Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai
Đăng vào: 12 tháng trước
Tinh cầu mấy triệu dân chúng cũng đang chờ họ tỉnh lại, bọn họ tin tưởng, hành động của hai vị anh hùng thần thú đại nhân nhất định có thể thấy. Cho nên, thần thú đại nhân sẽ phù hộ họ, sẽ giúp họ lần nữa tỉnh lại.
Sự thật chứng minh, hành động của hai vị anh hùng, cùng với cầu nguyện của dân chúng bị thần thú đại nhân thấy nghe được, anh hùng bọn họ tỉnh lại. Khi biết tin tức này dân chúng không một ai không hân hoan.
Tình huống bên ngoài Thiệu Khiêm và Adolf trên căn bản không thể nào chú ý, bây giờ họ nhức đầu muốn chết, sau khi Adolf tỉnh lại Derick bèn chạy, nói là tiêu dao bên ngoài đã lâu, không muốn bị đế quốc đè nặng trọng trách trên người.
Nhưng, ông chạy thì không sai, lại đem Thiệu Khiêm và Adolf thế chân cho đế quốc, hơn nữa còn đặc biệt để lại cho Thiệu Khiêm lá thư, nói nhân cơ hội này đạp Derick ngồi lên vị trí Nguyên soái, cố gắng tranh thủ điều luật bảo vệ bán thú nhân.
Thiệu Khiêm và Adolf thấy lá thư của Derick có chút dở khóc dở cười, sau khi họ tỉnh lại cũng đã gặp mặt Thú hoàng của đế quốc rồi, hơn nữa nó suy nghĩ của mình cho Thú hoàng.
Thú hoàng uy nghiêm thú hoàng nghe lời Thiệu Khiêm nói lập tức bày tỏ đồng ý, hơn nữa cho thấy mình sớm đã có ý định cho ra đời điều luật bảo vệ bán thú nhân, nhưng trước kia chung quy bị ba đại nguyên soái áp chế, đề nghị này liên tục bị phản bác.
Nhưng mà, lần này chiến tranh tuyến biên phòng, ban đầu cố ý ghi hình cũng không phải là chỉ là vì kích thích các thú nhân đầu quân. Có có một nguyên nhân là muốn để thú nhân và thuần chủng nhân đều biết, bán thú nhân cũng không phải phế vật, họ chỉ cần huấn luyện thêm đôi chút, vậy thì có thể trở thành chiến sĩ săn giết trùng tộc, còn có thể trở thành tồn tại vượt qua thú nhân, tiềm lực của họ nói không chừng còn khổng lồ hơn thú nhân.
Tất nhiên, những lời bàn này cũng không thả ra, hôm nay điều luật bán thú nhân còn không chưa ban bố, nếu như có lời bàn bán thú nhân có thể trở thành vượt qua thú nhân xuất hiện, sẽ khiến điều lệ bảo vệ bán thú nhân bị cản trở rất lớn.
Đế quốc nhân cơ hội tốt đẹp này, công bố điều lệ bảo vệ bán thú nhân đã sớm soạn xong ra ngoài, mặc dù không thể nói hoàn toàn không nó tiếng phản đối, nhưng đối số ít người, đế quốc căn bản đều xem thường để ý đến họ.
Như thế, điều luật bảo vệ bán thú nhân có thể nói là lấy âm thanh phản đối nhỏ nhất mà thông qua. Cùng ngày thông qua điều luật, các bán thú nhân bị chèn ép tương đương với khôi phục tự do, tất cả khế ước nô lệ đều vô hiệu.
Cùng ngày tuyên bố, rất nhiều bán thú nhan gầy yếu ra ngoài đường, nhìn máy chiếu to lớn thất thanh khóc to, trước giờ họ chưa từng nghĩ, mình có một ngày có thể nhận được điều luật bảo vệ của đế quốc, còn không nghĩ đến sinh thời có thể thoát khỏi kiếp nô lệ.
