Đăng vào: 12 tháng trước
"Mổ thi?!" Lưu Phẩm Nhượng không thể bình tĩnh nổi nữa, thanh âm đột nhiên cất cao.
Nhiễm Nhan đang chờ bị dội cho một mớ lời lẽ cự tuyệt nghiêm khắc, hắn lại thoáng trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: "Việc này để sau đi."
Nhiễm Nhan nao nao, chẳng lẽ nguyên nhân tử vong của Dương phán tư lại quan trọng với hắn như vậy? Dương phán tư này mặt ngoài là phát bệnh đột tử, năm sáu ngỗ tác kiểm nghiệm đều ra kết quả như thế, cho dù hắn thật sự kết án với kết quả này, cũng không có ai hoài nghi gì? Hắn lại lo lắng đến mức một cái nương tử như nàng cũng thỉnh tới. Nhiễm Nhan không tin Lưu Phẩm Nhượng là một vị quan cương trực công chính, trên quan trường, người thật sự cương trực công chính, thanh chính liêm minh, mà lại không có chống lưng, căn bản không thể tiến xa, càng miễn bàn lên tới tứ phẩm Thứ Sử.
Nhiễm Nhan minh bạch ý tứ Lưu Phẩm Nhượng, liền sửa sang quần áo thi thể lại cho đàng hoàng, sau khi thu thập thỏa đáng, đoàn người nhanh chóng ra khỏi đình thi quán.
Đối với Lưu Phẩm Nhượng, có thể xác định Dương phán tư sinh thời xác thật là bị bạo hành, đã là đột phá rất lớn rồi.
"Ai! Từ sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu tạ thế, hết thảy đều bất đồng." một đường trầm mặc, Lưu Phẩm Nhường bỗng nhiên không hiểu sao mà thở dài một tiếng, rồi sau đó cho Nhiễm Nhan một cái "ngươi hiểu rồi đó" ánh mắt.
Nhiễm Nhan khóe miệng giật giật, không thể không thẳng thắn, nàng nửa điểm cũng không hiểu, "hết thảy" gì đó bao gồm những gì? Đến tột cùng là bất đồng chỗ nào? Kí ức của nguyên chủ về tình hình chính trị đương thời gần như bằng không, chỉ biết hiện tại là năm Trinh Quán thứ 11, trừ cái đó ra thì hoàn toàn không biết đến đại cục chính sự gì hết, may mà bản thân Nhiễm Nhan học lịch sử cũng không tệ, biết Trưởng Tôn hoàng hậu là chết bệnh vào tháng Sáu năm Trinh Quán thứ 10.
Đối với vị thiên cổ nhất Hậu này, Nhiễm Nhan vô cùng kính ngưỡng, nàng tuy rằng không cảm thấy mình có thể may mắn gặp được Đế Hậu ở thâm cung, nhưng nghe tin Trưởng Tôn Hoàng Hậu mất, trong lòng vẫn không khỏi có chút tiếc nuối.
Lưu Phẩm Nhượng cũng không nói thêm gì nữa, khi đoàn người đi theo con đường nhỏ vòng đến cửa thành tây, ánh trăng dần dần bị một mảnh mây đen bao phủ, mấy cây đuốc cắm ở bốn phía cửa thành chiếu ra ánh sáng mỏng manh.
"Một đội nhân mã của ta sẽ hộ tống các ngươi về sơn trang, cứ yên tâm mà đi." Lưu Phẩm Nhượng thấy sắc trời không tốt, bèn mở miệng an ủi Nhiễm Nhan cùng Tang Thần.
Sau khi Lưu Phẩm Nhượng xuống xe phân phó tốt hết thảy, đứng bên dưới vén mành nói: "Lão phu mới tiếp nhận chức vụ Thứ sử Tô Châu không lâu, rất nhiều người còn không hoàn toàn tín nhiệm được, chỉ có cửa thành tây bảo đảm an toàn, từ nơi này đi vể hướng thành nam có chút xa, các ngươi chịu khó một chút."
Dừng một chút, lại nói với Nhiễm Nhan: "Ân tình này của ngươi, lão phu sẽ nhanh chóng báo đáp, giờ từ biệt ở đây thôi."
"Đa tạ Lưu Thứ Sử." Nhiễm Nhan hơi hơi khấu đầu.
Thiên môn kẽo kẹt một tiếng mở ra, Lưu Phẩm Nhượng buông mành xe, xe ngựa liền chậm rãi chạy đi.
