Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Đăng vào: 12 tháng trước
Vào ngày 18 tháng 1, Cố Lan Sinh bắt đầu dậy sớm, anh dự định tận dụng lợi thế của ngày này để ngắm nhìn Murmansk.
Đây là lễ hội truyền thống của Murmansk, Lễ hội Mặt trời, một ngày bận rộn cho cư dân của thành phố, chính phủ Murmansk sẽ kêu gọi cư dân địa phương cùng tổ chức một số hoạt động dân gian vào ngày này.
Murmansk nằm trêи vòng Bắc Cực và những đêm vùng cực như thế này ít nhận thấy được rõ ràng hơn khu vực ở trung tâm của vòng Bắc Cực.
Đêm vùng cực ngoài việc thiếu ánh sáng mặt trời, hầu hết trong ngày cũng không khác gì với bầu trời âm u khi sắp có mưa, đêm nổi bật nhất là vài ngày đầu của chu kỳ và một hoặc hai ngày cuối cùng.
Lúc 10 giờ sáng, Cố Lan Sinh đi dạo trêи đường phố Murmansk.
So với ngày hôm qua thì hôm nay bầu trời ảm đạm hơn, giống như sắp sửa đón những cơn giông bão vào giữa mùa hè, bầu trời tối đi rất nhanh, hầu hết các nguồn sáng đều đến từ đèn đường.
Các dòng chảy ánh sáng từ phía đèn hậu của chiếc xe và màu sắc ấm áp từ các ô cửa sổ cửa hàng đan xen lẫn nhau, khiến người ta nghĩ rằng họ đã lạc vào một lễ hội ánh sáng.
Bây giờ vào lúc 10 giờ sáng, Cố Lan Sinh phải tự nhắc nhở mình rằng không xa chính là con đường ẩm thực, hương thơm của thức ăn đã bị bầu trời hấp dẫn, anh rất có khả năng sẽ mở cửa một trong những nhà hàng đó để có một bữa ăn tối.
Đêm qua, Victor mời anh đến buổi diễn tập tại học viện khiêu vũ của anh ấy vào ngày hôm nay, anh chàng người Nga nhiệt tình hy vọng sẽ sử dụng một điệu nhảy dân gian truyền thống để chia tay vị khách từ phương xa.
Lúc 10:40, Cố Lan Sinh đẩy cánh cửa của học viện khiêu vũ.
Vào lúc mười một giờ, Cố Lan Sinh ngồi trêи khán đài, và anh cũng là khán giả duy nhất của buổi biểu diễn.
Trong âm nhạc vui vẻ, Victor và các bạn cùng lớp nhảy múa, trong đó phải có hơn mười người trẻ mặc trang phục truyền thống của Nga dùng vũ điệu tái hiện lại hình ảnh những con ngỗng đi tránh rét về phương nam vào mùa đông.
Điệu nhảy này cũng sẽ xuất hiện tại bữa tiệc của tòa thị chính phủ Murmansk để liên hoan chào đòn lễ hội mặt trời tối nay.
Cố Lan Sinh mời Victor và các bạn cùng lớp ăn trưa tại một nhà hàng gần học viện khiêu vũ, hơn mười người cùng lứa tuổi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau làm cho thời gian trôi qua cực kì nhanh chóng.
Sau bữa trưa, Victor và các học viên khác trở lại trường học còn Cố Lan Sinh một mình đi bộ trêи đường phố. Đi qua bên ngoài hàng chục cửa hàng cuối cùng anh dừng lại trêи một nhà ga công cộng.
Cố Lan Sinh suy nghĩ về thời điểm này ngày hôm qua, có người đã nói cho anh biết Murmansk có một tuyến tàu điện chỉ đi về phía nam, tại trạm cuối cùng sẽ đưa bạn đến ngọn đồi cao nhất của thành phố, đến đó rồi nhất định phải nhớ nhìn cảng Kola từ trêи cao.
