Chương 13: Tình yêu là gì (1)

Nhà Đầu Tư

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nửa tiếng sau, trợ lí mở cửa bước ra.

Lâm Mộc lo lắng Quý Vân Xung lúc nằm xuống sẽ động đến vết mổ, vội vàng vào phòng, quả nhiên không ngoài dự liệu, nhìn thấy trên mặt anh đầy vẻ đau đớn. Hỏi ra thì biết anh co gối theo thói quen, động đến vết thương, đau đến mức suýt lăn xuống khỏi giường.

Lâm Mộc vừa xót xa vừa tức giận, bất giác nghiêm giọng: "Đã bảo anh đừng cử động, anh cứ động. Công việc quan trọng hay cơ thể quan trọng hơn?"

Quý Vân Xung vừa nhỏ giọng nhận lỗi, vừa ngoảnh mặt đi.

Anh cúi gằm mặt, nét mặt rất lúng túng, không có lấy nửa điểm ung dung giải quyết sự việc phát sinh đột ngột như khi nãy.

Lâm Mộc đưa tay sờ phía sau lưng anh, thấy áo đã bị mồ hồi thấm ướt.

Cô lục bộ quần áo bệnh nhân từ trong tủ đầu giường ra, đưa tay cởi nút thắt quần áo của anh, khóe mắt liếc thấy vành tai đã đỏ bừng kia, bèn dừng động tác trên tay.

Cô quan sát anh.

Ánh mắt đi từ trên xuống dưới, khi quét qua nơi nào đó, dừng lại vài giây.

Lâm Mộc là bác sĩ cấp cứu, đạo đức nghề nghiệp giữ cho mặt cô không xuất hiện nét khác thường nào, chỉ dùng giọng điệu không thể bình thường hơn để hỏi: "Quý Vân Xung, ống dẫn của anh tuột rồi đúng không?"

Cái gọi là ống dẫn, không phải ống dẫn thuốc giảm đau, mà là ống dẫn nước tiểu dùng trong phẫu thuật đặc biệt (phẫu thuật xương), khi bị ngoại lực tác động rất dễ tuột ra.

Lúc Lâm Mộc mới tốt nghiệp, làm bác sĩ thực tập tiếp nhận đào tạo lâm sàng. Việc đặt ống này, cô rất thành thạo.

Quý Vân Xung không ngờ khả năng quan sát của Lâm Mộc lại tỉ mỉ đến thế, không biết trả lời thế nào, đã nghe cô nói: "Anh cởi quần ra, em kiểm tra giúp anh."

Quý Vân Xung sững sờ.

Cô gái nhỏ nhút nhát với chuyện nam nữ trong ký ức, giờ đây lại mặt không biến sắc mà nói với anh "cởi quần ra"...... Không sai, cô là bác sĩ, nói những lời này chỉ là thói quen nghề nghiệp, nhưng.....

Quý Vân Xung ngoài mặt bình tĩnh, nội tâm lại dậy sóng, mất một lúc lâu mới nằm xuống.

Lần này Lâm Mộc đến Munich, sớm đã chuẩn bị tâm lí sẽ gặp phải các tình huống bất ngờ trong quá trinh chăm sóc bệnh nhân, nói chuyện làm việc đều không chút lúng túng.

Song, cô nghĩ đến cảm xúc của Quý Vân Xung, đẩy chăn lên đến thắt lưng, che đi tầm nhìn của anh, xem như giữ lại chút mặt mũi cho hai bên, sau đó đến bồn rửa tay trong nhà vệ sinh riêng, mở vòi nước rửa tay.

Phòng bệnh cao cấp cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy "rào rào" nghe rất chói tai.

Quý Vân Xung nằm cứng đơ trên giường, ngọn đèn trên đỉnh đầu rọi xuống làm hoa cả mắt. Anh không cử động, hàng lông mi khẽ chớp vài cái, rồi dứt khoát khép lại.

Lúc này, tiếng nước đã ngừng lại.

