Chương 47: Thủy tổ giả bộ đứng đắn (23)

Sau Khi Nữ Chính Tỉnh Lại

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Phải di dời hơn 30 triệu người, đây quả thật là một công cuộc vĩ đại. Dù có mấy căn cứ quân phản loạn vẫn đang âm thầm chia sẻ một ít gánh nặng, vương cung vẫn không ngừng nhận thêm nhân dân tiến vào, nhưng số lượng người tụ tập ở trung tâm vương đô vẫn đông nghìn nghịt.

Lúc này bóng đêm đã rất dày, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, quý tộc đã ý thức được có điều gì đó không bình thường. Tin tức thám tử trong vương cung gửi ra ngoài không được bình thường, đám người chỉ có đi vào mà không thấy đi ra khỏi vương cung cũng không bình thường. Dù sao cũng không đến mức một người tiến vào thì Ngải Nặc Đức sẽ gϊếŧ một người được chứ? Nếu là như thế thì thi thể cũng đã chất đầy lâu đài chính không còn một khe hở rồi mới đúng!

Nhưng ngay tại lúc này, Tang La đã tính toán chính xác thời gian, khiến toàn bộ camera giám sát của bọn chúng đều tối đen, trước mắt đã tối đen không còn hình ảnh, tất cả mọi thứ ở vương đô đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của bọn chúng nữa rồi.

Tang La đang ngồi trên vương vị cùng Ngải Nặc Đức, Ngải Nặc Đức ngồi bên cạnh cô, hắn nhìn đầu ngón tay cô nhanh nhẹn bay múa trên bàn phím. Thân là một “lão già cổ lỗ sĩ”, hắn không hiểu những thứ này là đang làm gì, nhưng hắn biết những người có thể sử dụng thành thạo những khoa học công nghệ này đều là nhân tài. Tầm mắt của hắn từ ngón tay cô chuyển lên tới trên mặt cô, khi nhìn thấy ánh mắt cô sáng bừng sinh động, còn lóe ra ánh sáng vừa tự tin vừa ngạo mạn, đang ung dung giống như chỉ đang đùa bỡn thứ gì đó trong lòng bàn tay, khóe môi hắn cong cũng nhếch lên một độ cung đầy kiêu ngạo.

Chính là ánh mắt đó, cũng chính là nụ cười này mới khiến cho đầu gối hắn phải mềm nhũn, đôi mắt hắn phải tràn đầy si mê. Hắn cầm lòng không nổi nữa, sáp tới muốn hấp thu càng nhiều mùi hương của cô. Tang La cũng không nhìn hắn, khi cảm nhận được hắn sáp tới thì liền tự nhiên như không, quay đầu lại hôn hắn một cái, dùng giọng điệu như dỗ dành con nít nói: “Ngoan chút nào, bây giờ còn đang bận mà.”

Quốc vương bệ hạ liền mím chặt môi, dáng vẻ không vui mừng gì lắm, nhưng cơ thể lại lặng lẽ nhích tới dựa gần bên người Tang La, dán sát vào cơ thể cô thêm một chút nữa.

Các đại thần... các đại thần nhìn trời nhìn đất, làm bộ như không hề nhìn thấy hai người trước mặt. Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu Quốc vương bệ hạ nói sẽ kết hôn trong vòng hai năm là có ý gì rồi. Trước đó bọn họ còn buồn bực hắn cả ngày nhốt mình trong vương cung, không thấy hắn có tiếp xúc gì nhiều với phái nữ mà có thể kết hôn với ai được, thì ra là như thế, thì ra là Quốc vương đã tự tay nuôi lớn lên một cô vợ rồi.

Hành vi phá hư một camera giám sát bên phía Tang La là một tín hiệu, người ở mấy cứ điểm quân phản loạn lớn giọng quát lên khiến cho những người vẫn còn đang chưa biết chuyện gì đang diễn ra đột nhiên bừng tỉnh. Toàn bộ đều tăng nhanh tốc độ chạy đi, vì vậy tốc độ di chuyển trên đường chính và nhánh phụ đều tăng nhanh lên.

