Chương 94: Quân phiệt tranh bá văn [4]

Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phó quan Bạch nhìn xe của Bành đại thiếu đi xa, cười chế giễu trên mặt đều là khinh thường. Bộ tưởng hai nhà Bành Trầm được đại soái trọng dụng thật? Ông đầy chờ hai đứa tụi bây bị đại soái giết chết.

"Phó quan Bạch, chúng ta còn phải bắt người nữa." Nam nhân đi sau phó quan Bạch lại gần: "Nếu người này chạy, chúng ta lại không đảm đương nổi đâu."

"Con mẹ nó, quên mất vụ này nữa." Phó quan Bạch tức giận mắng một tiếng, mau chóng dẫn người đuổi theo kẻ chạy trốn. Vừa rồi Bành đại thiếu quá đắc ý vênh váo, lại ném chuyện quan trọng như vậy ra sau đầu. Kẻ chạy trốn thân phận không tầm thường, một khi hắn rời Bành thành, đừng nói đến lúc đó quân hàm mình không gánh nổi, dù là đại soái Lãnh sợ rằng cũng không ăn không nổi.

Phó quan Bạch thanh thế lớn hét lên hét xuống tìm người, dọa tỉnh hơn nửa người trong thành, rất nhiều người thấy là phó quan Bạch dẫn đầu, lập tức đóng cửa sổ lại lại tránh cho rước lấy phiền toái.

Bên ngoài thanh âm huyên náo hơi lớn, Bành phủ cách đó không xa làm sao có thể không nghe thấy? Bành phu nhân còn chưa nghỉ ngơi lập tức kêu người mở khe cửa nhìn thử, vừa nghe thấy bên ngoài đuổi theo đào phạm lập tức kêu người đến viện tử của nhị thiếu bảo vệ, đừng để thứ gì không có mắt nhảy tường đi vào, dọa con trai út của mình.

Gia đinh dẫn người trực tiếp bao vây viện tử của Thiệu Khiêm, ngoài cửa có người nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu, bên ngoài có hơi ồn, phu nhân sợ viện tử bị kẻ nào không có mắt đi vào, cho nên kêu người đến trông nom."

Thiệu Khiêm tỉnh từ sớm, phải nói, từ khi người kia xông vào phòng hắn đã tỉnh, chỉ là mới vừa ngồi dậy, đã bị người đẩy ngã xuống người, che miệng hắn lạnh giọng uy hiếp hắn nếu dám nói chuyện, sẽ giết chết hắn vân vân.

Lúc bị uy hiếp nhị thiếu muốn điều động lực linh hồn lực, kết quả ấy à, hắn phát hiện lực linh hồn lại mất khống chế, vì vậy, không thể không im lặng thừa nhận, kẻ tự tiện xông vào phòng này, hơn nữa còn uy hiếp mình, chính là bạn đời xui xẻo nhà mình rồi.

"Nhị thiếu? Ngài tỉnh chưa?" Bên ngoài quản gia không nghe thấy nhị thiếu nhà mình trả lời thì có chút lo âu, nhị thiếu nhà ông bình thường ngủ cạn, hôm nay động tĩnh lớn như vậy sao còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ tới đây quản gia thật sự gấp đến nỗi trực tiếp đập cửa: "Nhị thiếu, nếu cậu tỉnh rồi thì hãy trả lời tôi."

Thiệu Khiêm chu môi chạm tay nam nhân, tỏ ý y buông mình ra để mình nói chuyện. Nam nhân trên ngwoif hiển nhiên không hề tin tưởng hắn, nhưng nếu không cho người này nói, sợ rằng người bên ngoài sẽ xông vào, nhưng cho hắn nói chuyện...

Nam nhân nghĩ trước nghĩ sau một phen, cuối cùng tiến tới bên tai Thiệu Khiêm nói: "Cậu không nói bậy bạ, tôi sẽ không làm gì."

