Đăng vào: 11 tháng trước
"Ta có may mắn tham gia qua Nhã Lan hội một lần, Lục nương tử Tề gia đúng là vô cùng kiều diễm." Một văn sĩ khác phe phẩy quạt xếp cảm thán.
Bạch y văn sĩ thu hồi ánh mắt, dò hỏi: "Là Tô Châu đệ nhất mỹ nhân Tề Lục nương?"
"Đệ nhất mỹ nhân" mấy chữ vừa nói ra, các văn sĩ lập tức tiến đến phụ họa, trong lời nói đơn giản là ca ngợi dung mạo nàng, còn có hai người làm thơ, một đám người khác trầm trồ khen ngợi, liền tìm tiểu nhị lấy giấy bút, định viết xuống rồi đưa đến Nhã Lan hội đang tổ chức trên lầu, nói không chừng có may mắn được mời lên thì sao.
Nhiễm Nhan trình độ thưởng thức thơ từ thật sự hữu hạn, trước mắt số lượng Đường thơ Tống từ còn nhớ được gom góp lại tổng cộng không quá hai mươi bài, trong đó còn bao gồm "Cày đồng giữa ban trưa" linh tinh . Cho nên với không khí văn nghệ cỡ này, Nhiễm Nhan chỉ thấy hứng thú với nước ô mai đang uống.
Xuân có nước Phù Phương, nước Quế, nước hoa Đào, hạ có sữa nấu đông, nước ô mai, đồ uống thời Tùy Đường chú trọng sắc, hương, vị, lại dựa theo thời tiết để chế ra nhiều loại nước uống, còn thuần thiên nhiên xanh mát không ô nhiễm.
Dân Trường An ưa chuộng uống sữa nấu đông, nhưng dân phía nam hơn phân nửa không thích thức uống có mùi sữa đông, lại chuộng đồ uống vị ô mai chua ngọt linh tinh.
Nhiễm Nhan nhấp một miếng, nước ô mai chua chua ngọt ngọt vừa vào miệng thì miệng lưỡi sảng khoái, nước ô mai này cũng không biết dùng phương pháp gì làm ra rồi bảo quản, có cảm giác lành lạnh, dùng làm đồ uống mùa hạ vô cùng thích hợp.
Đồ ăn được lục tục bưng lên, đồ ăn vùng Giang Chiết đều thanh đạm nhạt nhẽo, ngậm vào miệng còn có vị hơi ngọt, Nhiễm Nhan cũng không thích, lại thêm mùa hạ ăn uống không có khẩu vị, Nhiễm Nhan chỉ ăn một chút.
Có lẽ là Nhã Lan xá nhiều văn nhân tụ tập, cho nên mặc dù là đại sảnh dưới lầu cũng không có ồn ào, nhiều nhất chỉ là đàm luận thời sự, ngâm phong tụng nhã.
"Mới vừa rồi bài "Mỹ nhân từ" là tác phẩm của vị nào? Nương tử nhóm cho mời." Một thanh âm trong trẻo vang lên trên thang lầu.
Thanh âm trong sảnh đường ngưng bặt, tất cả mọi người nhìn về phía nữ tữ đứng bên cạnh cầu thang, nàng mặc bộ váy ngang ngực màu lục nhạt thêu hoa, tóc búi hai bên, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng xinh đẹp. Tuy ăn mặc như một thị tỳ nhưng khí độ phi phàm, vừa nhìn liền biết là người của danh môn. Mọi người nhìn nhau, được Nhã Lan hội mời, mặt mũi thật lớn.
"Là tại hạ chuyết tác." Bạch y văn sĩ ngồi bàn bên Nhiễm Nhan đứng dậy chắp tay, trên mặt mang theo nhàn nhạt tươi cười, phong độ nhẹ nhàng, một bộ tài tử phong thái, bộ dáng tán thưởng mỹ nhân đến nhỏ dãi lúc trước hoàn toàn không thấy đâu.
Thị tỳ cười nhẹ, hướng hắn hơi hơi gật đầu, "Lang quân mời theo nô tỳ."
Nhiễm Nhan đuôi lông mày hơi nhướng lên, nàng không hiểu thơ từ, nhưng thường nói văn cũng như người, xem bộ dáng bạch y văn sĩ này, cũng có thể tưởng tượng hắn làm ra thơ chỉ sợ không phải hoa hòe thổi phồng, thì cũng là trăm phương nghìn kế vỗ mông ngựa, cấp bậc như vậy còn có thể được nhóm quí nữ Nhã Lan hội coi trọng, có thể thấy được trình độ thưởng thức của mấy quý nữ kia.