Nhưng mà, họ cũng biết, mọi thứ của hôm nay, là hơn tám trăm bán thú nhân chạy ra phòng tuyến dùng tánh mạng đổi lấy, còn là quân đoàn trưởng bán thú nhân lấy cái giá suýt mất mạng để dổi lấy.
Có thể nói, hôm nay họ có thể quang minh chính đại đứng trên đường chính, có thể được điều lệ bảo vệ, đều là những bán thú nhân dũng cảm lấy tính mạng mình đổi lấy.
Giờ khắc này, bán thú nhân trước giờ không có tín ngưỡng, cảm thấy mình nhìn thấy ánh hừng đông thần thánh, ánh hừng đông cũng không phải là thần thánh đến từ thần thú, mà là do quân đoàn bán thú nhân hơn tám trăm bán thú nhân, cùng với chín mươi thú nhân tạo thành. Việc này, mới là thần linh thuộc về họ.
Sau khi điều luật bán thú nhân thành lập, đế quốc tuyên bố bán thú nhân cũng có thể xin đầu quân, cũng có thể thành lập quân công, cũng có thể lấy được quân quyền.
Mà quân đoàn trưởng và phó đoàn trưởng dẫn bán thú nhân đi ra tiền tuyến, bị đế quốc phá cách đề bạt làm song Nguyên soái, dĩ nhiên, hai vị Nguyên soái này nắm trong tay, cũng không phải quân đoàn thú nhân, mà là quân đoàn siêu cấp do toàn bộ bán thú nhân tạo thành.
Ngày hai vị Nguyên soái đăng quang, họ dẫn theo 377 bán thú nhân còn lại, cùng 24 thú nhân trở về Hồng Thuẫn Thành, những người này đứng ở lối vào thành phố dưới lòng đất đỏ mắt, thậm chí có một số người thút thít lau nước mắt. Thành chủ Ludden nghe tin chạy đến nhìn đội ngũ giảm đi hơn phân nửa, nhất thời trầm mặc, ông đứng một bên nhìn các bán thú nhân đang thút thít, ánh mắt cũng có chút ươn ướt.
"Các anh em, về nhà." Thiệu Khiêm trầm giọng nói, dẫn đầu mở cửa thành phố dưới lòng đất, trong tay cầm bộ móng nhuốm máu đi vào thành phố dưới lòng đất.
Adolf mời Thành chủ Ludden lấy máy ghi hình lúc đầu tới, vẫn là sân huấn luyện của thành phố dưới lòng đất ban đầu, chiếu video trong máy ghi hình, từng gương mặt quen thuộc lúc đầu, bây giờ quay lại, cũng chỉ có từng bình tro cốt cùng bộ móng nhuốm máu.
"Nơi này là nhà của chúng ta, cũng là nơi chúng ta mới bắt đầu. Nhưng bây giờ, ngôi nhà này chúng ta cần phải tạm thời niêm phong, làm nơi cho các anh em chết trận ngủ yên." Thiệu Khiêm đặt bộ móng thuộc về Odd đặt lên bàn dính đầy bụi đất: "Đây là nhà chúng ta, cũng là nhà của anh em chết trận. Chúng ta, không thể để bọn họ không có nơi ngủ yên."
"Nguyên soái, Martin tự xin canh giữ thành phố dưới lòng đất, bảo vệ các anh em chết trận." Martin bị thương trên tuyến biên phòng, nếu không phải Oden kịp thời mang hắn về, nói không chừng lúc này hắn cũng là một bình tro cốt.
Martin dứt lời, lại có mấy bán thú nhân bị thương đi ra, họ có mất cánh tay, có thọt chân, ở trong quân đội cũng không thể nào lại huấn luyện chiến đấu các anh em. Thế thì chẳng thà canh giữ nơi này, canh mộ cho các chiến sĩ đã ngủ yên trong thành phố dưới lòng đất.
