Đăng vào: 12 tháng trước
Tình cảnh vừa tranh cãi vừa đầu bút này quá quỷ dị.
Vương Tuyết Nha thật sự cảm thấy không thể nhịn được nữa: "Hai vị, chẳng lẽ hai người không cảm thấy làm vậy rất ngây thơ sao? Trẻ em ở nhà trẻ cũng không làm như vậy!"
Trì Nguyệt: "Ừ. Gặp phải loại đàn ông ngây thơ thế này thì đành phải vậy thôi."
Kiều Đông Dương: "Bây giờ cô cầu xin tôi vẫn còn kịp đấy."
Trì Nguyệt: "Ha ha! Mời..."
Xe hơi chậm rãi rời khỏi trấn Vĩnh Cẩm, đi vào trong màn đêm.
Nơi này cách xa nơi cắm trại của Người Đi Dưới Trời Sao khoảng mười dặm, cách quê hương Nguyệt Lượng Ổ của Trì Nguyệt khoảng ba mươi dặm, là biên giới của một thị trấn nhỏ trong sa mạc. Thế nhưng cư dân trấn Vĩnh Cẩm may mắn hơn Nguyệt Lượng Ổ, phía đông là ốc đảo lớn, thuộc kiểu tàn tích của khu rậm bị chặt phá quá mức, bởi vì có chính sách can thiệp, những năm gần đây đã được phục hồi bảo vệ. Từng khu rừng lớn kéo dài không thấy điểm cuối, thân cây lớn khoảng miệng cốc bị bóng đêm nhuộm thành màu mực, mang đến cảm giác đầy hy vọng.
Đánh nhau trong trấn sẽ thu hút người khác. Nơi này cách xa thôn trấn, lại ở bên ngoài rừng cây, buổi tối không có ai đến đây.
Chiếc xe dừng lại, bốn người dẫn theo một người máy xuống xe đi bộ khoảng một trăm mét, đứng trên một bãi đất hoang.
"Cỏ mọc rất tốt." Kiều Đông Dương đá chân một cái: "Có lẽ sẽ không làm cô bị đau."
"..."
Trì Nguyệt không lên tiếng, cô xắn cao tay áo đi từng bước về phía anh.
"Nguyệt Quang Quang..." Vương Tuyết Nha vô cùng căng thẳng.
"Yên tâm." Trì Nguyệt giữ cổ tay của cô lại: "Mình sẽ không sao."
"Cậu nhất định phải cẩn thận!" Vương Tuyết Nha khẽ dặn dò: "Không đánh lại được thì phải khóc, biết chưa?"
Tối nay mặt trăng rất tròn, ánh trăng sáng vằng vặc, phủ thêm một lớp ánh sáng bạc lên mặt đất.
Kiều Đông Dương nhìn bóng dáng của cô dưới ánh trăng: "Thiên Cẩu, đèn!"
Màn hình LED trên đầu Thiên Cẩu đột nhiên bắn ra một chùm sáng chói mắt, chiếu thẳng về phía Kiều Đông Dương.
Kiều Đông Dương đưa tay che mặt: "Cmn... Mày đang mở ánh sáng gì vậy?"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, tôi không có mẹ. Đứa bé không có mẹ giống như cọng cỏ."
Kiều Đông Dương nghiến răng: "Ánh sáng, không phải bắn đèn."
Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân!"
Ngay sau đó, Thiên Cẩu đổi sang một loại ánh sáng nhẹ, tia sáng mờ ảo bao trùm hai người ở trên bãi cỏ hoang, tạo ra một bầu không khí lãng mạn.
Trì Nguyệt tỏ ra ngơ ngác: "Anh Kiều làm cái gì vậy? Đánh nhau thôi còn cần ánh đèn chụp ảnh, anh cho anh anh đang đóng phim sao?"
Kiều Đông Dương hoạt động ngón tay một chút: "Đánh nhau cũng cần tình cảm."
Trì Nguyệt: "Xin lỗi! Tôi từ trên núi xuống."
Trì Nguyệt: "..."
Anh không tranh cãi là không thoải mái sao?
Cô nhận lấy ánh mắt của Kiều Đông Dương: "Vậy xin hỏi anh còn chuẩn bị bao lâu?"
Kiều Đông Dương không nói chuyện, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Trì Nguyệt. Không biết anh đang suy nghĩ điều gì mà đôi mắt ấy lại có vẻ nóng rực, ngang tàng. Cơ thể cao lớn hoà vào rừng cây trong bóng đêm ở sau lưng, sẵn sàng gặm nhấm con mồi bất cứ lúc nào.