Kola còn được người ta gọi là Cảng Murmansk, đây chính là điểm tự hào của người dân thành phố cảng, dưới thời trị vì của Nga hoàng đó là một căn cứ hải quân; trong chiến tranh thế giới thứ II, Hitler đã dùng đến bốn mươi tháng cũng không thể vượt qua cánh cổng này.
Ngày nay, nó là một trong những cảng thương mại nhộn nhịp nhất thế giới, với ước tính có khoảng 170 tàu đến mỗi ngày.
Cảng Kola làm cho mọi người thấy hấp hẫn là vì nó là bến cảng duy nhất nằm trong vùng cực, đặc điểm này làm thu hút du khách từ khắp nơi trêи thế giới.
Các du khách thân ái gọi nó là: Cảng không đóng băng.
Vậy tại sao bạn phải nhìn vào cảng Kola?
"Bởi vì trong thế giới này, chỉ có duy nhất ở Murmansk, bạn mới có thể tận hưởng khung cảnh đêm tuyệt đẹp của bến cảng vào bốn thời điểm trong ngày." Người đàn ông tự hào trả lời, cuối cùng còn không quên bổ sung: Nếu bên cạnh còn có một cô gái như vậy mọi thứ thậm chí còn tuyệt vời hơn.
Hai giờ bốn mươi phút, Cố Lan Sinh đã ngồi trêи tuyến tàu điện đó. Thật trùng hợp, khi anh ấy đến đợi ở sân ga, toàn bộ nơi đó chỉ có một người.
Cố Lan Sinh chọn ghế trái, đối diện với cảng Kola.
Màn hình điện tử của tàu cho thấy chuyến đi này kéo dài trong chín mươi lăm phút và đi qua ba mươi bảy trạm.
Gần ba giờ, xuyên qua ô cửa sổ, toàn thành phố là một màu xanh, một ánh sáng đèn đường màu cam đặt trong một ánh sáng màu xanh đậm, giống như một quả bóng thủy tinh, một khi ai đó dùng búa gõ vào nó, màu xanh của những công trình kiến trúc đường phố sẽ chảy ra khỏi lỗ hổng đó.
Sau bảy phút, đoàn tàu dừng tại nhà ga thứ hai.
Không thể biết đó là loại tâm lý gì, mắt của Cố Lan Sinh rơi xuống cánh cửa đóng kín.
Cửa xe lửa mở chậm.
Một người phụ nữ với chiếc khăn trùm đầu mang theo một đứa trẻ chừng một tuổi lên xe, tiếp theo là một người đàn ông Nga mạnh mẽ rất đặc trưng.
Xìiiii.
Cố Lan Sinh bị chính tâm tình của mình trước khi cửa xe mở ra vài giây làm cho có chút dở khóc dở cười, nhất định chỗ ngồi chỉ toàn thấy màu xanh này đã tạo ra kϊƈɦ thích thị giác độc đáo, làm cho trong lòng anh mơ hồ nhớ đến lời người lái xe đã nói hôm qua.
Hoặc có thể, hình bóng anh phản chiếu trong ô cửa kính trêи phố trông hơi cô đơn, suy nghĩ trong trái tim mình, trong lòng không khỏi nghĩ nếu như có điều gì đó xảy ra sẽ tốt hơn, ví dụ, cánh cửa xe lửa mở ra, và một cô gái tóc dài đang đứng đợi ở bên ngoài.
Tốt nhất là cô gái đó có một đôi mắt đen, không cần lời nói nào chỉ cần một ánh mắt, thì trong con ngươi màu đen của hai bên đã lập tức xuất hiện bóng dáng của nhau.
Xem ra anh đã nhớ nhà rồi.
Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ và người đàn ông ngồi trêи ghế đối diện với Cố Lan Sinh.
Tàu tiếp tục chạy.
Chiều nay, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, họ không có thời gian đi tàu đến tận cùng phía nam thành phố.
