Chương 24: Trương Lam

Phán Quan

Post on: 11 tháng ago

.

“Ngày hôm đó” mà Văn Thời nói chỉ phù hợp với khái niệm thời gian của người trong lồng, chứ thật ra bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu.

Lúc thoát ra khỏi lồng, cơn mưa vừa tạnh, giọt nước dọc theo tán ô nhỏ xuống tí tách. Bọn họ vẫn ở đầu đường gần Tây Bình Viên, cửa hàng hai bên đóng kín, theo lý mà nói thì phải cực kỳ vắng vẻ.

Nhưng khi Văn Thời vừa mở mắt ——

Một đám người vây kín xung quanh.

Tất cả đều là phụ nữ, mái tóc xõa tung trên vai vừa đen vừa dày, gương mặt xanh trắng, trán dán bùa vàng.

Tròng mắt bọn họ trắng hếu, ở giữa chỉ có một chấm nhỏ màu đen, thấp thoáng chuyển động. Bờ môi đỏ tươi, khóe miệng cong cong, đầu lưỡi thò ra khỏi miệng, dài thườn thượt hơn cả tóc.

Hạ Tiều giây trước còn đang tám nhảm với Chu Húc, giây sau đã đối mặt với mấy thứ này, cậu chửi bậy một câu, sụp đổ ngay tại trận.

Mấy người phụ nữ đó đứng bất động, Hạ Tiều cũng không dám nhúc nhích.

Cậu lặng lẽ tóm lấy cánh tay trái của Văn Thời, thều thào hỏi: “Anh, chúng ta thoát khỏi lồng chưa?”

Văn Thời còn chưa mở miệng, Tạ Vấn đã trả lời thay: “Ra rồi.”

Giọng Hạ Tiều càng yếu ớt: “Thế mấy thứ này là gì?”

Văn Thời mấp máy môi.

Tạ Vấn: “Quỷ.”

Hạ Tiều gắng gượng được một giây, sau đó bám rịt cánh tay Văn Thời, im bặt trượt xuống đất.

Văn Thời: “……”

Tuy rằng người tắt thở là Hạ Tiều, nhưng hắn cảm giác người Tạ Vấn nhằm vào là mình.

“Anh có thù với tôi à?” Văn Thời không rút được tay trái ra, đành phải nghiêng đầu kẹp cán dù, duỗi tay phải xử lý đám nữ quỷ kia.

“Ai lại thế bao giờ.” Tạ Vấn ung dung thong thả chối bỏ, vươn tay qua đỡ cán dù thay hắn.

Anh ta vẫn đeo găng tay màu đen, cầm tận dưới cùng cán dù, giữ một khoảng cách lịch sự với mặt Văn Thời.

Cũng không biết vì sao, khi vừa nhìn thấy cổ tay tái nhợt đó, Văn Thời đột nhiên nhớ tới xúc cảm mát lạnh trên ngón tay Tạ Vấn, động tác hướng về phía nữ quỷ hơi chững lại.

“Ngẩng đầu lên một chút.” Tạ Vấn nhắc nhở Văn Thời thả ra, “Tạnh mưa rồi, tôi gập dù lại đây.”

Đợi một lúc không thấy hắn trả lời, anh nhỏ giọng hỏi một câu: “Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Văn Thời đột nhiên hoàn hồn.

Hắn mím môi duỗi thẳng cổ, yên lặng để Tạ Vấn lấy dù đi. Sau đó chọn bừa một con quỷ rồi giật lá bùa trên mặt nó xuống.

Nháy mắt khi lá bùa được giật ra, một hàng nữ quỷ bắt đầu khẽ động đậy như thể muốn thoát khỏi phong ấn lao thẳng qua.

Văn Thời chẳng thèm quan tâm, duỗi tay định gỡ lá bùa thứ hai.

Ai ngờ nghe thấy có người càu nhàu: “Thế này là thoát rồi hả?”

Sau đó nữ quỷ trước mặt hắn dần dần tiêu tán thành khói, biến mất tăm chỉ để lại bảy lá bùa lượn vòng rơi xuống đất, được người ta bắt trúng.

Người nhặt lá bùa là một người đàn ông, vóc dáng cao ráo, làn da màu lúa mạch, dáng người tháo vát, tóc cạo ngắn, trông giống như người luyện võ, mỗi tội nét mặt hơi đơ.

Văn Thời nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn trong chốc lát, sau đó lại dời xuống ngực người kia.

