Chương 93: Tòa thành pha lê (đặc sắc) 7

Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Xe chạy trêи đường phố lúc rạng sáng 2h, ánh mắt lướt theo cảnh kéo dài qua cửa sổ xe, trêи đường hiện tại có gì, trong đầu Qua Việt Tú mờ mịt không rõ, gương mặt hơi nóng lên, hiện tại trong xe đang sáng nhưng trong đầu chỉ luôn nhớ đến thùng xe tối om vài phút trước.

Trong xe tối om, khuôn mặt ngẩng lên đang chờ đợi điều gì vậy? Muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nên nói gì, trong lúc đang rối rắm nên nói hay không nói, đôi môi run rẩy lại đang chờ đợi điều gì? Chỉ cần tay anh hơi dùng lực một chút liền có thể đè lên cơ thể cô, hôn cô, suy nghĩ này khiến tay cô rục rịch không yên, tay chạm vào anh, kéo nhẹ vạt áo sơ mi của anh.

Vì cái kéo tay đó, tay đang đặt lên cúc áo phía sau lưng của sườn xám liền dừng lại, một lúc sau, nhớ tới điều gì, tiếp tục nhưng sau đó dừng lại rất nhanh, dừng lại, động tác sờ soạng lại rời xa phạm vi ban đầu một chút. Cô không ngăn anh lại, trong lúc dây dưa, mái tóc được buộc lên rơi lả tả trêи mặt trêи vai, tay anh nắm bả vai cô, hơi dùng lực, cô từ đưa lưng về phía anh biến thành đối mặt với anh, cách một lớp tóc, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, tay nắm bả vai hướng lên phần cổ của cô, xuyên qua lớp màn tóc, bàn tay anh ôm lấy gương mắt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa che trước mặt cô sang một bên để có thể dễ dàng hôn đôi môi của cô, phần cổ ngẩng lên đến mức tận cùng.

Cuối cùng-----------

Trước mặt không còn gì che chắn nữa.

Chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi.

Đèn trong xe bật lên, tay anh nhanh chóng thu hồi lại.

Hậu tri hậu giác, cô mới biết 5 cúc áo còn lại đã bị mở ra, cũng có nghĩa anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, hóa ra, để anh lên xe là vì giải quyết chuyện cúc áo.

Anh xuống xe, cô thay bộ quần áo thể thao

Xe rời khỏi quảng trường trung tâm.

Anh nói muốn tìm một nhà nghỉ gần siêu thị nhất

Hai người chưa ai mở miệng, gương mặt hơi nóng lên

Đôi nam nữ dìu nhau ra khỏi quán bia lập tức lọt vào mắt Qua Việt Tú

Quán bia vào lúc rạng sáng có sắc thái ấm áp, có mùi đồ ăn, Qua Việt Tú nhớ ra, hình như cô và Tống Du Liệt chưa cùng nhau đến quán bia, đi cùng Cố Lan Sinh thì rất nhiều lần.

Vì thế cô nói với Tống Du Liệt, em đói bụng.

Thật ra, cô không hề đói bụng

Xe dừng lại trước cửa quán bia, hai người cùng nhau đi vào quán bia.

Không gian của quán rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ chứa được 20 người khách, đêm khuya thế này cũng chỉ có 2 người khách.

Tìm một vị trí góc đường ngồi xuống.

Quán bia không có phục vụ, thực đơn được dán ở trêи quầy bar, khách đến phải tự chọn, tự phục vụ.

Tống Du Liệt rất nhanh đã đem đồ ăn lên.

Bánh rán bắp cải, hotdog khoai tây, một ly nước ấm

Đây là quán bia, đến quán bia mà không uống bia thì có xem được không?

"Sao lại không có bia?". Giọng điệu rất không hài lòng.