Sau năm điểm dừng, trong khoang hành khách của Cố Lan Sinh đã không còn mấy ai, một nửa số ghế còn bỏ trống, cabin đã không xuất hiện cô gái mắt đen, cũng không hề có lấy một cô gái tóc dài nào.
Lần thứ sáu, cánh cửa xe lửa đóng lại.
Con tàu hướng về trung tâm thành phố, các cửa hàng xây dựng dọc theo con đường dần trở nên dày đặc hơn. Bầu trời Murmansk cũng buồn tẻ hơn, tạo ra cảm giác làm cho người ta chỉ muốn buồn ngủ.
Đứa trẻ ở trong lòng người phụ nữ quấn khăn trông có vẻ thích thú, con bé có đôi mắt màu sapphire, người đàn ông cường tráng ngồi đối diện trực tiếp với Cố Lan Sinh, từ khi lên xe chỉ chăm chăm tới cái điện thoại.
Nhìn lên bầu trời, Cố Lan Sinh và những hành khách khác trong xe lại nhắm mắt lại.
Tiếng radio trêи tàu vang lên báo hiệu điểm dùng chân sắp tới , tiếng cửa xe mở và đóng, trong giấc ngủ chập chờn Cố Lan Sinh cố mở mắt ra, mi mắt xốc lên hai phần ba, nhìn ra cửa sổ, vẫn là các cửa hàng, xem ra khoảng cách đến bến cảng còn một lúc lâu nữa, cho dù bỏ qua cũng không vấn đề gì, dù sao anh cũng không quan tâm mấy đến cái gọi là cảng quanh năm không đóng băng. Chiều nay trôi qua khá lâu, chuyến đi này vừa khéo có thể để giúp anh giết thời gian.
Cố Lan Sinh nhắm mắt lại.
Chuyến tàu lại lần nữa dừng lại, một người nào đó xuống và ai đó lên xe.
Giữa mơ hồ, Cố Lan Sinh cảm giác có gì đó chạm vào bàn tay đang đặt trêи đầu gối, ngón tay run lên, trong bóng tối giác quan của con người càng trở nên nhạy bén hơn, thứ lướt qua trêи đầu ngón tay chính là sợi vải.
Vải rất mềm.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không biết chuyến tàu đã đi qua bao nhiêu sân ga, có người đi trước mặt anh, người này dẫm lên chân anh.
Đã tới cảng Kola rồi sao?
Mí mắt dường như được phủ một lớp keo, Cố Lan Sinh phải xoa xoa vài lần.
Cảnh quan bên ngoài cửa sổ từ từ mở ra trong hai phần ba tầm nhìn, hé ra khuôn mặt được đặt trong một khoảng lớn màu xanh mực.
Âm thanh của chiếc xe lửa rít lên như một cơn lốc xoáy, và những dòng suy nghĩ theo sau cơn lốc xoáy và lao lên trời. Trêи bầu trời, cơn lốc xoáy đã trở lại một cơn sốt.
" Hô--" Trong lỗ tai truyền đến cảm giác nhoi nhói mơ hồ.
Dụi mắt, hoàn hồn một cái.
Thế giới hiện rõ ra trước mắt Cố Lan Sinh một cách rõ ràng.
Người đàn bà đang ôm đứa trẻ vẫn ở đó, nhưng người đàn ông mạnh mẽ không còn, vị trí mà người đàn ông đã được thay thế bởi một cô gái trẻ.
Cô gái trẻ - với mái tóc dài, đôi con ngươi đen nhánh.
Đồng tử dường như không tập trung lắm, giống như đang nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ mà lại giống như đang ngắm nhìn những hành khách đứng sau ô cửa xe, nhưng thực sự lại không có gì lưu vào ánh mắt cô.
Đật bàn tay còn đang nghỉ ngơi trêи đầu gối dán vào đùi, thu hồi lại ánh mắt từ trêи khuôn mặt của cô gái, chấn chỉnh lại tư thế, thở ra một hơi, mắt nhìn xuống, chờ cho suy nghĩ khôi phục lại bình thường như trước, mở mắt ra, thẳng tắp nhìn về phía đối diện.
