con cháu Thẩm thị Lạc Hạ, mỗ là con cháu Lâm thị Hà Đông; mỗ dù bất tài cũng đỗ đạt làm quan, cô nương…” Lâm Yến liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, liếm môi dưới, mỉm cười nói: “Lại càng khá hơn. Theo như Yến thấy, chúng ta vừa môn đăng hộ đối, lại tài mạo tương xứng.”

Thẩm Thiều Quang: “!!!”

Nhìn đôi mắt hạnh của nàng trợn tròn lên và đôi môi khẽ mím lại, Lâm Yến mỉm cười.

Một lúc lâu sau, Lâm Yến mỉm cười dỗ dành nàng: “Nếu ngươi sợ lời lẽ thế gian thì sau này ta chú ý một chút là được.”

Giọng điệu thế này… Thẩm Thiều Quang nhìn đôi mắt cười cong cong của hắn.

Hai chữ “A Tề” lăn đi lộn lại trong miệng một vòng, cuối cùng cũng không dám nói ra sợ lại chọc giận nàng, Lâm Yến thấp giọng nói: “Chớ nên tức giận, lại uổng mất ánh trăng tốt như thế này.”

Ngẩn ra một lúc nữa, Thẩm Thiều Quang híp mắt, cười hỏi như thể chưa có gì xảy ra: “Nhắc tới ánh trăng, sao người ta lại cảm thấy trên đó có một con cóc to? Là bởi vì trên đó có bóng người sao?”

Lâm Yến: “…”

Lại nhớ tới chuyện Ngưu Lang Chức Nữ nàng kể đêm Thất Tịch, Lâm Yến nở nụ cười bất đắc dĩ.

Nói xong một câu phá hỏng bầu không khí tốt đẹp, Thẩm Thiều Quang thong dong ngẩng đầu lên nhìn trăng, lại nhìn nhà cửa, cây cối, đường xá chìm trong ánh trăng – và cả chàng trai tuấn tú kia, đúng vậy, ánh trăng đêm nay thật không tệ*…

* Natsume Sōseki dịch “Anh yêu em” thành “Ánh trăng đêm nay thật đẹp”. [tác giả] Natsume Sōseki là một nhà văn cận-hiện đại lớn của Nhật Bản.