Do quần áo che chắn nên Văn Thời không nhìn thấy ấn ký trên trái tim đối phương. Nhưng hắn cảm nhận được, đây là một con rối. Một con rối gần như người sống.

Con rối kia bắt được lá bùa, quay đầu hỏi phía sau lưng: “Bắt được rồi, làm gì bây giờ?”

Một cô gái đứng sau lưng hắn, tóc dài qua cổ, một bên tóc vén ra sau tai, để lộ một hàng đinh sáng lấp lánh trên vành tai. Gương mặt trang điểm đậm giống như một tấm mặt nạ che mất nhan sắc thật sự, không rõ bao nhiêu tuổi. Nhưng nhìn đường nét khung xương thì chắc hẳn là một người đẹp.

“Đốt giúp tôi.” Cô trả lời con rối, đôi mắt trong veo như thủy tinh quay sang, ánh mắt lướt qua Hạ Tiều, ngập ngừng giây lát trên người Văn Thời, sau đó nhìn sang Tạ Vấn, cô ta nói: “Ban nãy đứa nào bóc bùa của bà xuống?”

Văn Thời: “…”

Cô nàng này đừng nên mở miệng thì hay hơn.

“Ma ốm, có phải anh không?” Cô nhìn chòng chọc Tạ Vấn.

Văn Thời mấp máy môi, thì thầm mấy chữ: “Anh quen bà cô này à?”

Tạ Vấn nghe được khẽ cười.

Anh nghiêng đầu ho khan hai tiếng, tiếp đó gãi chóp mũi trả lời: “Cũng coi như quen, thuộc họ Trương.”

Người nhà họ Trương quá đông, lít nhít chằng chịt trên bức danh phả, Văn Thời nghe xong cũng chẳng biết là ai, chỉ ‘À’ một tiếng.

Tạ Vấn thấy hắn vẫn thắc mắc liền bổ sung thêm: “Lúc nãy ở trong lồng, con trai Trương Bích Linh từng thuận miệng nhắc tới, không biết cậu còn nhớ hay không, tên là Trương Lam ấy.”

Bà cô phía đối diện: “…..”

Trương Lam từng trải qua nhiều tình huống, gặp đủ loại người, cũng tiếp xúc với đủ kiểu giới thiệu. Hầu hết…Không, phải nói là mỗi lần, chỉ cần nhắc tới tên cô là người nghe đều sẽ xuất hiện dáng vẻ bừng tỉnh, đồng thời nói một câu ‘Chính là vị Trương Lam đứng đầu trên danh phả ấy hả?!”

Nói thẳng ra là rất sảng khoái.

Nhưng nghe mãi cũng chỉ có vậy.

Trương Lam cảm giác bản thân đã qua cái tuổi kiêu ngạo hả hê vì mấy điều này, nhưng hôm nay khi cô nghe được lời giới thiệu của Tạ Vấn mới phát hiện bản thân vẫn còn trẻ tuổi.

Cái gì mà ‘Thuận mồm nhắc tới”?

Cái gì là “Không biết cậu có nhớ hay không”?

Trương Lam đi giày cao gót hùng hổ xông tới.

Ngờ đâu lúc tới gần lại nghe thấy anh chàng cực kỳ đẹp trai bên cạnh Tạ Vấn nói một câu: “Có chút ấn tượng.”

Một chân Trương Lam giẫm lên nắp cống, đế giày bị mắc lại.

“Trước khi ra khỏi cửa, cậu đã tính được quẻ gì cho tôi?” Cô nàng quay đầu hỏi con rối giống như vệ sĩ kia.

Đối phương trả lời đâu ra đấy: “Lục ngũ: Hoàng thường, Nguyên cát.” [1]

[1] Hào Lục ngũ: Váy vàng thật tốt, thật hay. Hoàng 黃 – màu vàng. Thường 裳 – xiêm, váy, quần. Cộng thêm vàng ngày xưa là màu chỉ có vua chúa mới được mặc nên tượng trưng cho may mắn => Nguồn: Wikipedia.

Hắn cứng đờ một hồi, có lẽ sợ Trương Lam nghe không hiểu nên làm tròn bổn phận bổ sung thêm một câu: “Đại cát đại lợi.”

Trương Lam: “Toàn là xạo chó.”

Con rối trung thành tuyệt đối: “Ngài nói đúng lắm.”

Trương Lam: “…”

Văn Thời nhìn chán, quay đầu hỏi Tạ Vấn: “Anh có chắc đây là Trương Lam chứ không phải cùng tên cùng họ không?”

Trương Lam tai thính, quay sang nói: “Cậu đang kháy tôi à?”