Ánh mắt Thiệu Khiêm quét lên mặt từng người một, cuối cùng nặng nề gật đầu: "Được."
"Đa tạ Nguyên soái." Tay phải của Martin dùng sức vỗ vào ngực mình, cố nén nước mắt sắp trào ta run giọng nói: "Bởi vì gặp anh, giúp Martin cảm thấy, đời này sống thật đáng."
"Tôi cũng vậy." Thiệu Khiêm đi tới ôm Martin dùng sức vỗ lưng hắn: "Các anh phòng thủ ngôi nhà của chúng ta, chờ chúng tôi già đi, cũng sẽ về đây an nghỉ."
"Đây là nhà của chúng ta. Tất nhiên phải về rồi." Martin một tay vỗ lưng Thiệu Khiêm, sau đó miễn cưỡng cười cười: "Ánh mát Adolf cứ như muốn ăn tôi vậy, lần này các anh quay về không thể ở lại quá lâu, xử lý xong việc thì mau về đế đô."
"Được." Lần này họ quay về chỉ muốn đưa các anh em chết trận về nhà, sau khi xử lý xong việc còn phải mau sớm chạy về đế đô.
Toàn bộ quân đoàn bán thú nhân ở lại thành dưới lòng đất một tuần, sau trở về đế đô tham gia huấn luyện càng khẩn trương hơn. Mà nửa năm sau, nhóm bán thú nhân chiêu mộ đầu tiên gia nhập quân doanh, đầu kiếp sống quân nhân của họ.
Ở thế giới này, tuổi thọ trung bình của bán thú nhân khoảng trăm tuổi, Thiệu Khiêm vận dụng lực linh hồn, cũng chỉ có thể sống đến hơn một trăm ba mươi tuổi mà thôi.
Vị Nguyên soái bán thú nhân đầu tiên của tinh cầu, được mọi người trao cho sắc thái truyền kỳ, trong sách truyền kỳ về hắn, chỉ có thể khiến hắn muốn vứt đi, cùng Nguyên soái sói bạc được được Derick Nguyên soái nuôi lớn, vào lúc hắn hai mươi tuổi xuất hiện ở phố đen Hồng Thuẫn Thành, dùng một năm rưỡi xây dựng lại thành phố dưới lòng đất của Hồng Thuẫn Thành trở thành thành phố dưới lòng đất đầu tiên nổi tiếng thế giới.
Về sau nữa chỉ dùng ba năm, huấn luyện các bán thú nhân của phố đen thành đội ngũ bán thú nhân đầu tiên nổi tiếng trên đời. Cũng chính là đội ngũ bán thú nhân này lập được chiến công hiển hách, vì bán thú nhân cả tinh cầu, tranh thủ được điều luận bảo vệ bán thú nhân.
Có thể nói, vị Nguyên soái bán thú nhân này, cùng với đội ngũ bán thú nhân tham gia chiến tranh, là tín ngưỡng của bán thú nhân cả tinh cầu.
Thiệu Khiêm sống đến một trăm ba mươi ba tuổi thì qua đời, trước khi rời đi hắn nắm chặt tay Adolf, mở to hai mắt muốn phải cố gắng thấy rõ mặt mũi Adolf: "Adolf, anh thật vô dụng, không có biện pháp thấy rõ mặt em."
"Bảo bối, không thấy cũng không sao cả, anh có thể cảm nhận sự tồn tại của em." Năm đó Adolf bị thương rất nặng, nội tạng đều tổn thương cấp độ khác nhau, những thú nhân khác ở độ tuổi một trăm hai mươi mấy, cũng chỉ là hình dáng thanh niên mà thôi. Nhưng, trông Adolf hôm nay đã là tóc trắng xế chiều, tràn đầy nếp nhăn.
"Anh yêu em." Thiệu Khiêm nói xong câu này, ý thức rút khỏi cơ thể, ánh mắt nhìn Adolf cũng mất đi sắc thái.
