Đăng vào: 12 tháng trước
"A lô! Sao nay không thấy anh ghé qua chỗ em vậy? Sợ chị ta rồi sao?" Tiếng Yến Uyển giận dỗi.
"Gì chứ? Sợ cô ta sao? Em nói nực cười thật đấy! Anh là ai chứ? Nhưng cô chị của em cũng có vẻ thú vị lắm.
Cô ta có vẻ như chẳng quan tâm đến chuyện này thì phải?"
"Hứ! Thú vị sao? Anh thích chị ta rồi sao?"
"Em đang nói cái quái gì vậy baby? Ai mà thích loại phụ nữ suốt ngày cứ tỏ ra ngoan hiền nhu mì như cô ta chứ? Chán chết đi được"
"Chứ sao anh nói chị ta thú vị?"
"Ha ha! Thì ra là em ghen sao? Em yên tâm đi! Không đời nào anh lại thích kiểu phụ nữ cổ hủ đó đâu dù cô ta cũng khá xinh đẹp đấy"
"Anh thôi đi! Lại còn khen chị ta nữa"
"Lại giận rồi à! Tất nhiên cô ta không thể nào xinh đẹp bằng mỹ nhân trong lòng anh rồi.
Nhưng có điều cô ta không thấy khó chịu lắm khi phát hiện mối quan hệ giữa hai chúng ta, vẫn muốn được gả vào Mạc gia nhà anh.
Haiz! Không biết cô ta đang nghĩ gì nữa?"
"Cái gì cơ? Anh nói chị ta vẫn muốn kết hôn với anh sao? Con điên này".
Yên Uyển bỗng dưng nghiên răng lại khi nghe tin Tử Yên vẫn muốn được gả cho Sơn Lâm dù cô đã phát hiện ra mối quan hệ xấu xa của họ.
"Không thể nào!"
"Em đừng lo".
Sơn Lâm dỗ dành.
"Dù có được gả vào Mạc gia đi nữa thì người anh yêu cũng chỉ có em mà thôi.
Cô ta xác định là sẽ sống cả đời cô độc trong Mạc gia rồi"
"Hứ! Em không biết đâu.
Anh đến đây ngay đi".
Yến Uyển tức tối ra mặt.
Cô ta không muốn Tử Yên kết hôn với Sơn Lâm cho một chút nào.
Cho dù Sơn Lâm có không yêu Tử Yên đi chăng nữa thì cô ta vẫn muốn cô dâu của Sơn Lâm chính là cô ta chứ không phải Tử Yên.
"Ngoan nào! Anh đang ở công ty.
Đi ra ngoài giờ này e rằng ba mẹ anh bắt gặp sẽ mắng anh mất."
"Anh còn là con nít hả? Sao lại còn sợ ba mẹ như vậy chứ? Đến việc cá nhân của mình còn không quyết định được thì thử hỏi em có thể tin anh được sao?"
Yến Uyển giận dỗi, lớn tiếng quát nạt Sơn Lâm.
Cô ta có vẻ như đang giận cá chém thớt rồi.
"Thôi được rồi! Sao hôm nay em lại hung dữ vậy chứ?"
"Thế anh có đến không? Em cúp máy bây giờ."
"Được! Được! Chờ chút, anh sẽ đến ngay đây".
Sơn Lâm thấy Yến Uyển dường như giận thật rồi.
Anh ta không muốn lại bị Yến Uyển "bỏ đói" mình.
Lần nào hai người có chuyện tranh cãi thì y như rằng, Sơn Lâm sẽ không thể "làm ăn" được gì với cô ta cả.
Yến Uyển lần này tự dưng lại nổi giận vô cớ như vậy.
Hỏi sao anh ta không lo lắng cho được.
***
20 phút sau, tại khách sạn Hoàng Gia.
Sơn Lâm lái một chiếc xe Bugatti Chiron sport màu đỏ sang trọng chói lói đỗ trước cửa khách sạn Hoàng Gia.
