Đăng vào: 12 tháng trước
Trong đầu Hạ Huỳnh nhanh chóng nghĩ tới lời nói trước đó của Bạc Kiến Từ, cô cầm di động nói: “Để tớ hỏi Bạc Kiến Từ.”
“Anh ta?” Lạc Niệm Niệm biết loại ngôi sao hàng đầu như Bạc Kiến Từ đều có nhà tạo mẫu riêng, nhân mạch của người ta cũng rất rộng, có lẽ có thể giải quyết vấn đề, “Vậy cậu mau hỏi đi.”
Điện thoại vừa gọi qua, bên kia bắt máy ngay, Bạc Kiến Từ nhẹ giọng hỏi: “Em xuất phát chưa?”
Hạ Huỳnh đưa mắt nhìn Lạc Niệm Niệm mang vẻ lo lắng ngồi ở ghế lái, cô không hề do dự nói thẳng: “Nhà tạo mẫu mà Niệm Niệm giúp em hẹn trước xảy ra sự cố, bây giờ em cần tìm một người khác. Em muốn hỏi bên anh có quen với nhà tạo mẫu nào không, giá cả đắt một chút không sao, nhưng mà trình độ phải cao.”
“May mà em còn biết tìm anh.” Bạc Kiến Từ thấp giọng nở nụ cười, “Anh cho em địa chỉ, em đi thẳng qua đó là được.”
Đôi mắt Hạ Huỳnh tỏa sáng, cô nói ngay: “Được, cảm ơn anh nhiều lắm!” Cô cúp máy, bên Bạc Kiến Từ đã gửi địa chỉ sang, Hạ Huỳnh mau chóng nói với Lạc Niệm Niệm.
Sau khi xuất phát lần nữa, Lạc Niệm Niệm không khỏi cảm khái: “Bạc Kiến Từ đối với cậu thật tốt.”
Hạ Huỳnh tươi cười, sau đó hỏi: “Nếu nhà tạo mẫu đổi ý, vậy chứng tỏ giá cả mà đối phương đưa ra càng khiến người ta hài lòng hơn phải không? Nhưng bình thường không có ai lại đi giành nhà tạo mẫu mà người khác đã hẹn trước, đối phương là ai thế?”
“Trợ lý kia ban đầu không muốn nói, tớ ép hỏi mãi mới nói là Tưởng Mộng Nhụy.” Trong con ngươi của Lạc Niệm Niệm lướt qua một tia chán ghét.
Tưởng Mộng Nhụy coi như là một trong những sao nữ trẻ có chút danh tiếng, có vài tác phẩm không tệ, tuy nhiên diễn xuất không tính là ổn định, cho nên tới giờ nhân khí vẫn không cao lắm.
Hạ Huỳnh hơi nhíu mày: “Tưởng Mộng Nhụy? Tớ nhớ hình như mình đâu có thù với cô ta nhỉ?”
“Đêm nay cô ta cũng tham dự buổi lễ cuối năm của nền tảng Hải Tinh, cơ mà có một chuyện tớ chưa nói với cậu, lúc trước cô ta cũng đi thử vai cho bộ phim ‘Sự điều tra tuyệt đối’, nhưng nghe nói đã bị gạt đi.” Lạc Niệm Niệm nói.
“Chỉ vậy?” Hạ Huỳnh tỏ vẻ khó hiểu, người cạnh tranh thử vai không nói mấy chục thì cũng có mười mấy người, nếu bởi vì chuyện này mà ghen ghét thì mệt mỏi bao nhiêu?
Lạc Niệm Niệm bất đắc dĩ thở dài: “Ai biết được, lòng ghen tị quái gở.”
***
Tới địa chỉ mà Bạc Kiến Từ gửi qua, Hạ Huỳnh và Lạc Niệm Niệm xuống xe, sau đó cả hai đều giật mình bởi cái tên của studio.
“Paloma!” Lạc Niệm Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, “Đây không phải là nhà tạo mẫu riêng của Bạc Kiến Từ sao? Còn là cái loại đứng đầu trong nước!” Cô thật sự không ngờ là nhà tạo mẫu riêng của Bạc Kiến Từ, quả thực là dùng người không đúng cách.
Trợ lý đã tới cửa nghênh đón: “Là cô Hạ Huỳnh phải không? Bà chủ của chúng tôi đang chờ ở bên trong.”
