Đăng vào: 12 tháng trước
Vãn Lục xuống xe một lát rồi quay về nói: "Nương tử, là Lưu Thứ Sử muốn đích thân thẩm án mạng, chính là vụ án của Phồn Xuân kia"
Nhiễm Nhan xuyên qua màn trúc nhìn thoáng qua bên ngoài, Vãn Lục chồm qua nhỏ giọng nói: "Nương tử, nghe nói Ngụy nương tố giác Ân Tam nương là chủ mưu"
Nhiễm Nhan thân mình căng thẳng, rũ mắt suy nghĩ một lát, nói: "Ngươi đi tới cửa phủ nha, lặng lẽ cùng nha dịch nói là Nhiễm Thập Thất Nương muốn bái phỏng Lưu Thứ Sử, chuyện có liên quan đến vụ án."
Lúc này, Lưu Thứ Sử cũng không nhất định sẽ gặp nàng, Nhiễm Nhan chỉ là thử xem, nếu là có thể đi vào bàng thính là tốt nhất, nếu không thể, cũng liền thôi.
Vãn Lục ứng tiếng, lại lần nữa xuống xe. Nhiễm Nhan nhìn đại môn phủ nha đóng chặt, trong lòng đem chuyện mấy ngày nay từng chuyện mà xâu chuỗi lên, bao gồm cả những cảnh trong mơ làm nàng bối rối đã lâu.
Ân Vãn Vãn bị trầm đường, vì cái gì phải bị trầm đường? Nghe Nhiễm Vân Sinh nói, nàng thường xuyên lơ là gia quy, trộm ra ngoài chơi, có thể bởi vì nàng trái với gia quy mà bị Ân thị trầm đường hay không? Nhưng không khí ở Đại đường đã dần dần cởi mở, thật sự có hình phạt phong kiến tàn khốc như vậy sao?
Hay là Ân Vãn Vãn cùng Tần Tứ lang từng có hành vi thân mật gì, cho nên Ân Miểu Miểu vì đố kị mà giết người sau lại lại cảm thấy có lỗi với Ân Vãn Vãn, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là vì Tần Tứ lang, cho nên muốn kéo Tần Tứ lang cùng chết để chuộc tội?
Nếu như vậy thì miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng mà Ngụy nương cùng Thúy Mi sao lại hợp sức gây án với Ân Miểu Miểu? Động cơ làm nàng ta giết chết thị tỳ Phồn Xuân là gì? Động cơ giết chết Hàn Sơn là gì?
Những chuyện này đều như đống chỉ rối quấn lại, mỗi một chuyện đều có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không thấy được liên hệ. Có điều Nhiễm Nhan cho rằng, cái chết của Ân Vãn Vãn chính là điểm bắt đầu.
"Nương tử, Lưu Thứ Sử truyền lời, để chúng ta từ cửa hông đi vào." Vãn Lục vén lên một góc mành, nói nhỏ.
Nhiễm Nhan trong lòng vui vẻ, nói: "Vậy đi thôi."
Vãn Lục chui trở vào trong xe ngựa, giúp Nhiễm Nhan mang lên mịch li, sau đó dán sát vào chân tường chậm rãi đi về cửa hông của phủ nha. Dọc theo đường đi bị vây đến chật như nêm cối, khoảng cách không đến trăm mét mà dùng hết thời gian nửa chén trà nhỏ mới đến nơi.
Vãn Lục gọi nha dịch một tiếng, cửa hông khai ra một cái khe hở, hai người nhanh chóng lách vào.
"Nương tử thỉnh đi bên này." Có nha dịch đã sớm chờ bên trong cửa.
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua đám người chen chúc gần bức tường, trong lòng biết đây là công khai thẩm án, rốt cuộc, vụ án này ba chết một bị thương, được coi như là án mưu sát lớn nhất trong vòng ba năm nay, mặc dù Ân phủ rất có thế lực ở Tô Châu, Lưu Thứ sử cũng tuyệt đối không dám làm chuyện thiên vị.
"Thập Thất Nương, ngươi tới rất đúng lúc" Lưu Thứ Sử vội vội vàng vàng ra đón nàng, cũng không đợi Nhiễm Nhan hành lễ, liền nói: "Mau theo ta vào"
Nhiễm Nhan nhíu mày, lại có cảm giác bị người tính kế, nhưng xét thấy chính nàng cũng rất muốn biết về vụ án, liền không rối rắm nữa, đi theo hắn vào trong một gian nhà kề.