Trong bầu không khí yên ắng quá mức, mọi cảm giác đều bị phóng đại trong vô hình. Anh biết cô đã quay lại, đứng ngay bên giường, tầm mắt rơi trên nửa người dưới của anh, chỉ nhìn qua một cái.

"Nhìn từ bên ngoài, ống dẫn không bị tuột." Cô cất tiếng, có lẽ vì bận rộn cả một ngày chưa uống nước, giọng nói nghe qua có chút khàn khàn, "Nhưng em phải điều chỉnh lại vị trí của ống dẫn, phòng ngừa rò rỉ."

Anh không đáp lời.

Cô đưa tay qua, đặt lên nơi riêng tư của anh, dùng ngón tay tách làn da gấp thành hai tầng ở trạng thái co rút ra.

Nơi đó ủ bên trong chăn đã lâu, nhiệt độ khá cao, vừa rồi cô dùng nước lạnh rửa tay nhiều lần, nên anh có thể cảm nhận rõ ràng quá trình ngón tay mát lạnh di chuyển.

Từng chút từng chút, nhẹ nhàng, chậm rãi.

Đây không phải tình cảnh mà anh có thể thản nhiên đón nhận. Dù động tác của cô rất chính xác, không có bất cứ sai lệch nào, tim của anh vẫn chậm một nhịp, sau đó không khống chế được mà gia tăng nhịp đập, khiến cho máu huyết toàn thân đều đổ dồn xuống dưới.

Cổ họng anh phát ra âm thanh nghèn nghẹn, kìm nén.

Cô dừng động tác lại: "Sao vậy?"

".... Đau."

"Em nhẹ một chút."

Đoạn đối thoại này kì lạ đến khó tả. Nét mặt anh càng thêm quẫn bách.

Thời gian có chút dai dẳng. Cuối cùng, cô nói: "Xong rồi."

Toàn thân anh thả lỏng, trái tim treo lơ lửng trên lưỡi dao lập tức quay về vị trí cũ, mệt mỏi thở phào một hơi.

Cô lại nói: "Chỗ dán băng keo trong, da hơi đỏ, em thay mới cho anh."

Anh không trả lời, cũng không mở mắt ra, mặc cho cô làm xong rồi kéo quần lên lại giúp anh.

Lau người, thay quần áo, đắp chăn.... Lâm Mộc làm xong tất cả, muốn rửa tay lần nữa, cánh tay chợt bị kéo lại, sau đó bị Quý Vân Xung kéo qua, nằm trong lòng anh không cử động được.

Cô sợ đụng đến vết thương của anh, không vùng vẫy mạnh: "Anh cũng mệt nhọc cả ngày rồi, nghỉ ngơi cho tốt."

Anh không lên tiếng, cũng không có ý định buông cô ra.

Lâm Mộc khuyên nhủ: "Anh đừng nghĩ nhiều quá. Ở nơi này, em trước là bác sĩ, sau mới là phái nữ. Nếu anh có lo lắng khác, em có thể mời một điều dưỡng nam đến."

Quý Vân Xung mở mắt, cảm xúc trong đôi mắt đen thẳm dâng lên rồi lại lắng xuống: "Khi quan hệ của chúng ta rất thân mật, anh muốn ôm em, hôn em, em cũng thẹn thùng trốn tránh, càng không cần nói nhìn thẳng vào cơ thể của anh. Bây giờ đã khác hoàn toàn, bất luận em nói gì làm gì, đều chỉ xem anh là bệnh nhân của em. Vừa rồi em bình tĩnh thản nhiên đến thế, nói rõ cho anh biết, anh đã mất đi sức hấp dẫn với em rồi."

Giọng anh trầm thấp đè nén, không phải nhất thời nhanh miệng, mà là kết luận rút ra sau khi đã suy nghĩ kỹ càng.

"Em uyển chuyển nhắc đến điều dưỡng nam, có phải vì anh có chút phản ứng với em, nên muốn trốn tránh anh không? Anh cũng không biết vì sao lại thành ra thế kia. Không sai, anh thích em, nhưng anh thật sự không có ý định lợi dụng em."

