Đăng vào: 12 tháng trước
Bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Nhan tỉnh lại trong tiếng chuông buổi sáng và tiếng tụng kinh vọng lên từ chùa Vân Tòng dưới chân núi. Vừa mới ngồi dậy, Tịnh Huệ liền tìm lại đây.
Tối hôm qua Nhiễm Nhan đã dặn dò, hôm nay nhất định phải giữ Huyễn Không lại, chính là chờ Tịnh Huệ tìm tới.
Nhiễm Nhan còn nhớ rõ, ấn tượng lần đầu tiên nhìn thấy vị nữ ni này vào tháng trước, nàng ta khoảng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, cổ cao dài, mặt trái xoan thon gầy, vì bộ truy y, ngũ quan có vẻ thập phần mờ nhạt, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lúc này đây, Nhiễm Nhan bất động thần sắc mà đánh giá Tịnh Huệ cẩn thận, vẫn là bộ dáng kia, ngũ quan cũng coi như đoan chính, không tính là mỹ nhân, nhưng cũng không kém, toàn thân mang khí độ ôn hòa. Y phục trên người sạch sẽ, bùn đất dính trên giày cũng rất ít.
Nhiễm Nhan sai Ca Lam pha trà bưng lên, trong lúc chờ đợi nàng cùng Tịnh Huệ hàn huyên rất nhiều chuyện về Huyễn Không.
Nhiễm Nhan ngạc nhiên phát hiện ra, nữ ni có dung mạo không sâu sắc này lại mang một khí chất cao quý, đặc biệt thời điểm đối diện với nàng, Nhiễm Nhan rõ ràng thấy, ánh mắt kia không kiêu ngạo không siểm nịnh, mang vẻ tự phụ nhàn nhạt, điều này không thường thấy ở cổ đại, mặc dù là ở Đại Đường văn hóa phát triển, nương tử gia đình bình thường cũng tuyệt đối không có khả năng có được khí chất như vậy.
Tịnh Huệ hoặc là dân xuyên qua giống như Nhiễm Nhan, hoặc là người nhà quan lại trước khi xuất gia. Nhiễm Nhan cảm thấy, khả năng thứ hai vẫn cao hơn.
"Huyễn Không giống như rất nhát gan, có phải khi còn nhỏ chịu qua kinh hách hay không?" Nhiễm Nhan vuốt ve chén trà, lại không uống, Đường triều pha trà thích bỏ muối, vỏ quýt, thù du các loại, Nhiễm Nhan uống không quen loại hương vị lung tung rối loạn này.
Tịnh Huệ một tay nhẹ phẩy cổ tay áo, một tay khác nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, buông chén trà xuống mới đáp: "Thời điểm ta tìm thấy nàng, nàng đang lưu lạc đầu đường, nghĩ chắc trước đó đã chịu qua không ít kinh hách."
"ừm, có thể là bị cảnh tượng trong mộ mẫu thân của nàng hai ngày trước dọa, nàng ở chung với Vãn Lục rất tốt, không bằng để cho các nàng chơi với nhau mấy ngày, nói không chừng có thể giảm bớt sợ hãi trong lòng nàng." Nhiễm Nhan đưa mắt nhìn ra ngoài, Huyễn Không đang xoa cái đầu trơn bóng, nhìn Vãn Lục đang mặt ủ mày chau chép y thư, thỉnh thoảng chế nhạo vài câu, mắt thấy Vãn Lục đã sắp tới giới hạn bạo tẩu.
Trong mắt Tịnh Huệ nhanh chóng hiện lên một tia không biết làm sao, sau đó tràn ngập vui vẻ cùng sủng nịch, "Như vậy cũng tốt, đứa nhỏ này rất ít gặp người, nàng ta có thể kết giao được bằng hữu, ta cũng thấy an tâm rồi."
Chỉ ngồi trong chốc lát, Tịnh Huệ liền đứng dậy cáo từ, nàng đứng ở trong viện dặn dò Huyễn Không dưới hành lang vài câu. Nhiễm Nhan tinh tế quan sát cách hai người giao tiếp, Huyễn Không đối đãi Tịnh Huệ cực kỳ kính cẩn, như là rất tôn kính và sợ hãi, lại muốn cẩn thận lấy lòng.
Hiển nhiên, Tịnh Huệ nhìn như ôn hòa này chắc là ngày thường đối với Huyễn Không cũng không ôn nhu.
Tịnh Huệ rời đi không lâu, sau khi Nhiễm Nhan dùng xong đồ ăn sáng, lập tức xuống núi tìm Lưu Phẩm Nhượng, một đống thi cốt làm người sợ hãi hôm qua kia chắc là có thể cung cấp không ít manh mối.
