Chương 124: Vạch trần

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rất nhanh sổ con xin rời kinh về phiên của Cơ Hoài Tố đã được thông qua. Cho dù là Nội Các, Quang Lộc Tự hay Tôn Thất Ti đều đồng ý. Cơ Băng Nguyên chỉ nhìn qua rồi cũng nâng bút son lên ký chữ chuẩn.

Lúc Cơ Hoài Thịnh ăn cơm với Vân Trinh vô cùng sầu não: "Vốn dĩ đợt của chúng ta cũng chỉ có ba người được phong Quận vương. Kết quả Cơ Hoài Thanh và Cơ Hoài Tố đều đi, ta mà còn ở lại trong kinh cũng quá chướng mắt, rất nhanh phụ vương ta cũng sẽ dâng tấu muốn để ta lập phủ thành hôn thôi."

Vân Trinh rót rượu cho hắn ta: "Thiên hạ này không có yến hội nào mà không tan, ta thấy ngươi — Lúc ngươi đại hôn ta sẽ đến đi uống rượu, chờ ngươi sinh Thế tử, ta sẽ nói với Hoàng Thượng tìm cách điều ngươi vào kinh, chuẩn bị cho ngươi một công việc."

Cơ Hoài Thịnh uống rượu hơi say, hắn nhìn Vân Trinh nói: "Haiz, có đôi khi cảm thấy ngươi vô cùng kỳ quái. Rõ ràng lúc ở chung với nhau có thể cảm giác được ngươi đối xử với mọi người rất tốt rất chân thành, nhưng có đôi khi lại cảm thấy ngươi thoải mái đến mức không giống người ở độ tuổi này. Giống như chuyện lớn chia chia hợp hợp thậm chí là sống ch3t cũng không thể khiến ngươi dao động. Ngươi cũng chẳng thèm để ý đến mình, khiến ta cảm thấy sự thương cảm này quá dư thừa. Nhưng ta biết nếu có việc gì tìm ngươi, nhất định là do ngươi đáng tin nhất, haiz."

Vân Trinh nói: "Tất cả hứa hẹn đều như bọt nước mộng ảo, nhanh như mơ như chớp. Đời này chúng ta có thể làm huynh đệ, vậy hãy quý trọng duyên phận này. Nếu duyên cạn cũng không cần để ý, chỉ cần yêu quý nhau lúc còn ở bên nhau là được."

Cơ Hoài Thịnh cười to: "Ngươi tu Phật từ bao giờ vậy?" Lại sờ chuỗi Phật châu tr3

cổ tay Vân Trinh. Vân Trinh cười hì hì: "Ta muốn vay ngươi ít bạc, có chuyện muốn làm."

Cơ Hoài Thịnh nói: "Muốn bao nhiêu thì cứ nói — mà đáng lẽ ra ngươi cũng không thiếu tiền."

Vân Trinh nói: "Có kiếm được lãi, nhưng vẫn chưa đủ."

Cơ Hoài Thịnh nói: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì mà phải dùng nhiều tiền như thế."

Vân Trinh nói: "Ngày mùa năm ngoái ta mua ít lương thực ở Giang Nam, hơi thiếu tiền bạc."

Cơ Hoài Thịnh nói: "Mua lương thực làm gì? Năm ngoái Giang Nam mất mùa, thật ra giá lương không thấp, mua không có lợi nhuận gì. Tổ phụ ta cũng không chịu buôn bán lương thực, nói là dễ dàng thua thiệt."

Vân Trinh cười hì hì một tiếng không nói gì, Cơ Hoài Thịnh nói: "Ta cho ngươi một tín vật, ngươi cần dùng tiền gấp thì có thể đến tiền trang Vinh Phúc lấy. Nó có chi nhánh ở nhiều nơi lắm."

Vân Trinh không khách khí với hắn ta: "Được, về sau nhất định ta sẽ báo đáp ngươi, cũng nhất định sẽ trả lại tiền."

Hắn bỗng nhiên trịnh trọng hẳn lên, Cơ Hoài Thịnh có chút mờ mịt: "Không phải chứ, ngươi còn nhỏ, có thể chơi được cái gì."

Vân Trinh nói: "Cũng không phải, chủ yếu là tiền mặt trong tay ta đều tiêu hết rồi. Lúc trước bên cạnh ta có một nghĩa tử, hắn ta đã được cha ruột nhận về. Tình cảnh không tốt lắm, ta muốn cho hắn ta một ít tiền."

Cơ Hoài Thịnh bật cười: "Ta nhớ ra rồi, Hồ nhi mắt xanh bên cạnh đúng không? Vừa nhìn liền biết là Hồ cơ sinh, có thể nuôi được Hồ cơ, gia cảnh cũng không tầm thường. Hắn ta lại do Hồ cơ sinh ra, xuất thân ti tiện, chắc cuộc sống cũng không dễ chịu. Nhưng có Hầu gia ngươi làm chủ, ai dám không nể mặt ngươi? Trách ta, trước đó ta còn trách ngươi lạnh nhạt, đúng là quá sai lầm."

Hắn ta lại nhìn chằm chằm Vân Trinh một hồi, thương cảm nói: "Nếu ngươi là nữ tử, mới thật sự là người vô tình. Phong lưu nhiều như thế, có bao nhiêu người phải thương tâm vì ngươi đây." Hắn ta nhớ tới lúc mình đi tiễn Cơ Hoài Tố thời điểm, Cơ Hoài Tố uống đến say đến mức không biết cái gì, còn ôm hắn ta nói xin lỗi Cát Tường Nhi. Đúng là khổ sở khốn đốn vì tình, khiến hắn ta nhớ tới cũng có chút khổ sở.