Thiệu Khiêm chờ nắm tay nam nhân dời đi thì liếc xéo, có bản lĩnh đó, cũng dám uy hiếp lên ngươi mình rồi. Có điều, ngay sau đó hắn nghĩ đến bạn đời nhà mình đến mỗi một thế giới đều sẽ cách thức hóa một lần. Cho nên, đối với chuyện bị bạn đời uy hiếp, Thiệu Khiêm cứ tạm thời xem là tình thú.

"Mau nói, kêu họ rời đi." Nam nhân hồi lâu không nghe thấy người dưới thân nói chuyện, lại nghe tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng gấp rút thúc giục: "Không cho phép..."

"Bớt xàm." Thiệu Khiêm cười khẽ: "Anh thật lắm mồm."

Nam nhân nghe được Thiệu Khiêm nói chuyện nhất thời hơi ngẩn ngơ, giọng nói này cực kỳ quen thuộc, khiến y nghe vào lại có xung động muốn rơi lệ. Giống như y chờ người này cực kỳ lâu, càng cảm thấy người này phải chồng lên người nào đó trong trí nhớ mình. Nhưng, y lại không cách nào nghĩ đến đến đó tột cùng là ai.

"Nhị thiếu, có lẽ tôi sẽ đẩy cửa." Quản gia kêu hai gia đinh khỏe mạnh định đẩy cửa. Chỉ là, gia đinh này vừa đi tới cửa, đã nghe được nhị thiếu vẫn không lên tiếng trả lời.

"Sao lại ồn như vậy?" Thiệu Khiêm khàn giọng ra vẻ mới vừa tỉnh ngủ: "Vất vả lắm mới ngủ, lại bị các người đánh thức."

"Hôm nay bên ngoài ồn ào, phu nhân lệnh chúng tôi canh phòng ở viện tử của nhị thiếu." Quản gia nghe thấy Thiệu Khiêm trả lòi nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Vị tổ tông này có thể trả lời là tốt rồi, nếu là hắn có chuyện không may, phu nhân chẳng phải sẽ giết mình.

Nghĩ tới đây quản gia lại thầm phỉ nhổ mấy phsta, suy nghĩ gì không tốt lại nghĩ nhị thiếu xảy ra chuyện. Nếu để phu nhân biết, kề dao cổ tay đã là nhẹ rồi.

"Ừ. Các người cứ trông nom bên ngoài là được." Thiệu Khiêm ngáp lên tiếng đáp lại: "Có điều, đừng làm ra âm thanh quá lớn. Kêu người cũng phải trong nom viện tử của cha mẹ."

"Vâng." Quản gia nghe thế ngược lại yên tâm không ít, ông lưu lại chừng mười gia đinh trông nom viện tử của Thiệu Khiêm, sau đó lại kêu mấy người đến canh phòng bên phía lão gia phu nhân. Đây chính là hiếu tâm của nhị thiếu, phu nhân biết được không những sẽ không trách tội, mà còn thưởng nữa.

"Đa tạ." Giọng của nam nhân mặc dù nghe vào vẫn có hơi lạnh, có điều so với vừa rồi thì nghe vào nhu hòa chút ít. Chỉ là chút ít mà thôi.

Trong bóng tối Thiệu Khiêm liếc xéo, hắn đẩy đẩy nam nhân: "Anh nặng quá, đi xuống."

Nam nhân bị Thiệu Khiêm đẩy hai cái không những không từ trên người hắn đi xuống, mà còn trực tiếp đè lên người hắn: "Để tôi nghỉ ngơi một lát."

Cảm giác trên người ấm áp rất thoải mái, cũng làm y cảm thấy ở bên cạnh người này rất thả lỏng, cũng an toàn, không cần lúc nào cũng đề phòng có người sẽ hãm hại mình.

Cũng chính là thả lỏng như vậy, sức lực trên người góp nhặt được cũng lập tức thả ra, toàn thân bất người rơi lên người Thiệu Khiêm, môi trong lúc vô tình lướt qua thùy tai người này, chóp mũi cũng ngửi được mùi mực.