Sương mù trong núi còn chưa tan đi, từ lưng chừng núi nhìn qua, chùa Vân Tòng được bao quanh trong một mảnh rừng màu hồng vàng, chỉ có thể ẩn ẩn thấy được góc mái phi dương.
Đi vào trong rừng, guốc gỗ đạp lên trên lớp lá rụng thật dày, mềm như bông, có chút trơn, lá cây rừng bị nước mưa thấm lên tỏa sáng lấp lánh, một trận gió phất qua, rất nhiều giọt nước từ trên cây rơi xuống.
Vãn Lục vội vàng căng dù giúp Nhiễm Nhan.
Rào rào một trận, nước theo mặt dù trắng chảy xuống.
Hai người vừa mới đứng lại trước cửa, nha dịch thủ vệ liền lên tiếng dò hỏi: "Nương tử chính là Nhiễm Thập Thất Nương?"
"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nói.
Nha dịch vừa mở cửa hông ra, vừa nói: "Án Sát Sử nói ngài sáng nay sẽ tới, để ngài trực tiếp đi đến thiền phòng của Hoài Ẩn đại sư."
Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, mới nói: "Đa tạ."
"Không dám." Nha dịch lui qua một bên, để Nhiễm Nhan đi vào, bên trong cánh cửa có một tiểu sa di đang chờ, nghe thấy nha dịch nói, liền hướng Nhiễm Nhan xướng một tiếng Phật hiệu, "Nhiễm thí chủ mời đi theo tiểu tăng."
"Làm phiền." Nhiễm Nhan thầm nghĩ trong lòng, Tiêu Tụng này cũng chuẩn bị quá đầy đủ đi, hắn sao có thể chắc chắn nàng nhất định sẽ đến?
Có tiểu sa di dẫn đường, đi theo con đường nhỏ trong chùa, xuyên qua một mảnh rừng phong đỏ rực như lửa, rất nhanh liền thấy một căn phòng gỗ dựng lẻ loi trong rừng, trước phòng có một cây bạch quả to chừng hai người ôm, trước hành lang đặt một cái lu nước cao nửa người, nước từ mái hiên ào ạt đổ vào trong lu, tiếng nước vang lên thanh thúy, trên mặt nước nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Phủ binh đứng một vòng chung quanh nhà gỗ, giáp sắt lóe hàn quang, che dù giấy, có một loại mỹ cảm quái dị.
Tiểu sa di dẫn Nhiễm Nhan tới trước nhà gỗ, hơi khom người nói: "Nhiễm thí chủ, là nơi này, buổi kinh sớm chưa xong Lưu Thứ Sử và Tiêu Án Sát Sử đã tới, thỉnh ngài một mình đi vào."
Nhiễm Nhan quay đầu lại dặn dò Vãn Lục theo tiểu sa di đi nơi khác chờ, rồi tháo guốc giày trước hành lang, đến trước cửa định giơ tay gõ, liền nghe bên trong một giọng nói từ tính vang lên: "Vào đi."
Nhiễm Nhan tay khựng lại ở giữa không trung, rồi đẩy ra cửa gỗ bước vào, một mùi đàn hương trộn lẫn với hương khí thanh đạm nào đó khá quen thuộc ập vào mặt.
Là mùi hoa ngọc trâm!
Trong phòng khá đơn giản, một giường trúc, một kỷ, một cái kệ sách lùn lùn, mặt trên đặt mấy chồng kinh thư thật dày nhìn như muốn ngã xuống. Mà toàn bộ mùi hương Nhiễm Nhan vừa ngửi được, đúng là từ lư hương trên bàn phiêu tán ra.
Hoài Ẩn quỳ ngồi trên đệm hương bồ trước kỷ, Lưu Phẩm Nhượng và Tiêu Tụng chia ra ngồi hai bên trái phải, Dư Bác Hạo ngồi gần Lưu Phẩm Nhượng, Lưu Thanh Tùng thì quỳ ngồi ở bên phải sau Tiêu Tụng, rõ ràng là cách ngồi chủ đãi khách, mà không giống với cảnh thẩm vấn trong tưởng tượng của Nhiễm Nhan, có điều bầu không khí nghiêm nghị, không có chủ khách vui vẻ.
"Thập Thất Nương, mời ngồi." Tiêu Tụng nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.