Hạ Huỳnh và Lạc Niệm Niệm liếc nhìn nhau, Hạ Huỳnh che giấu vẻ sửng sốt ở đáy mắt, mỉm cười trả lời: “Là tôi.”
Vào studio, một người phụ nữ trang điểm tinh tế tươi cười đi tới: “Em chính là Hạ Huỳnh phải không, Kiến Từ có nhắc với chị ở trong điện thoại.”
“Chị là nhà tạo mẫu Paloma ư? Chị đẹp quá, em còn tưởng là minh tinh đấy.” Lời này của Hạ Huỳnh cũng không phải nịnh nọt, cô thật sự nghĩ vậy, bởi vì chị ta chẳng hề thua kém minh tinh.
Paloma che miệng cười, hiển nhiên rất hưởng thụ: “Chị đã là bà mẹ của hai đứa con, cám ơn lời khen của em, đi thôi chị dẫn em đi tạo hình.”
Tiến vào gian phòng riêng ngồi xuống, Hạ Huỳnh nhìn thấy đủ loại đồ dùng trang điểm trên bàn cô cũng hơi choáng.
“Nhà tạo mẫu Paloma, thật là chị giúp em tạo hình sao?” Cô vẫn có phần không tin được.
“Cứ gọi chị thôi.” Paloma cười cười, “Hôm nay em mặc bộ lễ phục này phải không? Quần áo và giày đều tốt lắm.” Chị ta liếc mắt một cái liền nhìn ra giá cả của quần áo và giày không rẻ, nhớ tới giọng điệu nhờ vả của Bạc Kiến Từ trong điện thoại, lúc này chị ta nhíu mày, cảm thấy rất thú vị.
Chính thức bắt đầu làm việc, Paloma đầu tiên nhìn làn da của Hạ Huỳnh, chị ta không khỏi thầm cảm thán, làm tạo hình cho ngôi sao cũng được mười mấy năm, lần đầu tiên chị ta thấy được làn da đẹp như vậy, mấu chốt là thuần khiết tự nhiên.
“Làn da của em đẹp lắm, bình thường bảo dưỡng thế nào?”
Hạ Huỳnh ngớ ra đáp lại: “Thì…uống nhiều nước ạ.”
Paloma bị Hạ Huỳnh chọc cười, chị ta có thể nhìn ra làn da này không phải dựa vào sức người, chỉ có thể nói là trời sinh khiến người ta hâm mộ.
Trong thời gian tạo hình, Paloma cũng bắt đầu trò chuyện với Hạ Huỳnh, chỉ là giọng điệu có chút trêu đùa: “Chị và Kiến Từ hợp tác lâu như vậy, lần đầu tiên chị thấy cậu ta nhờ vả chị, lúc ấy giọng nói kia sốt ruột lắm đấy.”
“…” Hạ Huỳnh có cảm giác bị trêu chọc.
“Chị có xem chương trình của hai người, cậu ta bình thường chưa bao giờ đối xử như vậy với người khác phái, hai em yêu nhau lúc nào?”
Hạ Huỳnh hoảng hồn bởi câu hỏi bạo dạn, vành tai cô đỏ lên, ánh mắt trốn tránh cất tiếng hỏi: “Chị à, tạo hình của em còn bao lâu mới xong?”
Paloma thấy cô đỏ mặt, lại trêu ghẹo một câu: “Chị thấy không cần dùng phấn má hồng.”
Hạ Huỳnh chưa bao giờ nghĩ tới nhà tạo mẫu nổi tiếng như vậy lại đùa dai thế, cô thật sự hoảng sợ.
Từ trang điểm tới làm tóc, làm ba tiếng đồng hồ mới xong, sau khi Hạ Huỳnh thay bộ lễ phục, Lạc Niệm Niệm lập tức che miệng.
“Niệm Niệm có phải cậu khoa trương quá không.” Hạ Huỳnh mặc dù thích, nhưng vẫn cảm thấy phản ứng này hơi khoa trương.
Lạc Niệm Niệm kéo cô tới trước tấm gương: “Tự cậu xem đi, cả nhân gian đầy ắp hoa cỏ, cậu dừng chân ở đâu cũng lấn át tất cả, tớ nói thật đấy.”
Bản thân Hạ Huỳnh ngọt ngào lại đáng yêu, nhưng sự trang điểm thay đổi phong cách của cô một chút, phối hợp với kiểu tóc và lễ phục, toàn thân lộng lẫy lại động lòng người.