"Anh phải lái xe". Tống Du Liệt nói

"Nhưng em không lái mà". Cô nói

"Qua Việt Tú, em không được uống bia". Giọng điệu cảnh cáo

"Tại sao?". Hỏi

Anh không nói gì, cầm dao nĩa giúp cô cắt bánh rán bắp cải.

Thật không dễ dàng, cùng Tống Du Liệt đến quán bia, nên uống một ít bia để chúc mừng chứ, cô chỉ uống một chút thôi, gần chỗ cô ngồi có thùng bia ở đâu, cô có thể tự đi lấy.

Vừa mới đứng lên, liền bị Tống Du Liệt quát một tiếng ngồi xuống.

"Em chỉ uống một ít thôi mà". Cô nhỏ giọng nói với anh.

"Em không được uống bia"

Lại....lại??! Trừng mắt với anh

"Qua Việt Tú", anh đè thấp giọng nói "có cần anh nhắc em chúng ta xuất hiện ở đây là vì cái gì không?"

Uống bia và bọn họ xuất hiện ở đây có liên quan gì đâu?

"Còn không hiểu?". Giọng nói có hơi buồn bực

"Em cần hiểu cái gì mới được chứ?". Hỏi lại

"Qua Việt Tú"

"Cái gì?"

Cơ thể ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói thấp không thể thấp hơn nói: Joan bảo phụ nữ mang thai tốt nhất không được uống rượu bia.

Cô mở to hai mắt nhìn anh.

"Có cần anh nói lại lần nữa không?". Tay anh chống lên bàn, dùng lực vừa đủ

Hoảng loạn xua tay, nói không cần không cần, nói xong không cần lại bổ sung thêm một câu, em hiểu rồi.

Tống Du Liệt trở lại tư thế ngồi thẳng tắp ban đầu.

Qua Việt Tú vuốt vuốt chóp mũi, rũ mắt, cầm lấy dao nĩa, hỏi có phải vì nguyên nhân này mới không hút thuốc ở trạm xăng không

Không trả lời.

Xem ra cô đoán đúng rồi.

Giật mình.

Hỏi: "Có phải anh gọi điện hỏi Joan không?"

"Không liên quan gì đến em"

Nghĩ đến Joan đêm khuya nhận được điện thoại của sếp, sếp hỏi cô ấy một số điều phụ nữ mang thai cần chú ý, Qua Việt Tú mân mân khóe miệng.

Uống ly nước ấm, nhìn tay Tống Du Liệt một cái, hỏi tay đỡ hơn chút nào chưa?

Cô hỏi Trương Thuần Tình, Trương Thuần Tình nói chỉ cần không dính nước thì vài ngày sau sẽ lành thôi.

Cũng không trả lời.

Giống như cô và anh trở về lúc còn thiếu niên, cô liên tục tìm chủ đề, anh bất đắc dĩ lắm mới trả lời một câu

Tiếp tục hỏi, vết thương lúc trước là làm sao vậy?

Ngày đó, ở nhà vệ sinh của đấu trường, cô nhìn thấy bàn tay anh lộ ra vết sẹo, trước đây không có.

"Đây không phải là vấn đề em nên quan tâm". Tống Du Liệt lạnh lùng trả lời.

Cô đúng là tự làm mình mất mặt.

Bánh rán bắp cải cũng không tệ lắm, mặc dù cô không đói bụng cũng ăn được ⅔, ngược lại Tống Du Liệt chưa ăn cái gì, chỉ uống nước soda.

Uống nước soda, mặt hướng ra nhìn đường phố, cũng không liếc cô lấy một cái.

Giải quyết xong bánh rán bắp cải, pha một chút trêu đùa, nói Tống Du Liệt có phải anh lo lắng sẽ không kịp chuyến tàu sáng sớm đến Nice không?

Vẫn xem cô như không khí.

Không sao.