Văn Thời hờ hững đáp: “Không, tôi đang nghiêm túc mà.”

Tạ Vấn lại cười đến phát ho, mãi sau mới quay qua nói với Văn Thời: “Đêm nay nếu tôi ho quá thì cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm đấy.”

Văn Thời không muốn chịu trách nhiệm cho lắm, đành lạnh lùng ngậm miệng vào.

Hạ Tiều xụi lơ trên đất rốt cuộc tỉnh táo, cậu lẩm bẩm: “Dọa tôi sợ gần chết.”

Cậu nhìn quanh một vòng, chưa hết hoảng sợ hỏi: “Anh, mấy nữ quỷ kia đâu?”

Trương Lam xoa xoa mặt, khoác lên dáng điệu ‘Bà cô’ một lần nữa: “Nữ quỷ cái gì, đấy là tôi triệu ra để tìm cửa lồng.”

Hạ Tiều chỉ biết Long Môn trong ‘Cá chép vượt Long Môn[2], thế nên mờ mịt nhìn cô: “Cô làm à? Vậy cô xếp quanh chúng tôi làm gì?”

[2] Long trong Long Môn /龙门/ và Lung trong Cửa lồng /笼门/ đều có âm đọc là /lóng/.

“Mấy người ở trong lồng, không vây quanh mấy người thì tôi tìm lồng ở đâu được? Thôi thôi, có khi cậu chả hiểu tôi đang nói gì đâu.”

Thật ra trước kia Trương Lam từng gặp Hạ Tiều một lần do quen biết với Thẩm Kiều, nhưng cô không nhớ ra.

Trương Lam lớn lên trong sự cưng chiều nâng niu, trừ người nhà ra thì cô chỉ có ấn tượng với người cực kỳ đẹp hoặc cực kỳ lợi hại mà thôi, điều này quyết định vấn đề không nhớ được nhiều người của cô nàng.

Hạ Tiều hiển nhiên không nằm trong phạm vi này. Cô theo bản năng coi Hạ Tiều và Văn Thời trở thành khách của Tạ Vấn, chỉ là người thường, ở cùng Tạ Vấn nên mới bị lôi vào lồng theo.

Cho nên cô không giải thích thêm, chỉ nói với Tạ Vấn: “Đêm nay Ninh Châu do tôi trực ban, lại nghe bảo Chu Húc bị lôi vào lồng nên qua xem chút, vừa khéo thấy mọi người đứng đờ ở đây.”

Cô gặp nhiều cảnh này rồi, nhìn cái là nhận ra người vào lồng.

“Tôi đang định vào lồng tìm mấy người đó, không ngờ mọi người ra ngoài luôn rồi.” Giọng điệu Trương Lam đầy kinh ngạc, “Mấy người ra bằng cách nào thế? Còn ai trong lồng không?”

Mọi người ai chả biết Tạ Vấn là tên gà mờ không giải được lồng, nên Trương Lam không hề nghĩ tới ba kẻ trước mặt, chỉ cho rằng có người khác giúp đỡ.

Tạ Vấn chưa mở miệng, Văn Thời đã nói: “Trương Bích Linh.”

Lời này có thể hiểu theo cách khác, sẽ khiến người ta vô thức nghĩ rằng người giải lồng là Trương Bích Linh.

Quả nhiên Trương Lam ‘à’ một tiếng: “Chị Linh vào trong à? Thảo nào. Cũng phải, con trai bị kéo vào đó mà.”

“Được rồi, vậy cũng bớt việc cho tôi.”

Cô định quay người rời đi, chợt nhận ra một chuyện—-hai người xa lạ này quen biết Tạ Vấn, cũng quen Trương Bích Linh, có lẽ chẳng phải người bình thường.

Trương Lam đi được hai bước dừng lại, quay đầu nhìn Văn Thời từ đầu đến chân, nghi ngờ nói: “Đợi đã, mấy người cũng làm nghề này hả?”

Nhưng cũng không đúng, người có tên trên danh phả cô đều gặp qua rồi. Mặt mũi kiểu Văn Thời, không đời nào cô gặp qua rồi mà còn quên được.

Trương Lam: “Mấy người thuộc nhà nào?”

Hạ Tiều ngượng ngùng nói: “Nhà họ Thẩm.”

Thật ra cậu rất sợ phải báo tên dòng họ, vì luôn cảm thấy mình đang làm mất mặt Thẩm Kiều. Có thể do vẻ mặt và ngữ điệu nói chuyện của Trương Lam có hơi hung hăng nên cảm giác này của cậu cực kỳ rõ rệt, gần như bồn chồn.