Đường triều là thời đại thơ ca vô cùng thịnh hành, duyên cớ có lẽ là bắt đầu từ năm Trinh Quán đi? Nhiễm Nhan thầm nghĩ.
"Văn Cảnh huynh vận khí thật tốt" người cùng tịch với bạch y văn sĩ thở dài.
Mọi người đều thổn thức, hoặc là chanh chua ghen ghét hoặc là hâm mộ.
Nhiễm Nhan cũng ăn xong, liền gọi tiểu nhị tới tính tiền xong còn chạy lấy người.
Lúc này người trong sảnh đường bởi vì không thể tham gia Nhã Lan hội, lực chú ý đều đặt ở vào Nhiễm Nhan vừa lúc từ bên trong bước ra, đặc biệt là Vãn Lục không mang mịch li, một đôi mắt phượng một mí, mũi thon môi mọng, vô cùng thu hút, nhất thời khiến cho không ít người hứng thú.
Những ánh mắt trần trụi làm Vãn Lục hỏa khí mon men bốc lên, bất quá nàng cũng có chừng mực, nơi này không phải Nhiễm phủ thôn trang, không phải nơi nàng giương oai, đành phải nuốt một bụng tức, theo Nhiễm Nhan đi ra ngoài.
Vãn Lục có chút không tập trung, khi đến cửa vô ý va phải một người.
'Bang'
"Mắt mù sao?" không đợi Vãn Lục tạ lỗi, người nọ một cái tát đánh thẳng lên khuôn mặt trắng như tuyết của Vãn Lục.
Một tiếng vang dội, không chỉ có Vãn Lục bị đánh đến sửng sốt, đám văn sĩ trong nội đường cũng sững sờ.
Nhã Lan xá là nơi đám văn sĩ thích tụ tập, người không hiểu phong nhã cảm thấy phiền cũng lười tới những chỗ này, người nghèo thì không trả nổi tiền, cho nên không khí từ trước đến nay hòa thuận, chợt nghe thấy ngôn ngữ thô tục, mọi người còn chưa kịp thích ứng.
"Nô tỳ nhất thời vô ý, thỉnh lang quân thứ tội" Vãn Lục thầm mắng chính mình không có mắt, vội vàng quì xuống bồi tội với vị công tử gia đang giận dữ kia.
Trong thành quyền quý chỗ nào cũng có, một cái tát đánh ra có thể kéo thêm năm ba cái nữa, Vãn Lục cho dù có gan tày trời, cũng không dám làm Nhiễm Nhan gặp rắc rối.
Nhiễm Nhan đi ở đằng trước, khi cảm thấy biến cố quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm màu xanh tay rộng vạt thẳng, mày kiếm mắt sáng, đang nổi giận đùng đùng, bộ dáng ngang ngược vô lý, cũng không thể không thừa nhận, hắn là mỹ nam tử hiếm có, nhưng Nhiễm Nhan lúc này không có tâm tư thưởng thức mỹ nam.
Nhìn Vãn Lục mặt sưng lên một bên, Nhiễm Nhan giữa môi lạnh lùng mà nhảy ra hai chữ, "Nhân tra"
Loại nam tử không nói hai lời liền đánh nữ nhân, không phải nhân tra mà súc sinh còn không bằng.
"Ngươi nói cái gì?" nam tử áo gấm nhất thời bạo nộ, một tay tóm vạt áo Nhiễm Nhan, đem nàng túm đến trước mặt.
Vãn Lục nhất thời nóng nảy, từ trên đất vội vàng đứng dậy kéo tay hắn ra, "Ngươi có tức giận chỉ lo hướng ta mà xả, không được đụng đến nương tử nhà ta"
Vãn Lục sức lực làm sao địch nổi một nam tử, bàn tay gân xanh nổi lên kia vẫn gắt gao mà bắt lấy vạt áo Nhiễm Nhan, không chút sứt mẻ.
Người trong sảnh đường cũng cảm thấy nam nhân này thật quá đáng, ai cũng nhận ra người này là con vợ cả của Tần thượng tá, Tần Mộ Sinh. Buổi sáng vừa mới truyền ra tin hắn ở Thải Tú quán đánh chết người, buổi trưa liền nghênh ngang mà xuất hiện, có thể thấy được chỗ dựa cường ngạnh, cho nên cũng không có người dám đứng ra làm Hàn lang quân thứ hai, trong sảnh đường im phăng phắc.