Ngay sau đó, nam nhân lại nghĩ đến vừa rồi người này dùng miệng chạm vào lòng bàn tay của mình...

Trong bóng tối, thùy tai nam nhân có hơi đỏ, trong lòng y có chút ảo não muốn, người này là đàn ông, sao lại dám càn rỡ như vậy? Có điều, hình như mình không hề thấy khó chịu chán ghét làm sao đây?

Thiệu Khiêm bởi vì nam nhân đột nhiên đè lên mà rên một tiếng, hôm nay hắn không thể sử dụng lực linh hồn, tất nhiên không cách nào tìm hiểu tình huống của nam nhân thế nào: "Anh, bị thương?"

"Không." Đầu nam nhân lắc lắc, lúc này chóp mũi trực tiếp ấn vào cổ Thiệu Khiêm: "Ba bốn ngày chỉ có thể uống chút nước chưa hề ăn gì, chỉ là có chút vô lực thôi."

"Trên bàn có điểm tâm, tự đi lấy." Thiệu Khiêm nghe vậy nhất thời yên tâm không ít, chỉ cần không phải bị thương là tốt rồi. Có điều, cho dù anh không bị thương, cũng không thể đại biểu em tha thứ hành động uy hiếp vừa rồi của anh. Anh chờ đó cho gia, dám uy hiếp em, có tin sau này cho anh ngủ ngoài phòng ngủ hay không?

Nam nhân tự dưng cảm thấy trên người có hơi lạnh, chỉ là y lại không muốn ngồi dậy, trước không nói nhị thiếu thoát khỏi kiềm chế của có kêu to hay không, chỉ nghĩ đến việc xa người hắn, lại vô hình có chút kháng cự.

"Nhanh lên." Thiệu Khiêm bị nam nhân đè có chút khó chịu, anh cũng không nhìn xem mình nặng bao nhiêu? Nhìn cân nặng một trăm bảy tám mươi cân đi, anh cũng không biết xấu hồ đè lên người gầy yếu hơn anh?

Đối với người da mặt dày, không có gì ngượng ngùng. Nam nhanh không những không ngồi dậy, còn giật giật cơ thể tìm cho mình một tư thế thoải mái hơn, đã như vậy còn nghĩ, người dưới thân có chút gầy yếu, sau này phải nuôi người mập lên một ít, như vậy mới không cộm người.

Nhưng, có phải ngài hay không quên một khắc trước mình còn đang lẫn trốn? Ngài có nhớ lỡ như lại bị Đại soái Lãnh bắt trở về, ngài không chỉ bị đói, cũng có thể trực tiếp cắt đứt hai móng heo không.

"Anh ngồi dậy, tôi đi lấy cho anh." Thiệu Khiêm cũng có chút nhức đầu với hành vi vô lại của người này, hắn nâng cánh tay xoa xoa huyệt thái dương của mình có chút bất đầy, tên này... sao mỗi một đời tính cách đều có chút chênh lệch?

"Lỡ như cậu ra ngoài kêu người thì sao?" Anh nói coi sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ, lúc nói câu này, anh có thể đừng dùng chóp mũi cọ cổ người khác không?

"Anh nói xem làm sao đây?" Thiệu Khiêm cảm thấy mình quả thật hết cách, nhìn anh đói chỉ còn một hơi tàn, còn có thể nghĩ tới nhiều việc như vậy, thật là làm khó anh.

"Tôi không có sức, cậu dìu tôi đứng lên cùng đi." Nam nhân một hồi lâu mới nói: "Cậu tên gì?"

"Bành Du." Thiệu Khiêm hạ thấp giọng tức giận nói: "Anh đè trên người tôi, kêu tôi làm sao dìu anh?"

Nam nhân có chút không tình nguyện xoay mình vào trong: "Ngư? Cậu có thể gọi tôi là Miểu Miểu."