Lâm Mộc bình tĩnh đáp: "Em nói mời điều dưỡng nam, là vì lo lắng cho cảm nhận của anh, không có ý định trốn tránh anh. Còn phản ứng nào đó mà anh nói, đó không phải do kích động tính dục gây ra, anh không cần phải thấy thẹn."

"Về vấn đề sức hấp dẫn, lúc em và anh yêu nhau mới mười sáu tuổi, đang độ tuổi e thẹn. Về sau chúng ta bắt đầu yêu xa rất lâu, em từ đại học học lên tiến sĩ, từ bác sĩ thực tập trở thành bác sĩ điều trị, da mặt đã dày hơn rất nhiều, từ lâu đã không còn là cô bé ngây ngô đơn thuần nữa rồi." Lâm Mộc dừng lại một chút, bình tĩnh nói cho hết, "Con người khi ngã bệnh rất nhạy cảm nghĩ ngợi nhiều. Anh vừa làm phẫu thuật xong, đừng nghĩ ngợi lung tung."

Mỗi một câu đều có vẻ rất có lí, mỗi một câu lại như đang lấp liếm. Quý Vân Xung nhíu mày: "Anh không nghĩ ngợi lung tung. Đêm sau khi chúng ta đính hôn, biểu hiện của em vẫn rất thẹn thùng, không dám nhìn anh."

Lâm Mộc lập tức nghẹn lời.

"Sau khi chúng ta chia tay, em có từng có người đàn ông nào khác không?"

Lâm Mộc ngẩn ra, đợi đến khi hiểu ra Quý Vân Xung đang hỏi cái gì, sắc mặt liền đỏ bừng: "Anh...."

"Bất luận em tin hay không, anh không có người phụ nữ nào khác, chưa bao giờ có." Quý Vân Xung ngắt lời, cũng không để ý có đụng đến vết thương hay không, ôm chặt cô vào lòng.

Giọng nói của anh đang run rẩy, bi thương sâu không thấy đáy đang tụ lại trong mắt, vành mắt cũng ửng đỏ: "Nếu anh muốn xảy ra chút gì đó với người phụ nữ khác, đó là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh chưa từng làm vậy, giữ chung thủy trăm phần trăm. Mộc Mộc, em thật sự không còn yêu anh nữa sao? Mẹ em lúc còn tại thế từng khen anh, nói tìm con rể phải tìm người như anh, đẹp trai, tài giỏi, không lăng nhăng."

Anh đột nhiên nhắc đến trưởng bối đã mất, Lâm Mộc nói không nên lời.

"Khi chúng ta đính hôn đã từng thề với nhau, anh thề sẽ bảo vệ em suốt đời, em nói sẽ yêu anh trọn đời trọn kiếp. Anh chưa từng phản bội lời thề, dốc hết khả năng bảo vệ em. Em thì sao? Em muốn vứt bỏ anh thật ư?"

Có lẽ vì nhớ đến sự yêu thích của bố mẹ dành cho anh, hoặc có lẽ cảm thấy trên phương diện đạo đức mình mắc nợ anh, Lâm Mộc hạ thấp giọng nói: "Không lâu nữa em sẽ phải sang Việt Nam, đi một chuyến mất ba năm, giữa chúng ta không có khả năng phát triển tình cảm."

Chuyện hỗ trợ y tế xảy ra quá đột ngột, Quý Vân Xung nhìn cô đăm đăm, bi thương trong mắt thu lại, bất giác nhướng mày: "Việt Nam?"

Lâm Mộc giải thích đầu đuôi sự việc một lượt.

Quý Vân Xung nghe xong, không những không bỏ cuộc, thái độ lại càng thêm cố chấp: "Em đợi anh tám năm, anh đợi em ba năm thì đã sao? Hơn nữa anh có thể sang Việt Nam thành lập một công ty y dược, khai thác nghiệp vụ, bầu bạn với em."