Trong thùng xe chỉ còn lại hai người Tang Thần cùng Nhiễm Nhan, Tang Thần sắc mặt xanh trắng, vẫn chưa phục hồi tinh thần. Nhiễm Nhan đối với biểu hiện hôm nay của Tang Thần có chút vừa lòng, tuy rằng vẫn bạc nhược, nhưng ít ra là không có té xỉu, tiến bộ không tồi, "Ngươi hôm nay biểu hiện không tệ."
Nhiễm Nhan cũng không tiếc khen hắn một câu.
Ánh mắt Tang Thần sáng lên, tức khắc hào khí tăng gấp bội, sắc mặt trong giây lát cũng khôi phục rất nhiều, "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác! Tại hạ đã không phải tại hạ ngày đó nữa"
Ngón tay Nhiễm Nhan run lên, lập tức quay đầu đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa. Chuyện như vậy thì có cái gì đáng giá để kiêu ngạo?
Bên dưới ánh đèn màu da cam mỏng manh nhu hòa, gương mặt nghiêng lả lướt tú mỹ của Nhiễm Nhan có chút ấm áp, bớt đi vẻ 'người sống chớ gần' thường ngày, cần cổ thon dài, bên trong cổ áo màu nguyệt bạch, xương quai xanh mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Tang Thần nhìn thấy cảnh đó, tim bỗng nhiên thình thịch mà tăng tốc, nội tâm giãy giụa một lúc lâu sau, mới thỏ thẻ: "Nương tử, tại hạ có câu này không biết có nên nói hay không."
"Vậy nghĩ kĩ đi rồi nói." Nhiễm Nhan không mặn không nhạt phun lại.
Tang Thần nghẹn một chút, cứ há mồm muốn nói lại thôi. Chỉ chốc lát sau đã làm cho Nhiễm Nhan ngồi bên cạnh phải thở ra, không khỏi có chút tức giận, "Nói!!!"
Tang Thần trong lòng vui vẻ, đúng lúc đang muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, màn xe đột ngột bị tốc lên, một bộ hắc y tựa như một trận gió cuốn, mang theo hơi thở lạnh lẽo lắc mình tiến vào. Người tới mang khăn đen che mặt, ánh mắt như thiểm điện mà quét qua, chỉ trong một cái thở dốc, Nhiễm Nhan cùng Tang Thần còn chưa kịp phản ứng, một lưỡi kiếm sáng quắc đã đặt lên cổ nàng.
Tang Thần toàn bộ lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng, kinh hãi nhìn người tới.
"Nhiễm nương tử!" phủ binh bên ngoài thanh âm gấp gáp.
"Không muốn nàng chết thì đi tiếp đi!" thanh âm lạnh băng mà từ tính, tràn ngập thị huyết.
Phủ binh bên ngoài nhất thời không biết phải làm sao, đội chính đi đầu đáy lòng phát lạnh, người này, có thể ngay dưới mí mắt một đội nhân mã như bọn họ mà vọt vào trong xe ngựa như chỗ không người, nếu lựa chọn tấn công hắn, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt gì.
Nhiễm Nhan cũng nghĩ vậy, Đường triều thực hành biên chế phủ binh, một đội có hơn 50 người, người này có thể xông vào mà không mất chút sức lực nào, hắn lại đang chạy trốn khỏi ai đây? Những ý niệm này vừa lóe qua óc, nàng lên tiếng, giọng bình tĩnh: "Đi tiếp đi."
Thanh âm nàng tuy cũng lạnh lẽo, lại không giống với sự lạnh lẽo mang sát khí của hắc y nhân, ngược lại có vẻ có sức mạnh làm người khác an tâm.
Phủ binh bên ngoài nghe thấy Nhiễm Nhan phân phó, thoáng chần chờ, rồi vẫn theo sự lãnh đạo của đội chính mà đi tiếp.
Hắc y nhân lại không hề lơi lỏng, trường kiếm trong tay vẫn không xê dịch mà đặt trên cổ Nhiễm Nhan, kiếm phong mạnh mẽ đến cắt đứt vài sợi tóc nàng, lại chưa từng cắt qua da nàng, có thể thấy được trình độ tự khống chế của người này đã đạt đến mức biến thái.
"Ngươi bị thương rồi!" Nhiễm Nhan mẫn cảm ngửi ra mùi máu tươi nhàn nhạt, ánh mắt hơi chuyển, dừng ở một mảng ẩm ướt trên ngực hắn, "Thương đến tâm mạch rồi."
"Im." Thanh âm hắc y nhân có chút suy yếu, tính tình cũng không táo bạo.
