Chương 97: Quân phiệt tranh bá văn [7]

Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

"Nghe nói từng tập mấy năm." Bành phu nhân cười tủm tỉm tiếp lời: "Chỉ là, biết mấy chiêu của bảo tiêu nhà tôi lại không thể so với phó quan Bạch."

"Nó?" Đại soái Lãnh giễu cợt nói: "Em vợ tôi còn có bản lãnh gì? Cũng biết cầm súng cầm côn làm bừa ra oai thôi."

"Em vợ của anh cũng oai quá đi." Bành phu nhân tuy khóe miệng hiện nụ cười, chỉ là hình dáng khẽ cau mày tay phải vỗ ngực kia giống như bị hù dọa vậy: "Anh không biết đó thôi, phó quan Bạch dùng một cước là có thể đá bụng người ta có một mảng máu bầm to."

"Nó còn dám đá người?" đại soái Lãnh liếc phó quan Bạch một cái: "Ai cho nó lá gan lớn như vậy."

Từ khi Phó quan Bạch từ thấy Bành phu nhân và Bành lão gia trong lòng vẫn đánh trống, sau đó nghe nói trong nhà này lùm xùm, đến tìm đại soái phân x nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ, còn chưa thở ra hơi được bao lâu Bành lão nhị liền đuổi tới. Thấy Bành nhị thiếu trong lòng phó quan Bạch vẫn có dự cảm xấu, lúc này nghe thấy lời nói của Bành phu nhân, lập tức biết được, ở đây kêu đại soái phân xử, rõ ràng chính là gây chuyện.

"Chú ơi, chú đều nói anh ta là em vợ của chú rồi, chẳng lẽ lá gan này không phải chú cho?" Thiệu Khiêm nói hết sức không khách khí, trời sinh hắn có vẻ ngoài dễ bị ức hiếp, thật khiến đại soái Lãnh nghẹn cục tức ở ngực nhả ra cũng không xong, nuốt vào cũng không được.

"Chú bình thường kỷ luật nghiêm minh công bình chấp pháp, tại sao phó quan..." Thiệu Khiêm nhìn phó quan Bạch đang lau mồ hôi lạnh một cái: "Cho dù cháu không hiểu những đạo lý lớn này cho lắm, nhưng cũng biết đạo lý đối xử tử tế với dân chúng. Phó quan Bạch... hầy, không nói cũng được."

"Cháu có lời cứ nói đừng ngại." Ánh mắt sắc như dao của đại soái Lãnh quét lên người phó quan Bạch.

"Chú không biết đó thôi, hôm qua cháu và tiểu tư thiếp thân định tới quán trà nghe hát, kết quả... kết quả..." Thiệu Khiêm nhìn phó quan Bạch một cái, sau đó mặt đầy khổ sở: "Chuyện này sao lại để cháu nói ra cơ chứ."

"Cháu đừng sợ, vạn sự có chú làm chủ cho cháu." Đại soái Lãnh trời sinh tính đa nghi không giả, ham mê sắc đẹp lại càng không giả, đối với thiếu niên nhị thiếu Bành gia Nhị mới trưởng thành, còn có hơi non nớt càng yêu thích hơn. Vả lại, nếu không phải Bành nhị thiếu gia thế hiển hách, nói không chừng đã sớm bị đại soái Lãnh lén trói đi rồi.

"Anh rể, anh đừng nghe nó nói bậy." Phó quan Bạch còn có thể không biết đại soái Lãnh có tâm tư gì? Người này nhìn bề ngoài nghiêm trang thế thôi, thực ra thiếu nữ thiếu niên bị lão chơi tới chết không biết bao nhiêu.

Hơn nữa người này rất là sĩ diện, nếu như chuyện không lôi đến trước mặt lão còn dễ nói, nếu như đã đặt chuyện trên mặt nổi rồi, vậy người này tuyệt đối không thể nào giữ gã lại.

"Câm miệng." Đại soái Lãnh lạnh giọng nói: "Nếu cậu không làm gì có lỗi với mọi người, sao lại không cho nhị thiếu nói ra."

Mọi hành động của phó quan Bạch đại soái Lãnh còn có thể không biết? Nhưng biết là một chuyện, quản lại là một chuyện khác. Chị của gã vẫn còn giá trị với lão, nên đối với phó quan cũng thêm mấy phần dung túng.

