Đăng vào: 12 tháng trước
"Nhiễm Thập Bát nương đây là đang nói ai vậy?" một thanh âm thanh lãnh từ phía sau Nhiễm Mỹ Ngọc truyền đến, dọa nàng ta nhảy dựng. Nhiễm Mỹ Ngọc đảo mắt thấy Tề Lục nương một thân đồ trắng, đôi mắt thu thủy trên gương mặt lạnh lùng kia nhìn theo ánh mắt Nhiễm Mỹ Ngọc về phía xe ngựa của Nhiễm phủ.
"Ta cũng không sợ ngươi biết, ta nói chính là Nhiễm Thập Thất! Nàng cũng sắp là tức phụ của Thôi thị, còn chiếm lấy Tiêu lang quân, không phải hạ tiện thì là cái gì?" Nhiễm Mỹ Ngọc oán hận nói.
Tề Lục nương thu hồi ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn nàng ta một cái, "Thập Bát nương ăn nói cẩn thận."
Nhiễm Mỹ Ngọc nghi hoặc nhìn nàng ta, không nghĩ ra tại sao Tề Lục nương lại bênh vực Nhiễm Nhan, "Như thế nào, cảm thấy nàng sắp làm Thôi thị phu nhân liền vội vàng muốn nịnh bợ? Đừng nói nàng hiện tại còn chưa phải, cho dù phải, ngươi có giỏi thì đến trước mặt nàng mà diễn đi!"
"Lời cần nói đã nói, tùy ngươi muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ." Tề Lục nương lạnh như băng mà thảy lại một câu, xoay người bỏ đi. Nàng thật không hiểu, dù cho Nhiễm Mỹ Ngọc trời sinh không có đầu óc, nhưng Cao thị một người tâm cơ thâm trầm như vậy sao lại giáo dưỡng ra một nữ nhi nói chuyện không biết lựa lời như thế, lời nào nên nói, lời nào nên vĩnh viễn giấu trong bụng, chẳng lẽ trong đầu một chút cũng không nghĩ sao?
Nhiễm Mỹ Ngọc chó cùng rứt giậu thật sự không có đạo lý, Nhiễm Nhan nếu thật sự thành Thôi thị phu nhân, Nhiễm Mỹ Ngọc mặc dù không phải đích nữ thực sự, khẳng định cũng sẽ có mối hôn nhân rất tốt. Tề Lục nương rũ mắt nhìn về phương hướng nơi Nhiễm phủ xe ngựa biến mất, hơi mím môi, người nàng vừa ý kia cùng nàng vĩnh viễn mỗi người mỗi ngả.
Trăng treo giữa trời, ồn ào náo động trên sông Bình Giang dần dần tan đi, khôi phục vẻ yên lặng như trước.
Nhiễm Nhan lẳng lặng nằm nghiêng ở trên giường, nhìn chằm chằm ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi trên mặt đất, yên lặng đến xuất thần. Nàng tuy rằng đối với Nhiễm phủ không có bất luận cảm tình gì đáng nói, nhưng rốt cuộc cũng ở Tô Châu một đoạn thời gian, bỗng nhiên sắp rời khỏi, trong lòng hơi có chút thấp thỏm. Hôm nay là Lý Khác, ai biết ngày mai còn gặp chuyện gì nữa? Huống hồ Lý Khác chưa đạt được mục đích, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng bởi vậy mà lùi bước tuyệt đối không phải tính cách của Nhiễm Nhan, làm chuyện mình thích làm, chỉ cần có một sự kiên trì, mang khí thế đập nồi dìm thuyền, cho dù là tương lai không thể thành công, cũng sẽ không hối hận.
Nghĩ thông suốt, Nhiễm Nhan phun ra một hơi, trở mình rồi dần dần bị cơn buồn ngủ bao phủ, tiếp tục vật lộn với cơn ác mộng đã quấy nhiễu nàng nhiều năm kia.
