Chương 33: Chuyện phong nguyệt

Liều Mạng Công Lược Vai Ác

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vó ngựa phi dương, bước qua cỏ xanh, xuyên qua núi non. Truy Thiên cùng Trục Địa giống như ý thức được gì đó, nhìn cảnh sắc quen thuộc vó ngựa bay nhanh, một lát sau, sơn thôn yên tĩnh gần ngay trước mắt.

Hai tiếng hí vang, đã sắp tới căn nhà gỗ u tĩnh kia.

Phía chân trời âm trầm, gió núi gào thét. Trước cửa sổ cây cỏ dại lại cong eo, cánh hoa lê theo gió bay xuống, từ từ nhẹ nhàng rơi trên làn váy màu vàng.

Bách Lý Kiêu giương mắt, thấy một thân ảnh hoàng sa đứng dưới cây lê, thân hình mảnh khảnh, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía nhánh cây, thần sắc nhã nhặn lịch sự, đôi mắt tràn đầy ôn nhu.

Nàng giống như không phát hiện hắn đã đến, nếu không phải tiếng lục lạc leng keng rung động, thì nhìn giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Bách Lý Kiêu dừng một chút, vừa định mở miệng, Trục Địa đột nhiên phì phì trong mũi.

Tô Mã run hàng mi dài, nhưng nghĩ nhìn thấy ảo giác, không quay đầu lại.

Bách Lý Kiêu xuống ngựa, gọi nàng một tiếng:

- Tiểu Lê.

Hắn rất ít gọi tên nàng. Nàng không thể nói, hắn ít nói, vì vậy hai người thường xuyên trầm mặc. Mà nàng tâm tư lả lướt, hay đoán được tâm tư của hắn, cho nên hai người rất ít giao lưu.

Đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng gọi tên nàng.

Tô Mã cả kinh, đột nhiên quay đầu. liền thấy một thân ảnh lam bạch thon dài đứng ngược sáng. Hắn đứng bên cạnh con ngựa, đôi mắt hơi rũ, ánh mắt nặng nề.

Nàng nghĩ mình nhìn lầm, hoảng hốt chớp mắt. Đến khi thật sự xác nhận người trước mắt chính là Bách Lý Kiêu, đột nhiên bật cười, trong mắt có vô số kinh hỉ cùng vui thích.

Nhưng mà một lát, nàng liền thu liễm ý cười, khẽ nhíu mi, liên tục hỏi hắn quên thứ gì sao, hay là thân thể không thoải mái.

Bách Lý Kiêu khẽ nghiêng đầu, nhìn mặt mày tú lệ của nàng:

- Nơi này là nơi thị phi. Ta mang ngươi ra ngoài, đợi ngươi tìm được chỗ an thân, sẽ lập tức rời đi.

Tô Mã giống như bị lời hắn nói làm cho cả kinh hoảng thần, nàng hơi mở miệng, có chút sững sờ.

Nàng biết Bách Lý Kiêu có tính cách lạnh nhạt, cũng quen đối phương nội liễm, nhưng nàng chưa từng nghĩ đối phương sẽ mang nàng đi.

Nàng biết đối phương có chuyện quan trọng trong người, mang theo nàng khác gì vác thêm gánh nặng?

Lúc nàng định mở miệng cự tuyệt, hắn đã xoay người lên lưng ngựa:

- Đây là cách vẹn toàn duy nhất mà ta có thể nghĩ đến, nếu có mạo phạm, thỉnh thứ lỗi.

Tô Mã cả kinh, sau đó cảm thấy trên eo nóng lên, thân hình nhoáng một cái đã ở trên lưng Trục Địa. Trục Địa hưng phấn lẹp xẹp móng trước, vui sướng đánh hơi phì phì trong mũi.

Tô Mã dở khóc dở cười.

Nàng nhìn về phía Bách Lý Kiêu, hắn lẳng lặng nhìn nàng. Trong mắt thâm thúy tràn đầy thâm trầm không thể cự tuyệt.

Nàng bất đắc dĩ. Vì nàng biết tính Bách Lý Kiêu, tuy ít lời, nhưng nói một không hai. Nếu đã quyết định, sẽ không dễ dàng đổi ý.

Nàng đành đáp ứng.

Chỉ là trong bất đắc dĩ có bao nhiêu vui sướng, nàng không muốn nghĩ đến.