Chuyện này nếu không lôi ra trước mặt lão, thì chuyện gì cũng không xảy ra hết. Nhưng hôm nay thì khác, tới tố cáo là người nhà họ Bành, nếu như không cho bọn họ một cách giải quyết hợp lý, chỉ sợ cọp cái và Bành hồ ly sẽ không tùy tiện bỏ qua như vậy.

Bởi mới nói hai kẻ trời đánh này sao lại tới vì một tên gia đinh, hóa ra là ở đây chờ mình.

"Phó quan Bạch, anh không làm chuyện trái lương tâm, chột dạ cái gì?" Thiệu Khiêm đỏ mặt lên căm tức nhìn phó quan Bạch: "Hôm qua nếu tôi không tới, có phải anh định ở quán trà danh chính ngôn thuận cướp dân nữ?"

"Cậu còn dám làm ra loại chuyện này?" Đại soái Lãnh nghe vậy trực tiếp đứng dậy tát một cái lên mặt phó quan Bạch: "Bình thường tôi dạy cậu thế nào? Đối xử tử tế với bách tính đối xử tử tế với bách tính, cậu đều nghe lọt lỗ tai lừa hết rồi?"

"Chú, còn chưa hết đâu." Thiệu Khiêm nổi giận đùng đùng tiếp tục nói: "Cháu đi lên khuyên giải, đừng làm mất thể diện đại soái phủ. Ai ngờ người này không những không nghe, mà còn đá vào bụng cháu một cái. Đến bây giờ, bụng cháu còn bầm tím vừa đụng tới là đau đây này."

Thiệu Khiêm nói xong, trên mặt Bành phu nhân và Bành lão gia đều là biểu tình đau lòng, nhất là Bành phu nhân ôm Thiệu Khiêm rồi kêu một trận tâm can bảo bối. Bộ dáng kia, quả thật có thể rụng răng đại soái Lãnh.

Chỉ là, phó quan Bạch đúng là không có mắt nhìn, anh đánh ai không đánh lại đi đánh Bành Du? Anh cho rằng cọp cái nhà cậu ta ăn chay á? Đánh con út yêu quý của bà, bà có thể cho anh sống tốt?

Sắc mặt đại soái Lãnh hết sức khó coi, lão trực tiếp vòng qua sô pha đã phó quan Bạch ra thật xa: "Cái đồ không tiến bộ."

"Anh rể, anh nghe em nói đã." Phó quan Bạch quỳ xuống đất bò tới trước mặt đại soái Lãnh ôm lấy chân lão gào lên: "Là, là nha đầu hát khúc kia dụ dỗ em, bằng không cho em mười cái lá gan cũng không dám khiêu khích Bành nhị thiếu."

"Anh nói láo." Thiệu Khiêm hừ lạnh: "Lúc ấy nha đầu hát khúc ấy khóc rất thảm, cha người ta còn ở bên cạnh xin anh."

"Người đâu," Bị người vạch trần như vậy, đại soái Lãnh thật sự cảm thấy mất sạch mặt mũi. Lão mặt mày xanh lét đá văng phó quan Bạch, sau đó bất ngờ quát lên: "Lột quân phục tên không tiến bộ này rồi ném ra ngoài cho tôi."

Cửa phòng tiếp khách tất nhiên là có cảnh vệ, hai người kia nghe vậy trực tiếp đi vào kéo phó quan Bạch đi ra ngoài.

"Anh rể, nể mặt chị em đi mà, anh rể..." Lúc phó quan Bạch bị kéo đi kêu thảm thật thê lương.

"Cháu thấy xử trí như vậy được không?" Đại soái Lãnh xoay người lại cười tủm tỉm nhìn Thiệu Khiêm hỏi. Đứa nhỏ này tướng mạo tốt, hình dáng ngạo kiều hơi hất cằm vừa rồi, thật khiến người ta nhìn vào lòng ngứa ngáy. Nếu như có thể dùng một phó quan Bạch, đổi đứa nhỏ này... Vậy thì đúng là không gì đáng giá bằng.

Bành phu nhân và Bành lão gia cũng là người từng trải, nhìn điệu bộ này của đại soái Lãnh giá, trong lòng bỗng lạnh, Bành phu nhân nháy mắt với Bành lão gia, sau đó ôm thằng hai nhà mình đau lòng nói: "Con trai đáng thương của mẹ, cũng là mẹ không bảo vệ tốt con, bằng không sao có thể bị súc sinh ức hiếp chứ."