Nhiễm Nhan hừ lạnh một tiếng, từng câu từng chữ nói: "Có được bộ túi da, khi bực tức chỉ biết xả trên người nữ nhân, không phải nhân tra là cái gì? Ai đắc tội ngươi, ai chọc ngươi sinh khí, ngươi không dám trả thù, chỉ biết ở chỗ khác trút giận, không phải nhân tra là cái gì?"
Từ câu từng chữ vang lên, nói năng có khí phách, so với mấy cái tát vang dội còn làm người ta khó chịu hơn.
Tần Mộ Sinh cảm thấy chính mình gần đây đặc biệt xui xẻo, trong nhà làm mai cho một con ma ốm sắp chết, buổi sáng bất quá là tấu Hàn gia tiểu tử một cú, ai ngờ tên kia bạc mệnh chưa gì đã lăn ra chết, tuy sau đó ngỗ tác điều tra rõ là trúng độc chết, nhưng hắn trong lòng thật sự khó chịu, lúc này mới ra ngoài đi uống rượu, vừa đi vừa hờn dỗi, không ngờ lại bị một tiểu nương tử mắng máu chó phun đầy đầu.
"Ngươi là nhà ai nương tử?" Tần Mộ Sinh tức điên lên, ngược lại áp xuống cảm giác muốn bạo nộ, lạnh giọng hỏi.
Những lời này đột nhiên nhắc nhở Vãn Lục, Nhiễm gia ở Tô Châu thành chính là thế gia đại tộc số một số hai, đến Tô châu Thứ Sử cũng muốn nhường ba phần, mặc dù Nhiễm Nhan không được sủng ái, cũng là đường đường đích nữ, mới nói: "Chúng ta là Nhiễm phủ thành đông, ngươi buông tay ra"
"Nhiễm phủ thành đông?" Tần Mộ Sinh còn chưa mở miệng, lầu hai liền có thanh âm chói tai vang lên.
Nhiễm Nhan trong lòng thở dài, thật là oan gia ngõ hẹp, thanh âm so người thường cao đến quãng tám này không phải của Nhiễm Mỹ Ngọc thì còn ai vô đây?
"Buông ta ra." Nhiễm Nhan thanh âm nhàn nhạt, lại làm người khác có loại cảm giác áp bách.
Tần Mộ Sinh rốt cuộc cảm thấy chính mình lôi kéo vạt áo một nữ tử như vậy có chút mất phong độ, nên cũng coi như phối hợp mà buông lỏng tay ra.
Lầu hai có hơn mười nữ tử như hoa, đều mang theo mịch li, chậm rãi từ trên lầu xuống dưới.
Trong đó một thiếu nữ áo váy bó ngực màu đỏ đi đến trước mặt Tần Mộ Sinh cùng Nhiễm Nhan, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy Vãn Lục, hơi giật mình, chợt chuyển hướng Nhiễm Nhan, trong lòng kinh ngạc, mấy ngày hôm trước người này còn nửa chết nửa sống, hôm nay có thể chạy loạn khắp nơi?
Nghĩ đến ngày ấy, ngực Nhiễm Mỹ Ngọc cảm giác một trận chán nản, còn có cây trâm đối điệp kia của nàng, thế nhưng bị Nhiễm Nhan mang đi cầm, bị những quý nữ khác phát hiện, cười nhạo nàng một trận, nói nàng đã khó khăn đến độ phải cầm trang sức mà sống qua ngày, hôm nay cơ hội tốt, nếu không hòa nhau một ván thì nàng không phải Nhiễm Mỹ Ngọc nữa.
"Nguyên lai là Thập Thất Nương a! Ngươi cùng Tần Tứ lang thật đúng là có duyên,mới vừa làm mai, các ngươi liền gặp gỡ." Nhiễm Mỹ Ngọc đây thành tâm muốn đảkích Nhiễm Nhan.
Tần Tứ lang là tên ăn chơi trác táng, suốt ngày tìm hoa vấn liễu, toàn thành đềubiết, đối với nữ tử tới nói, tuyệt đối không phải mối tốt.
Nhiễm Mỹ Ngọc lời này vừa ra, Tần Mộ Sinh cùng Nhiễm Nhan đồng thời sửng sốt,không khỏi nhìn về phía đối phương.