"Ngươi...ngươi đừng xằng bậy a" Tang Thần khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, giọng run rẩy khuyên nhủ: "Tử rằng..."
"Câm miệng!"
"Câm miệng!"
Nhiễm Nhan cùng hắc y nhân đồng thời mở miệng quát nhỏ.
Nhiễm Nhan âm thầm quăng ánh mắt xem thường, hắc y nhân yêu cầu an tĩnh, tên ngốc kia lại ngay lúc này muốn nhào vô mũi kiếm, vạn nhất hắn bị chọc giận, giết quách con thỏ đáng chết này thì thôi đi, nếu hắn cũng giết luôn mình, chẳng phải quá oan?
Hắc y nhân không biết là Nhiễm Nhan có chút thức thời hay là gì, sợ nàng có quỷ kế gì, liền để sát vào tai nàng thì thầm: "Đừng có tâm tư gì khác, mặc dù ta hiện tại bị thương nặng, muốn giết sạch nguyên một đội nhân mã không khó, ngươi nếu phối hợp một chút, vượt qua cánh rừng này ta liền rời đi, tuyệt đối không thương tổn đến một cọng tóc của các ngươi."
Cách quá gần, Nhiễm Nhan có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn, còn nghe được tiếng thở dốc, trong lúc nhất thời, cảm giác có chút ái muội.
Tang Thần thấy thế, có chút đỏ mắt, "Quân tử không thể ỷ mạnh hiếp yếu, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngươi không thể khinh bạc nương tử!"
Vút!! Hàn quang chợt lóe, Nhiễm Nhan theo phản xạ có điều kiện mà hét lên, nhưng thanh âm còn chưa ra khỏi miệng, đã bị hắc y nhân che miệng lại.
Tang Thần ngây người, nhìn chủy thủ cắm trên vai mình, cùng với máu tươi ào ạt chảy ra nhanh chóng thấm thành một mảng lớn trên bào phục màu xám, sắc mặt dần dần trắng bệt, thân thể run càng thêm lợi hại, cuối cùng hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở ra, chủy thủ không tổn thương đến chỗ yếu hại, hắn chắc là sợ máu.
Hơi thở Nhiễm Nhan phun vào lòng bàn tay hắc y nhân, giống như dòng điện len lỏi đến toàn thân, làm cả người tê dại. Lúc này hắn mới chú ý tới cảm xúc non mềm dưới lòng bàn tay mình, bị cảm giác tê tê nhột nhột đánh thẳng vào đáy lòng.
Hắc y nhân vội vã thu tay, ngay đúng lúc Nhiễm Nhan cũng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhiễm Nhan bỗng nhiên phát hiện trong ánh mắt tối tăm của người nọ ẩn ẩn phiếm ra chút xanh sẫm, lạnh lẽo thâm thúy, giống như địa ngục vĩnh không thấy ánh mặt trời, mũi cao thẳng, lông mày dài đến thái dương. Trong trí nhớ, chỉ có một người có được gương mặt này.
Tô dược sư, Tô Phục, Nhiễm Nhan mặc niệm trong lòng.
"Chư vị có nhìn thấy một hắc y nhân chạy qua nơi này?" bên ngoài xe ngựa bỗng nhiên có tiếng người hỏi.
Tô Phục cả người đột nhiên căng thẳng, trường kiếm gác lên cổ Nhiễm Nhan hơi đè xuống.
Nhiễm Nhan nhìn hắn một cái, lên tiếng: "Đội chính, phát sinh chuyện gì vậy?"
Thanh âm sâu kín lạnh lùng từ trong xe ngựa nhàn nhạt phiêu tán ra xung quanh, dung nhập vào làn gió ấm áp ẩm ướt của đêm hè, mát lạnh thấm vào ruột gan. Tráng hán đang dò hỏi cảm thấy nao nao, không khỏi nhìn về phía xe ngựa.
Đội chính biết có thể là Nhiễm Thập Thất Nương đã chịu uy hiếp, mới có thể lên tiếng nhắc nhở, lập tức chắp tay nói: "Đêm đã khuya, chúng ta vội vã lên đường, chưa từng thấy có ai đi qua."
"Không biết là ai đang ngồi trong xe ngựa?" tráng hán chưa từ bỏ ý định hỏi, hắn cảm thấy người nọ chỉ ở quanh đó, những nơi khác không thấy, vậy rất có khả năng là ở trên xe ngựa.
"Xin lỗi, phủ nha việc công, không thể tiết lộ với tráng sĩ." Đội chính giơ lệnh bài.