Có người nói qua với Nhiễm Nhan, nàng kỳ thật là một người bề ngoài kiên cường nội tâm yếu ớt, lý tính cường hãn nhưng cảm tình thì mềm yếu, Nhiễm Nhan chưa bao giờ phủ nhận, nàng một mình một người trong đêm tối vật lộn với ác mộng, nhưng vẫn duy trì thái độ sống tốt đẹp, nàng cảm thấy mình tình cảm yếu ớt là không sai, lại không phải là một kẻ yếu.
Người có tính kiên trì, thái độ sống nghiêm túc, đều là kẻ mạnh, yếu đuối và yếu ớt không thể đặt cạnh nhau.
Thời điểm nửa đêm về sáng có mưa nhỏ, sáng sớm hôm sau trên mặt sông sương mù dày đặc, bởi vậy xuất phát hoãn lại một canh giờ.
Trong một canh giờ này Nhiễm Nhan mới biết được Nhiễm Mỹ Ngọc cũng muốn đi theo đến Trường An, Nhiễm Nhan trước nay chỉ coi Nhiễm Mỹ Ngọc là người trong suốt, chỉ cần Nhiễm Mỹ Ngọc không khiêu chiến điểm mấu chốt của Nhiễm Nhan...nói theo kiểu của Nhiễm Vận, thì sẽ cố mà chịu đựng.
Hành lý của Nhiễm Nhan đến đây đều chưa từng mở ra, thật sự rất tiện. Lúc trời chưa sáng liền có sai vặt tới mang đồ dọn lên thuyền, đoàn người sau khi dùng xong đồ ăn sáng, đều ngồi ở đại đường uống trà nói lời tạm biệt.
Nhiễm Nhan nhìn Nhiễm Văn lôi kéo tay Nhiễm Mỹ Ngọc dặn dò kỹ càng rất nhiều chuyện trong sinh hoạt, mới phát hiện Nhiễm Văn cũng xem như là một phụ thân tốt, hắn sinh trưởng ở Tô Châu, có loại tinh tế ôn hòa của nam nhân Tô Châu, chẳng qua mặc kệ đối với Nhiễm Nhan trước kia hay là Nhiễm Nhan hiện tại mà nói, đều là người xa lạ thôi.
Nhiễm Văn lải nhải một lúc lâu với Nhiễm Mỹ Ngọc, mắt thấy thời gian sắp tới, mới đi đến trước mặt Nhiễm Nhan, khụ một tiếng, nói: "A Nhan, sau khi đến Trường An phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi ngày sau phải trở thành phu nhân của Thôi thị, cử chỉ không được tuỳ tiện! Chiếu cố tốt cho bản thân."
"A gia yên tâm." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
Nhiễm Văn cũng không biết nên nói tiếp cái gì, hắn cùng với nữ nhi này không gần gũi, hơn nữa thái độ của Nhiễm Nhan vẫn luôn xa cách, làm hắn dặn dò như làm với Nhiễm Mỹ Ngọc vậy không khỏi có chút giả tạo, nên cũng không nói gì nữa, chuyển qua nói lời tạm biệt với đám người Nhiễm Bình Dụ.
Cao thị bên kia vừa mới dặn dò Nhiễm Mỹ Ngọc mọi chuyện xong, liền dẫn nàng đi đến trước mặt Nhiễm Nhan, cười khanh khách nói: "Hai người các ngươi là thân tỷ muội một cha sinh ra, mẫu thân ta đây trước giờ cũng chưa từng chiếu cố tốt cho Thập Thất Nương, thật sự không dám nhờ ngươi chăm sóc muội muội, chẳng qua giữa tỷ muội với nhau có cái gì không thoải mái, thì nhường nhịn nhau một chút là được, đừng giống như lần trước."