"Không đơn giản như thế, những ngày gần ít xa nhiều là thử thách rất lớn với tình yêu."

"Thử thách tám năm cũng vượt qua được, huống hồ chỉ có ba năm? Anh hiểu tâm trạng mâu thuẫn của em khi tình yêu và sự nghiệp xung đột với nhau, hãy tin anh, anh sẽ không ngăn cản lí tưởng của em, càng không ép em làm bất cứ chuyện gì mà em không muốn. Mộc Mộc, nếu anh có thể ở bên em, anh sẽ ủng hộ em một cách vô điều kiện."

Lâm Mộc sửng sốt.

Thật không ngờ được anh lại thấu tình đạt lí đến vậy, không những không ngăn cản công việc của cô, ngược lại còn ủng hộ cô hết mình.

Sự kinh ngạc của Lâm Mộc đều hiện hết lên mặt, ánh mắt của Quý Vân Xung khóa chặt lấy cô, tiếp tục nói: "Dù em không nói lời nào, nhưng anh là người ngoài cũng cảm nhận được người đàn ông mà em thích kia không hề để ý đến em. Nếu không phải, em đến Munich đã lâu như vậy, sao anh ta lại không liên lạc với em? Mộc Mộc, anh ta không quý trọng em, anh quý trọng em."

Một câu đánh ngay vào trọng tâm, Lâm Mộc không cách nào phản bác.

Cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau, đối mặt với tình ý sâu đậm của người yêu cũ, cô hạ quyết tâm nói: "Anh ấy không liên lạc với em, vì anh ấy đã đọc những tin tức bịa đặt phủ ngập trời kia, nảy sinh hiểu lầm về em. Em dự định sau khi về nước sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy, như vậy em và anh ấy sẽ có thể đến với nhau."

"Sau đó thì sao? Anh ta đành lòng để em sang Việt Nam à?"

"Nếu anh ấy không đành lòng, em sẽ không đi nữa."

Nói như vậy thật tổn thương người khác, cả cô cũng thấy nghe không lọt tai. Không bao lâu sau, đôi tay đang giữ lấy vai cô vô lực buông lơi, rũ xuống trên tấm chăn, khẽ run rẩy.

Lâm Mộc khó chịu trong lòng, ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ: "Anh nghỉ ngơi cho tốt."

Quý Vân Xung không nói tiếng nào, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cô đứng dậy, đang định bước đi, váy bị gì đó móc lại.

Cô cúi đầu nhìn, thấy bàn tay đang run rẩy kia đang nắm chặt lấy váy, dường như lo sợ một khi cô rời khỏi, sẽ không chút lưu tình mà vứt bỏ anh.

Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, lại dùng cách cố chấp như vậy để níu giữ cô.

Lâm Mộc xoa xoa mi tâm đau nhức, bất đắc dĩ ngồi trở xuống.

Mười phút qua đi.

Hai mươi phút qua đi.

Lâm Mộc biết Quý Vân Xung vẫn chưa ngủ, dứt khoát hắng giọng bắt chuyện: "Em có người bạn thân, cô ấy tên là Quan Di, cô ấy....."

"Anh nhớ cô ấy." Anh nhắm mắt trả lời, giọng nói cứng nhác, lộ ra vẻ căng thẳng đến lạ: "Trước kia lúc em ở thư viện chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, mười lần anh gọi điện thoại đến phòng ký túc xá của em, có chín lần là cô ấy giúp ghi lại lời nhắn cho em rồi."

Chuyện từ thời sinh viên, anh vẫn còn nhớ rõ đến vậy. Lâm Mộc im lặng một chút, tiếp tục nói: "Bố của Quan Di là cổ đông nhỏ của Y dược Mỹ Lâm, khoảng thời gian trước vừa qua đời, nhưng nợ ngân hàng một khoảng tiền rất lớn."

Quý Vân Xung nghe đến hai chữ "Mỹ Lâm", mi tâm hơi nhíu lại, rồi nhanh chóng giãn ra.