Lấy dòng người ở vương cung làm trung tâm, lấy một tốc độ tạm gọi là nhanh thu nhỏ lại, nhưng mà đoàn người vốn đã lớn nên dù có thu nhỏ thì vẫn còn rất lớn.

Vẻ mặt nhàn nhã hưởng thụ của đám quý tộc cũng thay đổi, bọn chúng lập tức đứng bật dậy từ trên ghế. Trước đó chỉ là hoài nghi muốn phái người đi điều tra một chút mà thôi, nhưng bây giờ đã xác định chắc chắn bên phía vương cung đang giở trò mờ ám rồi!

“Không thể chờ được nữa, bắt đầu đi thôi!”

“Toàn bộ binh sĩ đều đã qua giai đoạn đỉnh cao rồi, chúng ta cần phải chế tạo một tốp binh sĩ mới! Binh sĩ ở tuyến phong tỏa, toàn bộ đều di chuyển về trung tâm thành phố đi! Những người còn lại mang theo virus chế tạo binh sĩ mới để đối phó với Ngải Nặc Đức! May mà những nhân loại đó vẫn còn đang ở bên ngoài vương cung, giống như đàn cừu đang tụ lại một chỗ chờ làm thịt! Lợi cho chúng ta, cũng tiết kiệm được khối thời gian!”

Nhưng bọn họ lại không biết, vì trước đó sự chú ý của bọn họ đều tập trung ở vương cung nên quân sĩ tinh nhuệ của quân phản loạn sau khi đã hy sinh vô số thành viên cuối cùng cũng đã thành công đột nhập vào kho virus. Khi binh sĩ của bọn chúng tuân theo mệnh lệnh tới đây muốn cầm virus đi tiêm vào cho cư dân ở vương đô thì ‘Oanh’ một tiếng, hoa lửa ngập trời nổ tung từ trong ra ngoài, kho chứa virus đã bị thiêu rụi.

Mất đi virus, bọn chúng không còn cách nào chế tạo ra số lượng lớn Huyết tộc biến dị được nữa. Khi Annie và Tạ Vi Vi nghe nói kho virus đã bị nổ tung, sắc mặt nhất thời liền tái mét. Còn Abel lập tức bóp nát ly thủy tinh trong tay, rượu màu đỏ tươi bên trong ly dính đầy tay hắn ta, hắn ta cắn răng nghiến lợi nói: “Vì đề phòng Ngải Nặc Đức tới phá hoại kho virus nên chúng ta đã tốn vô số thời gian và tiền bạc, đặc biệt thiết kế radar và bẫy rập nhằm riêng vào hắn, kết quả, kẻ phá hoại kho virus lại là nhân loại sao?”

Trước đó không lâu bọn chúng còn đang vui sướng đắc thắng khi thấy cảnh vương quyền trong tay Ngải Nặc Đức bị nhân loại xâm phạm. Nhưng bây giờ phong thủy luân chuyển, đến lượt bọn chúng cũng cảm nhận được cảm giác khi bị những nhân loại mà mình không thèm để vào mắt công kích nặng nề là thế nào.

May mà virus của bọn chúng hoàn toàn không phải đều tập trung trong kho chứa, trong tay quý tộc đều có rải rác một ít virus. Góp lại với nhau, mặc dù không thể nào sánh bằng số lượng trong kho chứa virus nhưng cũng đã có được mấy trăm ống rồi. Điều này có nghĩa là bọn chúng còn có thể chế tạo ra được mấy trăm Huyết tộc đời thứ hai ở giai đoạn đỉnh cao để vây công Ngải Nặc Đức, lại cộng thêm sự vây công của đám Huyết tộc biến dị tương đối yếu khác nữa, không phải không có khả năng chiến thắng, Thủy tổ của nước láng giềng chính là vì kiểu tập kích này nên mới bị gϊếŧ chết.

