Chương 10: Kim chi ngọc diệp (phần 5) (Hoàn)

Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mấy tháng sau, ái nữ của thiên tử Tương Nghi công chúa thành hôn, hôn lễ phi thường long trọng, kinh thành lại lần nữa ba ngày đêm đèn đuốc rực rỡ, toàn kinh thành đều lấy làm vui mừng, đặc biệt là đám nhà huân quý vui đến không dừng cười được, vì tôn thần đại bồ tát này không gả đến nhà bọn họ.

Nhưng kết thúc hôn lễ, đêm thành hôn, Thịnh còn không nhìn mặt công chúa được một lần đã bị người trong phủ công chúa tùy tiện an bài cho một đình viện nghỉ ngơi, hôm sau đã bị tống cổ khỏi phủ công chúa. Cũng may hoàng gia niệm tình ban một toàn phủ trạch cũng coi như là có nơi cố thân.

Ngày thứ ba lại mặt, công chúa cũng không mang hắn theo, tự mình trở về hoàng cung, làm cho Hoàng hậu và các phi tần đại kinh thất sắc.

Hoàng đế cũng thấy kì quái, nhưng ai bảo đây là ái nữ của mình, liền dò hỏi: "Như thế nào, hắn chọc giận hoàng nhi rồi? Ta nghe nói hắn liền cửa phòng cũng chưa được tiến vào."

Cẩm Vinh tuy thích các tiểu mỹ nam tướng mạo đẹp đẽ, nhưng cũng không nghĩ ủy khuất bản thân chạm vào loại nam nhân không sạch sẽ này, cũng không cảm thấy phủ công chúa có thể giấu chuyện này khỏi tai mắt của hoàng đế.

Nói chung loại sự tình này muốn giấu cũng không được, còn không bằng nói rõ ra, chọn quả nho lớn nhất trong mâm trái cây trên tay thị nữ, lọt vỏ rồi đưa cho hoàng đế, Cẩm Vinh nhàn nhạt nói: "Cũng không phải chọc con tức giận, con còn chưa nói chuyện với hắn câu nào, chỉ là mấy hôm trước còn vừa mắt, hôm nay liền không thích, cũng không đủ kiên nhẫn nhìn hắn."

Cẩm Vinh chính là nói trắng ra như vậy, thích là thích, không thích là không thích, không để ý thái độ ba phút trước còn hứng thú, ba phút sau liền giở chứng của mình.

Hoàng đế còn chưa nói gì, Hoàng hậu nhịn không được lên tiếng, "Tương Nghi, thành hôn ba ngày phải mang phò mã theo hồi môn, phụ hoàng ngươi là luôn muốn gặp phò mã."

Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, quay qua hỏi hoàng đế: "Phụ hoàng, người không phải đã gặp hắn rồi sao? Còn muốn gặp lần nữa làm gì?"

Lão hoàng đế vội vàng gật gật đầu, cười ha hả nói: "Cẩm Vinh nói đúng, gặp một lần rồi không cần lại gặp lần nữa, con vui vẻ là được."

Nói xong còn nghĩ nghĩ, lại nói:" Cẩm Vinh nếu không thích tên phò mã này, chúng ta lại đổi một phò mã khác, được không?"

Hoàng hậu nghe xong lòng đổ một mảnh, còn có thể sủng nữ nhi như vậy? Lại còn nói đổi phò mã liền đổi một người khác?

Cẩm Vinh xua xua tay, "Thôi, tên này đi, làm vật bài trí cũng tốt, đỡ cho những đại thần kia vì chuyện của con mà làm phụ hoàng lo lắng."

Hoàng đế nghe xong lòng đầy vui mừng, vội vàng nhìn về đám người bên cạnh Hoàng hậu quý pi nói, "Các ngươi nhìn xem, Cẩm Vinh lúc nào cũng là một mảnh hiếu tâm."

