Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Hoài quay đầu sang nhìn Lâm Mộc, chân mày khẽ nhíu lại: “Về nước?”
Lâm Mộc nhẹ nhàng nói: “Bệnh viện hối thúc dữ quá, tôi phải trở về làm việc. Ngày mai là Giáng Sinh, tôi chúc anh Giáng Sinh và năm mới vui vẻ trước.”
Đột nhiên nhận được tin phải xa nhau, rồi lại nghe một tràng những lời tạm biệt khách sáo, Tiêu Hoài rơi vào im lặng.
Xe đi một đoạn rất xa anh mới lên tiếng, giọng nói có chút buồn bã: “Sao cô không nói trước cho tôi biết chuyện tối nay phải về?”
“Chuyến đi kết thúc vào 21 giờ, chuyến bay khỏi hành lúc 23 giờ 30, hai bên không xung đột gì với nhau nên tôi không nói; anh từng nói rằng sẽ Giáng Sinh sẽ cùng cha mẹ đến Áo, tôi tưởng tối nay chúng ta sẽ tách ra nên mới không báo trước thời gian về.” Lâm Mộc càng nói càng nhỏ giọng dần.
Cô chần chừ một chút rồi chạm lên bàn tay đang đặt trên cần gạt số của anh, lòng bàn tay cô dán lên mu bàn tay anh: “Hãy giúp tôi gừi lời hỏi thăm đến người nhà anh.”
Phía sau có tiếng trở mình, Simon thức dậy rồi.
Lâm Mộc lập tức thu tay về.
Vẻ mặt Tiêu Hoài không chút thay đổi, tiếp tục lái xe.
Simon ngồi thẳng dậy, giọng nói khàn khàn biếng nhác nói: “Cưng à, tôi vừa mơ thấy cô không mặc quần áo.”
Xe đột nhiên phanh gấp, Lâm Mộc chúi người về phía trước thì bị dây an toàn kéo lại.
Cô giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra có hai con chó hoang không biết từ đâu lao ra, nối đuôi nhau chạy qua trước đầu xe đi về phí công viên đông đúc.
Simon vẫn còn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn mơ, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối: “Tôi đã cầm sổ lên chuẩn bị phác thảo, thế nhưng chưa kịp thấy gì đã thức dậy mất rồi.”
Tiêu Hoài im lặng khởi động xe.
Lâm Mộc cũng không đáp lời.
Simon tỉnh được một lúc thì mở kế hoạch chuyến đi ra xem lịch trình hôm nay: Từ 16 giờ đến 21 giờ tối anh họ sẽ dự tiệc của ngân hàng đầu tư; cậu và Lâm Mộc ở lại biệt thự nghỉ ngơi.
Cậu ngẩng đầu lên nói: “Anh họ thân mến, anh có thể bỏ hết công việc để cùng chúng em chơi cho đã hay không? Lễ Giáng Sinh sắp tới rồi, anh nên thả lỏng chính mình một chút đi chứ.”
Tiêu Hoài liếc nhìn qua Lâm Mộc một cái, giọng nói vẫn thản nhiên như thường: “Tối qua anh mới nhận được lời mợi dự hội nghị đột xuất, không từ chối được, lát nữa phải đến thẳng địa điểm hội nghị.”
Lâm Mộc hỏi: “Hội nghị gì mà gấp vậy?”
“Hội nghị đầu tư tổ chức mỗi cuối năm. Đến tham dự đều là các công ty từ đủ các ngành nghề có thành tích xuất sắc trên sàn chứng khoán, giá cổ phiếu có tỷ lệ tăng trưởng bình quân rất khả quan. Các tổ chức đầu tư, các nhà đầu tư cổ phần tư nhân, và các ngân hàng đầu tư thường sẽ tìm kiếm đối tượng hợp tác trong buổi hội nghị, triển khai dự án đầu tư cho năm sau.”
Cô nghe không hiểu cái gì gọi là tổ chức đầu tư, tư nhân, nhưng lập tức hiểu ngay vì sao Quan Di lại hỏi riêng anh đang mua cổ phiếu gì.
Sau khi xe ra khỏi đường cao tốc một lúc, Tiêu Hoài khẽ hỏi: “Lâm Mộc này, cô có hứng thú với đầu tư không?”
“Ừm… hơi tò mò chút.”
“Bên phía tổ chức có yêu cầu đối với thân phận của người tham dự hội nghị, tôi không thể đưa cô theo cùng được.”