Chỉ cần Ngải Nặc Đức chết đi, thì sự phản kháng của những nhân loại này không đáng là gì cả!

Bây giờ nhân loại toàn thành đều đã tập trung tại trung tâm vương đô, càng tiện cho bọn chúng hơn. Vậy là, binh sĩ Huyết tộc biến dị mang theo virus nhanh chóng chạy về phía trung tâm vương đô, nhiệm vụ của bọn chúng chính là tùy tiện bắt những người đàn ông cao lớn, cường tráng một chút, sau đó tiêm virus vào cho họ, sai khiến họ đi tìm Ngải Nặc Đức.

Dưới bóng đêm dày đặc, mùi khói thuốc súng trong không khí càng ngày càng nồng, tiếng kho chứa virus bị nổ rất lớn, rất nhiều người đều đã nghe thấy. Đó giống như tín hiệu bắt đầu chiến tranh, khiến lòng mọi người đều nóng như lửa đốt, bầu không khí cũng dần trở nên ồn ào, anh chen tôi đẩy, chỉ hận không thể lập tức biến mất khỏi vương đô sắp trở thành chiến trường này.

Đặc biệt là những người ở lớp ngoài cùng, nhìn thấy bóng dáng của đoàn quân Huyết tộc biến dị được trang bị vũ trang của nhóm quý tộc phản loạn nhảy lên nhảy xuống trên những tòa nhà lầu cao ngất, trên móng tay ánh lên màu máu đỏ tươi, mang lại cho người khác cảm giác khủng bố tới mức hít thở không thông, có người gào thét chói tai, không khí khủng hoảng nháy mắt liền tràn lan.

“Đừng đẩy tôi! Tôi sắp ngã rồi!”

“Nhanh lên chút đi! Người phía trước lề mề cái mẹ gì thế hả! Không đi thì cút!”

“ĐM...”

“Á! Đừng có chen nữa, con ơi...”

“Oa oa...”

Thời tiết hôm nay không tốt, thành phố này hôm nay cũng không đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa rực rỡ như trước đây nữa, mà u ám không một tia sáng. Vì vậy mọi người không chú ý tới, trên không gian cao cao kia có vô số máy bay chiến đấu đã được sắp xếp ngay ngắn. Những máy bay chiến đấu đó ở vòng ngoài cùng, hình thành một lớp bảo vệ, yên lặng mà ổn định dừng ở trên không trung, khi những binh sĩ Huyết tộc biến dị kia xông tới thì liền phát động tấn công.

Trong chớp mắt, âm thanh oanh tạc liên tục vang lên, ánh lửa ngập trời, nhà cao tầng cũng sập.

Tang La tốn thời gian vài tiếng đồng hồ để suy ngẫm xem nhược điểm của những Huyết tộc biến dị kia sau khi tiến hóa là gì, kết quả là không thu được gì cả. Sau đó cô thay đổi cách suy nghĩ, xét từ góc độ của quý tộc mà nói, chắc chắn bọn họ sẽ biết nhược điểm của những Huyết tộc biến dị kia là gì, vậy chắc chắn sẽ vì thế mà làm ra một số hành động. Vậy, bọn họ đã làm những gì rồi? Phát động chính biến vào ngày triều hội, vây nhốt toàn bộ quan viên quyền cao chức trọng trên cả nước tại vương cung; phong tỏa toàn bộ vương đô, biến toàn bộ cư dân sống ở vương đô thành con tin; duy trì mạng lưới liên lạc trong ngoài vương đô, để người bên ngoài có thể biết được tình hình liên quan đến bên trong...