Bồn chồn hơn chính là Trương Lam sửng sốt nói: “Nhà họ Thẩm nào?”

Hạ Tiều hoàn toàn không nói nên lời.

Nháy mắt đó trong đầu cậu xuất hiện một suy nghĩ, cậu muốn thử theo sau Văn Thời học hành tử tế, nhỡ đâu….cậu có thể ghi tên được thì sao?

Văn Thời liếc thấy dáng vẻ xấu hổ của cậu bèn nói với Trương Lam: “Thẩm Kiều.”

Lần này Trương Lam phản ứng khá nhanh: “Tôi biết rồi.”

Cô biết Thẩm Kiều, hơn nữa cũng rất quen thuộc với cái tên này, nhưng không phải do bản thân Thẩm Kiều, mà là dòng mạch nhà hắn.

Mạch đó có một nhân vật cấp truyền thuyết. Sức nặng danh vọng cũng gần bằng với tổ sư gia Trần Bất Đáo. Tất cả hậu bối học thuật con rối đều thích cúng bái hắn.

Cô có thằng em trai Trương Nhã Lâm si mê thuật con rối, thằng ranh thô lỗ ấy hết sức thành kính bái lạy một cái hộp nhỏ, bên ngoài khắc tên của vị Văn Thời kia. Bên trong đựng bảo bối mà nó mua từ một cửa hàng tâm linh trực tuyến.

Trương Lam từng mở ra xem trộm, bên trong có hai đốt xương ngón tay nhìn như ngọc thạch, hai cành tùng ngắn có mùi thơm nhạt và một cuộn dây nhìn không rõ chất liệu.

Thằng đần ấy tin sái cổ rằng đó là di vật và di cốt của Văn Thời.

Có thể nói là khá biến thái.

Tạm không nhắc tới Trương Nhã Lâm nữa, Trương Lam mặc dù chuyên học về bùa chú nhưng cũng rất có hứng thú về vị Văn Thời này.

Một là nghe nói mặt mũi ngài ấy cực kỳ đẹp trai. Hai là cô thích đọc các loại truyền thuyết dã sử, thật giả không quan trọng, nội dung thú vị và có thể dọa người là được, cô đã từng đọc rất nhiều tin đồn về người khác, duy chỉ có Văn Thời là vô cùng ít ỏi.

Tương truyền, đồ đệ năm đó của Trần Bất Đáo không hề ít, nhưng đa phần đều là đệ tử ngoại môn, số người thật sự gặp được ông ta có thể đếm trên đầu ngón tay, đám người đó được hậu bối gọi là đệ tử ruột.

Trong đám đệ tử ruột ấy, Văn Thời chuyên về thuật con rối, Chung Tư chuyên bùa chú, Bốc Ninh chuyên quẻ thuật trận pháp, Trang Dã học hết mọi thứ, là một người tu tạp. Trang Dã giỏi kết giao bạn bè, hầu hết đệ tử ngoại môn của Trần Bất Đáo đều có quan hệ không tệ với hắn, trong đó có lão tổ tông nhà họ Trương.

Về sau Trần Bất Đáo nhiễm một thân tà sát, đi tới đâu là sinh linh nơi đó lầm than, cuối cùng những người này hợp lực trấn yểm ông ta lại. Lão tổ tông nhà họ Trương có công đầu, đây cũng là một trong những lý do nhà họ Trương sau này càng ngày càng thịnh vượng.

Đây là lời đồn phổ biến nhất.

Nhưng Trương Lam cũng đọc một số tích hiếm gặp khác—–

Nghe nói trong mấy vị đệ tử ruột đó, chỉ có một người là thật sự đi theo Trần Bất Đáo. Vị học trò đó trời sinh ác quỷ tướng cho nên Trần Bất Đáo đi đâu cũng dẫn hắn theo, một tay nuôi lớn, dạy rất nhiều thứ, nhờ vậy mới dần dần độ hóa hắn thành người thường.

Lời kể này vô cùng hiếm thấy, cũng chưa từng đề cập qua người đồ đệ đó là ai.

Trương Lam lại cảm thấy, nếu như đây là sự thực thì vị đồ đệ đó 8-9 phần là Văn Thời, bởi vì chỉ có chuyện về Văn Thời là cô biết ít nhất.

“Có người tìm ngài ạ.” Con rối đột nhiên cất lời.

Trương Lam khôi phục tinh thần, quay đầu hỏi: “Hở?”