Đây chẳng phải đồng nghĩa với việc cô sẽ không được gặp anh nữa sao?
Tiêu Hoài lại từ tốn nói: “Nhưng bữa tiệc vào tám giờ tối nay là tiệc tất niên của tổng bộ, có mời những người quan trọng của các chi nhánh, cho phép dẫn theo người nhà. Cô có hứng thú không?”
Lâm Mộc còn chưa kịp lên tiếng Simon đã cười hì hì chen vào: “Anh họ, em có hứng thú này.”
“Chỉ có thể dẫn theo một người.”
“Cho nên anh định lạnh lùng vứt bỏ cái bóng đèn là em đây, một mình chơi với Lâm Mộc?”
Tiêu Hoài dừng một chút: “Anh nhớ cậu có khá nhiều bạn bè thân thiết trong giới nghệ thuật ở Berlin, chẳng phải cậu định hẹn họ ra tụ tập sao? Anh có thể cho cậu mượn biệt thự để tổ chức tiệc Giáng Sinh.”
Simon hào hứng gật đầu đồng ý.
Nghĩ ngợi một chút, cậu lại cười gian manh nói: “Tiệc tất niên là bữa tiệc rất nghiêm túc, anh họ, anh định giới thiệu thân phận Lâm Mộc thế nào? Người nhà ngoài vợ và mẹ ra thì thật sự không còn lựa chọn nào khác.”
Tiêu Hoài mấp máy môi, Lâm Mộc đã giành nói trước: “Bỏ đi, các anh cứ làm việc của mình, tôi tự đi dạo quanh Berlin.”
“Không được. Tôi và anh họ là người có phong độ, tuyệt đối không cho phép khách quý từ nơi xa đến chơi phải một mình đi dạo. Tiệc tất niên của anh họ và tiệc của tôi, cô phải chọn một trong hai.”
Lâm Mộc không trả lời.
Simon cởi mở, nhưng tác phong hiển nhiên là một công tử đào hoa.
Tiêu Hoài trầm ổn, tiếc là thân phận đặc biệt, sự kiện tham dự lại càng đặc biệt…
Simon thấy Lâm Mộc mãi không đưa ra đáp án, bất giác nhớ lại ấn tượng tệ hại mà mình để lại cho cô trong lần đầu tiên gặp mặt, nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Mộc Mộc, có phải cô lo lắng tôi sẽ làm bậy hay không? Yên tâm đi, từ sau lần bị cô bắt gặp thì tôi hoàn toàn không còn nổi lên ham muốn gì nữa, chỉ toàn tâm toàn ý sáng tác nghệ thuật thôi. Cứ tiếp tục như thế tôi sẽ trở thành một người cao thượng, một người thoát ly khỏi những thói hư tật xấu, một người đàn ông có ích cho chị em phụ nữ.”
Lâm Mộc bị câu nói sau cùng chọc cười.
Tiêu Hoài liếc nhìn Simon qua gương chiếu hậu, trầm giọng nói: “Lâm Mộc, cố có thể dùng thân phận bác sỹ riêng của tôi để dự tiệc. Tôi bị dị ứng cồn.”
Một lý do danh chính ngôn thuận, cô không băn khoăn nữa: “Được, tôi đi với anh.”
Simon vuốt cằm, bất thình lình nói: “Anh họ thân mến, anh bị dị ứng cồn hả? Thật không đấy?”
Tiêu Hoài gật đầu.
“Em nhớ đêm bế mạc triển lãm tranh, cô trợ lý xinh đẹp nào đó đề nghị đi uống một ly anh còn vui vẻ đồng ý mà.”
“Đó chỉ là cái cớ của Michiko thôi. Cô ấy muốn bàn chuyện công việc với anh, uống rượu chỉ là phụ.”
“Cái cớ? Em lại cảm thấy đó là một lời mời gọi.” Simon nói xong liềnc đột ngột cất cao giọng hỏi Lâm Mộc, “Cô thấy thế nào?”
Lâm Mộc ngơ ngác không hiểu: “Mời gọi gì cơ?”
Simon chợt thấy hơi kỳ lạ, đánh giá một lượt người trước mặt mình từ trên xuống dưới. Đây là ám hiệu gợi tình cơ bản nhất mà cô lại không hiểu?
Đang định giải thích cụ thể hơn thì nhác thấy Tiêu Hoài đang nhíu lại.
Cậu cười cười, không nói gì nữa, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bạn, lát sau đã nhận được rất nhiều hình ảnh, toàn bộ là lễ phục cao cấp của mùa đông năm nay.