Trong ba mươi giây tiếp theo, Cố Lan Sinh hoàn thành sự đánh giá của một người đàn ông với một người phụ nữ.
Cô gái tóc đen tầm hai mươi tuổi, muốn xinh đẹp là có xinh đẹp.
Dáng người thuộc kiểu thon thả nhẹ nhàng, với vẻ bề ngoài và hình thể này nếu chấm có thể đạt được đến 70 điểm , màu da trắng kết hợp với mái tóc đen có thể thêm 15 điểm nữa.
Tiếp theo là chỉ số gợi cảm, ánh mắt từ cổ cô gái đi xuống.
Lần thứ tư, chiếc áo có hàng chữ "Lenin" in trêи vỏ con tàu phá băng màu xanh lam xuất hiện trước mặt Cố Lan Sinh
Có vẻ như chiếc áo khoác này rất nổi tiếng ở đây, Cố Lan Sinh có lẽ phải mua lấy lại một chiếc khi rời Murmansk.
Trở lại chuyện chính.
Chiếc áo khoác trêи người cô gái có vẻ rộng, không thể cho rằng vì cô ta không quan tâm tới size của mình mà mua cái to như thế, vậy thì hiển nhiên nó là do bạn trai của cô mua.
Chiếc áo khoác không phù hợp khiến anh không thể đánh giá chỉ số gợi cảm của cô gái, nhưng 85 điểm là điểm cao nhất mà Cố Lan Sinh đã trao cho một người khác giới trong 22 năm.
Chiếc áo khoác được phối với một chiếc váy trắng tinh khiết, nhìn thế nào cũng cảm thấy trông thật không hề ăn nhập gì với nhau.
Chiếc váy chắc là đã được tự thiết kế, làn váy dài quét trêи mặt đất, làm cho mọi người nhìn thấy mà không khỏi đau lòng cho số phận của nó, thật sợ nếu như có người lỡ bước chân lên đó, màu trắng tinh khiết liền bị hằn một dấu chân.
Nhưng thật ra chủ nhân của nó không hề quan tâm.
Cảm giác đầu ngón tay tiếp xúc với vải mềm vẫn còn lưu lại, như giấc mơ, chỉ cần tiếp cận và nắm lấy nó, hương vị ngọt ngào và nhiệt độ cơ thể sẽ từ các sợi vải đi vào đầu ngón tay rồi tới lồng ngực, cảm xúc này vừa xa lại vừa mới mẻ, muốn tìm hiểu đến tận cùng nhưng lại phát hiện chỉ đang dẫm chân tại chỗ.
Âm thầm thở ra một hơi, Cố Lan Sinh buộc mình phải thoát ra khỏi những cảm xúc mâu thuẫn.
Nhất định do chiều nay quá nhàm chán, hoặc chuyến tàu quá dài làm cho anh nảy sinh hứng thú muốn quan sát một cô gái kì lạ chưa bao giờ gặp nhau.
Cô gái kì lạ có vẻ hơi chậm chạp, và cô không để ý cái nhìn của người đàn ông đối diện.
Cố Lan Sinh lại một lần nữa tập trung vào cửa sổ xe, tàu đã rời khỏi khu vực thành phố, cửa hàng xây dựng ít hơn, nhà máy loáng thoáng phía cuối con đường ở vùng đồng bằng, bầu trời có vẻ sáng sủa lên không ít.
Radio trêи tàu nhắc nhở rằng có thêm một vài điểm dừng ở cảng Kola.
Suy nghĩ trôi theo dòng phong cảnh từ các ô cửa sổ, màu sắc trêи bầu trời, nhà máy, đường xá cuối cùng biến thành một đường cong màu xanh dương, đường cong màu xanh dương giống như hình dáng đôi mắt của người phụ nữ, quyến rũ và mềm mại.
Chuyến tàu đến trạm dừng kế tiếp.