Anh mở mắt ra, tròng mắt đầy tơ máu, đó là minh chính cho sự chật vật sau khi bị từ chối một cách vô tình.

Đối mặt với đôi mắt ấy, Lâm Mộc không cách nào quang minh chính đại mà hỏi "Anh có thể giúp Quan Di hay không". Cô cảm thấy mình thật tồi tệ. Một mặt từ chối anh, mặt khác lại hi vọng anh đưa tay giúp đỡ.

Không biết có phải Quý Vân Xung đã nghe thấy tiếng lòng của cô hay không, anh xoa xoa mắt, xoa tan ánh lệ trong mắt, chủ động nói: "Khoảng nợ bao nhiêu tiền? Anh có thể giúp đỡ."

Mười chữ.

Mười chữ ấm áp chu đáo, giải quyết được rắc rối lớn của Quan Di, cũng tránh được lúng túng cho cô khi phại hạ mình nhờ vả người khác.

Lâm Mộc im lặng nhìn Quý Vân Xung, nhớ đến lời khi mẹ còn sống từng khen anh, đó là lời đánh giá khá cao --- "Đẹp trai, tài giỏi, không lăng nhăng, hiếu thuận với bề trên, chân thành với bạn bè."

Dù chỉ trong thoáng chốc, Lâm Mộc vẫn thấy buồn trong lòng.

Cô rầu rĩ cúi đầu xuống, vùi mặt vào tấm chăn trên người Quý Vân Xung, giống như một quả bóng xì hơi, toàn thân rã rời.

Quý Vân Xung thấy vậy, nhích người qua một cách gian nan, khó khăn lắm mới đầu sát bên đầu với cô, ở bên tai cô khẽ gọi: "Mộc Mộc."

"Chuyện gì?"

Anh thấp giọng nói: "Em có thể nào đừng từ chối anh mãi được không? Xem như anh cầu xin em, thích anh lại một lần nữa, có được không?"

Cô vùi trong chăn rất lâu rất lâu, cuối cùng, nghèn nghẹn nhả ra ba chữ.

"Em sẽ cố."

****

Một tờ "thư giám sát" của Sở giao dịch chứng khoán bị truyền thông trong nước phơi bày, khiến cho việc tranh chấp cổ phần giữa tập đoàn Đông Thịnh và Y dược Trung Tây trở thanh tiêu điểm chú ý của dư luận.

Sau đó Đông Thịnh đã đưa ra câu trả lời công khai, nói rằng trong khuôn khổ cho phép của pháp luật, đã sử dụng bốn công cụ đòn bẩy tài chính là cam kết cổ phần, ký quỹ tài chính, trao đổi lợi nhuận và kế hoạch phân cấp quản lí tài sản, tỉ lệ đòn bẩy là 1:2.

Đồng thời Đông Thịnh bị lộ một phần báo cáo thay đổi vốn chủ sở hữu, chứng minh ngoài quỹ thị trường tiền tệ hơn 20 tỷ ra thì còn hơn 10 tỷ tiền đặt hàng trước, có nghĩa là trong tài khoản có 30 tỷ hợp pháp có thể dùng để mua lại cổ phần của y dược Trung Tây.

Báo cáo thay đổi vốn chủ sở hữu giống như một liều thuốc trợ tim, những tổ chức đầu tư và các nhà đầu tư nhỏ lẻ vốn đánh giá cao tập đoàn Đông Thịnh càng có thêm lòng tin, mạnh tay mua thêm cổ phiếu.

Đông Thịnh cũng đưa ra thông báo tạm ngưng để tái cơ cấu tài sản ngay sau đó, tuyên bố trong thời gian sắp tới cổ phiếu của công ty sẽ tạm ngưng bán ra.

Đối với tập đoàn vốn có thực lực hùng mạnh như Đông Thịnh mà nói, lần tái cơ cấu này chỉ là thêu hoa trên gấm, liên tục mấy ngày giao dịch cổ phiếu đều trong tình trạng "cung không đủ cầu".