Cậu chọn ra vài tấm phù hợp với khí chất của Lâm Mộc rồi đưa cho cô xem.
Cô nhìn qua, màu sắc đều là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám, tạo cảm giác rất trang trọng, không thích hợp với không khí vui vẻ của tiệc tất niên, thế nên cô nói: “Trong hành lý của tôi có một bộ lễ phục chưa từng mặc qua, lát nữa mặc cho cậu xem thử nhé? Nếu đẹp thì tối nay sẽ dùng nó làm trang phục chiến đấu.”
“Cô xác định đó không phải đầm ngủ đấy chứ?”
“Hứ.”
Simon nhéo nhéo má Lâm Mộc, nở nụ cười thật tươi: “Cô em nói lại lần nữa đi nào.”
“Nói thì nói, cậu đừng có lôi lôi kéo kéo.”
“Tôi cứ thích lôi lôi kéo kéo đấy.”
“Tiêu Hoài, anh quản em họ anh đi kìa.”
“Anh họ quản không nổi tôi đâu…”
“Simon.” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên.
Ai đó lập tức buông tay.
Thời gian trôi qua rất nhanh, xe đã đến căn biệt thự nằm ở khu ngoại ô, dừng lại tắt máy.
Biệt thự trông rất khác với dinh thự ở Munich, dùng rất nhiều màu sắc tươi sáng và đồ trang trí tinh xảo, còn treo không ít đèn trang trí Giáng Sinh, chuẩn bị đón chào ngày lễ đang đến gần.
Lâm Mộc cảm nhận được bầu không khí của năm mới, cũng nhận ra mình sắp phải chào tạm biệt nơi đây.
Tiêu Hoài đang tháo dây an toàn thì thấy cô đang ngẩn người nghĩ gì đó, ánh mắt dừng lại vài giây sau mới cất lời: “Vào trong thôi.”
Phòng của hai người đàn ông đều nằm ở tầng dưới, phòng của Lâm Mộc ở tầng trên. Cô nhanh nhẹn đóng cửa phòng, mở hành lý, chuẩn bị thay quần áo.
Simon ngồi trên sô pha trong phòng khách dưới tầng một, vẽ nguệch ngoạc giết thời gian.
Chợt nghe tiếng mở và đóng cửa, cậu ngước mắt lên nhìn, thấy Tiêu Hoài đã thay xong quần áo bước ra từ phòng thay đồ, không nhịn được lên tiếng trêu chọc: “Anh ơi, anh đẹp trai thế kia, em có thể mời anh uống một lý không?”
Tiêu Hoài lạnh nhạt đáp: “Cậu dừng ngay giọng điệu đó đi.”
“Anh họ thật đáng ghét, em đổi thành giọng điệu của cô trợ lý có được không?”
Tiếng mở cửa trên tầng hai bỗng nhiên vang lên. Hai người dừng cuộc trò chuyện đưa mắt nhìn sang, thấy Lâm Mộc mặc bộ sườn xám cổ đứng bằng lụa màu tím bước ra khỏi phòng.
Sườn xám đã được cải tiến một cách khéo léo, vừa tôn lên phần ngực đầy đặn, vừa lộ ra vòng eo thon gọn, làm nổi bật thân hình mảnh mai động lòng người một cách hoàn hảo. Khi cô xoay người bước qua khúc quanh của cầu thang, những lọn tóc uốn xoăn vẽ thành một đường cong đẹp mắt giữa không trung, đường cong lồi lõm rõ ràng phía sau lưng hoàn toàn hiện ra trước mắt, bờ mông tròn trịa lắc lư theo động tác bước xuống, sự duyên dáng không thể diễn tả bằng lời vô cùng quyến rũ.
Simon cực kỳ kinh ngạc.
Cô gái nhỏ khiêm tốn giản dị bỗng nhiên lộ ra mặt xinh đẹp quyến rũ, chẳng lẽ đã gặp phải đả kích gì?
“Cưng à, có chuyện gì đã xảy ra với cô trong lúc tôi ngủ thế? Sao lại ăn mặc thành ra thế này? Nghĩ đến cảm nhận của tôi và anh họ một chút có được không.”
Lâm Mộc không hiểu, cúi xuống nhìn lại mình, không thấy chỗ nào không thỏa đáng. Bộ lễ phục này được chuẩn bị từ hai năm trước, chẳng lẽ đã lỗi thời rồi?