Vừa nghĩ như thế, liền phát hiện ra điểm khả nghi, hành động vào ngày triều hội chỉ đơn thuần là vì ngày hôm đó là kỷ niệm ngày Ngải Nặc Đức đăng cơ thôi sao? Tại sao phải duy trì mạng lưới liên lạc trong ngoài vương đô? Có cần phải làm thế không? Hơn nữa loại chuyện như dùng người trong vương đô làm con tin này, chính họ cũng biết đối với Ngải Nặc Đức, những người này không có ý nghĩa gì mà, chỉ cần dùng cô để uy hϊếp hắn là đã đủ rồi, tại sao lại phải làm ra điều thừa thãi như thế, đến cả những người bên ngoài cũng biết?

Trước tiên, cô đặt một giả thiết to gan, rằng phát động chính biến vào ngày triều hội là vì có thể nhốt toàn bộ quan viên tham gia triều hội ở vương cung và chịu giám sát, dùng con tin uy hϊếp không phải là muốn uy hϊếp Ngải Nặc Đức mà là uy hϊếp nhân loại trong ngoài vương đô, bởi vì nhân loại có thể đối phó được với Huyết tộc biến dị.

“Sao có thể có chuyện đó được?” Tang La vừa nói giả thiết của mình ra, quân phản loạn liền cảm thấy cô đang kể chuyện nghìn lẻ một đêm.

“Mỗi một bước tiến hóa trên thế giới đều được bắt đầu từ những giả thiết vô căn cứ.” Nhưng sắc mặt Tang La lại bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy thẹn, hơn nữa còn kiểm chứng luận cứ của giả thiết này.

Cô lấy một khẩu súng, đạn được dùng là đạn bình thường, không hề cho thêm bất kì một thứ gì thuộc về Huyết tộc, là vũ khí đối phó với nhân loại có máu thịt bình thường. Cô ngắm chuẩn họng súng vào Huyết tộc biến dị bị họ bắt về, tiến sĩ phụ trách nghiên cứu nói: “Chúng tôi đã nghiên cứu rồi, năng lực tự chữa lành của bọn chúng rất mạnh mẽ, trừ khi là đại não hoặc tim bị thương, nếu không dù người có dùng kiếm chọc thủng bọn chúng thì vết thương cũng sẽ hồi phục lại trong thời gian ngắn thôi.”

Ý của ông ấy chính là, ngay cả khi Tang La dùng thanh kiếm có thêm vào máu của Ngải Nặc Đức kia cũng không thể dễ dàng gϊếŧ chết bọn họ được, viên đạn trong khẩu súng Tang La đang cầm trên tay lại càng không thể, có lẽ đến da của chúng cũng không thể xuyên qua.

Tang La kéo cò súng, viên đạn bay ra, đâm thủng lồng ngực Huyết tộc biến dị kia, giống như khi bắn trúng cơ thể nhân loại bình thường, viên đạn kia lại dễ dàng xuyên qua lớp da, để lại một lỗ máu đỏ tươi, Huyết tộc biến dị kia bị bắn trúng tim, mất mạng tại chỗ.

Tang La: “...”

Quân phản loạn: “...”

Huyết tộc biến dị sau khi tiến hóa phục tùng mệnh lệnh của người chế tạo, trung thành, nhanh nhẹn, tốc độ nhanh, thời kỳ đỉnh cao càng thêm mạnh mẽ. Nhưng được cái này thì mất cái kia, nhược điểm của bọn chúng chính là ngoại trừ hai tiếng đồng hồ ở thời kỳ đỉnh cao tạm thời kia ra thì lực phòng ngự của cơ thể bọn chúng sẽ giảm dần theo thời gian, sẽ không còn là đao thương bất nhập, súng đạn bất xâm nữa, không còn cần phải có vũ khí được chế tạo đặc biệt mới có thể gϊếŧ chết được bọn chúng. Quân phản loạn theo thói quen mà nghĩ rằng Huyết tộc biến dị cũng có đủ các đặc tính của Huyết tộc, công cụ dùng để nghiên cứu toàn bộ đều là công cụ được chế tạo đặc biệt, vì vậy nên mới không phát hiện ra được nhược điểm này.