Người trong nghề cho rằng, cuộc tranh chấp vốn chủ sở hữu của tập đoàn Đông Thịnh và y dược Đông Tây vừa mở màn đã định sẵn kết cục rồi: Đông Thịnh chắc chắn sẽ chiến thắng.

Nhưng những ngày ánh dương rực rỡ cho thấy sóng gió sắp ập đến. Trong một báo cáo nghiên cứu, nhà đầu tư chiến lược của ngân hàng Deutsche đã nêu ra ba vấn đề lớn, mũi nhọn chỉ thẳng vào Đông Thịnh.

Thứ nhất, Đông Thịnh đã nối dối về tỉ lệ đòn bẩy. Đông Thịnh đã thế chấp 20% cổ phần, dùng số tiền thế chấp được để tăng vốn cho A, A lại đầu tư tăng vốn cho B, B đầu tư tăng vốn cho C... Như vậy, một phần quỹ đầu tư của Đông Thịnh có được từ việc thế chấp nhiều lần, tỉ lệ đòn bẩy thậ sự phải cao hơn, ước chừng là 1:10.

Thứ hai, có một tổ chức tên là "Quỹ Thặng Dư Đông Thịnh" nắm giữ 17% cổ phần của Đông Thịnh, tổ chức này thật ra là một ngân hàng tư nhân trực thuộc ngân hàng thương mại Thượng Hải. Ngoài ra, các ngân hàng khác cũng rót vốn cho "người phối hợp". Nói trắng ra, có một số ngân hàng đã cung cấp súng đạn cho Đông Thịnh bắn tỉa y dược Trung Tây.

Thứ ba, trong thời gian Đông Thịnh thu mua Trung Tây, đã có qua lại với một số cổ đông nắm giữ cổ phần.

Bài báo cáo nghiên cứu này như một hòn đá khơi lên hàng nghìn gợn sóng.

Điểm đầu tiên đánh vào doanh nghiệp, điểm thứ hai đánh vào ngân hàng thương mại, điểm thứ ba đánh vào các cổ đông nhỏ lẻ của Y dược Trung Tây, đắc tội hết với tất cả những cánh quân chủ lực trong thị trường đầu tư. Không đợi Đông Thịnh trả lời, các ngân hàng thương mại bị điểm danh phê bình đã chủ động đưa ra lời giải thích với Ủy ban điều tiết ngân hàng, các cổ đông nhỏ lẻ cũng đồng loạt báo cáo lên ủy ban điều tiết chứng khoán, khẳng định mình tuyệt đối không hề tham gia giao dịch nội gián.

Ngân hàng Deutsche đứng trên đầu ngọn sóng, không những không im lặng, mà còn đưa ra thông báo, thừa nhận đã nhận ủy thác của công ty y dược Trung Tây, lên hàng loạt kế hoạch chống thu mua nhắm vào hành vi bắn tỉa của tập đoàn Đông Thịnh.

Trong bài thông báo có một câu rất đáng chú ý.

"Xét thấy tập đoàn Đông Thịnh đã nắm được 31% cổ phần của y dược Trung Tây, ngân hàng không loại trừ khả năng Đông Thịnh sẽ tiếp tục đợi đến khi cổ phần vượt qua 31.10%, sẽ đưa ra đề nghị các cổ động hiện tại của y dược Trung Tây đều có thể mua cổ phiếu mới phát hành của y dược Trung Tây với nửa mức giá niêm yết."

Đây là chiến lược viên thuốc độc vô cùng điển hình, còn được gọi là "biện pháp pha loãng cổ phần chống thâu tóm", là chiến lược thường được sử dụng trong quá trình chống thu mua, có thể pha loãng cổ phần của bên thu mua (tập đoàn Đông Thịnh), nâng giá thu mua lên cao, khiến cho hành động bắn tỉa phải tuyên bố thất bại.