Trừ bỏ Cẩm Vinh và hoàng đế phụ tử tình thâm, những người khác trong lòng đều đổ một mảnh, đồng thời cũng may mắn Tương Nghi công chúa không có đem gánh nặng đến nhà mẹ đẻ bọn họ, nữ nhi được hoàng đế sủng ái như vậy, phò mã cũng rất khó làm.

Hoàng hậu cùng các phi tần trong lòng trừ bỏ ghen ghét còn có hâm mộ, thế đạo này nữ tử không dễ đang gì, tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, tôn quý như Hoàng hậu cũng phải lấy bốn chứ hiền lương thục đức làm đầu, vì hoàng đế thu nạp hậu cung. Mà những công chúa khác thì nghĩ đến cảnh bản thân luôn khép nép quy quy củ củ, phải tuyển nhà chồng hữu dụng làm trợ lực cho huynh đệ tranh ngai vàng, chỉ có thể thở dài công chúa cùng công chúa không giống nhau, ai có thể như Tương Nghi công chúa làm loạn đến như thế mà vẫn được sủng ái, lại dám tùy tâm sở dục, không cần để ý ánh mắt người ngoài.

Cẩm Vinh lại được ban thưởng như nước chảy, dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của người khác rời hoàng cung, tỏ vẻ thực vừa lòng.

Không bao lâu, chuyện tân phò mã Tương Nghi công chúa không được sủng ái lập tức truyền khắp kinh thành, nhưng cũng không nhiêu người lấy làm kì quái tính tình có mới nới cũ của công chúa.

Tân khoa Trạng Nguyên đúng là bộ dáng rất đẹp mắt, cho dù vậy, Tương Nguyên Công chúa kiểu lang nhi nào chưa thấy qua, chưa thu đến bên người, cho nên chuyện này truyền ra ngoài được hai ngày cũng phai nhạt dần.

Trong lòng Khâu Thịnh buồn khổ vô cùng, vốn nghĩ có thể một bước lên trời, ai ngờ công chúa đến mặt còn không muốn thấy.

Tương Nghi công chúa là công chúa đương kim thánh thượng sủng ái nhất, phò mã nàng nghĩ đến cũng sẽ là không ít người a dua nịnh hót, nịnh bợ mượn sức, nhưng làm một phò mã không được sủng ái, cho dù muốn nịnh bợ hào phú quan lại cũng đi tìm tiểu sinh công chúa sủng ái, nào còn để ý đến phò mã gia bị vắng vẻ là hắn.

Làm phò mã không chỉ chặt đứt con đường làm quan, có tước vị có nhà cửa, mỗi tháng còn có phò mã đô úy bổng lộc, là Khâu Thịnh trước đây hẳn sẽ vui mừng sẽ vừa lòng, nhưng nhìn qua cảnh phủ công chúa giàu nứt đố đổ vách trước khi đại hôn, Khâu Thịnh không cam lòng từ bỏ.

Nhân tâm không đủ sinh tham niệm.

Khâu Thịnh một lòng muốn về phủ công chúa, cùng công chúa phu thê chi tình, nhưng vô luận phủ công chúa hay người bên cạnh công chúa nhìn thấy hắn cũng đều ngoảnh mặt làm lơ, Tương Nghi công chúa không muốn nhìn thấy phò mã, bọn họ đương nhiên sẽ tận trung không cho phò mã xuất hiện trước mặt công chúa.

Ở một yến hội nào đó, một nam thanh niên trẻ tuổi dung mạo điệt lệ thoáng nhìn Khâu Thịnh đang uống rượu tiêu sầu ở xa, châm chọc cười, "Đó chính là phò mã gia chúng ta? Tân khoa Trạng Nguyên?"

Người bên cạnh biết thân phận của khách nhân trước mặt, không khỏi cười gượng, đây chẳng phải là cựa ái (tình cũ) gặp kia tân hoan (tình mới) sao, nói tân hoan cũng không đúng, vị phò mã kia chẳng qua là một kẻ bị ghẻ lạnh, còn không bằng võ thám hoa lần này, ít nhất qua một đoạn thời gian được sủng ái, thậm chí mượn mặt mũi công chúa vào triều là quan.