Trước khi xuất phát, nàng chỉ chỉ vào căn nhà gỗ, tỏ vẻ nếu muốn xa nhà, trên người không mang theo gì sao được.

Bách Lý Kiêu thả nàng xuống dưới, sau đó nhìn nàng nhanh chóng quét tước nhà ở, gỡ chuông bạc ở cửa phòng, sửa sang lại hoa cỏ trong sân. Cuối cùng cầm một ít đồ cần dùng, rồi khóa cửa lại.

Tô Mã đứng trước sân nhà, trầm mặc nhìn thoáng qua căn nhà gỗ, âm thầm nói lời từ biệt.

Lúc nàng quay đầu lại, hốc mắt đỏ lên. Giống như không muốn hắn lo lắng, miễn cưỡng cười một chút.

Hắn biết nàng không nỡ, hắn nhấp môi, chần chờ mở miệng:

- Nơi khiến ta an lòng, tức là nhà.

Bách Lý Kiêu rất hiếm an ủi ai, vì vậy câu này nói ra cũng không đầu không đuôi. Nhưng Tô Mã lại nghe thấy chân thành tha thiết, vì thế hai mắt cong lên, tràn ngập ý cười.

Lúc này, hai người hai ngựa bắt đầu lên đường.

Hai thân ảnh thon dài dần dần biến mất trong núi, cuối cùng trùng hợp thành một điểm.

__________________________________

Tuy Khê Thủy thôn cách Biện Thành không xa, nhưng tới Lạc thành lại xa. Trên đường đi ngang qua vô số thôn xóm.

Bách Lý Kiêu không hỏi Tô Mã muốn ở nơi nào, chỉ hỏi nàng muốn hướng tới nơi như thế nào. Tô Mã tỏ vẻ có sơn có thủy, an tĩnh thanh thản là được.

Hắn suy nghĩ một lát, quyết định mang nàng đến suối nước cách đây sáu mươi dặm là Thanh Sơn thôn.

Tuy Truy Thiên Trục Địa là thần câu, nhưng vì Tô Mã bị thương ở chân, hai người di chuyển cũng không nhanh. Mới ra khỏi Biện Thành không lâu, liền có giọt mưa rơi xuống.

Bách Lý Kiêu nhìn sắc trời, quyết định cùng nàng tránh mưa.

Hai người miễn cưỡng ở trên núi tìm được một sơn động. Sơn động này nhỏ hẹp, hai người vẫn có thể xoay người, trong động khô ráo ấm áp, cũng có cỏ dại, như đã từng có lữ khách đi qua.

Bách Lý Kiêu nhặt cành khô nhóm lửa, Tô Mã thu thập một chút cỏ dại.

Cỏ dại ở đây rất khô ráo, có thể sử dụng lót chổ nằm qua đêm. Nàng mở ra bao nãi, lấy mồi lửa cùng một ít thức ăn.

Rồi lấy ra túi nước, còn có một bộ trường bào, bao nãi nho nhỏ như thế không ngờ lại ẩn giấu nhiều “Bảo vật” như vậy.

Bách Lý Kiêu đặt củi khô xuống đất, Tô Mã tiếp nhận, rồi múa tay tỏ vẻ muốn hắn mau vào động nghỉ ngơi, thương thế chưa lành, không nên đi ra ngoài.

Bách Lý Kiêu theo ý nàng ngồi xuống bên cạnh.

Tô Mã nhóm lửa, trong sơn động liền ấm áp. Tuy ánh lửa hơi nhỏ, nhưng ít ra tối nay sẽ không bị rét lạnh.

Nghĩ đến “Rét lạnh”, nàng hơi ngẩn ra.

Bách Lý Kiêu chịu không nổi giá rét...

Ngoài động mưa to tầm tã, Truy Thiên Trục Địa tắm mưa hí vang vui thích. Mà trong sơn động lại yên tĩnh không tiếng động.

Có gió lạnh cùng giọt mưa chảy vào cửa động.

Trong màu khói lửa, Tô Mã nhớ tới nguyên tác, nhớ chuyện Bách Lý Kiêu bị nội thương từ đầu đến cuối. Hắn tu luyện công pháp thượng thừa Huyền Sương Cấm Quyết, công lực càng cao thân thể càng chôn xuống một trái bom ẩn hình, tùy thời có thể dập nát gân mạch.