Quý Vân Xung ở Munich xa xôi nghe được sự việc qua trợ lí, vừa bình tĩnh thưởng thức canh xương mà Lâm Mộc hầm cho anh vừa hỏi: "Theo cậu, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

"Ngân hàng Deutsche cho rằng chúng ta sẽ e ngại chi phí thu mua mà không dám tiếp tục, nhưng chúng ta lại đi ngược lại, cố ý lộ ra chút sơ hở, để cho đối phương cảm thấy có cơ hội phản kích, tung ra kế hoạch viên thuốc độc hại người lại không có lợi cho mình." Trợ lí nói xong, hỏi ý anh, "Sếp, có phải chúng ta nên thu mua lần nữa, dùng năng lực tài chính lớn mạnh để dụ dỗ các cổ đông nhỏ lẻ của y dược Trung Tây phủ quyết phương án phát hành cổ phiếu mới hay không?"

Quý Vân Xung bật cười, nụ cười thường xuyên xuất hiện trên khuôn mặt anh trong những ngày gần đây. Trước tiên là chân mày hơi nhướng lên, sau đó nhếch khóe miệng, rồi kéo theo nét mặt, cuối cùng nở nụ cười tươi đến tận đáy mắt.

Trợ lí vô cùng quen thuộc với nét mặt này, đó là biểu hiện khi Quý Vân đắc ý, thường đi kèm với quyết định bình tĩnh, chắc chắn.

"Cứ làm vậy đi." Anh nói.

Hai ngày sau, tập đoàn Đông Thịnh tiếp tục tăng thêm 5% cổ phần của y dược Trung Tây trong phiên giao dịch chứng khoán, chỉ còn cách vị trí cổ đông lớn một bước nhỏ nữa mà thôi.

Phiên giao dịch ngày hôm đó kết thúc, y dược Trung Tây vội vàng tuyên bố tạm ngưng giao dịch, chỉ có một lí do: Xử lí vấn đề quan trọng trong việc kiểm soát cổ đông.

Truyền thông liên tục đưa tin về cuộc tranh giành cổ phần đầy thăng trầm này, vai trò của ngân hàng Deutsche cũng được người trong nghề bàn tán hăng say.

Vì chiến lược gia hàng đầu kiêm giám đốc điều hành của ngân hàng Deutsche, Joseph Hsiao (Tiêu Hoài), trong sáu năm làm việc chưa từng thất bại qua.

Một người gần như bách chiến bách thắng trong thị trường đầu tư, nếu không phải được Thượng Đế che chở, thì chắc chắn có thủ đoạn vô cùng phi thường.

Tiêu Hoài, hiển nhiên là kiểu thứ hai.

- ---

Tiêu Hoài cảm thấy mình trái ngược với những đánh giá và quan điểm của người khác về anh.

Phần lớn thời gian trong ngày anh đều dùng để tập trung nghiên cứu ngoại hối, hàng hóa toàn cầu, xu hướng chỉ số chứng khoán của các khu vực. Ngoài ra, anh thích đọc văn bản báo cáo, ví dụ như tin tức các công ty lên sàn, báo cáo tài chính doanh nghiệp, báo cáo chính phủ, sau đó tìm ra được thông tin ẩn giấu bên trong bằng sự nhạy bén hơn người của mình. Những manh mối này là trọng điểm, cũng như căn cứ hỗ trợ anh đưa ra quyết định trong lúc đàm phán với khách hàng là công ty lên sàn, tổ chức tài chính, cơ quan chính phủ.

Anh rất để ý đến chi tiết. Cũng chính vì vậy, công việc quá tải với cường độ cao khiến anh gần như không có thời gian nghỉ ngơi thư giãn.

Giống như lúc này, anh kết thúc cuộc họp với quản lí cấp cao của y dược Trung Tây đã là mười giờ đêm, vẫn chưa được nghỉ ngơi, phải tranh thủ thời gian phân tích dự báo xu hướng của cổ phiếu A --- Mai là ngày Goldman Sachs, Morgan Stanley và các ngân hàng hàng đầu khác công bố "Báo cáo phân thích thị trường Quý I của cổ phiếu A", ngân hàng Deutseche cũng phải đồng bộ công bố.