Vô thức, Cố Lan Sinh thấy rằng ánh mắt của anh không biết khi nào quay trở lại khuôn mặt của cô gái, phát hiện này khiến anh dù muốn phủ nhận nhưng không thể tìm ra bất kỳ lý do nào.
Nếu như ánh mắt không phải đang đặt trêи khuôn mặt của cô gái, vậy làm thế nào anh có thể biết rằng cô ấy đã tô phấn mắt màu xanh lam.
Trong cuộc sống, đối tượng kẻ phấn mắt màu này đa phần thường là các cô gái trẻ, họ thuộc về kiểu người độc đáo và sáng tạo, nhưng nhìn thế nào cũng thấy cô gái ngồi đối diện anh không thuộc nhóm này.
Mắt kẻ của cô không được cho là đẹp lắm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nó đã thu hút sự chú ý của Cố Lan Sinh vào lúc đó.
Cái màu xanh trêи đôi mắt ấy đã thu hút sự chú ý của anh ta mà không phải là thân hình cô ấy, Cố Lan Sinh tự nhắc nhở mình.
Anh thậm chí còn muốn nhớ khoảnh khắc này, về sau khi hồi tưởng lại nó, anh sẽ gọi đây là "cô gái kẻ mắt màu xanh", và anh tin rằng lúc ấy anh đã quên mất vẻ ngoài của cô .
Trạm này không có ai xuống, nhưng lại có không ít người lên tàu, một đôi tình nhân mặc bộ đồ giống như màu bút kẻ mắt của cô gái, vạt áo bọn họ làm che mất nửa khuôn mặt cô ấy.
Đôi tình nhân vừa lên xe chỉ khe khẽ thì thầm, sau nửa phút, liền công bố với mọi người rằng họ đã trở về từ nơi đăng ký kết hôn, một tiếng đồng hồ trước, họ đã hoàn thành việc chung thân đại sự.
Hầu hết các hành khách trong xe đều vỗ tay chúc mừng cho cặp vợ chồng trẻ, chỉ có ba người là không vỗ tay.
Người phụ nữ trùm khăn đội đầu bất tiện do giữ đứa trẻ nên không thể vỗ tay được, một người đàn ông đang ngủ say; người cuối cùng chính là cô gái kẻ mắt màu xanh.
Việc kết hôn là một điều tốt, trong tràng pháo tay nồng nhiệt, cô gái đã khóc trong vòng tay của người yêu mình, cùng với động tác này, khuôn mặt cô gái lại một lần nữa hiện ra hoàn toàn trước mắt Cố Lan Sinh.
Mọi thứ xảy ra trong xe dường như bị chặn lại trong thế giới của cô, và đôi mắt với bút kẻ mắt màu xanh vẫn chăm chú quan sát cửa sổ.
Tuy nhiên, nếu bạn nhìn kỹ, bạn có thể thấy rằng các đường màu xanh đang dần phai mờ, giống như bức tranh gặp gỡ Hoàng Mai Thiên.
Bên ngoài cửa sổ trời đã đổ mưa từ khi nào, tiếng vỗ tay trong xe vẫn tiếp tục, và cặp vợ chồng trẻ đắm chìm trong sự chúc phúc.
Cố Lan Sinh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, bước về phía trước, mắt nhìn thẳng.
Bắt gặp hình ảnh từ trong khóe mắt kia như có chất lỏng trong suốt chảy ra, phải chăng hạt mưa đã xuyên qua kính cửa sổ mà đến? Hay là từ không khí ẩm ướt của mùa mùa mưa?
Cứ như vậy, Cố Lan Sinh nhìn nó lặng lẽ trượt từ khóe mắt xuống và biến thành giọt nước xanh nhạt.
Giọt nước màu xanh kia là nước mắt?
Cố Lan Sinh thả tay xuống và nhìn vào cửa sổ.
Thời gian này, có phần nguy hiểm.
Sự nguy hiểm khiến tim anh nhảy lên liên hồi.