Con rối móc điện thoại di động đang reo ra khỏi túi, đưa cho Trương Lam.

Trương Lam ấn vài cái trên màn hình, một giọng nói trí thức có vẻ rất bực vang lên: “Chị lại lừa con rối của em đi đâu rồi?”

Trương Lam nhìn thoáng qua con rối, ngắt lời nói: “Thế nào là lừa? Tao quang minh chính đại đưa nó ra ngoài đấy chứ, vả lại tiểu Hắc cũng vui vẻ đi theo, không tin lát nữa mày tự hỏi nó mà xem.”

Con rối đứng cung kính ở bên cạnh, hết sức vô tội.

Cô chẳng thèm để ý tới bọn Hạ Tiều nữa, dù sao cô cũng nghe qua chuyện của Thẩm Kiều rồi. Mặc dù không biết Thẩm Kiều từng nhận bao nhiêu đồ đệ, nhưng cô biết rõ mấy tên đồ đệ đó chả có đứa nào bò được lên danh phả cả, đứa nào đứa nấy đều là gà mờ hết.

“Được rồi, lồng cũng giải rồi, nói chuyện cũng nói rồi. Không có việc gì thì tôi trực ban tiếp đây, tạm biệt.” Trương Lam khoát tay với bọn Tạ Vấn, sau đó dẫn theo tiểu Hắc quẹo qua góc đường.

Cô nhận được tin nhắn của Trương Bích Linh, chuẩn bị sang bên Vọng Tuyền Vạn Cổ thành xem tình hình đối phương thế nào.

Dọc đường, cô vừa liên lạc với Trương Bích Linh vừa cắn nhau với thằng em Trương Nhã Lâm, hai người mắng qua mắng lại nửa đường, Trương Nhã Lâm đột nhiên gọi video qua.

“Cái gì? Giọng nói của mày vẫn chưa đủ độ hay gì? Mày còn định diễn thuyết nữa à?” Trương Lam nói, “Tao không nghe.”

“Không phải.” Giọng Trương Nhã Lâm xuất hiện trong video nhưng không thấy mặt đâu, ống kính quay về phía một bức tranh, giọng điệu lý trí trước sau như một xuất hiện cảm xúc bùng nổ.

“Em vừa phát hiện ra, tốt nhất là chị cũng nhìn thử đê.” Trương Nhã Lâm nói.

Trương Lam nhìn thứ trên màn hình, buồn bực nói: “Danh phả? Mày bị thần kinh à? Cho tao xem danh phả làm gì, tao chưa thấy nó bao giờ chắc?”

Trương Nhã Lâm nhẫn nhịn bảo: “Ai bảo chị nhìn cả bức tranh, nhìn dưới cùng ấy, thấp nhất ấy.”

Hắn vừa nói vừa dời ống kính xuống, sợ Trương Lam không nhìn kỹ.

Rất nhiều cái tên vụt qua màn hình, Trương Lam liếc mắt nhìn thẳng một đường xuống dưới….Lúc nhìn thấy mấy hàng dưới cùng, cô trẹo chân kêu ‘***’ một cái.

Bởi cô nhìn thấy cái dòng vốn nằm ở vị trí thấp nhất, dòng đó kể từ khi Thẩm Kiều già yếu không đủ sức vào lồng thì vẫn luôn xếp bét, đã chìm ở đó mười năm rồi, thế mà không hiểu vì sao lại nhảy lên trên đầu Trương Bích Linh.

Trương Lam: “???”

“Chuyện gì thế này?!” Cô thốt lên kinh ngạc.

“Như chị nhìn thấy đấy.” Trương Nhã Lâm nói, “Nhà họ Thẩm đột nhiên vượt lên trên Trương Bích Linh.”

“Không thể nào.” Trương Lam bối rối: “Mạch này không phải chết hết rồi à?”

Trương Nhã Lâm: “Phải, chết hết rồi, không còn ai sống nữa.”

Trương Lam: “Thế thì sao đột nhiên nhảy lên trên được???”

Trương Nhã Lâm nói: “Sao em biết được, em vừa mới thấy nó nhảy lên. Chính mắt, nhìn …thấy nó nhảy lên nhé.”

Trương Lam: “….Bức tranh này điên rồi?”

Trương Nhã Lâm nghĩ ngợi nói: “Điên hay không thì em không biết, dù sao bây giờ em cũng hơi điên.”

Hắn thấy tận mắt dòng họ toàn người chết bò lên trên, là lên trên đấy.