Giữa đêm, trong phòng làm việc ngoài một ngọn đèn hiu quạnh ra thì chỉ còn tiếng gõ bàn phím.

"Xét lâu dài, xu hướng của cổ phiếu A chủ yếu phụ thuộc vào mức độ mở cửa thị trường cổ phiếu của chính phủ, thị trường cổ phiếu A hiện tại vẫn có hạn chế nhất định, có thể sẽ duy trì được thị trường theo chiều giá lên, nhưng chắc chắn sẽ giảm trong thời gian ngắn... Biên độ giảm khó ước tính được, có thể sẽ giảm bằng với biên độ tăng của Quý I năm nay...."

Tiêu Hoài viết nửa chừng thì dừng lại, đưa tay với lấy ly cà phê đặt cạnh máy tính mới biết ly đã cạn từ lâu.

Anh gọi điện thoại nội bộ cho trợ lí theo thói quen, không ai nghe máy, lúc này mới nhớ ra gần đây thường xuyên tăng ca, khi kết thúc của họp anh đã cho cấp dưới về nhà nghỉ ngời sớm cả rồi.

Anh sang phòng trà nước pha một ly cà phê hòa tan, gấp đôi nước đường, nhấp một ngụm.

.... Vị là lạ.

Không biết vì sao, giữa đêm khuya anh lại rất muốn uống một ly latte thơm nồng hương sữa.

Dùng di động tìm được một quán cà phê lân cận, anh xuống lấy xe. Đi được một đoạn thì điện thoại đổ chuông.

Số điện thoại gọi đến hiện thị trên bảng điều khiển, Tiêu Hoài nhìn lướt qua rồi bấm phím nhận cuộc gọi.

Điện thoại và xe kết nối bluetooth với nhau, giọng nói của Quan Di truyền qua loa ngoài, có vài phần thận trọng: "Chào buổi tối, anh Tiêu, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?"

Tiêu Hoài giảm tốc: "Không có."

"Lâm Mộc nói với tôi, ngân hàng đã đồng ý kéo dài thời gian trả nợ đến tháng tám. Tôi không biết phải bày tỏ sự cảm kích của mình thế nào, muốn mời anh ăn bữa cơm thì Lâm Mộc lại nói "mọi người đều là bạn bè với nhau, không cần khách sáo". Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình ít ra cũng nên đích thân nói tiếng cảm ơn với anh mới được. Anh Tiêu, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

Tiêu Hoài trầm ngâm trong giây lát, giọng nói trầm thấp bình tĩnh nói: "Khoản nợ nào?"

Quan Di cứ ngỡ anh nhiều việc mau quên, bèn kể lại sơ qua sự việc xảy ra gần đây.

Lúc đầu Tiêu Hoài vừa lái xe vừa nghe, về sau đã dừng xe lại, tắt máy.

Trong xe thật yên tĩnh, anh yên lặng ngồi đó nghe Quan Di nói.

"Tôi chạy đông chạy tây, vẫn còn thiếu vài chục triệu... Vốn chẳng còn hi vọng gì, không ngờ lại được kéo dài thời gian trả nợ, lãi suất cũng giảm rất nhiều."

"Anh Tiêu, tôi biết gần đây anh rất bận rội, hay là đợi hôm nào anh có thời gian, nể mặt cùng tôi ăn bữa cơm nhé?"

Không có tiếng trả lời.

"Anh Tiêu?"

Tiêu Hoài ấn ấn huyệt thái dương: "Cô Quan khách sáo quá, sau này có việc cần giúp đỡ, bất luận việc lớn hay nhỏ, đều có thể trực tiếp đến tìm tôi."

Lúc nói chuyện, ngữ khí của anh rất nghiêm túc, không giống lời xã giao chỉ nói cho qua chuyện. Quan Di rất kinh ngạc, nói cảm ơn liên tục rồi cúp máy.