Tự nói với bản thân: "đừng lo lắng, 5h20 rời khỏi đây, chúng ta sẽ về đến nhà lúc 6h, anh về phòng anh, em về phòng em, không ai biết đã xảy ra chuyện gì đâu"

Anh vẫn đang nhìn ngoài đường

"Qua Việt Tú có phải rất không biết tốt xấu không? So với Trương Thuần Tình càng không biết tốt xấu?". Mặt dày hỏi.

Đáp án của vấn đề này không còn gì nghi ngờ nữa, nhưng cô cứ ghét anh không nói chuyện, anh tức giận còn đỡ hơn anh cứ không nói chuyện.

"Ăn xong chưa?". Tống Du Liệt hỏi cô.

Ăn thì ăn xong rồi.

Khuỷu tay chống ở trêи bàn, bàn tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh: "Em muốn biết, tay bị thương trong miệng Trương Thuần Tình ngày đó là đã xảy ra chuyện gì"

Tống Du Liệt vẫn nói câu kia, đây không phải là vấn đề em nên quan tâm

"Sao không phải là vấn đề em nên quan tâm, anh chính là bố của con em đấy"

Lời này thành công khiến anh dời mắt khỏi con đường chuyển lên mặt cô.

Tâm trạng của Qua Việt Tú tốn hơn một chút.

Cái tiếng "Bố" này không biết có làm anh hoảng sợ không

Cười với anh.

Rất kiên nhẫn chờ "bố của con cô" nói cho cô, chuyện tay anh bị thương.

Nhưng chờ cả buổi lại chờ được một câu "mặc sườn xám thật xinh đẹp"

"Cái gì?". Giọng nói kéo dài ra.

Anh kéo cô đứng dậy, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi quán bia, lúc này, cô đã ném vấn đề tại sao anh bị thương vứt ra khỏi đầu, một lòng một dạ chỉ chủ ý câu "mặc sườn xám thật xinh đẹp" của anh chính là đang nói cô, là đang khen cô?

Đúng ở cửa nhà nghỉ, anh mới đáp ứng yêu cầu của cô: "Đúng vậy, người mặc sườn xám đẹp chính là em, chính là Qua Việt Tú, hỏi anh cụ thể Qua Việt Tú mặc sườn xám đẹp thế nào, anh cũng không trả lời được, nhưng anh biết, Qua Việt Tú mặc sườn xám xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, tùy ý tìm đều có thể tìm được một chỗ trốn, phía sau cái cây kia cũng không tệ, bãi đất trống hoang phế phía sau vườn olive, căn phòng tối trong phòng thay quần áo cũng là một nơi lý tưởng, đáng chết, cái cúc áo đó có lẽ rất khó mở ra nhưng tay có thể trực tiếp tiến vào sườn xám từ gấu váy"

Một tràng đó thành công khiến cô im miệng

Anh ở quầy làm thủ tục, cô mặt đỏ hồng chờ bên cạnh.

Thang máy cũng chỉ có hai người họ.

"Tống Du Liệt, những lời anh vừa nói là đang chiếm tiện nghi của em". Sau khi nghĩ lại, Qua Việt Tú kết luận như vậy.

Đi ra khỏi thang máy.

Cô đi phía sau anh: "Anh không trả lời, có phải là em nói đúng rồi không?"

Hai người cùng nhau bước vào phòng nghỉ.

Cửa vừa đóng lại, anh liền dùng đôi tay bao vây cô lại, ép cô lên mặt cửa.

"Qua Việt Tú, cuối cùng em cũng ý thức được giữa nam và nữ tồn tại loại chuyện chiếm tiện nghi này, cởi dây an toàn yêu cầu đụng chạm cơ thể, cái ôm được gọi là an ủi, v.v những thứ như thế đều nằm trong phạm vi quấy rối tình ɖu͙ƈ, có lẽ em sẽ nói, ồ, nó chẳng giống nhau, Dean và Cố Lan Sinh không phải loại người như vậy, anh đoán em sẽ nói như vậy, những lời đó buồn nôn lắm, trong mắt anh, những chuyện như vậy đều là chiếm tiện nghi của Qua Việt Tú"

Há hốc miệng, Qua Việt Tú phát hiện bản thân không cách nào phản bác lại được, bởi vì Tống Du Liệt đã nói lời cô muốn nói mất rồi "Dean và Cố Lan Sinh không phải loại người như vậy", cô muốn nói ra những lời đó.