(Du và Ngư đều đọc là yú nhưng khác cách viết; Miểu đồng âm với miêu mà mèo thì ăn cá:>)

"..." Thiệu Khiêm đè lại cái trán giật bưng bừng, anh nói coi sao anh không cảm thấy, lạnh giọng kêu người khác gọi anh là Miểu Miểu rất hài hòa?

Được rồi, Mộc Thanh Yểm thật sự không cảm thấy có gì không tốt, dù sao hồi nhỏ mẹ thường gọi mình như vậy, sau khi mẹ chết, cũng không còn ai gọi như vậy nữa.

Có điều, y đã từng âm thầm thề, nếu gặp được người khiến mình cảm thấy thoải mái có thể sống cùng cả đời, thì nói cho người ấy cái tên này. Theo y thấy, chỉ có người thân cận nhất mới có thể gọi cái tên mẹ đặt cho mình.

Thiệu Khiêm nhìn một cái trực tiếp xuống giường, mang giày kéo người lên, dìu đi tới bên bàn, sờ bình nước đã lạnh thấu cau mày: "Nước lạnh."

"Không sao." Mộc Thanh Yểm trực tiếp cầm bình nước uống hai hớp, sau đó cầm điểm tâm trên bàn dồn vào miệng.

"Anh, anh chậm một chút." Trong phòng không đốt đèn, nhưng cũng không trở ngại Thiệu Khiêm nghe tiếng nam nhân dùng sức nuốt, hắn rót cho y một ly nước rồi đưa tới bên môi: "Uống nước."

Mộc Thanh Yểm kề tay Thiệu Khiêm uống một hớp nước, nuốt xuống điểm tâm nghẹn ở cổ họng, hắn vỗ ngực một cái thuận cổ họng, ngay sau đó lại lấy miếng khác.

Thiệu Khiêm nghe âm thanh nam nhân ăn lòng hơi chua xót, bạn đời nhà hắn trước giờ ăn cơm đều là nhai kỹ nuốt chậm, có bao giờ ăn ngấu nghiến thế này? Chờ y nghỉ ngơi khỏe rồi, nhất định phải hỏi xem chuyện gì xảy ra, người khiến bạn đời nhà hắn không thoải mái, nhất định cũng không thể để kẻ đó sống tốt.

Có lẽ là động tĩnh trong phòng hơi lớn, quản gia canh ngoài cửa nhẹ giọng hỏi: "Nhị thiếu, cậu tỉnh rồi ạ?"

Động tác nuốt xuống của Mộc Thanh Yểm ngừng một lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiệu Khiêm.

"Cảm thấy bụng rỗng, nên ăn chút điểm tâm lót dạ." Thiệu Khiêm lạnh nhạt nói: "Thấy bên ngoài cũng yên tĩnh rồi, mọi người cũng trở về đi."

"Việc này..." Quản gia có chút do dự, bọn họ phụng mệnh trông nom viện tử, nếu lúc này trở về, có thể bị phu nhân trách tội không?

"Nếu như mẹ hỏi, cứ nói tôi kêu về." Thiệu Khiêm tất nhiên biết quản gia nghĩ cái gì, dù sao "đào phạm" đó đều đã ở trong phòng mình rồi, lại kêu người trông nom viện tử thì cũng không tốt.

"Vâng." Quản gia nghe vậy cũng không dám phản bác, trực tiếp dẫn gia đinh rút về. Dĩ nhiên, ít nhiều vẫn giữ lại hai người trông nom cổng vòm của viện tử.

Nam nhân để điểm tâm trong tay xuống, đi tới cửa mở ra một khe nhỏ xem động tĩnh bên ngoài, sau khi xác nhận những gia đinh kia đã rời viện tử rồi mới có chút nghi ngờ nói: "Cậu, không sợ tôi hại đến tính mạng của cậu?"

"Không sợ." Thiệu Khiêm mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng thực ra trong lòng lại nghĩ, còn dám hại đến tính mạng của em? Anh ngon rồi.