Chương 11: Nhặt được bảo bối

Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Ngày hôm sau, bán bánh rán xong, Thẩm Thiều Quang nhân lúc trời còn chưa nắng quá tranh thủ đi dạo trên phố một lát, mua chút rau ria, thuận tiện hỏi thăm chuyện thuê cửa hàng.

Có thể thấy dường như chuyện làm ăn trong phường Sùng Hiền rất phát đạt, bởi vì rất ít người cho thuê lại hay nhượng lại cửa hàng, Thẩm Thiều Quang đi dạo một vòng mà không hề thu được chút tin tức nào về việc cho thuê cửa hàng, nhưng lại mua được một người.

Người này cũng không xa lạ gì với Thẩm Thiều Quang, là A Liễu của cửa hàng gạo.

A Liễu mặc dù tên là “Liễu” nhưng lại không hề có chút dáng vẻ thướt tha yểu điệu nào, là một nha đầu cao to mập mạp, ước chừng mười bốn, mười lăm tuổi, hơi khờ khạo, đi đường thì chân giẫm bình bịch, một tay có thể xách được hơn nửa túi gạo, Thẩm Thiều Quang thường xuyên nhìn thấy nàng ta phụ việc trong cửa hàng gạo.

“Con hầu ngốc, vụng như bò, cả ngày chỉ biết ăn! Đánh chết ngươi này!” Nương tử chủ cửa hàng gạo nhéo thịt bên hông tỳ nữ, tức giận mắng mỏ.

Tỳ nữ dẩu môi lên, không tránh không né, mặc cho nàng ta nhéo.

Nương tử chủ cửa hàng gạo lại càng tức giận hơn: “Lại còn nhăn mặt! Ngươi nhăn cho ai xem hả? Ngươi cũng không phải con tiểu yêu tinh kia, cho rằng lão yêu quỷ kia sẽ làm chỗ dựa cho ngươi sao?” Càng mắng lại càng giận, dứt khoát cầm cây chổi trong góc tường đánh tới tấp lên người tỳ nữ.

Tỳ nữ rụt vai ưỡn lưng lên mặc cho nàng ta đánh.

Thẩm Thiều Quang nhịn không được, tiến lên khuyên bảo.

Nương tử chủ cửa hàng gạo ngừng tay, thở hồng hộc cân gạo nếp cho Thẩm Thiều Quang, tỳ nữ liếc mắt nhìn Thẩm Thiều Quang, cúi đầu, nhặt số đậu vừa rồi bị rơi vãi ra ngoài.

Thẩm Thiều Quang mua gạo xong, đi tới cửa hàng bên cạnh mua rau, nghe ngóng về tỳ nữ tên A Liễu kia.

“Lang quân nhà nàng ta nạp một người tỳ nữ khác là A Hương làm thiếp, Từ nương tử bực bội trong lòng, trút giận lên người nàng tỳ nữ ngốc nghếch này.” Nương tử bên cửa hàng rau tiết lộ chuyện trong nhà láng giềng.

“Trông tỳ nữ này thật là đáng thương.” Thẩm Thiều Quang lại kéo đề tài trở lại.

“Còn không phải sao? Mấy năm trước Giang Nam gặp nạn lụt, đám thương nhân mua nô lệ từ nơi đó, Từ nương tử ham rẻ mua hai người, vốn mong ngóng có tỳ nữ để sai bảo, sau này trưởng thành rồi có thể bán lại kiếm chút tiền, bây giờ một người bị lang quân nhà nàng ta chiếm, người còn lại thì càng ngày càng khờ khạo, cũng chẳng lanh lợi tháo vát chút nào, sao có thể bán được giá? Vụ làm ăn này của A Từ lỗ to rồi.”

“Nhưng ta thấy tỳ nữ này rất cần mẫn mà.”

“Trong mắt A Từ đâu có để ý cái này!” Nương tử bên cửa hàng rau cười mỉa.

Thẩm Thiều Quang xách rau đi, không thấy nương tử chủ cửa hàng gạo mà chỉ thấy A Liễu ngồi gặm bánh kê hấp trước cửa hàng.

“Vừa rồi tại sao ngươi không tránh?” Nô tỳ là tài sản hình người, nương tử chủ cửa hàng gạo tính toán chi li, chắc chắn sẽ không đánh chết “tài sản” của mình, nếu tránh một chút thì có thể bớt chịu mấy đòn.

Tỳ nữ liếc nhìn Thẩm Thiều Quang, lẩm bẩm: “Đánh xong sớm thì sớm được ăn.”

“…” Lý do này khiến Thẩm Thiều Quang không thể nào phản bác lại được.

Thẩm Thiều Quang đột nhiên đưa ra một quyết định: “Nếu như ta mua ngươi, ngươi có bằng lòng không?”

Tỳ nữ dừng động tác gặm bánh lại, trợn to mắt lên nhìn Thẩm Thiều Quang: “Có cho cơm ăn không?”

“Cho ăn no.”

Tỳ nữ gật đầu: “Được!”

Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Ăn đi, ta đi tìm chủ nhân nhà ngươi.”

Cửa hàng này ở mặt tiền, phía sau là ba dãy nhà với một cái sân nhỏ, Thẩm Thiều Quang vỗ vỗ cánh cửa trước sân.

Nương tử chủ cửa hàng gạo đi ra, cười hỏi: “Cô nương còn muốn mua gạo gì sao?”