Trong nguyên tác lần đầu tiên bùng nổ, là đêm hắn bị hắc y nhân đả thương, sau đó vẫn luôn kéo dài. Công pháp này đông lạnh gân mạch của hắn, nhiễu loạn nội công, đánh sâu vào đan điền, khiến hắn bại trận ngay lúc tranh đoạt thần kiếm với Diệp Minh.

Ốm đau vẫn luôn tra tấn hắn, cho đến lúc hắn hoàn toàn nhập ma cũng chưa ngừng.

Chỉ là hắn có thể đánh bại Diệp Minh, cũng phải dựa vào cấm quyết này. Hắn làm theo cách trái ngược, không phá thì không xây được, lúc tẩu hỏa nhập ma cũng là lúc công lực tăng lên cực đại.

Có lẽ vì lúc nào cũng chịu đựng thống khổ cực đại, cho nên hắn mới trở nên thị huyết tàn nhẫn, mất lý trí.

Còn lúc hắn phát bệnh trong sơn động ở Phái Thành, chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nàng còn nhớ rõ, lúc hắn phát tác, hốc mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, như dã thú bị bỏ đói ba ngày ba đêm, một hai phải lột da ăn thịt.

Nghĩ đến đây, nàng theo bản năng sờ sờ vết thương trên cổ, vết thương đã kết vẩy mỏng. Đêm đó nàng bị hàm răng gặm cắn đau đớn cũng bị hơi thở phun đến nóng rực vẫn còn tàn lưu, lưu lại cũng chỉ khiến ngứa tâm can.

Tô Mã cẩn thận cầm trường bào muốn phủ thêm cho hắn. Lúc trường bào vừa mới bao trùm lên bả vai, cổ tay căng thẳng, nàng sợ hãi kêu một tiếng, thanh âm thanh thúy vừa lao ra khỏi miệng liền kịp thời biến thành tiếng khàn khàn.

Bách Lý Kiêu mở mắt, tuy ánh mắt thanh minh, nhưng đáy mắt có đỏ sậm hiện lên. Nhìn tay nàng cầm trường bào, khàn khàn mở miệng:

- Ta không sao.

Tô Mã chau mày, chỉ chỉ ngực của hắn, tỏ vẻ hắn còn thương tích trong người, không thể tùy ý.

Bách Lý Kiêu rũ xuống hàng mi, buông tay nàng.

Tô Mã phủ thêm áo choàng, lúc rời tay không cẩn thận đụng phải gáy hắn, có chút lạnh. Nàng hơi nhíu mày.

Bách Lý Kiêu hỏi:

- Sao không nghỉ ngơi?

Tô Mã chỉ chỉ thời tiết bên ngoài, tỏ vẻ lo lắng vết thương cũ của hắn sẽ tái phát.

Hắn quay đầu nhìn Tô Mã.

Hai người rất gần, gần đến nổi nghe được tiếng hô hấp. Ánh mắt hắn di chuyển nhìn lướt qua cổ nàng, nơi đó vẫn còn dấu răng.

Bách Lý Kiêu rũ mắt, hắn biết mình dùng bao nhiêu lực đạo, cũng là lần đầu tiên biết có người sẽ có da thịt non mềm đến thế.

Sau một lúc lâu, hắn hỏi lại:

- Ngươi cũng biết ta gặp hàn sẽ phát tác, không sợ ta thương tổn ngươi?

Tô Mã cười, nàng khẽ lắc đầu.

Cũng không biết là nói không sợ, hay là nói hắn sẽ không thương tổn nàng.

Nàng đi cạnh bao nãi, móc ra một bình nấu dược nho nhỏ, bỏ dược liệu vào, hứng nước mưa sau đó đặt lên lửa. Chỉ chốc lát dược đã nấu xong.

Nàng lấy chén sứ đổ dược ra, đợi nguội một chút, mới bưng chén lại đây. Dưới ánh lửa, nàng cẩn thận, thần sắc ôn nhu, giống như đối mặt với nàng không phải là cao thủ giang hồ tùy thời có thể lấy tánh mạng nàng, mà là một hài tử chờ uống dược.

Bách Lý Kiêu nhìn nàng, Tô Mã thấy hắn không tiếp, hơi nghi hoặc. Nghĩ là hắn ngại nóng, vì thế khẽ thổi thổi.