"Ha!"
Anh đột nhiên bật cười, sau khi xoa mặt mới cong tay ra hiệu với Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt chậm rãi siết chặt nắm đấm: "Yên tâm, tôi sẽ không đánh vào mặt anh."
Kiều Đông Dương lạnh lùng cười: "Cô nói cứ như tôi để cho cô đánh vậy."
Trì Nguyệt: "Người đàn ông cuối cùng nói như vậy với tôi, sau đó..."
Kiều Đông Dương: "Hửm?"
Trì Nguyệt: "Không có sau đó..."
Kiều Đông Dương: "..."
Kiều Đông Dương ra hiệu về phía cô: "Cô lên trước!"
Trì Nguyệt đến gần, gần hơn, gần hơn nữa.
Vầng trăng rất trong, trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.
Trì Nguyệt đi đến trước mặt Kiều Đông Dương, do dự hai giây, lông mày nhíu chặt, đôi mắt thoáng qua vẻ nghiêm nghị rồi đột nhiên vung nắm đấm.
"Bắt đầu!"
Kiều Đông Dương huýt sáo, dường như không cảm thấy đau, lười biếng mỉm cười nhìn cô: "Tiếp tục..."
Trì Nguyệt khẽ giật mình, bước chân vững vàng, lại là một nắm đấm mạnh mẽ đấm thẳng vào ngực anh.
Có đoán Kiều Đông Dương sẽ đánh trả, vì vậy trong đầu đã diễn thử cách đánh của nắm đấm tiếp theo.
Thế nhưng cú đấm này vẫn mạnh mẽ đánh trúng anh.
Kiều Đông Dương không đánh trả, thậm chí còn không đỡ đòn theo phản xạ, anh cứ nhìn cô như vậy, trong ánh mắt nóng rực còn xen lẫn ý cười.
"Tiếp tục!"
Trái tim Trì Nguyệt nảy lên một cái, đã mất bình tĩnh.
Cô có thể chắc chắn nắm đấm của mình rất cứng, dù Kiều Đông Dương là người kiên cường cũng không đến mức có thể chịu hai nắm đấm mà vẻ mặt không hề thay đổi chứ?
Là anh ta quá cứng rắn? Hay rất giỏi giả vờ?
Trì Nguyệt nhìn biểu cảm hài hước của anh, hít sâu một hơi, lại dồn sức lần nữa, cú đấm này nhanh chóng đánh vào thắt lưng của Kiều Đông Dương... Đối với đàn ông nơi này vô cùng yếu ớt, cô tin chắc Kiều Đông Dương sẽ có hành động, không thể để cô tấn công nữa.
Thế nhưng... cô đã sai!
Thấy nắm đấm của cô đã đánh tới, cơ thể Kiều Đông Dương chỉ hơi cứng lại, giữ nguyên dáng người thẳng tắp, sau khi bị cô đánh một cú còn chậm rãi nở nụ cười vui vẻ với cô, hàm răng trắng loé lên tia sáng chói mắt dưới ánh trăng.
"Khoa chân múa tay! Cũng chỉ có thể gãi ngứa... Rất dễ chịu, tiếp tục đi!"
Cmn! Bắt nạt người quá đáng!
Trì Nguyệt nghiến răng: "Anh ra tay đi!"
Kiều Đông Dương thờ ơ mỉm cười: "Cô không nghe Thiên Cẩu nói sao? Đàn ông không thể đánh phụ nữ! Là tôi đã dạy nó đấy."
Không đánh? Không đánh còn hẹn cô ra làm gì? Đếm sao ngắm trăng nói về lý tưởng cuộc sống và thi từ ca phú sao?
Trì Nguyệt vô cùng tức giận, nghiến răng dồn sức lại đánh một đấm nữa...
"Này! Đã nói không được tấn công chỗ hiểm của đàn ông mà!" Kiều Đông Dương hừ một tiếng, đột nhiên kéo cánh tay cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Người phụ nữ như cô - Thiên Cẩu, tắt đèn!"
Trì Nguyệt cảm thấy cổ tay bị siết chặt, bị anh ghìm chặt từ phía sau, sau đó xoay tròn 180 độ như một cây củ xải, áp sát vào lồng ngực như tường đồng vách sắt của anh.
"Kiều Đông Dương..."
"Suỵt!" Ánh mắt Kiều Đông Dương đột nhiên trở nên nặng nề: "Đừng lên tiếng!"