Hoài Ẩn chắp tay trước ngực hướng Nhiễm Nhan lẳng lặng mà hành Phật lễ, đàn hương vấn vít tỏa ra từ lư hương khắc hoa bằng đồng thau trước mặt, bộ dạng thanh thiển xa cách của hắn qua màn khói mờ mịt nhìn như một pho tượng Phật.
Sau khi Nhiễm Nhan ngồi ổn ở bên cạnh Dư Bác Hạo, Tiêu Tụng nói: "Đại sư thỉnh tiếp tục."
Hoài Ẩn hơi gật đầu, thanh âm réo rắt: "Mẫu thân của Huyễn Không tên Dương Dụ, là nữ nhi của Dương đế, sau khi nhà Tùy diệt vong, ta mang theo nàng chạy ra khỏi thành Trường An, năm ấy ta mười tuổi, nàng chín tuổi. Chúng ta một đường hướng về phía Đông Nam, rồi bắt đầu nương tựa lẫn nhau mà sống ẩn cư ở thành Giang Ninh."
Hắn nói, duỗi tay dùng que tre nhẹ nhàng khảy vài cái trong lư hương trước mặt, khói càng thêm dày đặc, che lại hơn phân nửa khuôn mặt hắn, Nhiễm Nhan lại rõ ràng thấy hàng chân mày dài của hắn hơi nhíu lại, phảng phất như bị khói hun, trong đôi mắt phượng lấp lánh ánh nước.
Nhiễm Nhan lúc này đã minh bạch, Hoài Ẩn đang kể lại chuyện năm đó, rất có khả năng đây là khởi đầu của vụ án này, mà vị Hoài Ẩn hòa thượng giống như thiên nhân này, có phải hung thủ hay không?
"Năm Võ Đức thứ Năm, chúng ta ở Giang Ninh ngẫu nhiên gặp được đường tỷ Dương Doanh của A Dụ, nàng lưu lạc phong trần, bán nghệ mà sống, sau đó tự chuộc thân, có chút của cải, khi đó ta cùng với A Dụ sống rất khổ, nàng đến, làm chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì thế chúng ta ba người cùng nhau sinh hoạt. Dương Doanh lớn hơn A Dụ 6 tuổi, năm Võ Đức thứ Năm nàng đã là một nữ tử hai mươi tuổi, năng lực mưu sinh của nàng thì ta và A Dụ không bằng, bởi vậy nàng rất nhanh đã trở thành trụ cột trong nhà chúng ta. Mà ta nhờ có trợ giúp của nàng, có được công việc chép sách giúp người khác ở thư xá, có chút thu nhập."
Ngoại trừ chuyện Dương Doanh đã là gái lỡ thì 20 tuổi, chuyện cho tới lúc này, rất viên mãn.
Nhưng nếu vẫn luôn viên mãn, cũng sẽ không xuất hiện chuyện hôm nay.
Hoài Ẩn xoay Phật châu Tử đàn tiểu diệp trong tay, hạt châu mượt mà màu nâu tối làm nổi bật bàn tay trắng nõn thon dài của hắn, rất đẹp.
"Năm Võ Đức thứ Bảy A Dụ tròn mười sáu tuổi, ta chép sách và làm trợ giáo cho Châu học để dành được không ít, thầy của ta giúp ta giành được cơ hội nhập học trường Quốc Tử Giám, ta sung sướng vô cùng, cảm thấy đây là thời cơ tốt để cầu thân A Dụ. Chúng ta đều không cha không mẹ, nhưng A Dụ có đường tỷ, lại luôn chiếu cố tốt cho chúng ta, dựa theo tục lệ ta hẳn là nên xin phép tỷ tỷ của nàng trước, ta bí mật nói với A Dụ chuyện này, A Dụ cũng đồng ý, chúng ta động tình thề hẹn dưới trăng, cắt tóc làm chứng, tư đính chung thân."
Trong lòng Nhiễm Nhan nhảy dựng, thề hẹn dưới trăng, cắt tóc làm chứng...
Tiêu Tụng tiếp lời: "Các ngươi dùng lụa cột hai nhúm tóc đã cắt xuống, tóc của ngươi cột bằng lụa màu lam, tóc của Dương Dụ cột bằng lụa hồng."
Mặt Hoài Ẩn thoáng kinh ngạc, môi mỏng hơi mím lại, xem như xác nhận lời Tiêu Tụng nói.
Tinh thần mấy người Nhiễm Nhan rung lên, cảm thấy vụ án mưu sát này sắp được bày ra hoàn chỉnh trước mặt họ, lập tức lưu tâm hơn với những gì Hoài Ẩn nói.