Suy nghĩ lại.

Qua Việt Tú phát hiện, Tống Du Liệt không trả lời vấn đề của cô.

"Đừng lôi người khác vào", dùng một loại giọng điệu rất nghiêm túc.

"Anh chỉ muốn miêu tả tương đối kỹ câu "Qua Việt Tú mặc sườn xám rất đẹp", nói thật suy nghĩ lòng mình, nếu em cảm giác mấy lời đó của anh là đang chiếm tiện nghi của em, cứ nghĩ vậy đi"

Nghĩ một chút.

Nhỏ giọng mắng anh đồ xấu xa.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Phòng nghỉ ở lầu 4, đối diện là siêu thị 24h kia.

Qua Việt Tú tắm xong đã là rạng sáng 3h10, chưa đầy 2 tiếng, cửa siêu thị sẽ mở ra.

Nhà nghỉ của trấn nhỏ khá đơn sơ, một cái giường, một sofa hai người.

Tắt đèn.

Qua Việt Tú ngủ giường, Tống Du Liệt ngủ ở trêи sô pha.

Báo thức đã cài đặt xong, 4h50 sẽ vang lên.

Xung quanh nhà nghỉ khá yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ có 1-2 chiếc xe chạy qua, lúc này cô không sao ngủ được, cũng không biết Tống Du Liệt đã ngủ chưa

"Ngủ rồi à?". Nhỏ giọng hỏi.

Xung quanh yên tĩnh.

Lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, lặng lẽ đến trước mặt Tống Du Liệt, tựa như rất nhiều rất nhiều buổi tối cô mở cửa phòng anh, trong lòng như có con nai chạy lung tung, cũng không biết Tống Du Liệt có đẩy cô từ sofa xuống không

Chắc là không đâu, trước khi có kết quả, giống như cô đã nhấn mạnh trong quán bia "anh là bố của con em"

Bố của con, mẹ của con

Cách xưng hô thật đáng yêu.

Cô nghĩ là cô điên mất rồi.

Không đúng, cô vốn dĩ là một bệnh nhân tâm thần phân liệt

Khẽ cười, cơ thể cuộn lại, dựa sát vào lồng ngực của Tống Du Liệt, lải nhải, Tống Du Liệt anh không được gặp đứa con gái khác, anh chỉ có thể gặp em thôi.

Cuối cùng cũng tìm được một vị trí tương đối thoải mái

Phải biết rằng, sofa không lớn, muốn tìm được một vị trí thoải mái cuộn tròn trong ngực anh là một chuyện không dễ dàng gì.

Tìm được vị trí rồi, kế tiếp là ngây ngẩn nhìn mặt Tống Du Liệt

Nhưng

Chạm phải đôi mắt đang nhìn cô chăm chú, trước sau như một, như bức họa lúc nửa đêm

Tay che mắt anh lại, nói Tống Du Liệt, em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi khi còn nhỏ

Cô không dám nói cho anh, cô đang dùng phương thức như vậy để hoài niệm, một Qua Việt Tú vô lo vô nghĩ đã qua

Qua Việt Tú vô lo vô nghĩ đã qua ấy chỉ cần cô muốn, sinh cho Tống Du Liệt 10 đứa con cũng không thành vấn đề, một đám nhóc giống như đứa trẻ đến từ Greenland, thật sự khiến cô vui vẻ.

Trong tiếng thở dài như có như không, bả vai của anh rướn lên, cơ thể cô càng rúc sâu vào lồng ngực của anh.