Đây là nơi hẹn hò của đôi tình nhân vụng trộm này.
Bình thường, Yến Uyển và Sơn Lâm thường đưa nhau đến đây để nghỉ qua đêm.
Không biết hôm nay tại sao Yến Uyển vừa sáng ra đã chạy đến đó rồi.
Sơn Lâm vừa mở cửa phòng bước vào thì đã thấy Yến Uyển đã chờ sẵn ở đó từ lúc nào.
"Đến sớm thế sao không báo cho anh? Hôm nay em không đến công ty đi làm sao?" Sơn Lâm ôm cổ Yến Uyển hôn chụt lên má.
"Tránh xa em ra! Em không muốn".
Yến Uyển giận dỗi đẩy Sơn Lâm ra khỏi người mình.
"Gì chứ? Sao lại giận anh vậy? Anh làm gì sai sao?"
"Anh hỏi anh đi?"
"Thật sự anh không biết mình đã làm gì sai cả? Em chỉ cho anh đi, còn biết đường để sửa sai chứ?"
Sơn Lâm lì lợm vẫn lao vào người Yến Uyển, đè cô ta xuống giường, hai tày rờ rẫm vào chỗ nút khóa của chiếc váy cô ta định tụt xuống.
"Anh còn hỏi? Định làm đau con sao?"
"Con? Em nói thế là có ý gì vậy Yến Uyển? Chúng ta có con sao?"
Sơn Lâm há miệng ngạc nhiên, dừng ngay đôi tay hư hỏng lại chặn lên bụng Yến Uyển.
Cô ta không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Sau thoáng vui mừng thì gương mặt Sơn Lâm bỗng co lại, hình như có vẻ suy nghĩ điều gì đó.
"Anh không vui sao?"
"Không phải."
"Chứ sao gương mặt anh lại trông có vẻ khó coi như vậy?"
Yến Uyển quan sát thái độ của Sơn Lâm thấy anh ta có biểu hiện lạ liền thắc mắc.
Cô ta cứ nghĩ khi báo tin này cho Sơn Lâm thì chắc chắn anh ta sẽ mừng quýnh lên vì sắp được làm cha rồi.
Nhưng thái độ lo lắng nghĩ suy của anh ta lúc nãy làm cô ta khá ngạc nhiên.
"Em có thai bây giờ, chuyện kết hôn giữa anh và cô ta sẽ phải làm sao?"
"Còn làm sao nữa? Đương nhiên phải hủy hôn với cô ta rồi?"
"Không được! Chuyện này chắc chắn là bố mẹ anh sẽ không đồng ý".
Sơn Lâm lo lắng.
"Không đồng ý? Chẳng lẽ anh để em mang trong mình đứa con vô thừa nhận sao?" Yến Uyển lại bắt đầu giận dỗi.
"Đương nhiên là không thể để em chịu thiệt thòi rồi.
Nhưng chuyện hủy hôn anh không thể tự mình quyết định được.
Chuyện này do bố mẹ anh quyết định.
Nói hủy là hủy được sao?"
"Lại là bố mẹ! Anh luôn miệng viện cớ bố mẹ với em để chối bỏ trách nhiệm của mình chứ gì? Được thôi! Em không cần anh nữa.
Anh đi về đi.
Em sẽ tự sinh tự nuôi con một mình.
Từ nay đừng có đến tìm em."
Yến Uyển giận dỗi đứng phắt dậy định bước ra khỏi phòng liền bì Sơn Lâm giật tay lại.
"Em lại giận nữa rồi.
Em biết là anh không đời nào làm thế mà.
Phải để anh có thời gian suy nghĩ giải pháp nữa chứ."
Yến Uyển chỉ giả vờ giận dỗi để vòi vĩnh Sơn Lâm mà thôi.
Cô ta biết Sơn Lâm sẽ chẳng bao giờ để cô ta ra đi đâu.