Phó Ngọc vừa nhìn đã thấy Trạng Nguyên là kẻ ra vẻ đạo mạo bụng đầy dối trá, trong lòng cơ hồ vô cũng khó chịu.

Vốn tưởng rằng trở thành Võ Thám hoa, càng có thể đường đường đứng bên người công chúa, công chúa cũng có thể nhìn hắn nhiều thêm một cái, ai ngờ công chúa thế nhưng lạnh lùng với hắn, chưa hề triệu kiến hắn một lần..

Ba năm tình cảm, thật sự không đáng giá sao?

Bất quá một Trạng Nguyên, bị công chúa vắng vẻ cũng là bình thường.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng Phó Ngọc trong mắt vẫn hiện lên một tia ghen ghét, ghen ghét phò mã danh chính ngôn thuận là người của công chúa.

Phó Ngọc nuốt xuống một ngụm rượu lớn, con ngươi đỏ đậm, đi thẳng đến chỗ phò mã.

Mà quần chúng xung quanh nhìn thấy một màn này trong lòng không khỏi lộp bộp, Võ Thám hoa là người cương liệt, bản lĩnh cao nếu động tay động chân phò mã, yến hội lần này chính là hỏng bét.

Tiếng vỏ đao chụp mạnh trên bàn đen Khâu Thịnh dọa sợ, hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên diện mạo phong lưu xinh đẹp đến gần khuynh tâm trước mắt, bất quá hắn vẫn nhìn ra ánh mắt đối phương đầy ác ý với mình.

"Phò mã gia, cùng nhau uống một chén." Phó Ngọc khóe miệng mang theo châm chọc nói.

"Không được, tại hạ không uống được rượu." Tuy rằng không biết vì sao đối phương lại có ác ý với mình, Khâu Thịnh vẫn ra vẻ khiêm tốn chối từ.

"Xoẹt một tiếng, ánh đao lóe lê, đao sắc ra khỏi vỏ.

Phó Ngọc nhìn lưỡi đao sắc bén, không chút để ý, khẽ thở dài.

"Phò mã gia đây là khinh thường một Võ Thám hoa nho nhỏ như ta."

Bạch đao cùng mỹ nhân, vốn nên là cảnh đẹp ý vui, nhưng sát khí bức người ép Khâu Thịnh mặt trắng bệch, miễn cường nặn ra tươi cười, "Khâu Thịnh cung kính không bằng tuân mệnh."

"Mang rượu tới." Phó Ngọc cao giọng, đuôi mắt mang theo hàn ý lạnh thấu xương, "Hôm nay ta muốn cùng phò mã gia không say không về."

Khâu Thịnh đương nhiên không uống lại Phó Ngọc, một vò cạn thấy đáy, người liền đổ xục guống, Phó Ngọc cũng không hứng thú trị cái đồ nhu nhược này, vẫn là chủ yến hội phân phó đưa phò mã trở về.

Một đêm này, trận xung đột của Phó Ngọc và Khâu Thịnh ai cũng biết đến.

Mà hạ nhân trong phủ công chúa không có ai dám ở trước mặt Cẩm Vinh nhắc đến chuyện này, lý do rất đơn giản, đều là người công chúa không muốn để ý tới, nói ra chỉ làm công chúa phiền chán, chuyện này cũng không hiểu thì không cần lăn lộn bên người công chúa nữa.

Khâu Thịnh biết người hôm đó khó dễ mình là Võ Thám hoa, cũng từng là thị vệ bên người công chúa, địch ý của đối phương cũng không khó lý giải.

So với đối phó tình địch, Khâu Thịnh càng để ý việc gặp công chúa, cho nên lợi dụng say rượu lại không cẩn thận cảm lạnh sinh bệnh, muốn lấy lí do này gặp mặt. Đáng tiếc mưu kế của hắn vô dụng, người trong phủ công chúa ném cho hắn một câu, tự dưỡng bệnh cho tốt rồi đóng cửa đi thẳng.