Hắn rũ mắt tiếp nhận chén sứ, uống một hơi cạn sạch, hắn buông chén, thấp giọng nói:

- Đa tạ.

Tô Mã ngẩn ra một chút, rồi khẽ cười.

Nàng biết một câu này nhìn như lời đáp lại khô cằn nhưng đối với Bách Lý Kiêu mà nói đã là tiến bộ rất lớn. Này đại biểu là hắn nguyện ý cảm thụ nàng chiếu cố, cũng đại biểu là hắn nguyện ý đáp lại sự quan tâm của nàng.

Nàng thu thập mọi thứ xong, vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn nhíu chặt mày môi mỏng tái nhợt.

Tuy chén dược này có thể điều trị thân thể, nhưng trị ngọn không trị gốc. Thân thể của Bách Lý Kiêu có thói quen khó sửa, có chút không khoẻ liền có khả năng khiến cho nội lực phản công.

Nàng nhìn ánh lửa, nhấp môi.

Sau một lúc lâu, giống như gian nan hạ quyết định, sắc mặt vừa trắng lại vừa hồng.

Nàng nhìn Bách Lý Kiêu trầm mặc nhắm mắt, nàng cẩn thận nhẹ nhàng ngồi bên cạnh hắn. Hai người chỉ cách nhau một ngang tay. Cho dù có khoảng cách, mặt Tô Mã đã phấn hồng như hoa đào.

Nàng quay đầu nhìn hắn đang nhắm chặt hai mắt, như đã ngủ, nàng thở phào một hơi. Sau đó cắn môi, nhẹ nhàng nhấc trường bào trên người hắn vòng qua người nàng, cẩn thận xích lại gần.

Lúc cánh tay hai người tiếp xúc, nàng cảm nhận thân thể hắn lạnh lẽo, không phải vì lạnh bên ngoài, mà là từ trong xương cốt lộ ra cái lạnh, thân thể run lập cập.

Một thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền tới:

- Lạnh sao?

Tô Mã ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Kiêu đang nhìn nàng. Hắn không hỏi nàng vì sao xích lại đây, cũng không hỏi vì sao khoác cùng trường bào với hắn, mà hắn định cởi trường bào ra.

Tô Mã không phải muốn đoạt y phục của hắn, nàng cố ý run lập cập, không tiếng động mà nói: “Lạnh.”

Bách Lý Kiêu nhìn khuôn mặt phấn hồng của nàng, không phải vì lạnh.

Hắn liền hiểu dụng ý của nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú.

Tô Mã bị hắn nhìn đến hổ thẹn, cảm thấy nàng là nữ tử lại làm như vậy thật sự quá mức...Nhưng cũng không lùi bước, ngược lại càng thêm lớn mật xích gần lại hắn.

Bách Lý Kiêu trầm mặc nhìn nàng, sau một lúc lâu, rốt cuộc buông tay. Trường bào bao trùm hai người. Hắn nói:

- Ta thân thể lạnh lẽo, cẩn thận cảm lạnh.

Nói xong, cũng không đẩy nàng ra.

Tô Mã cười.

Nàng ngáp một cái, không tiếng động nói: “Ngủ ngon.”

Ánh lửa phập phồng, nàng rút vào người Bách Lý Kiêu, thân thể tương chạm, độ ấm còn ấp ám hơn đống lửa.

______________________________

Sáng hôm sau, Tô Mã tỉnh dậy cảm thấy thân thể rất ấm.

Nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy trên người có hai lớp y phục. Một là trường bào nàng mang đến, còn lại là...ngoại sam( áo ngoài) của Bách Lý Kiêu.

Nàng xoa xoa đôi mắt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy đối phương đang đứng ở cửa động, sườn mặt anh tú, đang trầm mặc giơ tay hứng mưa.

Giọt nước theo đầu ngón tay tích tắc nhỏ giọt, bạch y tóc đen, giống như tiên nhân.

Tô Mã ngẩn ngơ một lúc lâu mới từ từ đứng dậy. Trong động đống lửa đã tắt, ngoài động có thể nghe được tiếng chim hót.

Nàng đi đến bên cạnh Bách Lý Kiêu, đối phương thu tay:

- Thân thể có khoẻ không?