Quý tộc không thèm để nhân loại vào mắt, nhưng vũ khí của nhân loại lại có thể uy hϊếp đến binh sĩ mà chúng chế tạo ra, vì vậy nên mới dùng cách này để phòng tránh, để ngừa có quân đội to gan chạy tới, không cẩn thận sẽ lộ nhược điểm này ra ngoài, bất lợi cho việc bọn chúng quản lý thành phố sau này.

Những quan lớn này ở trong vương cung không dám hành động thiếu suy nghĩ, các nhánh hải quân, lục quân, không quân không có quan trên chỉ huy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. May mà vương quyền cao hơn tất cả, thân phận địa vị của Tang La như thế nào chỉ cần cả nước đều rõ như ban ngày, vì vậy nên cô trực tiếp liên lạc với các các lực lượng quân đội, truyền đạt mệnh lệnh, thúc đẩy khắp nơi bắt đầu hành động, hình thành nên thế cục như bây giờ.

Cùng với tiếng nổ vang trời và sự sụp đổ của các tòa nhà đột nhiên trúng công kích, vô số Huyết tộc biến dị đang xông tới đều bị gϊếŧ chết. Cá lọt lưới cũng không ít, bọn chúng vẫn vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân mà đánh úp lại về phía đoàn người.

Nhưng trong thành phố u ám, âm trầm này, những chiến sĩ ẩn mình trong bóng đêm trên máy bay chiến đấu nơi hậu phương đã hình thành nên lớp phòng tuyến thứ hai. Họ lên cò súng, nhắm chuẩn những Huyết tộc biến dị đang xông tới, tiếng súng theo đó vang lên, có một số lập tức bị đạn xuyên vào nơi chí mạng, có một số tránh thoát, những chiến sĩ đã dùng hết đạn liền rút đao rút kiếm ra, bắt đầu chiến đấu với bọn chúng.

Đây cũng là bước đầu của kế hoạch, mọi người tụ tập ở khu vực trung tâm thế này nhìn có vẻ như có lợi cho bọn quý tộc, nhưng thực chất lại càng có lợi cho Tang La hơn, nhiều cư dân như vậy nếu phân tán ra thì rất khó bảo vệ, nhưng nếu họ tập hợp lại cùng một chỗ thì tốt rồi, khu vực họ cần phải phòng thủ liền được phân chia vô cùng chính xác. Vì tính đặc thù và số lượng khổng lồ của đối thủ, dù là Ngải Nặc Đức cũng không thể đưa toàn bộ bọn họ vào chỗ chết trong một thời gian ngắn được, vì thế vương đô ắt phải biến thành chiến trường tàn khốc.

Mỗi một sinh mạng đều vô cùng quý giá, họ cố gắng hết sức để những sinh mạng này không dễ dàng mất đi. Nếu có thể di dời toàn bộ cư dân đi thì đương nhiên rất tốt, nhưng nếu như không thể thì cũng phải giảm mức tổn hại xuống thấp nhất.

Giờ khắc này quân hạm trên biển đã đón hết lượt người này đến lượt người khác, những người thành công rời khỏi vương đô đều vô cùng kích động đau khổ chảy nước mắt. Lúc này những người bên ngoài vương đô đều đã biết trong vương đô đang diễn ra chuyện gì, các phương tiện truyền thông cũng bắt đầu hành động, máy bay trực thăng và máy quay canh giữ ở các lối ra, những người xem phát sóng trực tiếp qua mạng nhìn thấy đồng bào mình không ngừng tuôn ra ngoài, nhìn thấy nước mắt kích động khi sống sót sau tai nạn, và cảnh tượng họ ôm người thân khóc rống thì cũng nhịn không được mà rơi những giọt nước mắt xúc động.