Mộc Thanh Yểm bên cạnh ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi Thiệu Khiêm, lúc này nghe được Bành phu nhân nói chuyện, mới quay đầu nhìn Lãnh đại soái. Ai ngờ trùng hợp, nhìn thấy kẻ kia nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm trong mắt không có ý tốt. Từ nhỏ lớn lên trong đại viện Mộc Thanh Yểm cũng không xa lạ gì ánh nhìn này, nhưng chính là vì hiểu, cho nên mới càng thống hận hơn.

Không thể không nói, nếu đại soái Lãnh chẳng qua chỉ nhốt Mộc Thanh Yểm, thế thì còn không đến nổi khiến y tức giận. Nhưng lúc này ánh mắt lão nhìn Thiệu Khiêm, lại chọc trúng vảy ngược của Mộc Thanh Yểm, giờ đây Mộc Thanh Yểm chỉ muốn bắt người này, sau đó trực tiếp ném cho chó săn hay là cho người chặt thành tám khúc.

"Chú cũng không phải xả giận giúp cháu." Thiệu Khiêm mặc dù ngoài miệng kêu chú, thực ra lại muốn cắn nát chữ chú nhổ ra đất thôi. Hắn thật sự không nghĩ tới, đại soái Lãnh này lại cất giấu tâm tư đó đối với Bành nhị thiếu. Có điều, nếu đại soái Lãnh có tâm tư này đối với Bành nhị thiếu, về sau sao lại để Bành nhị thiếu bị phó quan Bạch ngược đãi tới chết?

"Sau này nếu cháu có ủy khuất gì, chỉ cần đến chỗ của chú." Đại soái Lãnh ngồi trên sô pha cười tủm tỉm mở miệng nói: "Chỗ khác không dám nói, Bành Thành này một mẫu ba phân đất còn không có chuyện gì mà chú của cháu không giải quyết được."

Hàm ý của đại soái Lãnh đã quá rõ ràng, trong Bành Thành này, muốn đối nghịch với ta cũng phải cân nhắc cân nặng của mình. Cho dù Đại Lang nhà ngươi quản lý ngoại phóng quân thì có thể thế nào? Cái gọi là nước xa không cứu được lửa gần, lão chỉ cần bắt chặt người nhà họ Bành gia, còn sợ Bành Đại Lang và ba con chó già nhà họ Trầm không ngoan ngoãn nghe lời?

"Lời này cháu ghi nhớ." Thiệu Khiêm cười thật là rực rỡ: "Hôm nay bởi vì một tên gia đinh còn khiến chú mất một phó quan thật là không nên, hôm khác cháu nhất định mang theo lễ vật tới cửa nói xin lỗi."

Chờ hắn lần nữa tới cửa, chính là ngày trực tiếp lấy tính mạng ông đó.

"Vậy thì, chú cũng không giữ mọi người ở lại ăn cơm nữa." Đại soái Lãnh vừa nói vừa đứng dậy tiễn khách: "Lần này để cho cháu chịu ủy khuất là chú không đúng, sau này chú sẽ sai người đưa chút quà nhỏ đến phủ, cũng an ủi cháu của chú."

"Vậy trước tiên cám ơn chú." Thiệu Khiêm cười tủm tỉm gật đầu với đại soái Lãnh một cái, sau đó lạnh giọng nói với Mộc Thanh Yểm: "Đồ không có mắt, về nhà."

Mộc Thanh Yểm há miệng không nói nên lời, trực tiếp lui về phía sau một bước nhường chỗ, để cho Thiệu Khiêm tới.

"Bảo tiêu này bị câm?" Đại soái Lãnh vẫn có chút để ý nam nhân cao lớn này, dù sao người này so với người hôm đó chạy trốn thì ngoại trừ tướng mạo gì giống nhau quá mức tưởng tượng.

"Cũng không phải." Thiệu Khiêm dứt lời còn liếc Mộc Thanh Yểm một cái: "Một gã thô kệch. Lúc tới đây còn mặc đồ vải bố, tới đại soái phủ cũng không thể thất lễ, bất đắc dĩ lúc này cháu mới ném bộ đồ cũ của anh trai cho hắn mặc."