"Qua Việt Tú"

"Ừm"

"Nhớ kỹ, không được lấn anh"

Khóe miệng nhếch lên, chôn mặt trong lồng ngực anh, nhỏ giọng nói "Tống Du Liệt, ngủ ngon".

Khi đồng hồ báo thức vang lên, sofa chỉ còn lại mỗi Qua Việt Tú

Đôi mắt lướt khắp phòng tìm kiếm, liền nhìn thấy Tống Du Liệt đang đứng trước cửa sổ, đó là cửa sổ đối diện siêu thị.

Ngây ngốc nhìn bóng dáng của Tống Du Liệt

Khi anh xoay người, cô nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân ngừng trước sofa

"Qua Việt Tú". anh nhỏ giọng gọi tên cô.

Sau vài tiếng gọi thì cô miễn cưỡng trả lời.

"Siêu thị mở cửa rồi".

"Ừm". Mở to mắt

"Ở đây chờ anh, anh đi một chút sẽ về"

"Được"

Tống Du Liệt rời khỏi phòng nghỉ,

Qua Việt Tú đi đến trước cửa sổ đối diện siêu thị kia, nhìn anh đi băng qua đường, sắc trời xám xịt, giày sneaker màu trắng của anh đặc biệt chói mắt

Qua đường xong, anh còn quay đầu lại nhìn một cái, là đang nhìn căn phòng bọn họ ở ư?

Cười nhìn theo anh bước vào siêu thị

Chỉ trong chốc lát, anh bước ra khỏi siêu thị.

Chỉ trong chốc lát, cửa phòng nghỉ của bọn họ mở ra.

Anh còn mua điểm tâm sáng cho cô.

Anh đưa hộp đồ ăn đến trước mặt, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô chăm chú

Tay chậm chạp không nhận lấy

Nhưng nước mắt càng nhanh hơn tay, chớp mắt một cái, một giọt nước mắt chảy ra từ hốc mắt, sau đó liên tục rớt xuống.

Đợi lát nữa, Tống Du Liệt có tức giận, cực kỳ tức giận không?

"Sao vậy?" anh khàn giọng hỏi.

"Em hơi sợ".

Nhẹ nhàng lau khô nước mắt nơi khóe mắt của cô, nói không có gì đáng sợ cả.

Không nhúc nhích.

"Đừng sợ, nếu...." anh rủ mắt xuống, "Nếu là dính rồi, anh biết vài đất nước, những đất nước này cho phép người có mối quan hệ như chúng ta ở bên nhau, anh biết em để ý bên ông ngoại, ông ngoại.... Ông ngoại sẽ có một ngày rời khỏi chúng ta, đến lúc đó....đến lúc đó, chúng ta có thể....có thể đến những quốc gia đó".

Lại có thêm nước mắt chảy ra.

"Anh thề....anh không có ý nguyền rủa ông ngoại đâu". Anh cuống quýt nói.

Cô biết, cô biết chứ.

Chỉ là cô không biết tại sao nước mắt lại chảy ra.

Chàng trai 20 tuổi đầu, đối mặt với nước mắt không ngừng chảy ra có hơi không biết phải làm sao, trong cái khó ló cái khôn, bật ra một câu "Đều đã là mẹ trẻ con rồi, sao lại vẫn thích khóc vậy chứ"

Không nói thì không sao, nói một cái càng khóc dữ hơn.

Anh vội vàng ôm cô vào ngực.

"Qua Việt Tú", vội vàng hôn khóe mắt cô, mỗi cái hôn đều gọi một tiếng "Qua Việt Tú"

Anh càng gọi Qua Việt Tú, trong lòng cô càng hoảng loạn, cơ thể liều mạng dán vào anh, cái túi đựng que thử thai rơi xuống đất, cũng không quan tâm, hôn trả anh.