Cửa vừa mở ra, Vãn Lục sợ hãi kêu nhỏ, trong một gian phòng rộng không đến 2 trượng, không có gia cụ gì, chỉ trải một tấm vải trắng, bên trên chất đầy bạch cốt dính bùn đất, xương cốt rơi rớt tán loạn trên mặt đất, Nhiễm Nhan nhìn vài cái, ở đây có ít nhất cũng hơn mười tới hai mươi bộ hài cốt.
Phong Tam Tuần đang mang bao tay, quỳ một chân mà bới đống xương cốt.
Lưu Thứ Sử nói: "Lần trước ngươi nói, vụ án này có quan hệ với cái chết của Ân phủ Tứ nương, quả nhiên là vậy, Ngụy nương khai, năm đó Ân Tứ Nương là bị Ân Miểu Miểu hại chết ngay tết Thất Tịch, sau đó chìm vào sông Bình Giang. Lão phu tra ghi chép của vụ án một chút, thấy ghi lại hai năm trước trên sông Bình Giang có phát hiện một khối nữ thi vô danh, theo như ghi chép thì nữ thi kia hai chân bị dây thừng trói lại, trên mặt bọc vải trắng, nhưng bởi bị ngâm trong nước quá lâu, y phục tơi tả, da thịt thối rữa đến không chịu nổi, thật sự không thể nhìn ra thân phận, nên bị mai táng chung với những thi thể vô danh còn lại, lão phu sai người đào hết lại đây, ngươi nhìn một cái, có thể nhận dạng được hay không?"
Lưu Thứ Sử nói xong, mặt đầy chờ mong mà nhìn Nhiễm Nhan.
Phong Tam Tuần cũng đang đau đầu, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra nam hoặc nữ, cùng với tuổi tác đại khái, những chi tiết khác, chỉ dựa vào mấy khúc xương trắng, thật sự nhìn không ra.
Nhiễm Nhan nhìn qua một lần, duỗi tay nói: "Bao tay."
Lưu Thứ Sử lập tức sai người dâng lên một bộ bao tay, Nhiễm Nhan không nói hai lời ngồi xổm xuống gần đống hài cốt bắt đầu phân loại, mặc kệ nói như thế nào, Ân Vãn Vãn cùng nguyên chủ Nhiễm Nhan là bằng hữu thân thiết, Nhiễm Nhan coi như là vì bằng hữu thu nhặt di hài, cũng muốn tìm ra Ân Vãn Vãn.
Thiếu nữ hay cười, mê chơi kia, cứ như vậy mà táng thân nơi sông Bình Giang, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, thi thể nàng thoát ra khỏi trói buộc của tảng đá, nổi lên trên mặt sông, nhưng lúc ấy cũng không ai có thể nhận ra thân phận của nàng, vì nàng giải oan, bởi vậy chỉ có thể dùng chung phần mộ với người khác.
"Ngụy nương còn khai gì nữa?" Nhiễm Nhan vừa phân loại xương vừa hỏi.
Lưu Thứ Sử tự mình nói: "Nàng nói, năm đó Ân Tứ Nương bị Tần Mộ Sinh cưỡng bức, nhưng Tần Mộ Sinh cự tuyệt không thừa nhận, nói chính mình căn bản không có chạm qua Ân Tứ Nương, thậm chí còn không biết Ân Tứ Nương bộ dạng ra sao, vì lúc ấy cũng không có người chứng minh Ân Tứ Nương là bị Tần Mộ Sinh làm nhục, mà Tần Mộ Sinh lại có bằng chứng ngoại phạm, cho nên Ân phủ chỉ có thể nén giận, không dám lộ ra, ngầm điều tra việc này. Nhưng hai tháng sau, kết quả còn chưa tra ra, Ân Tứ Nương lại mang thai, lại qua một tháng thì bụng dần dần lộ ra, Ân Tứ Nương trong lúc sợ hãi, vào đêm Thất Tịch năm đó hẹn Tần Mộ Sinh ra, muốn nói rõ chuyện này yêu cầu hắn phụ trách"
Nhiễm Nhan trong lòng thổn thức, hai năm trước, Ân Vãn Vãn bất quá mới mười bốn tuổi, một cái tiểu nữ hài gặp phải chuyện như vậy, lại là dưới sự gia giáo nghiêm ngặt của Ân phủ, chắc là rất sợ hãi đi.