Ánh mắt trầm tĩnh của Nhiễm Nhan quét qua mặt Cao thị, "Ta từ trước đến nay là người không phạm ta, ta không phạm người, dạy dỗ nữ nhi của ngài cho tốt là được."
"Nhiễm Thập Thất ngươi đây là cái thái độ gì?" Nhiễm Mỹ Ngọc mày liễu dựng ngược, hung tợn nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan.
Cao thị cầm tay Nhiễm Mỹ Ngọc, nhẹ nhàng vỗ vỗ, lại hướng Nhiễm Nhan cười nói: "Thập Thất Nương nói có lý, trước đây đều là do ta quá chiều nàng."
Lời vừa dứt, bên ngoài liền có sai vặt nói: "Hồi bẩm lang quân, sương mù trên sông đã tan bớt, có thể xuất phát rồi"
Trong phòng nghe vậy, tất cả đều đứng dậy, tạm biệt thì tạm biệt, khóc lóc thì khóc lóc, nhất thời vô cùng náo nhiệt, chỉ có Nhiễm Nhan vẫn bình đạm giống như chỉ là tạm trú tại đây, rời đi mới là bình thường.
Trên mặt mấy người Vãn Lục tràn đầy hưng phấn, Hình Nương có chút nhàn nhạt sầu bi, "Aizzz, cũng chưa kịp đi bái biệt phu nhân..."
Vừa mới ra khỏi phòng, bước chân Nhiễm Nhan dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Mộ mẫu thân là ở hướng nào?"
Hình Nương chỉ về phía đông nói: "Là ở bên kia."
Nhiễm Nhan đem áo choàng vén lên, hướng về phía đó quỳ xuống lạy. Hành động không coi ai ra gì của nàng làm không ít người có chút kinh ngạc, người đứng ở mặt phía đông đều vội vã thối lui, Nhiễm Nhan lại như không cảm thấy, hướng về phía đó chắp tay hành đại lễ, "Mẫu thân, nữ nhi sắp phải rời Tô Châu, trước khi đi lại không thể bái biệt người, thật sự bất hiếu, nay nữ nhi muốn đi Trường An xa vạn dặm, đi thăm nơi mẫu thân sinh trưởng, thỉnh mẫu thân chớ trách nữ nhi bất hiếu!"
Một lạy này của nàng, làm mấy phó tì mới vào phủ không lâu không thể hiểu được, nhưng mà những lão nhân trong phủ lại đột nhiên nhớ tới nữ tử cao quý xuất thân từ Huỳnh Dương Trịnh thị đã qua đời nhiều năm kia.
Sắc mặt Nhiễm Văn có chút khó coi, cả Cao thị vẫn luôn ngụy trang rất tốt cũng không khỏi biến sắc, có điều Nhiễm Nhan hành chính là lễ hiếu đạo, làm như vậy đều hợp tình hợp lý, ai cũng không thể ngăn cản.
Hình Nương cũng quỳ trên mặt đất hành đại lễ, mọi lời muốn nói đều yên lặng nói ở trong lòng. Vãn Lục và Ca Lam cũng hành lễ theo.
Lễ xong, đoàn người mới lên xe ngựa rời Nhiễm phủ, ở bến thuyền trên sông Bình Giang bước lên thuyền đi về hướng Trường An.
Trên mặt sông nổi lên gợn sóng nho nhỏ, gió rất nhỏ.
Nhiễm Nhan đứng ở trên boong thuyền, nhìn người chèo thuyền thu hồi bàn đạp,thét to khẩu hiệu xuất phát, cùng với những người đứng ở bờ sông vẫy tay, hốc mắtNhiễm Nhan có chút ướt át.
"Không nỡ?" Nhiễm Vân Sinh đứng ở bên cạnh nàng hỏi.
Nhiễm Nhan lắc đầu, "Là cao hứng." Đứng trong chốc lát, Nhiễm Nhan quay đầu hỏi:"Đúng rồi, Thập ca, sư phụ ta có lên thuyền chưa?"