“Đoán chừng tớ đứng ở trước mặt mẹ tớ, mẹ tớ cũng sẽ nghi ngờ tớ không phải đứa con ruột do bà sinh ra.” Cô hài lòng gật đầu.
“…” Lạc Niệm Niệm cảm thấy bội phục sự so sánh của Hạ Huỳnh.
Ra phòng thử đồ, Hạ Huỳnh lập tức nói cảm ơn Paloma: “Chị à lần này tổng cộng bao nhiêu tiền, em bảo Niệm Niệm gửi qua cho chị.”
“Kiến Từ đã thanh toán rồi.”
***
Khi Hạ Huỳnh ngồi trên xe, trong đầu hiện lên câu nói ban nãy. Anh rất dịu dàng, khiến người ta không thể không chìm đắm.
“Cậu phải bắt đầu đi thảm đỏ, không nên phân tâm.” Lạc Niệm Niệm nhìn Hạ Huỳnh qua kính chiếu hậu, sau đó nhắc nhở cô.
Hạ Huỳnh hoàn hồn, sau đó gật đầu: “Hôm nay có phải xong trước mười một giờ không? Đến lúc đó tớ có thể trực tiếp rời khỏi nhỉ?”
“Theo thời gian là vậy, chụp xong ảnh chụp chung cuối cùng là có thể đi ngay.” Lạc Niệm Niệm trả lời.
Hạ Huỳnh bóp chặt di động, như là hạ quyết tâm.
Không biết nền tảng Hải Tinh có phải cố ý không, Hạ Huỳnh và Tưởng Mộng Nhụy đi thảm đỏ một trước một sau, mà cô ta hôm nay cũng mặc lễ phục màu đỏ.
Lạc Niệm Niệm ở phòng nghỉ cười hả hê: “Có trò hay xem rồi.”
Hạ Huỳnh thở dài thật sâu, nếu vậy cô sẽ khiến đối phương tức chết.
Tưởng Mộng Nhụy đi ra trước Hạ Huỳnh, lễ phục màu đỏ lả lướt gợi cảm, giành được không ít tiếng reo hò, cô ta còn chưa kịp đắc ý thì tất cả máy quay đều đổi phương hướng. Hạ Huỳnh vừa xuất hiện liền thu hút ánh mắt của mọi người, bởi vì cô thật sự rất chói lóa.
Phần đi thảm đỏ này được livestream, khi Hạ Huỳnh đi ra, fan trong mưa bình luận thậm chí không nhận ra.
[đây vẫn là Hạ Hạ đáng yêu kia sao?]
[ngầu quá đi, hôm nay thực sự đẹp quá]
[lập tức cảm thấy Tưởng Mộng Nhụy u ám, sự đối lập quá mãnh liệt]
[ánh mắt của mị thật sự không thể rời khỏi Hạ Huỳnh]
[tạo hình đi thảm đỏ đẹp nhất hôm nay thuộc về Hạ Huỳnh, trạng thái siêu tốt!]
Hạ Huỳnh đi thảm đỏ xong trở về phòng nghỉ, cô còn chưa tới cửa thì đã bị Tưởng Mộng Nhụy cản đường: “Cô cố ý, hôm nay cũng mặc màu đỏ!”
Hạ Huỳnh nhìn xung quanh, cũng may không có ai, bằng không bị người khác nhìn thấy có thể bịa ra một câu chuyện ngắn mười ngàn chữ tuyên bố khắp nơi.
“Cô có thấy hôm nay tôi trang điểm đẹp không, sau khi thay đổi nhà tạo mẫu khác thì khác ngay.” Hạ Huỳnh tỏ vẻ vô tội nói, “Muốn tôi giới thiệu cho cô không?”
Sắc mặt Tưởng Mộng Nhụy cứng đờ, cô ta cắn răng nói: “ Vai diễn trong ‘Sự điều tra tuyệt đối’ vốn là của tôi, là cô giành lấy!”
“Phải, tôi dùng diễn xuất giành lấy đó.” Hạ Huỳnh cười tủm tỉm đáp trả.
Thấy cô cứng mềm đều không ăn, Tưởng Mộng Nhụy suýt nữa giận đến hộc máu, cô ta chỉ có thể hung hăng nguyền rủa: “Một người ngay cả công ty cũng không có, tôi xem cô còn có thể đắc ý bao lâu.”
Hạ Huỳnh cười mà không nói, trực tiếp vòng qua người cô ta đi tiếp.