Nhiễm Nhan rũ mắt, trong nháy mắt, trong đầu hiện lên một hình ảnh, nữ hài mặc váy màu hồng anh đào, vẫn ở trong một mảnh sương mù mênh mang, nhận không ra dung nhan, thanh âm sợ hãi của nàng vang vọng bên tai Nhiễm Nhan: A Nhan...ta đau quá...A Nhan...ta đau quá.
Máu tươi từ dưới tà váy nàng ào ạt chảy ra, đem tà váy màu hồng anh đào nhuộm đẫm thành màu đỏ rực.
Là sinh non.
"Không đúng." Nhiễm Nhan bỗng nhiên nói: "A Vãn hẳn là trước khi chết đã sinh non."
"A?" Lưu Thứ Sử trầm ngâm một chút, nói: "Chỉ sợ là như vậy, ta thấy trên ghi chú nghiệm thi căn bản không có ghi là nữ thi này có thai."
Ghi chép nghiệm thi không viết lại, cũng không thể chứng minh được gì. Người sau khi chết ba đến bảy ngày, vi khuẩn gây thối rữa trong cơ thể người vì không còn bị khống chế bởi hệ thống phòng ngự sẽ sinh sôi nảy nở điên cuồng. Loại vi khuẩn này khi sinh sôi thành số lượng kinh người thì sẽ sinh ra lượng lớn khí màu xanh lục. Thi thể sẽ bị phồng lên như cái khí cầu, bị khí thể này căng đến toàn thân bành trướng, loại khí thể này sức ép cực lớn, ép vào tử cung, có thể làm thai nhi trong bụng thi thể bị đẩy ra khỏi tử cung, hình thành hiện tượng sinh sản sau khi chết.
Theo tình huống được ghi chép lại xem ra, thi thể Ân Vãn Vãn bị ngâm trong nước ít nhất cũng hơn một tháng, nói không chừng sau khi sinh nở, vì nguyên nhân nào đó, thai nhi tách ra khỏi thi thể, hoặc bị hư thối.
Nhiễm Nhan cảm thấy là sinh non trước khi chết, hoàn toàn là bởi giấc mộng kia, nàng tin rằng kia nhất định là ký ức tàn khuyết không đầy đủ của nguyên chủ! Thời điểm Ân Vãn Vãn sinh non, nguyên chủ Nhiễm Nhan nhất định là ở bên cạnh.
Nhìn bạch cốt chồng chất trước mặt, Nhiễm Nhan ngẩng đầu nói với Phong Tam Tuần: "Làm phiền Phong lão tiên sinh cùng với ta phân chia bạch cốt thành hai phần nam và nữ."
Phong Tam Tuần đối với ngữ khí khách khí của Nhiễm Nhan rất hưởng thụ, trong lòng đối với kỹ thuật nghiệm thi của Nhiễm Nhan cũng hết sức bội phục, càng không ngờ tới, trong lúc toàn thành đều vì nàng nghiệm thi mà khiển trách ghét bỏ nàng, nàng còn dám lại đây chạm vào xương cốt người chết, nữ tử có cốt khí như vậy, Phong Tam Tuần cảm thấy cam bái hạ phong, bởi vậy hành động cũng hết sức phối hợp.
Căn cứ xương cốt phân ra nam nữ, cũng không khó.
Nam có xương chậu cao mà hẹp, mặt xương thô tráng, cơ tích rõ ràng, chất xương nặng, mà nữ có xương chậu thấp mà rộng, mặt xương mặt tinh tế, cơ tích không rõ ràng, chất xương tương đối nhẹ.
Những đặc điểm dễ phán đoán nhất là ở xương sọ, nam thì xương lớn, cũng khá nặng, mặt xương gập ghềnh, có vân, cơ tích rõ ràng, vách xương dày. Mà xương của nữ thì hoàn toàn tương phản.
Thông qua những đặc điểm này, hai người hợp tác, nhanh chóng đem một ít bộ phận dễ phán đoán phân ra làm hai phần nam vài nữ.