Chương 98: 98: Tranh Chấp Tại Bệnh Viện

Thầm Lặng

Đăng vào: 12 tháng trước

.


Trên đường đi, mẹ Tô gọi điện cho Quan Xán Xán và kể cho cô biết những gì đã xảy ra ở đây.
Quan Xán Xán ở đầu dây bên kia vui mừng đến mức không thể tin vào tai mình.

Vội vàng liên hệ với bệnh viện, định tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa trị vết thương cho Tô Viên.
Khi Quan Xán Xán nhìn thấy Tô Viên được đẩy ra, nước mắt cô đã chảy dài trên má, lúc này Tô Viên gần như được băng bó kín đến mức ai nhìn thấy cũng biết vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
Từ nơi cao như vậy rơi xuống biển, làm sao không bị thương nặng!
Ngược lại, Tô Viên thấy bạn mình khóc thảm thiết, chỉ có thể nặn ra mấy chữ: "Đừng..

khóc.." Vừa mở miệng muốn nói, liền cảm thấy vị trí nơi phổi của cô đau nhói lên.
"Được, được, mình sẽ không khóc." Quan Xán Xán vội vàng nói, sau đó lau nước mắt "Viên, cậu sẽ không sao, cậu sẽ mau chóng khôi phục lại như lúc trước!"
Tô Viên nhập viện, trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ cho biết tình trạng của cô không tệ, tuy rằng trên người có rất nhiều vết thương, nhưng nếu như chữa trị tốt, vẫn có thể hồi phục.
Chỉ là bởi vì lúc cô được cứu lên, lại không được cứu chữa kịp thời, cho nên khó tránh khỏi có chút di chứng, có thể sau này thời tiết lạnh các khớp xương sẽ dễ bị đau nhức.
"Có thật là không thể chữa khỏi hoàn toàn sao?" Quan Xán Xán lo lắng hỏi.
"Chúng tôi chỉ có thể tận lực mà thôi, nhưng nếu muốn hồi phục hoàn toàn giống như trước đây, chỉ sợ cho dù tìm được bác sĩ tốt nhất cũng không có khả năng." Bác sĩ thẳng thắn nói.
Quan Xán Xán cắn môi, trong lòng cô không muốn tiếp nhận hiện thực như vậy.
Hai ngày tiếp theo, Quan Xán Xán hầu như lúc nào cũng ở trong bệnh viện với cô.
Tô Viên không hiểu ý của Quan Xán Xán khi nói "nhảy xuống biển", "cứu cô ấy", "lựa chọn"..

Cô luôn cảm thấy rằng có những việc mà cả ba mẹ và Xán Xán đều biết, nhưng cô đã quên chúng.
Và hôm nay, Quan Xán Xán lại nhắc đến cái tên "Mục Ngạn".
"Mấy ngày nay mình đều phong tỏa tin tức cậu còn sống, hiện tại Mục Ngạn có thể không biết, nếu như anh ấy biết, chỉ sợ cho dù có bao nhiêu sự phản đối, thậm chí cho dù cả tay lẫn chân phải bò lết đến trước mặt cậu, thì anh ấy cũng sẽ đồng ý." Quan Xán Xán nhớ đến phản ứng của Mục Ngạn sau khi mọi người nghĩ rằng Tô Viên đã bị chôn vùi dưới biển khiến cô vô cùng xúc động.

Hiện tại, tại nơi Tô Viên rơi xuống vẫn có rất nhiều tàu cứu hộ tiến hành tìm kiếm hàng ngày.
Sống thấy người, chết thấy xác, Mục Ngạn quyết định dù tốn bao nhiêu công sức cũng phải tìm được Tô Viên.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mà ba mẹ Tô đã có thành kiến sâu sắc với Mục Ngạn, cho rằng nếu không có anh, thì con gái họ sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy.

Mặc dù Tô Viên vẫn còn sống nhưng họ vẫn không có ý định để Mục Ngạn gặp con gái của họ.

Chính vì điều này mà Quan Xán Xán đã yêu cầu Tư Kiến Ngụ tạm thời chặn tin tức.
"Nếu Mục Ngạn biết cậu vẫn còn sống, anh ấy sẽ rất vui mừng.

Anh ấy bây giờ..

gần như chỉ sống dựa trên niềm tin sẽ tìm thấy cậu." Sống người không ra người, ma không ra ma, Quan Xán Xán thở dài, "Viên, cậu có muốn gặp Mục Ngạn không?"
Tô Viên có chút bối rối, tại sao Xán Xán lại nói rằng nếu Mục Ngạn biết được cô còn sống thì sẽ rất vui mừng? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có ảnh hưởng như vậy đối với anh.
"Nếu cậu thật sự muốn gặp Mục Ngạn, thì cậu chỉ cần gật đầu."
Nhưng câu trả lời của Tô Viên là cái lắc đầu.
Quan Xán Xán sững người một lúc, điều này có nghĩa là Tô Viên không muốn gặp anh ấy sao? Thấy vậy Xán Xán cũng không nhắc đến anh và nói sang chuyện khác.