Nghe vậy đại soái Lãnh lại tin ba phần, dù sao người này tuy vóc dáng cao gầy, nhưng bộ quần áo lại không vừa người, vạt áo trông ngắn một khúc nhỏ, chân mang đôi giày vải thô, chắc là thay đồ vội vàng lắm, không để ý đến giày đã chạy tới đây.

"Người bên cạnh cũng không thể làm mất mặt chủ nhà, xế trưa chú kêu người đem ít vải qua." Đại soái Lãnh nói xong cũng tiễn bốn người ra khỏi phòng khách: "Chú chỉ đưa mọi người tới đây thôi."

"Làm phiền đại soái." Bành phu nhân bảo vệ Thiệu Khiêm sau lưng gật đầu với đại soái Lãnh, sau đó kéo thằng hai nhà mình rời đi. Trước khi rời đi, còn không quên kêu người xách tên gia đinh toàn thân đều là máu chỉ còn một hơi thở kia ra cùng.

Giá đinh này rốt cuộc vẫn không cố được đến Bành phủ, mới nửa đường đã tắt thở, Bành phu nhân lạnh giọng kêu người mua tấm chiếu bao lại đem chôn, tiết kiệm người ta nói nhà họ Bành là kẻ ác ôn.

Nhóm Thiệu Khiêm trở về Bành gia không bao lâu, quà nhận lỗi của đại soái Lãnh cũng đưa tới. Chỉ là, Bành phu nhân thấy đồ đại soái Lãnh đưa tới, thật sự tức giận đến mặt cũng xanh. Thằng hai nhà bà tuy mới vừa tròn mười tám, nhưng tóm lại cũng là thiếu niên lang cao gầy, ông tặng vải vóc lòe loẹt thế này là sao? Còn có đống son phấn kia lại dùng tới làm chi?

Bành phu nhân muốn đuổi người ra ngoài ngay, nhưng Bành lão gia cuối cùng cũng không tức tới mụ đầu, ông trực tiếp hòa nhã đánh người đuổi ra, đóng cửa Bành phủ cửa kêu người đập bỏ đồ đưa tới.

Đại soái Lãnh này bộ tưởng hai nhà Bành Trầm không có người là phải không? Trực tiếp đưa mấy cái này đến nhà là có ý gì? Đúng là hiếp người quá đáng.

Mộc Thanh Yểm ở bên cạnh nhìn biểu hiện trên mặt không có thay đổi gì, nhưng lửa giận trong mắt trông muốn cháy ra ngoài luôn vậy, Lãnh Lâm đúng là to gan lớn mật, hai nhà Bành Trầm mặc dù không bằng Lãnh Lâm, nhưng ức hiếp người kiểu này thật khiến không ai nhịn được.

"Về nhà rồi nói." Bành lão gia đá đồ dưới đất sai người trực tiếp đốt, ai dám động một cái, thì trực tiếp bán ra khỏi phủ.

Bốn người trở về viện của vợ chồng Bành gia, khi Bành phu nhân nhìn đến thảm trạng trên bàn trang điểm của mình thiếu chút nữa cho rằng nhà lại gặp trộm, thật may Thiệu Khiêm kịp thời giải thích mình dùng.

Hắn nói mình dùng son phấn, làm hại ánh mắt Bành lão gia và Bành phu nhân nhìn hắn đều có chút không đúng. Thiệu Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán, giải thích mục đích mình dùng son phấn. Bành lão gia và Bành phu nhân nghe vậy mới yên lòng.

"Cha mẹ, hôm nay con muốn đưa A Miểu ra khỏi thành." Thiệu Khiêm cau mày mở miệng nói: "Để anh ta ở lại Bành Thành dù sao không phải kế hoạch lâu dài, huống chi, trong Bành Thành còn có một Lãnh đại soái đang nhìn chằm chằm. Người này tâm tư bất chính, nói không chừng lúc nào đó sẽ cắn Bành gia một cái."

"Con của mẹ nói đúng." Nếu như không phải đến đại soái phủ trước, Bành phu nhân nói không chừng còn sẽ không để trong lòng, nhưng hôm nay thấy ánh mắt đại soái Lãnh nhìn thằng hai nhà mình, thật khiến bà có xung động muốn lột da đại soái Lãnh. Lãnh Lâm này thật sự tưởng hai nhà Bành Trầm không làm gì được lão? Dám dùng ánh mắt bẩn thỉu như vậy nhìn con mình, đúng là đáng chết.