“Người dân vẫn không ngừng ra ngoài, nhưng vẫn còn rất nhiều người vẫn còn đang ở trong vương đô! Lúc này chúng tôi đã nghe thấy tiếng nổ ở phía xa rồi, chiến tranh đã bắt đầu rồi! Chúng ta hãy cầu nguyện cho những đồng bào còn sót lại, hy vọng họ đều có thể bình an ra ngoài, cũng hy vọng Quốc vương và Công chúa có thể dắt tay nhau phá vỡ khốn cảnh này, khải hoàn trở về! Quốc gia này cần Quốc vương Ngải Nặc Đức và Công chúa Tang La...” Phóng viên ngữ khí dồn dập, cố gắng áp chế sự kích động để đưa tin. Lúc này đây, dù là phóng viên có nghiệp vụ chuyên môn hơn nữa cũng không thể bình tĩnh đưa tin được.

Số lượng Huyết tộc biến dị trên tuyến phong tỏa còn nhiều hơn so với trong vương đô nhiều. Bọn chúng phục tùng mệnh lệnh, chạy về phía khu vực trung tâm thành phố, nhưng những máy bay chiến đấu từ bốn phương tám hướng liên tiếp phóng ra bom đạn đã ngăn cản bước tiến của bọn chúng. Vì mọi người đều tập trung về trung tâm thành phố nên trong những tòa nhà cao tầng đã trống không không một bóng người, vì vậy nên quân đội có thể không cố kỵ gì tiến hành oanh tạc bọn Huyết tộc biến dị.

“Không ngờ có một ngày súng đạn của tôi lại có thể có hiệu quả với bọn Huyết tộc biến dị!”

“Không phải sao, cẩn thận chút, chúng nó có thể nhảy lên rất cao đấy!”

“Oành!”

“Bùm!”

Vòng ngoài vương đô đã hoàn toàn biến thành chiến trường, khói lửa thiêu đốt khắp nơi, giống như đốt đỏ cả bầu trời vậy, tiếng nổ đinh tai nhức óc, đến nỗi cả mặt đất cũng chấn động theo.

Có người bị dọa cho ngây ngốc, không nghe được tiếng của người chỉ huy, tự tiện chạy lung tung, kết quả là bị Huyết tộc biến dị chộp được, virus ngay lập tức được tiêm vào cơ thể, không tới mười giây sau họ đã bị nhiếm virus trong cơn thống khổ kịch liệt. Cũng có quân phản loạn vốn dĩ đang đối phó với Huyết tộc biến dị, kết quả lại bị thua, bị tiêm virus vào người, những Huyết tộc biến dị mới được tạo ra này lập tức xống vào vương cung.

Cuối cùng Ngải Nặc Đức cũng ra tay.

Dù là Huyết tộc đời thứ hai ở thời kỳ đỉnh cao, nhưng muốn gϊếŧ chết được Ngải Nặc Đức cũng là điều không thể.

Abel đứng trên ban công, lâu đài của hắn ta nằm ở trên một ngọn núi cao ở vùng rìa vương đô. Hắn ta nhảy lên một cây tùng cao tăm tắp, đứng trên ngọn cây nhìn tất cả những chuyện đang diễn ra ở vương đô, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Kho chứa virus đã bị tiêu hủy, nhược điểm của Huyết tộc biến dị phiên bản tiến hóa cũng đã bị phát hiện ra, những Huyết tộc chân chính như hắn ta một khi đến gần Ngải Nặc Đức liền sẽ bị áp chế huyết thống...

Con mẹ nó!

Vì sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà tất cả những gì bọn chúng trù tính trong nhiều năm lại thành dã tràng xe cát biển đông? Không được! Không được! Hắn ta phải chế tạo thêm nhiều Huyết tộc biến dị hơn nữa, vẫn còn cơ hội, vẫn chưa kết thúc đâu!

Vẻ mặt hắn ta điên cuồng, nhảy từ ngọn cây xuống.

“Hết rồi, hết thật rồi, nhiệm vụ thế giới này làm không công hết rồi!” Annie nghe thấy tiếng nổ, ôm đầu sụp đổ nói.

Còn Tạ Vi Vi đã hận đến mức nói không ra lời.