Trải qua đêm qua, Tô Mã có chút thẹn thùng đối diện với hắn, vì thế lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao.

Hắn nói:

- Đã tạnh, có thể đi.

Vừa nghe nói có thể xuất phát, nàng liền nhìn Bách Lý Kiêu, thấy hắn tuy môi sắc trắng bệch, nhưng sắc mặt tự nhiên, không giống tối hôm qua lãnh ngạnh.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nơi này cách Thanh Sơn thôn chỉ ngắn ngủn hơn hai mươi dặm. Tuy hai người đi chậm, nhưng hai con ngựa giữ vững tốc độ, ước chừng giữa trưa là có thể tới rồi.

Mà lúc ấy, chính là lúc nàng hoàn toàn từ biệt Bách Lý Kiêu, về sau đối phương sống hay chết cũng không quan hệ đến nàng...

Nàng miễn cưỡng cười.

Ngừng mưa, hai người lần nữa lên đường.

Mưa ngừng gió nghỉ, con đường càng trở nên dễ đi. Chỉ là ánh sáng mặt trời chiếu ngắt, nhiệt độ không khí lên cao, bắt đầu biến thành phơi khô.

Sắp tới Thanh Sơn thôn, cánh môi nàng khô nứt, như là bị phơi héo nhưng lại không lên tiếng, Bách Lý Kiêu nhìn nàng một cái, ánh mắt chợt lóe.

Rốt cuộc, cách Thanh Sơn thôn năm dặm, có một quán trà. Bách Lý Kiêu lôi kéo dây cương:

- Tạm thời nghỉ tạm đi.

Tô Mã khẽ cười, rồi làm bộ không thèm để ý mà gật đầu.

Bách Lý Kiêu giữ ngựa cho nàng, nàng từ từ nhảy xuống, làn váy khẽ nhếch, eo thon khẽ cong, quanh thân đều tản ra ôn nhu.

Càng tới gần Lạc thành, nơi này khách nhân càng nhiều, trước quán trà ngồi đầy người đi đường.

Đi đường phong trần mệt mỏi, Tô Mã là nữ tử yếu đuối mong manh, sạch sẽ trắng nõn khiến người để mắt, vài người liên tiếp nhìn qua.

Bách Lý Kiêu cùng nàng ngồi xuống, muốn một ly trà.

Có lẽ vì thấy nàng xinh đẹp, mấy người đi đường mới nhắc tới chuyện phong nguyệt, trong đó có người nói:

- Ở Lạc thành không biết từ khi nào, lại có một hái hoa tặc có khinh công cao siêu, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền phải lăng nhục một lần.

Mấy hôm trước ở Thanh Sơn thôn có một tân nương vừa xuất giá, mới vừa nâng vào động phòng, liền có một bóng đen thổi đèn lén lút tiến vào.

Vị tiểu nương tử kia tưởng là tướng công, xấu hổ xấu hổ mà làm, không ngờ vị tân lang say khướt lại tiến vào, nàng ta mới biết bị hái hoa tặc ô nhục.

Tân lang giận dữ, muốn bắt người, lại không thấy bóng dáng. Tân nương cảm thấy mất trong sạch, muốn lấy chết rửa nhục, nhưng tân lang nhiều lần bảo đảm tuyệt đối không so đo mới an ổn.

- Tên dâm tặc này thật đáng giận. Lần này thừa dịp có nhiều người giang hồ tụ họp ở Lạc thành, mọi người tập hợp bắt hắn, nhưng hắn có khinh công cao siêu, đắc thủ liền chạy trốn, khiến người khác khó tìm.

- Ai u, ta trở về phải nói cho nữ nhi biết, ngày thường ngàn vạn lần không thể một mình ra cửa, bên ngoài có dâm tặc biết như thế nào được.

- Lý chưởng quầy lo lắng vô cớ, thiên kim của ngươi dù đêm khuya chỉ mặc tiết y ra đường vẫn an toàn vô cùng!

- Ha ha ha, nói rất đúng, lớn lên như hoa như ngọc mới phải cẩn thận!

Bách Lý Kiêu nhìn về phía Tô Mã.

Tô Mã nhíu mi, trong mắt mang theo hoảng loạn, nhưng vẫn miễn cưỡng cười.

Hắn buông chén trà, khẽ nhíu mày.