Cô hỏi: “Tôi mặc thế này không đẹp sao?”
“Đâu chỉ là đẹp, đàn ông nhìn thấy cô liền muốn chuẩn bị áo mưa ngay luôn đấy.”
“Áo mưa?”
Simon nghẹn lời, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, liền buồn bã bóng gió nói: “Ngoan, cô đừng có nghĩ quẩn. Nếu cô đơn trống trải muốn tìm kiếm sự an ủi từ đàn ông thì tôi có thể giúp cô thỏa mãn. À, cho dù là thể xác hay tâm hồn tôi đều có thể mang đến cho cô sự vỗ về ân cần nhất.”
Lâm Mộc nghe đến câu cuối cùng liền vừa thẹn vừa tức, ánh mắt bất giác nhìn về phía Tiêu Hoài.
Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chuyên chú di chuyển từ gương mặt, đến cơ thể của cô… Có chút ý nghiền ngẫm thoáng qua trong đôi ngươi màu đen.
Có khi nào anh cũng nghĩ mình giống những gì Simon nói, trông chờ một cuộc gặp gỡ bất ngờ nên mới cố ý ăn mặc gợi cảm?
Lâm Mộc đứng thẳng lưng, bình tĩnh trả lời: “Tôi không cần sự an ủi của đàn ông. Tôi mặc thế này chỉ vì muốn lộ ra mặt đẹp nhất của mình thôi, chẳng lẽ không được sao?”
Simon kinh ngạc nhìn cô, thu lại vẻ bỡn cợt bên môi: “Tất nhiên là được.”
Ánh mắt của Tiêu Hoài vẫn đang di chuyển trên gương mặt Lâm Mộc, thấy gương mặt trắng nõn của cô được nhuộm màu ửng hồng đẹp hơn cả màu son phấn, không phải đang thẹn thùng, mà là khí sắc tươi sáng toát từ trong ra ngoài.
“Tiểu Mộc Mộc, tình cảm tôi dành cho cô hình như không còn đơn thuần là tình bạn nữa rồi. Xin hỏi hiện tại cô có bạn trai hay không?” Simon híp mắt hỏi.
Lâm Mộc sững sờ, không cách nào phân biệt được câu nói này là thật hay đùa.
Simon quay đầu sang: “Anh họ, anh có biết chuyện tình cảm của cô ấy bây giờ thế nào không? Có ai đang theo đuổi cô ấy không?"
Tiêu Hoài im lặng một lúc rồi từ tốn nói: "Có."
“Simon, cậu đừng có trêu tôi nữa mà.” Lâm Mộc dứt lời liền xoay người lên lầu, đóng chặt cửa phòng lại.
Biệt thự liền trở nên im ắng.
Lát sau Simon mới phát hiện ra mình đang bị một ánh mắt lạnh lùng khóa chặt, quay dầu lại, cười ha hả giải thích: "Anh họ, anh đừng có nhìn em như thế, em đang độc thân, Lâm Mộc cũng chưa có bạn trai, em và cô ấy phát triển tình cảm với nhau đâu có gì là không được?"
Tiêu Hoài nhìn cậu, một lúc sau mới chậm rãi hỏi một câu: "Mối tình lâu nhất, nghiêm túc nhất của cậu duy trì được trong bao lâu?"
"Ờ... ba tháng?"
Tiêu Hoài xoay người đi về phái cửa chính của biệt thự, đến trước cửa thì dừng lại, dùng giọng điệu lạnh lùng khác thường nhắc nhở: "Lâm Mộc không phải khuy măng sét, nếu cậu chỉ nổi hứng nhất thời thì cần hì quấy nhiễu cô ấy?"
"Thôi được, để em suy nghĩ thêm vậy.” Simon nhún vai, “Nhưng mà, cô ấy không phải khuy măng sét, không hợp với em chẳng lẽ lại hợp với anh?"
Tiêu Hoài đứng tại chỗ một lúc mới đẩy cửa bước ra.
Ngay lúc này Simon chợt nhớ ra một chi tiết nhỏ mà cậu đã bỏ sót: “Anh họ, lúc nãy anh nói có người đang theo đuổi Lâm Mộc, là ai vậy? Đừng nói với em đó là anh..."
Còn chưa dứt lời cửa chính đã bị đóng lại thật mạnh.
Simon sững sờ mất vài giây.
Anh họ nổi giận rồi?
OH-MY-GOD! Cậu vừa trêu ghẹo cô gái mà anh họ thích ngay trước mặt anh ấy?!