“Không phải tới mua gạo. Không biết nương tử có bán người tỳ nữ trông coi cửa hàng ngoài kia không?” Thẩm Thiều Quang nói thẳng mục đích của mình.

Vốn tưởng là món đồ hỏng trên tay mình rồi, không ngờ là lại có người tới hỏi thăm, nương tử chủ cửa hàng gạo không nhịn được mỉm cười, nhưng ngoài miệng lại nói kiểu khác: “Tỳ nữ này ở với ta từ nhỏ tới lớn, đúng là có chút không nỡ.”

Thẩm Thiều Quang cũng lười diễn kịch với nàng ta: “Nếu đã vậy thì ta cũng không tranh giành với nương tử nữa.” Nói xong thì gật đầu một cái, xoay người đi.

Thẩm Thiều Quang đi được chừng mười mấy bước, nương tử chủ cửa hàng gạo thấy Thẩm Thiều Quang muốn đi thật thì vội vã gọi lại: “Cô nương, cô nương…”

Cò kè mặc cả là so tính nhẫn nại và thời cơ. Thẩm Thiều Quang cười quay đầu: “Nương tử có chuyện gì sao?”

“Cô nương dừng bước, chúng ta có thể bàn bạc lại.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu, đứng yên tại chỗ, chờ nương tử chủ cửa hàng gạo đi tới gần mình mới cười nói: “Nương tử bằng lòng từ bỏ thứ mình yêu thích sao?”

Nương tử chủ cửa hàng gạo cười ngượng ngập.

“Không biết giá cả thế nào?”

Nương tử chủ cửa hàng gạo đã đánh mất thời cơ trong vụ buôn bán này, sợ mất đi một mối coi tiền như rác như Thẩm Thiều Quang nên cũng không dám báo giá quá cao: “Nếu cô nương đã coi trọng thì ba ngàn văn đi.”

Thẩm Thiều Quang cũng không chê đắt, chỉ cười nói: “Năm nay trước hạn sau mưa, mùa màng không tốt, chẳng bao lâu nữa lại thu thuế, ngoài thành không biết có bao nhiêu nhà bán con đâu.”

Thẩm Thiều Quang nói láo thuận miệng, nương tử chủ cửa hàng gạo lại cho là thật, dù sao trước kia nàng ta mua được hai người tỳ nữ này cũng là nhằm lúc mất mùa mới được giá rẻ. Huống hồ nàng ta còn có sẵn ý định bán đi hai tỳ nữ lớn, mua lại hai người nhỏ tuổi, chỉ là lần này phải chọn cho kĩ càng.

Hai người cò kè mặc cả một phen, cuối cùng chốt giá hai lạng bạc. Thẩm Thiều Quang trở về lấy tiền, cũng kiên quyết phải tới quan phủ làm công khế mua bán, sau đó Thẩm Thiều Quang cười nói với tiểu tỳ nữ đi theo phía sau mình: “Đi theo ta nào.”

Thẩm Thiều Quang tiện thể mua cho nàng ta mấy món đồ dùng thường ngày, lại mua hai bộ y phục đơn giản, nàng ta ăn mặc không ra làm sao cả, mà y phục của nàng thì nàng ta lại mặc không vừa.

Về nhà ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó tắm gội sạch sẽ một trận, đổi y phục mới, rốt cuộc cũng ra hình ra dáng. Mình xem người của mình đương nhiên là thuận mắt, Thẩm Thiều Quang cảm thấy nha đầu kia sửa soạn một hồi, nhìn lại cũng rất thanh tú.

A Liễu cũng cười ngây ngô với nàng, lại nói: “Cô nương làm bánh canh rất ngon.”

“…” Đây là vẫn còn nhớ nhung bữa tối vừa rồi, Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Tinh mắt lắm!”

A Liễu lại cười, một lát sau, đột nhiên nói: “Cô nương đặt cho ta một cái tên đi.”

Thẩm Thiều Quang ngạc nhiên nhíu mày nhìn nàng ta.

“Đã đi theo cô nương rồi thì ta không còn là A Liễu của Từ nương tử nữa.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của tiểu tỳ nữ, Thẩm Thiều Quang mỉm cười: “Vậy thì gọi là A Viên đi. Mặt tròn tròn, vui sướng biết bao!”

A Viên cười gật đầu.

Có A Viên, Thẩm Thiều Quang nhàn nhã hơn hẳn, bình thường dời cái lò qua qua lại lại, Thẩm Thiều Quang mệt tới nhe răng trợn mắt, bây giờ A Viên bưng nó đặt lên xe một cách nhẹ nhàng; bình thường nấu nước ô mai không có ai múc nước nhóm lửa cho, bây giờ Thẩm Thiều Quang chỉ lo việc trên lò; bình thường giã bánh giầy tay sẽ đau nhức tê mỏi, bây giờ A Viên làm chẳng biết mệt là gì, nhìn chằm chằm chiếc bánh giầy dinh dính cùng với nhân bánh đậu sa đã trộn xong đặt trên tay, đôi mắt sáng ngời.

Rốt cuộc Thẩm Thiều Quang cũng mở rộng chuyện làm ăn của mình hơn một chút, nàng hấp sẵn bánh ú, làm sẵn bánh giầy, nấu sẵn nước ô mai, đặt tới trước cửa phường. Mặc dù A Viên không biết làm nhưng lại có thể thu tiền, hơn nữa khả năng tính toán còn rất tốt, có lẽ là luyện được từ lúc làm việc trong cửa hàng gạo, Thẩm Thiều Quang có cảm giác mình nhặt được một món bảo bối.