"Sáng sớm ngày 8 tháng Sáu năm Võ Đức thứ Bảy, khi A Dụ chải đầu cho ta, hỏi tại sao tóc ta lại bị mất đi một đoạn, ta tất nhiên là không biết. Hai ngày sau nàng lại ép hỏi ta vì sao sau khi cùng nàng tư đính chung thân, còn lén đính ước với Dương Doanh, còn cắt tóc thề hẹn. Lúc ấy ta nghĩ không cần phải giải thích, bởi vì ta không làm, cũng không biết chuyện này, chỉ cho rằng không thẹn với lương tâm là được."
Từng chuyện từng chuyện, Hoài Ẩn nhớ vô cùng rõ ràng, dung nhan trước nay đạm mạt rốt cuộc đã rơi vào hồng trần, dù biểu tình kia vô cùng nhỏ.
"Aizz...nữ nhân vẫn là phải dỗ." Lưu Thanh Tùng không khỏi thở dài, bằng vào tư lịch duyệt qua tình yêu nhân gian vô hạn của hắn, dự cảm đoạn ngược luyến tàn tâm sắp bắt đầu rồi, bèn thổn thức trước một chút.
Tay vê Phật châu của Hoài Ẩn hơi khựng lại, rồi tiếp tục động tác, "A Dụ vài lần ép hỏi không có kết quả, liền bắt đầu dần dần xa cách ta, ta cũng bởi vì vậy mới đi tìm Dương Doanh, hỏi nàng đến tột cùng là đã động tay động chân gì. Dương Doanh lại nói nàng trong lòng luyến mộ ta, vì thế cầu xin A Dụ, muốn cùng nàng chung chồng, có thể vì vậy nên A Dụ sinh ra hiểu lầm. Ta tất nhiên là biết tính tình A Dụ, nàng tuyệt đối sẽ không đáp ứng thỉnh cầu như vậy."
"Cứ giằng co như vậy mấy ngày, Dương Doanh lén nói với ta, sau khi nàng tỏ rõ lòng mình, nếu không có kết quả, lưu lại chỉ thêm phiền não, vì thế muốn tới Tô Châu nhờ cậy cố nhân, xin ta đưa nàng đi một đoạn đường. Ta nghĩ sau khi nàng đi, quan hệ của ta và A Dụ có thể sẽ khôi phục như trước, cho nên đáp ứng nàng, nhưng ta sợ để A Dụ một mình ở Giang Ninh không an toàn, liền quyết định mang nàng theo. Dương Doanh nói, việc này là nàng có lỗi với A Dụ trước, cho nên muốn tự mình chào từ biệt A Dụ, ta liền gác xuống nghi vấn về chuyện tóc kia, đồng ý với nàng."
Lưu Thanh Tùng vỗ đùi, tức giận nói: "Sau đó A Dụ nhất định là thương tâm muốn chết mà hỏi ngươi: Vì cái gì quyết định cùng Dương Doanh đi Tô Châu, lại không nói cho nàng có đúng hay không? Dương Doanh này, thật là giỏi về tâm kế!"
Hoài Ẩn nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái, hắn vẫn không cảm thấy thân thiết mà gọi một người chưa từng gặp mặt là "A Dụ" thì có cái gì không ổn!
Lời của Lưu Thanh Tùng cũng không khó lý giải, Dương Doanh chỉ cần hàm hồ mà nói với Dương Dụ: Ta cùng hắn chuẩn bị đi Tô Châu, hắn không yên lòng ngươi, cho nên muốn mang ngươi theo, ngươi có nguyện ý đi hay không?
Dương Dụ vẫn luôn hoài nghi bọn họ có tư tình, tất nhiên sẽ hiểu lầm bọn họ đãđính ước, quyết định đi Tô Châu định cư, tiện thể mang nàng theo, trong lòng nhấtđịnh sẽ có cảm giác bị phản bội.
"A Dụ hỏi ta có phải sắp cùng Dương Doanh đi Tô Châu hay không, ta chỉ đáp một câuđúng vậy, nàng liền tông cửa xông ra." Lời của Hoài Ẩn cũng xác minh suy đoán củaLưu Thanh Tùng, Dương Doanh ở giữa làm khó dễ, châm ngòi ly gián tình cảm của bọnhọ.
"Sau đó thì sao? Các ngươi cứ như vậy mà tan vỡ? Vậy Huyễn Không là ở đâu ra?" Lờinày của Lưu Thanh Tùng rõ ràng là hoài nghi, Huyễn Không là nữ nhi của Hoài Ẩn vàDương Dụ.