Sau khi trở lại phòng nghỉ, cô nói chuyện này với Lạc Niệm Niệm, cô bạn tức tối thiếu chút nữa muốn đi đánh nhau với Tưởng Mộng Nhụy.
“Bảo cô ta qua đây battle với tớ, xem tớ có đánh gãy hết răng của cô ta không!”
Hạ Huỳnh nhếch khóe miệng: “Quá đẫm máu và bạo lực…”
***
Buổi lễ cuối năm của nền tảng Hải Tinh rất long trọng, còn là vào buổi tối giao thừa, rất có cảm giác mừng năm mới.
Hạ Huỳnh ngồi tại bàn khách mời, cô nhìn thấy ca sĩ nhóm nhạc idol bình tĩnh biểu diễn trên sân khấu, cô không khỏi thầm bội phục, sau đó nghĩ tới bản thân cũng sắp trải qua chuyện như vậy. Cô nhìn fan các nhà vây quanh hội trường, trên sân khấu dù có động tác nhỏ gì hình như cũng sẽ bị tóm được, cô đột nhiên cảm thấy rất đáng sợ.
Trước mười một giờ, buổi lễ vừa lúc chấm dứt. Tới phân đoạn chụp ảnh chung, Hạ Huỳnh không có lòng dạ nào mà đứng trong góc chụp ảnh kỷ niệm, sau đó cô nhanh chóng đến hậu trường.
Mới vừa tiến vào phòng nghỉ, Hạ Huỳnh cầm di động gửi tin nhắn cho Bạc Kiến Từ, rồi lập tức đi thay quần áo.
“Hạ Hạ, hôm nay trên Weibo đều khen cậu đấy, quả nhiên nhan sắc là công lý!” Lạc Niệm Niệm đọc bình luận cho Hạ Huỳnh, thuận tiện khích lệ cô.
Khi Hạ Huỳnh trở ra, cô đội mũ baret màu đen, mặc một bộ đồ màu đen không phô trương.
Lạc Niệm Niệm vừa thấy cách ăn mặc này biết là không phải làm chuyện gì tốt, cô híp mắt nói: “Lại đi gặp Bạc Kiến Từ à?”
“Làm phiền Niệm Niệm tốt bụng xinh đẹp đưa tớ đi.” Hạ Huỳnh lập tức lấy lòng Lạc Niệm Niệm.
Tuy rằng Lạc Niệm Niệm cứ lải nhải mãi nhưng vẫn đưa Hạ Huỳnh đến chỗ đã hẹn, một công viên thưa thớt người vào mùa đông.
Hồi Hạ Huỳnh đi học đã tới nơi này, cũng bởi vì ít người nên cô chọn chỗ này. Cô nhìn thời gian trên di động cũng sắp 0 giờ rồi, trong lòng thầm lo lắng. Khi cô định gọi điện cho Bạc Kiến Từ thì bóng dáng cao ngất ở cách đó không xa đang vẫy tay với cô. Hạ Huỳnh vui sướng mỉm cười, lập tức chạy về phía Bạc Kiến Từ.
“Em chậm chút.” Bạc Kiến Từ chạy nhanh về phía Hạ Huỳnh, sau đó đón lấy cô.
Mà lúc này thời gian vừa lúc tới 0 giờ, ngày 1 tháng 1 của năm mới đúng lúc tới rồi.
Hạ Huỳnh nhìn thoáng qua thời gian, cô ngửa đầu cười nói: “Xem như chúng ta cùng nhau trải qua đêm giao thừa, năm nay chúng ta gặp mặt ngay từ đầu, sau này cũng phải tiếp tục gặp mặt!”
“Chúc mừng năm mới.” Bạc Kiến Từ cúi đầu mỉm cười với cô, “Em là vì cái này mà đi ra tìm anh ư?”
“Đúng vậy, em từ buổi lễ cuối năm vội vàng chạy qua đây, may mà không muộn.”
Hạ Huỳnh vừa dứt lời, trên không trung cách đó không xa pháo hoa đã nở rộ, hai người cùng nhau ngửa đầu ngắm nhìn, dường như muốn ghi nhớ cảnh tượng này.
“Lần sau anh đi tìm em.” Bạc Kiến Từ cong khóe môi nói, “Em ở tại chỗ chờ anh là được.”
Cho dù em ở nơi nào, anh luôn luôn tìm được em.
–
Lời tác giả:
Đi gặp người mình thích là phải chạy, giống như Hạ Hạ vậy.