"Bạch Nghĩa, lui lại!" Trong xe ngựa ngừng ở ven rừng vang lên thanh âm của một nam tử. Thanh âm kia khàn khàn, lười biếng, mang theo khí thế che trời lấp đất của kẻ bề trên mà đánh úp tới, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, phát ra từ trong miệng người này lại vô cùng...gợi tình!
Thanh âm phát ra từ khoảng cách ước chừng bảy tám trượng, vẫn rõ ràng mà truyền vào trong tai Nhiễm Nhan, phảng phất như lông chim nhẹ nhàng phất qua tim, làm nàng nhịn không được muốn nhìn thấy hắn.
Tráng hán tên Bạch Nghĩa kia nhận được mệnh lệnh, mặt không cam lòng mà lui qua một bên, xoay người lên ngựa.
Nghe thấy thanh âm xe ngựa 'lục cục' càng lúc càng xa, Tô Phục lạnh lùng thấp giọng nói: "Đi."
Nhiễm Nhan mở miệng truyền đạt ý tứ cho đội chính, trong lòng lại âm thầm đề phòng, nghĩ cách chế trụ Tô Phục.
Vì hắn đã từng chủ động cho nàng mượn dù, Nhiễm Nhan nguyên bản không có ác cảm với hắn, chỉ là cảm giác được người này lúc nào cũng lạnh như hàn băng, xuống tay quyết đoán tàn nhẫn, ai có thể bảo đảm hắn sẽ không giết người diệt khẩu?
"Ngươi là y sinh?" Tô Phục thu hồi kiếm, thoát lực mà dựa lên vách xe, hắn mặc hắc y, thấy không rõ huyết sắc, nhưng nơi bị tẩm ướt dán lên người, hiển lộ ra cơ thể to lớn mà cân xứng.
"Đúng vậy." Nhiễm Nhan nhìn máu trên người hắn nhỏ giọt xuống sàn xe, nói: "Ngươi thương tới chỗ yếu hại, nếu không trị liệu, sợ là sẽ chết vì mất máu."
Tô Phục không biết từ chỗ nào lấy ra một bình sứ nhỏ màu trà xanh, cố sức mà kéo áo ra, đem áo trong cởi ra một nửa, gạt nút bình, tùy tiện rắc bột phấn bên trong lên miệng vết thương. Hắn nửa người trên tuy chỉ lộ ra một nửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình hoàn mỹ, dưới ánh sáng nhu hòa, làn da trắng nõn phiếm lên ánh sáng nhàn nhạt, hòa với ánh đỏ của máu bị dính lên ngực, quyến rũ tuyệt mỹ.
"Cần giúp không?" Nhiễm Nhan nhàn nhạt hỏi.
Tô Phục khựng lại, rồi tiếp tục đem thuốc bột dốc hết lên, nhanh chóng dùng trung y của chính mình băng vết thương lại, sau đó mặc lại áo ngoài, từ đầu đến cuối không có một câu.
Nhiễm Nhan thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần, liền hơi dịch về phía Tang Thần, mới vừa động một chút, lập tức cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đâm tới. Nhiễm Nhan bị sự nhạy bén của hắn làm hết hồn.
Tô Phục cũng hơi kinh ngạc, nương tử bình thường bị hắn trừng mắt một cái, tuyệt đối là kinh hoảng đến mức run rẩy, nhưng nương tử dung mạo mỹ lệ trước mắt này thì ngược lại, nàng quang minh chính đại đứng dậy bước tới bên cạnh đồng bạn, thủ pháp lưu loát mà nhổ ra chủy thủ trên thân người nọ, sau đó nhanh chóng thượng dược rồi băng bó lại.
Xe ngựa đã chạy ra khỏi thành tây, tiến vào thành nam, cây rừng dần dần thưa thớt, tầm nhìn bắt đầu trống trải. Thẳng đến khi trong phạm vi năm dặm đều không có chướng ngại vật, sau khi Tô Phục xác định là không có người mai phục hoặc theo dõi, lập tức nắm chặt trường kiếm, ánh mắt sâu thẳm hắc trầm đảo qua mặt Nhiễm Nhan, sát khí ẩn ẩn tiết ra ngoài.
Nhiễm Nhan khẩn trương nắm chặt tay, hơi run lên, trong tay áo rộng một lọ độc phấn rớt xuống lòng bàn tay.
Tô Phục dường như phát hiện động tác của nàng, liếc mắt nhìn một cái, lập tức xoay người nhảy khỏi xe.
Editor: chương này nên được đặt lên là 'three-some qua blue tooth', Nhiễm đại tai nghe một người mắt nhìn một người khác, thấy sao?