"Du Du con đi theo Mộc thiếu gia cùng rời đi, đến Ninh Thành tìm anh con." Bành lão gia hiển nhiên cũng nghĩ đến tâm tư của Lãnh Lâm, tuy ông cũng không muốn xa con, nhưng bây giờ ở trong nhà càng nguy hiểm hơn đi xa.

"Không." Thiệu Khiêm lắc đầu nói: "Hôm nay mặc kệ con ở nơi nào, thật ra thì cũng chưa chắc an toàn."

Mộc Thanh Yểm ở bên cạnh vội nha, ai nói không an toàn? Em trở về cùng tôi, bảo đảm phòng vệ bên người em cứ như cái thùng sắt vậy. Chỉ là, y dù gì vẫn là có chút mắt nhìn, lời này lúc không có ai hai người nói vẫn có thể, nếu như nói ra ngay trước vợ chồng Bành gia vợ chồng, chắc chắn đang tìm chết đó.

"Ở bên cạnh anh con, cũng an toàn hơn Bành Thành nhiều." Bành lão gia nghĩ rất đơn giản, tuy hôm nay bên cạnh thằng cả cũng chưa chắc an toàn hơn, nhưng ít ra không có con sói đói đại soái Lãnh. Đưa người đi, vợ chồng họ cũng yên tâm không ít.

Nếu như mình đi, Thiệu Khiêm thật sự không yên tâm, dù sao sủng ái của Bành lão gia và Bành phu nhân đối với hắn là thật, hắn chỉ lo lắng mình đi rồi, đại soái Lãnh sẽ không nhịn được rat ay với vợ chồng Bành gia.

Đây là lần đầu tiên, Thiệu Khiêm có cảm giác tiến thối lưỡng nan.

"Con trai mẹ sao lại không hiểu vậy." Bành phu nhân ấn trán Thiệu Khiêm: "Nếu như còn rời Bành Thành, cha mẹ còn có thể bớt phân tâm, vả lại, đại soái Lãnh cũng không dám tùy tùy tiện tiện động đến cha mẹ, dù sao động đến mẹ và cha con, vậy thì rõ ràng muốn làm địch với Trầm gia. Bây giờ đại soái Lãnh cũng không có trăm phần trăm dùng mẹ để đánh ngã Trầm gia."

Thiệu Khiêm nghe vậy nhất thời hơi sửng sốt, sau đó kịp nhận ra mình cũng đi vào ngõ cụt. Bây giờ đại soái Lãnh cũng không có mười phần nắm chắc có thể nắm thóp hai nhà Bành Trầm trong một lần hành động, nếu không lão nhất định không thể dễ dàng để Bành phu nhân và Bành lão gia múa may dưới mắt lão.

Nghĩ thông suốt đạo lý này, Thiệu Khiêm nhất thời cảm thấy tâm tư sáng suốt không ít: "Vậy hôm nay con cùng A Miểu ra khỏi thành, mong cha mẹ mọi chuyện cẩn thận."

"Con trai yên tâm." Có điều, mặc dù Bành phu nhân nói vậy, thực ra vẫn không yên tâm, thằng hai nhà bà từ nhỏ chưa từng rời nhà, lần này vì một tên súc sinh mà rời đi, thật khiến lòng người phiền muộn.

"Hôm nay các con cải trang ra khỏi thành đi, cha mẹ sẽ tuyên bố là con bị bệnh." Bành lão gia nhìn thằng hai nhà mình rất là không nỡ, sờ đầu Thiệu Khiêm thở dài nói: "Nói cho ba người cậu và anh con, nhiều nhất bảy ngày, nếu không đại soái Lãnh chỉ sợ không chờ kịp."

"Cha yên tâm." Thiệu Khiêm trịnh trọng gật đầu: "Con nhất định sẽ về sớm."

"Được." Bành phu nhân cười sờ gò má Thiệu Khiêm, sau đó ôm người vào trong ngực, không để cho hắn thấy biểu tình lưu luyến của mình: "Con của mẹ trưởng thành rồi,  mặc kệ gặp phải chuyện gì, đều phải tự đối mặt. Sau này nếu như cha mẹ không có bên cạnh con, cũng đừng có..."

"Mẹ." Thiệu Khiêm ngắt lời Bành phu nhân: "Nếu như mẹ còn tâm thái chết chắc, vậy con ở lại với nhị lão mới được."