Môi lưỡi nồng nhiệt dây dưa, anh nói Qua Việt Tú, anh điên mất thôi, anh nói Qua Việt Tú, nếu lại thử để Cố Lan Sinh ôm em một lần nữa, vừa né tránh vừa hỏi "Thì sao?", anh nói, anh sẽ bóp chết em, cô hỏi anh nỡ sao?

"Không nỡ, không nỡ chút nào, nên mới sắp điên đấy" lưng dựa vào tường, liều mạng thở hổn hển, anh sắp hôn cô đến mức không thở được mà cô thì như bạch tuộc chặt chẽ quấn lấy anh.

Anh tiếp tục nói với cô.

Nói "Tối qua cùng anh chen lấn trêи sofa cũng khiến anh phát điên", ghé vào vai anh cười, "Em còn cười". Cô hỏi anh tắm nước lạnh mấy lần.

"Hai lần". Hai lần, trong một khoảng thời gian ngắn chưa đến hai tiếng lại tắm nước lạnh 2 lần, đúng là thanh niên trẻ tuổi mà

"Em cũng đâu có động đậy", cô kêu oan cho mình, anh không trả lời, không trả lời chính là bản thân không có nhúc nhích lung tung. Nhỏ giọng hỏi "Em không nhúc nhích mà anh cũng cứng à?"

Một lát sau

"Ừm, không nhúc nhích cũng cứng". Không kiểm soát được, cười khanh khách

"Qua Việt Tú, nếu em còn cười nữa anh sẽ bóp chết em"

Lại bóp chết, không thể đổi câu khác à?

"Đổi câu khác?"

"Đổi câu khác ư...." anh dài giọng, mặc dù anh mua đồ thể thao size nhỏ nhất nhưng cô mặt vào vẫn rất to, muốn chơi xấu cũng rất dễ dàng, với vào trong, nói nhỏ "vậy đổi thành nhào nặn chết nó?"

vừa né tránh vừa hỏi "Còn gì nữa không?"

"Còn....nhét Qua Việt Tú vào thùng đựng hàng cho cá ăn"

"Anh nỡ sao?" anh vùi mặt vào tóc cô, giọng nói xuyên qua mỗi sợi tóc "Không nỡ, không nỡ chút nào, nên mới sắp điên đấy"

Lẩm bẩm trong miệng, lần theo mái tóc tìm được môi của cô, mạnh mẽ dán lên, trằn trọc, đè cô lên cửa toilet, anh đang hôn ấn ký sau lỗ tai cô "Đống đống"; "Ừm", "Đống đống"; "Ừm"

"Chiếc sườn xám kia, anh muốn xé nát nó"

"Lần tới em mặc nó, anh muốn xé nó như thế nào cũng được"

"Lần sau....lần sau là khi nào?"

"Em cũng không biết, có lẽ là một thời gian sau đi"

"Một thời gian sau thì không được rồi"

"Nếu không, bây giờ em mặc nhé, để bây giờ anh có thể xé?"

"Quá tuyệt vời"

"Qua Việt Tú, em đi đâu đấy?" "Đi mặc sườn xám"

Chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ cọ thái dương của cô "Đúng là con nhỏ điên, con nhỏ ngốc"

"Nói gì vậy? Bây giờ em đã 26 tuổi, sắp 27 tuổi rồi"

"Ừm, Qua Việt Tú đã 26 tuổi, sắp 27 tuổi rồi, hơn nữa....nói không chừng, bây giờ Qua Việt Tú đã là mẹ trẻ con rồi"

Cứ như vậy, tay anh từ trêи vai buông xuống

Môi anh lại lần nữa hạ xuống vành tai của cô, nói nhỏ "Em nghĩ con giống anh hay giống em? Anh hy vọng nó sẽ giống em, là một công chúa nhỏ tỏa sáng có mái tóc đen nhánh, em mang con đi siêu thị, mua cho con một đôi giày ballet màu đỏ, giống như anh lần đầu tiên nhìn thấy em, em đang mang đôi giày ballet kia"