Tâm trí cô như bị mắc kẹt trong lớp sương mù, tại sao cô lại quên mất nguyên nhân khiến mình rơi xuống biển, mối quan hệ giữa cô và Mục Ngạn là sao? Trong khi họ thậm chí không phải bạn bè, chỉ vì Mục Ngạn yêu Xán Xán, và cô là bạn tốt của Xán Xán, nên Mục Ngạn mới chú ý đến cô sao? Hình như có điều gì đó mà cô đã quên, nhưng một khi cô cố gắng nghĩ về nó, đầu cô sẽ rất đau.
* * *
Lúc Tô Viên ngủ thiếp đi, mẹ Tô mới từ bên ngoài quay về, "Xán Xán, mấy ngày nay con vất vả rồi, con về nghỉ ngơi đi."
"Con không sao, chỉ cần Viên có thể mau chóng bình phục là được."
Quan Xán Xán ngập ngừng nói: "Bác à, tuy rằng Mục Ngạn không biết Viên còn sống, nhưng e rằng không lâu nữa, một khi Mục Ngạn biết chuyện, nhất định sẽ đến bệnh viện gặp Viên, bác và bác trai.."
"Bác và bác trai sẽ không để Mục Ngạn gặp lại Viên.

Nếu không phải vì Mục gia, Viên sẽ không gặp phải chuyện như vậy, mặc dù bác cũng cảm thấy Mục Ngạn có chút đáng thương, nhưng bác thực sự sợ hãi! Bác không muốn con bé liên quan gì đến Mục gia nữa.

Gia đình bác chỉ là một gia đình bình thường, hoàn toàn khác với Mục gia, càng đừng nói chi là Thanh Hồng hội gì đó."
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, mẹ Tô lại nơm nớp lo sợ.
Bây giờ ngay cả mẹ Tô cũng đã bày tỏ rõ ràng rằng bà không muốn dính dáng gì đến Mục Ngạn, huống chi là cha Tô.

Hơn nữa, vừa rồi Tô Viên cũng lắc đầu biểu thị không muốn gặp Mục Ngạn, cho nên Quan Xán Xán cũng không đề cập nữa.
* * *
"Ngự." Quan Xán Xán nói, "Anh nói xem, chúng ta có thể giấu Mục Ngạn bao lâu nữa?"
"Nhiều nhất không quá 2 ngày."
"Em chỉ lo lắng một khi Mục Ngạn biết được tin sẽ đến gặp Viên, chỉ sợ anh ấy sẽ xảy ra mâu thuẫn với bác trai và bác gái, như thế sẽ ảnh hưởng đến tsự không phục của Viên."
"Trong hai ngày tới, anh sẽ cử thêm người đến bệnh viện để tình hình không vượt khỏi tầm kiểm soát."
Quan Xán Xán gật đầu, chỉ hy vọng rằng khi Mục Ngạn biết rằng Viên vẫn còn sống, thì cục diện sẽ không rắc rối hơn.
* * *
Và hai ngày sau, đúng như dự đoán của Tư Kiến Ngự, người của Thanh Hồng hội đã biết Tô Viên vẫn còn sống và báo tin cho Mục Ngạn.
Ở lối vào của bệnh viện, người của Thanh Hồng hội và những người do Tư Kiến Ngự sắp xếp dường như sắp xảy ra xung đột.
Hình ảnh Mục Ngạn vẫn giống như Quan Xán Xán đã nhìn thấy vào vài ngày trước, đầu tóc bù xù, râu nhiều ngày chưa cạo, quần áo trên người đều nhăn nhúm đến mức thảm hại.
Điểm khác biệt có lẽ là đôi mắt của anh, trong đó không còn là sự suy sụp, buồn bã, mà là một loại lo lắng cùng hi vọng.
Đúng vậy, Viên còn sống, đối với Mục Ngạn mà nói, đó là một loại hy vọng vào cuộc sống.

Để cho Mục Ngạn có thêm động lực sống hơn bao giờ hết.
Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Mục Ngạn lạnh lùng nói: "Xán Xán, cô tốt nhất nên bảo những người này tránh xa, cô nên biết rằng chỉ dựa vào những người này thì căn bản không thể nào ngăn cản được tôi."
"Mục Ngạn, tình trạng của Viên hiện tại không tốt lắm, đợi khi cậu ấy ổn định lại thì anh hãy đến thăm cậu ấy." Quan Xán Xán nói..