Bành phu nhân nói câu này làm Thiệu Khiêm sợ hết hồn hết vía, đây là đã sẵn sàng cho cái chết sao? Để mình rời đi, đơn giản chính là lo lắng cả nhà đều bị đại soái Lãnh bắt?

"Phu nhân, xin thứ cho tôi nói thẳng." Mộc Thanh Yểm bên cạnh nhìn không nổi, cùng lắm chỉ rời nhà mấy ngày, tại sao lại thành ra sinh ly tử biệt thế? Có y ở đây, dù thế nào cũng không thể để cho Bành gia gặp tổn thất không cần thiết gì.

"Cứ nói đừng ngại." Bành phu nhân mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trên mặt lại sáng ngời biểu tình "Đừng quấy rầy".

"Ngư Ngư rời đi cùng tôi, đến lúc đó tôi tạm thời an trí người ở Lý gia tất nhiên có thể bảo vệ em ấy chu toàn. Phu nhân và Bành lão gia cũng không cần lo lắng, chờ tôi sắp xếp cho Ngư Ngư đâu vào đấy rồi, sẽ cùng ông ngoại thương lượng dẫn Lãnh Lâm đi." Mộc Thanh Yểm nói rõ ràng từng cái: "Chỉ cần trì hoãn năm ngày, là tôi có thể đoạt được Nam Ngũ Tỉnh, đến lúc đó xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi, thì có thể bớt thời gian trừng trị Lãnh Lâm."

Giao con út của mình cho một người mới quen, hơn nữa tính nguy hiểm cũng không thấp, vợ chồng Bành gia tất nhiên không muốn: "Du Du nhà tôi theo anh nó là được."

"Bành phu nhân nói đúng." Mộc Thanh Yểm cũng không tranh luận với Bành phu nhân, đến lúc đó mình và Ngư Ngư đi Ninh Thành, nửa đường muốn khiêng người đi còn không dễ dàng?

Cho nên, Bành phu nhân cho dù phòng đại soái Lãnh, cũng phòng không được một con sói lẻ ở ngoài, huống chi còn là con sói mà con út nhà bà nhận định.

Nếu quyết định đưa Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm rời Bành Thành, tất nhiên không thể trễ nãi. Bành phu nhân tìm hai gia đinh vóc dáng tương tự Thiệu Khiêm cùng với Mộc Thanh Yểm, trước hết để họ ra khỏi thành, không bao lâu sau, Thiệu Khiêm liền dẫn Mộc Thanh Yểm hai tay trống trơn ra ngoài thành.

Đại soái Lãnh nếu đã có ý đồ bất chính với Bành gia, làm sao lại không để người coi chừng người của Bành gia? Nhưng cũng may chỉ là phái người coi chừng Thiệu Khiêm cùng với Bành phu nhân Bành lão gia, đối với những gia đinh kia lại không hề để ý gì.

Thế là, Thiệu Khiêm cùng Mộc Thanh Yểm mới vừa đi tới cửa thành, đã bị người ngăn lại: "Bành nhị thiếu, ngài đi đi đâu?"

"Có phải phó quan Bạch ra khỏi thành rồi không?" Lúc này Thiệu Khiêm cười thật thuần lương: "Lúc trước nhờ phó quan Bạch chiếu cố, hôm nay anh ta rời Bành Thành, dù sao tôi nên tốt bụng đưa tiễn mà đúng không."

Người giữ cửa nghe vậy nụ cười trên mặt cứng đờ, sau đó cười khan nói: "Gã đi thì đi, đâu đến mức để ngài tiễn."

"Một cước của phó quan Bạch ngày hôm qua bản thiếu gia còn nhớ đây." Thiệu Khiêm ngón tay chọt ngực người lính giữ cửa tức giận nói: "Anh tưởng bản thiếu gia dễ ức hiếp thế à? Đá tôi rồi muốn đi là đi? Không có dễ dàng như vậy đâu."

Người lính giữ cửa tất nhiên không dám khiêu khích Thiệu Khiêm, phó quan Bạch bình thường ngạo mạn ai mà không thấy, còn không phải là vì đắc tội vị thiếu gia này, bị tước chức đuổi ra Bành Thành? Thậm chí nghe nói, ngay cả người chị làm ái thiếp trong đại soái phủ của gã cũng mơ hồ có chút thất sủng.

