Đăng vào: 12 tháng trước
Sau vài ngày tịnh dưỡng, thần sắc của Từ Hạ Nhiên cũng trở nên tươi tắn.
Cộng thêm nhờ có Dương Khải Thiên mỗi ngày đều đến bầu bạn, cậu cũng vơi đi một phần nào u uất trong lòng.
- Khải Thiên, cậu mang giấy bút đến cho tôi được không?
- Vâng, chờ em một chút.
Một lát sau, Dương Khải Thiên cũng mang một xấp giấy trắng, cùng với vài cây bút chì đặt xuống bàn cho Từ Hạ Nhiên.
Cậu cầm bút lên và bắt đầu vẽ, vẽ hình ảnh một cô gái, mái tóc phủ kính cả hai vai đang mỉm cười hiền dịu.
- Anh vẽ đẹp quá? Cô gái này là ai vậy?
- Đây là Tuyết Hoa, người bạn thân đã mất của tôi...
Sau khi vẽ xong bức ảnh Diệp Tuyết Hoa, Từ Hạ Nhiên tiếp tục vẽ, lần này là vẽ dì Châu.
Chăm chú nhìn theo bàn tay cầm bút của cậu, Dương Khải Thiên chợt thấy một giọt nước mắt rơi xuống, là nước mắt của Hạ Nhiên.
- Hạ Nhiên...anh...
- Những người tôi đang vẽ...họ đều đã chết...
Gạt đi dòng nước mắt, Từ Hạ Nhiên vẫn tiếp tục vẽ.
Cho đến khi vẽ xong bức ảnh Tôn Hạo Phong, trời cũng đã nhá nhem tối.
Cậu xếp những mảnh giấy lại thật gọn gàng, rồi đặt cẩn thận chúng vào trong tủ.
Bác Dương có nói với cậu, ngày mai là ngày Cố Mộc Hoàn kết hôn.
Cố Mộc Hoàn và Tiêu Mỹ Dao đứng cạnh nhau thật xứng đôi.
Đám cưới của hai người được mọi người ca tụng, chúc phúc trăm năm.
Cô dâu trong chiếc váy cưới trắng, trên tay cầm một bó hoa hồng sánh đôi cùng nhau trên lễ đường.
Còn cậu, cậu là người đến trước lại trở thành kẻ đứng bên lề hạnh phúc, đứng từ xa nhìn người mình yêu kết hôn với người khác.
Dương Khải Thiên bồng trên tay một bé cún thật dễ thương, cậu đặt tên cho nó là Đậu Phộng, vì màu lông không khác gì đậu phộng.
Chú cún này rất dễ thương, lại rất biết cách lấy lòng người khác.
Buổi sáng hôm nay trời có nắng, Từ Hạ Nhiên dẫn Đậu Phộng đi dạo quanh vườn để hóng gió cho thoải mái.
Dương Khải Thiên đi bên cạnh như một cận vệ trung thành, cậu sợ đám người áo đen kia sẽ giở trò xấu xa với Từ Hạ Nhiên.
- Tôi cảm thấy mình như bị giam trong lãnh cung vậy.
Nếu mấy ngày qua không có cậu, chắc tôi thành ma mất rồi.
- Em muốn nhìn thấy anh mãi vui như vậy, anh vui làm em cũng vui.
Từ Hạ Nhiên mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày đau thương.
Nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó, vẫn có một nét buồn man mác.
Từ Hạ Nhiên đút cho Đậu Phộng ăn một miếng bánh ngọt, chú cún ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng của cậu.
- Tôi muốn ăn cơm cùng cậu và bác Dương, được chứ?
- Vâng.
- Dương Khải Thiên hạnh phúc gật đầu.
Bình thường Từ Hạ Nhiên chỉ ăn một mình trong phòng, thức ăn được bác Dương chuẩn bị và mang lên.
Cậu nói muốn ăn cùng làm Dương Khải Thiên bất ngờ, chen lẫn một niềm vui khó tả.
Từ Hạ Nhiên đứng bên ban công nhìn lên bầu trời, đêm nay không còn nhìn thấy ánh trăng của ngày cũ.
Cách đây chỉ gần một tháng, thời gian chưa lâu mà người yêu đã mãi không trở lại.
Cơn gió lạnh nhẹ thổi qua, nhưng cũng không lạnh bằng tâm can của cậu.
Dương Khải Thiên choàng lên vai Từ Hạ Nhiên chiếc áo lông.
- Ngoài trời có vẻ lạnh, anh vào trong cho ấm.
- Tôi muốn ở ngoài này thêm một chút, cậu vào trong trước đi.
Dương Khải Thiên trở lại, nhưng cậu vẫn đứng sau cửa để trông chừng Từ Hạ Nhiên.
Đêm nay, có lẽ Cố Mộc Hoàn đang say giấc nồng bên Tiêu Mỹ Dao, một đêm hạnh phúc của hai người.