Bàn tay Adolf vuốt phất qua gò má của Thiệu Khiêm, khép mắt hắn lại. Có chút cật lực ôm cơ thể hắn vào ngực, lẩm bẩm nói: "Bảo bối, chờ tôi tìm được em."
Sáng sớm ngày hôm sau, lính hậu cần tới đưa cơm phát hiện hai vị Nguyên soái ôm nhau rời đi, hắn để cái mâm trong tay xuống chào theo kiểu nhà binh, sau đó thông báo đế quốc tin tức hai vị Nguyên soái truyền kỳ đã đi rồi.
Đế quốc làm cho đại táng cho hai vị Nguyên soái này, dựa theo yêu cầu ban đầu của họ để tro cốt song song trong phòng ngủ ở thành phố dưới lòng đất, khi hai vị Nguyên soái rời đi, thành phố dưới lòng đất của Hồng Thuẫn Thành bị đế quốc phong tỏa, nơi này, sẽ trở thành tồn tại mà mỗi vị Nguyên soái đời sau, thậm chí hoàng thất đế quốc hoàng thất phải chiêm ngưỡng.
Thiệu Khiêm lần nữa trở lại tinh hải, tầm mắt từ mơ hồ ban đầu chuyển thành thanh mình. Ngay khi tầm mắt thấy rõ mọi thứ, hắn trực tiếp kéo giao diện điều khiển của hệ thống ra: "Nói, Adolf là ai."
Trải qua nhiều thế giới như vậy, mỗi một thế giới đều có thể gặp bạn đời của mình, nhưng kỳ quái chính là mỗi một thế giới y đều sẽ cách thức hóa, việc này làm cho Thiệu Khiêm có chút đau trứng, anh có dám mang chút trí nhớ xuất hiện không đó?
"..." Trên giao diện hệ thống nhân tính hóa xuất hiện dấu ba chấm.
Thiệu Khiêm nhìn dấu ba chấm này cứ cảm thấy có chút quen thuộc, tuy cảm giác này đúng là quen thuộc đó, nhưng cảm giác khiến mình không nhớ nổi khiến người ta rất phiền não, có xung động muốn đập đồ.
"Y là một tồn tại rất đặc biệt, nhưng thật xin lỗi, hệ thống tôi không đầy đủ, không cách nào tra được những cái khác." Giọng điện tử cứng nhắc của hệ thống vang lên, chỉ có điều lời nói dứt khoát lại khiến Thiệu Khiêm không hài lòng lắm.
Nhưng dù hắn không hài lòng thì có thể làm sao đây? Hệ thống không đầy đủ hắn biết chứ, hơn nữa một trong những nguyên nhân rất lớn không đầy đủ còn là do mình tạo thành.
Nghĩ tới tiền nhân hậu quả, thật khiến Thiệu Khiêm nghẹn một búng máu già trong cổ họng có phun cũng không xong, nuốt cũng không được. Hắn luôn có một cảm giác tự ủ quả đắng rồi tự ăn, cảm giác này nhất định là sai đúng không?
Tôi cũng chỉ có thể nói, có phải ảo giác hay không ấy, cũng chỉ chờ sau này mới biết nha.
Thiệu Khiêm có chút phiền não cào tóc mình, tiện tay bắt điểm sáng lơ lửng bên cạnh rời khỏi tinh hải, hắn cũng không tin, mình lại không tìm ra thân phận của người yêu.
Mà Thiệu Khiêm vừa đi, trong tinh hải lại xuất hiện bóng người, bóng người kia so sánh với lần trước ngưng tụ không ít, nhưng trên mặt vẫn là mơ hồ, khiến không ai có thể thấy rõ tướng mạo của người này. "Người" này đứng chờ ở nơi Thiệu Khiêm đứng một lúc, rồi sau đó thân hình thoắt một cái cũng rời tinh hải.