Phó quan Bạch đều bị xử trí như vậy rồi, lính giữ cửa quèn như hắn sao có thể đắc tội được? Người lính giữ cửa mặt mày khổ sở đứng tại chỗ: "Chuyện này... chẳng phải ngài đang làm khó tôi sao?"

"Sao tôi lại làm khó anh?" Thiệu Khiêm ra vẻ tức giận chỉ dân chúng bình thường tự do ra vào: "Không ngờ tôi còn là tù nhân nữa? Tôi không phải bách tính của Bành Thành? Bọn họ có thể tự do ra vào, còn tôi thì không được? Thế thì tôi đành phải đến trước mặt Lãnh thúc phụ xin phân xử đi."

Lính giữ cửa còn có thể cho hắn đến trước mặt đại soái Lãnh nói phải trái? Chỉ cần Bành nhị thiếu đến trước mặt đại soái Lãnh, mình có thể sống tốt? Vả lại, người của đại soái phủ chỉ nói thấy người Bành gia rời đi thì bẩm báo, trên người Bành nhị thiếu chỉ có một bộ quần áo, ngay cả một túi tiền cũng không thấy, chắc cũng là vì báo thù một cước kia.

Sau khi nghĩ thông suốt người lính vội vàng cản người lại: "Đừng mà, mời ngài, nhưng mong Bành nhị thiếu đi sớm về sớm."

"Đương nhiên, không về thì tôi ngủ đâu?" Thiệu Khiêm cười vỗ vỗ ngực người lính: "Anh không tệ, chờ tôi về nhất định đánh tiếng với chú Lãnh."

"Vậy thì cám ơn Bành nhị thiếu trước." Người lính giữ cửa nghe ậy thì vui đến nỗi thấy răng không thấy mắt, nếu có thể được Bành nhị thiếu nói tốt một câu, vậy mình đúng là một bước lên mây rồi.

"Đừng khách sáo." Thiệu Khiêm chỉnh lại cổ áo cho người lính, vỗ vỗ bả vai hắn cười nói: "Tiểu tử cố lên."

"Ngài đi thong thả." Người lính giữ cửa đứng thẳng cúi chào Thiệu Khiêm.

Thiệu Khiêm gật đầu với người này một cái, dẫn Mộc Thanh Yểm ra khỏi cửa thành Bành Thành, đến chỗ hẹn mất nửa tiếng, thì đụng mặt hai gia đinh có vóc người tương tự cả hai, song phương đổi quần áo, sau khi Thiệu Khiêm chỉnh lý lại cho bọn họ, dẫn Mộc Thanh Yểm nghênh ngang rời đi.

Hai tên gia đinh, ở bên ngoài đến trời tối mới trở về Bành Thành, vừa mới tới cửa thành đã bị người ngăn lại: "Ai?"

"Tôi." Gia đinh cải trang hạ thấp giọng tức giận nói: "Buổi chiều bản thiếu gia mới rời đi, buổi tối trở về đã không nhận ra liễu?"

Lính giữ cửa nhìn thấy là quần áo của Bành nhị thiếu, lập tức đứng thẳng chào theo quân lễ: "Chào Bành nhị thiếu, mời ngài vào."

Chỉ như vậy, cơ hồ có thể coi là công việc thay đổi thần không biết quỷ không hay hoàn thành rồi.

Mà bên này Thiệu Khiêm và Mộc Thanh Yểm cũng không trực tiếp rời đi, mà là trực tiếp cưỡi ngựa mua được ngoài thành để hệ thống chỉ đường, trực tiếp đuổi theo hướng phó quan Bạch rời đi.

"Sao em biết gã sẽ đi đường này?" Trời tối lửa tắt đèn, chỉ có cây đuốc trong tay Thiệu Khiêm có thể chiếu sáng, hơn nữa trước đó cũng không có ai thông báo, Ngư Ngư nhà y làm sao biết phó quan Bạch đi hướng nào?

"Tôi nói trực giác anh tin không?" Thiệu Khiêm cười trêu nói: "Nói không chừng tôi có thiên phú dị bẩm, có thể biết trước hướng đi của người khác thì sao?"

"Tôi tin." Mộc Thanh Yểm cơ hồ không chút suy nghĩ đã mở miệng nói: "Chỉ cần là em nói, tôi đều tin."