Trong khi Khâu Thịnh đang vắt óc nghĩ kế gặp công chúa, phía Nam gặp lũ lụt.

Cẩm Vinh lười biếng nằm trên ghế quý phi, ăn vải năm nay mới được ngoại bang tiến cống.

Triều đình đang vì chuyện cứu tế nạn dân mà vắt óc suy nghĩ, vì chuyện cứu tế trị thủy này mà không biết bao nhiêu thế lực ngươi tới ta đi lục đục nhau, cự tuyệt bất luận ai muốn bái phỏng thời điểm như thế này, cô vẫn nên ngoan ngoãn làm công chúa đi.

Chỉ là,, Chu Ngọc Liên sắp đến kinh thành, Cẩm Vinh lưu tâm phân phó người phía dưới nhìn chằm chằm.

Cửa thành.

Một phụ nhân trẻ thanh tú, người mặc vải thô áo tang, nắm tay nữ nhi nhỏ tuổi, nhìn thấy hai chữ kinh thành trước cổng đá, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đã đến nơi. Phu quân hẳn là cũng đang ở đây thi khoa cử.

Phụ nhân này cũng không phải ai khác, chính là Chu Ngọc Liên.

Nghĩ đến cha mẹ chồng chết không chỗ chôn, lòng Chu Ngọc Liên với phu quân càng thêm một phân áy náy.

Tuy rằng một lòng mong tìm được phu quân, nhưng kinh thành lớn như thế nào, nàng lại trời xa đất lạ, trước phải dàn xếp xuống dưới rồi lại tìm kiếm.

Chu Ngọc Liên mỗi ngày đều làm thêu thùa mới thuê được một căn phòng nhỏ chiếu cố nhi nữ.

Hôm nay, làm xong thêu phẩm, đi giao hàng, trên đường gặp được một người ngồi trên lầu tòa tửu lâu uống rượu, chỉ cần liếc mắt một cái, Chu Ngọc Liên cũng có thể nhận ra phu quân ở chung mấy năm, Khâu Thịnh.

Chu Ngọc Liên trong lòng kích động vô cùng, không cẩn thận là đồ thêu rời đầy đất, nàng vội vàng cúi người nhặt đồ lên, vỗ vỗ tro bụi rồi chạy đến tửu lâu, lại phát hiện người đã đi mất.

Chu Ngọc Liên tìm một tiểu nhị, nôn nóng hỏi hắn, "Lang quân vừa ngồi ở vị trí kia đi đâu rồi?"

"Kia chính là phò mã gia, ngươi hỏi làm gì? Đi, đi đi." Tiểu nhị xua tay đem Chu Ngọc Liên đuổi ra ngoài, phò mã gia tuy là không được sủng ái, nhưng đối với tiểu dân chúng bọn họ mà nói chính là đại quý nhân, hắn nơi nào dám mạo phạm.

"Phò mã? Như thế nào là phò mã? Nhất định là ngươi nhận lầm rồi." Chu Ngọc Liên hoảng sợ nói, nàng nhất định sẽ không nhận sai phu quân nàng nhất định là tiểu nhị nói sai rồi.

"Bà điên ngươi từ đâu đến vậy, đi đi, đừng làm ảnh hưởng làm ăn tiểu lâu chúng ta." Tiểu nhị bực bội xua Chu Ngọc Liên ra ngoài.

Chu Ngọc Liên thất hồn lạc phách đi trên đường, thêu phẩm cũng quên đưa cho người ta, phu quân nàng sao lại cưới công chúa? Nàng mới là nguyên phối chính thê, còn vì hắn sinh nhi nữ, phụng dưỡng cha mẹ già, làm ăn kiếm tiền để hắn không lo lắng, chuyên tâm khoa khảo.

Đi tới đi lui, Chu Ngọc Liên liền thấy bảng đề kinh triệu phủ doãn trước mặt, lau nước mắt trên mặt, con ngươi xẹt qua tia kiên định, quyết định đi kinh triệu phủ gõ trống kêu oan.