Anh đã thật sự quên cậu, không còn nhớ gì đến cậu, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, một kỉ niệm nhỏ nào đó.
Chiếc vòng bạc cậu tặng cho anh, đó là thứ quan trọng nhất của cậu, không biết anh còn giữ, hay là đã vứt bỏ đi, như vứt bỏ người anh từng yêu.
Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, Từ Hạ Nhiên lại thấy lòng mình đau như cắt.
Căn nhà này cách biệt thự của Cố Mộc Hoàn không xa.
Đứng từ đây, cậu có thể nhìn thấy người đi ra đi vào.
Hôm nay nơi đó đúng là nhộn nhịp, tiếng cười nói vang lên nghe rõ mồn một.
Từ Hạ Nhiên bước trở lại vào phòng, Dương Khải Thiên cũng vừa mang lên một cốc sữa nóng.
- Cảm ơn cậu.
- Từ Hạ Nhiên mỉm cười.
Dương Khải Thiên không nói gì, chỉ gãi đầu rồi luống cuống mở cửa đi ra ngoài.
Uống hết cốc sữa, Từ Hạ Nhiên nằm xuống và nhìn ra khung cửa, những vì sao lúc ẩn lúc hiện trên bầu trời.
Cậu nhìn thấy, Diệp Tuyết Hoa đang nhìn mình, vẻ mặt vô cùng buồn thảm...
RẦM!
Cửa phòng đột nhiên bị tung ra.
Từ Hạ Nhiên giật bắn mình ngồi dậy.
- M...Mộc Hoàn?
Phải, đúng là Cố Mộc Hoàn.
Khuôn mặt của anh đã đỏ vì say rượu, quần áo xộc xệch không còn chỉnh tề.
Điều cậu lo sợ nhất lúc này, không biết là anh sẽ giết cậu theo cách nào, dùng dao băm cậu hay là một phát súng.
Cố Mộc Hoàn không nói gì, chỉ loạng choạng tiến đến gần cậu, dùng sức mạnh siết chặt hai tay của cậu.
- A! Đau...
Bị đau nên Từ Hạ Nhiên muốn đẩy anh ra nhưng không được.
Cố Mộc Hoàn bóp cổ làm cậu nghẹt thở.
- Hết ông tôi, rồi đến Mộc Hoàn, tên điếm như cậu cũng biết chối từ người khác sao? Hay là tôi không làm cậu thỏa mãn như họ?
- E...em...
Cố Mộc Hoàn buông tay ra, suýt nữa là Từ Hạ Nhiên bị nghẹt thở đến chết rồi.
Cậu rung rẩy bò về phía chiếc giường thì bị anh túm tóc.
- Con chó này đúng là không biết nghe lời! Ai cho cậu quay lại giường?
Cố Mộc Hoàn tức giận kéo áo cậu lại, rồi đẩy mạnh cậu va vào cánh cửa.
- Hạ Nhiên! - Dương Khải Thiên nghe tiếng động liền chạy đến, Từ Hạ Nhiên bị va đập đau hết một bên vai.
- Thằng nhóc kia! Mày là ai?! Cút ra ngoài!
- Xin ngài Cố, đừng hành hạ anh ấy nữa...
Dương Khải Thiên dập đầu xuống chân anh mà cầu xin, anh mỉm cười đầy khinh bỉ.
- Ngay cả thằng nhóc cũng không tha, tên điếm như cậu đúng là không còn liêm sỉ nữa.
- Ngài không được gọi anh ấy là điếm!
Cơn giận trong Cố Mộc Hoàn càng dâng cao, anh kéo Dương Khải Thiên ra ngoài, đấm vào mặt cậu một cái rồi đá cậu văng xuống bậc thang.
Anh lạnh lùng khóa chặt cánh cửa lại.
Dương Khải Thiên mặc dù rất đau, nhưng cậu vẫn gượng dậy và đập vào cánh cửa.
- Đừng làm đau anh ấy! Tôi xin ngài...
Cố Mộc Hoàn cởi hết áo trên người ra, Từ Hạ Nhiên lùi dần về phía sau, đến khi cậu chạm lưng vào vách tường.
Anh đưa tay lên công tắc tắt hết đèn trong phòng, cậu nuốt nước bọt trước bóng tối đang bao trùm.
Cậu không còn nhớ gì, chỉ cảm nhận được quần áo trên cơ thể bị xé rách, trên cổ và ngực đầy những vết cắn.
Thân dưới bị xâm nhập nhiều lần, cậu đau đớn cắn môi đến bật máu.
Khi Cố Mộc Hoàn đã rời đi, ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa.
Cậu ngồi thu mình vào một góc, choàng tay ôm lấy thân thể đang không một mảnh vải che thân.
Cậu khóc, cậu lạnh, cậu đau, cho đến khi cậu ngất đi vì kiệt sức....