“Vẫn nên thoát khỏi thế giới này đi.”

Tạ Vi Vi cắn răng nghiến lợi mắng: “Thế giới này sẽ lập tức tiến hóa thành thế giới lớn! Chỉ có một cơ hội này thôi!”

“Nhưng chuyện đã đến nước này rồi còn có thể làm thế nào nữa đây? Có phải cô điên rồi không hả?” Annie có ngu hơn nữa cũng cảm nhận được hệ thống không bình thường. Hệ thống này căn bản không giống các loại hệ thống không có chút tình cảm trong những tiểu thuyết mà cô ta đọc được, dường như tràn ngập thù hận đối với nam nữ chính.

Tạ Vi Vi vẫn chưa nói gì đã có một cơn gió đánh úp Annie từ phía đối diện. Annie chưa kịp phản ứng lại đã thấy cổ đau xót, cô ta mở mắt trừng trừng nhìn Abel gần ngay trong gang tấc.

“Đi gϊếŧ Ngải Nặc Đức đi!” Abel lạnh lùng ra lệnh, hắn ta nói xong liền rút virus trên tay mình ra.

“Annie!” Tạ Vi Vi kinh hãi hét lên.

Trên tay Abel vẫn còn mấy ống virus nữa, hắn ta tiêm vào người tất cả bọn tôi tớ là nhân loại của mình, hơn nữa còn hạ cho tất cả bọn họ cùng một mệnh lệnh.

Rất nhanh, Annie liền cùng những Huyết tộc biến dị mới được tạo ra khác hăng hái chạy về phía vương cung.

Tạ Vi Vi vẫn luôn gọi to tên Annie, muốn gọi cô ta tỉnh táo lại, nhưng Annie đã hoàn toàn không nghe được giọng của cô ta nữa rồi. Vậy là, Tạ Vi Vi chỉ có thể luống cuống quay đầu gọi Chủ Thần: “Tình huống khẩn cấp bất ngờ, hệ thống 237 xin cưỡng chế thoát khỏi người ký chủ! Tình huống khẩn cấp bất ngờ, hệ thống 237 xin cưỡng chế...”

Trong lúc Annie đang tràn ngập sát ý, như không hề nhìn thấy gì, không thấy sợ hãi bất cứ thứ gì, tiếp cận vương cung thì đột nhiên tỉnh táo trở lại, dường như có một đôi mắt từ trên trời nhìn xuống, sau đó chính xác dừng trên người Annie.

Linh hồn người xâm nhập trong nháy mắt bị xé nát, cơ thể Annie giống như một quả bóng xì hơi, thất khiếu cô ta chảy máu, ngã oạch xuống đất.

...

Mặt trời phía chân trời trở mình, chùm ánh sáng mặt trời đầu tiên phá tan tầng mây, chiếu xuống mặt đất.

Vương đô thương tích đầy mình, cả tòa thành gần như đã bị hủy diệt hết hai phần ba, nhưng số lượng cư dân thương vong lại là một con số như kỳ tích.

Những người bên ngoài vẫn chưa biết kết quả của cuộc chiến tranh này, khi họ nhìn thấy cảnh quốc kỳ rách nát mang tộc huy của gia tộc Ngải Nặc Đức trên cột cờ trên đỉnh lâu đài chính bị kéo xuống, có một lá cờ mới chầm chậm được kéo lên từ trong khung kính thì trái tim đều nhảy lên đến cổ họng. Mãi cho đến khi gió thổi nó ra, hoa văn trên đó đập vào tầm mắt họ, vẫn là tộc huy quen thuộc của vương tộc, mọi người lập tức phát ra tiếng hoan hô kèm nước mắt tuôn trào!

Cuộc chính biến kéo dài gần một tháng này cuối cùng cũng đã hạ màn, tất cả những Huyết tộc tham gia chính biến, bao gồm cả Công tước Đặc Lạc Tư đều đã sa lưới.