Vân Trinh:...

Cơ Hoài Thịnh lẩm bẩm nói: "Không được, phải về thôi. Ta cảm thấy nếu ta còn ở cạnh ngươi nữa, có khi không chịu nổi cũng muốn thử long dương một chút..."

Vân Trinh đưa tay bóp mặt hắn ta, nói: "Đừng nói vớ vẩn, ta thấy ngươi thiếu trừng trị mà. Vì sao ta có thể không thương tâm khi chúng ta biệt ly được chứ? Ta còn không biết ngươi thường xuyên vụng trộm đóng vai thành Chu thiếu gia chạy khắp nơi sao? Về phiên mà quản được ngươi à? Cho dù ngươi ở trong kinh cũng không được lâu, ngươi trời sinh đã thích chạy khắp nơi rồi! Nam tử hán đại trượng phu, không bảo vệ quốc gia kiến công lập nghiệp thì cũng phải có sự nghiệp thành công. Trong những năm chúng ta còn trẻ, nên làm gì thì cứ làm cái đó đi, nếu ai tỏ vẻ lưu luyến không rời trước mặt ngươi, chắc chắn là diễn cho ngươi xem!"

Cơ Hoài Thịnh kinh ngạc.

Vân Trinh cười lạnh nói: "Chắc chắn là Cơ Hoài Tố lại diễn trước mặt ngươi rồi. Ngươi chính là một con dê trắng nhỏ béo bở, nghe kỹ đây, không được phép cho gã mượn tiền!"

Cơ Hoài Thịnh có vẻ chột dạ, Vân Trinh nói: "Ta biết ngay mà, chắc chắn ngươi đã sớm cho gã mượn tiền đúng x không?"

Cơ Hoài Thịnh nói: "Từ mấy năm trước rồi... từng mượn một lần, rất nhanh đã trả. Gã còn cho ta mấy tin tức để ta kiếm lời không ít, kiếm được còn nhiều hơn số cho gã mượn. Ngươi yên tâm, không bị thua thiệt đâu."

Vân Trinh hừ lạnh một tiếng: "Gã không cần vay tiền ngươi, gã chỉ cần tạo quan hệ tốt với ngươi thôi. Cũng không biết là đã mượn tên tuổi của ngươi kiếm được bao nhiêu rồi. Gã thông minh lắm, giỏi nhất là bản lĩnh dựa hơi này." Hắn đưa mắt nhìn Cơ Hoài Thịnh, may mắn hắn ta không thích long dương, nếu không sẽ đần độn bị lừa như mình năm đó mất.

Cơ Hoài Thịnh thở dài nói: "Trinh ca nhi, Cát Tường Nhi tốt, ta không phải trẻ con ba tuổi. Từ nhỏ ta đã lăn lộn trong việc buôn bán, ai thật lòng giả ý với ta ta đều nhìn thấy hết. Tuy Hoài Tố lắm mưu mô, nhưng đúng là không có ý xấu với ta."

Vân Trinh không nói gì, lúc Cơ Hoài Tố đối xử với mọi người, nhìn qua đúng là rất tốt. Cơ Hoài Thịnh bị hắn ngắt lời như vậy, cảm xúc sầu não trước khi biệt ly cũng giảm đi không ít. Hai người ngồi trò chuyện một lúc mới tan tiệc.

Vân Trinh trở về Hầu phủ, lại tìm Bạch Ngọc Kỳ đến dặn dò tỉ mỉ. Còn đưa năm vạn lượng bạc cho hắn ta, Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Hầu gia không lo ta cầm tiền chạy sao. Năm vạn lượng bạc này, gia đình bình thường tích lũy mấy đời cũng không đủ đâu."

Vân Trinh nói: "Chạy thì chạy thôi, mấy vạn bạc để thấy rõ một người cũng rất đáng giá, dù sao còn tốt hơn dây dưa nửa đời cuối cùng mới phản bội. Nếu cảm thấy không thích hợp thì nhanh chóng nói không làm, ta cũng có thể thoải mái khen thưởng ngươi. Tuy không nhiều bằng năm vạn lượng, nhưng cũng có thể để ngươi phú quý không lo. Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy để ngươi làm việc này là phù hợp nhất."

Bạch Ngọc Kỳ thu lại nụ cười, đưa mắt Vân Trinh một hồi rồi nói: "Hầu gia là người hào khí ta ít thấy trong đời, rốt cuộc Bạch mỗ cũng không nhìn lầm người."

Vân Trinh đẩy ngân phiếu ra, nói: "Mặc dù tiền bạc quan trọng, nhưng cũng không quan trọng lắm. Ngược lại là tri kỷ, người yêu, huynh đệ mới khó đổi lấy, khó tu máy đời, đương nhiên là phải biết quý trọng duyên phận. Ngươi và ta quen nhau, mong rằng duyên phận một đời này có thể kết thúc yên lành."

Bạch Ngọc Kỳ nhận bạc, bật cười lớn: "Làm ta đột nhiên cả thấy hào hùng theo."

Vân Trinh phất tay đuổi hắn ta đi: "Đi đi, rất nhanh ta cũng sẽ đến cửu biên duyệt binh. Đến lúc đó có cơ hội sẽ tìm ngươi sau."

Bạch Ngọc Kỳ gật đầu rời đi.

Vân Trinh ngồi trong thư phòng nghĩ đi nghĩ lại xem còn chỗ nào sơ sót không. Chương Diễm đột nhiên vén rèm đi vào, quay đầu nói với Lệnh Hồ Dực sau lưng: "Ngươi đứng trông cửa."

Vân Trinh thấy sắc mặt hắn ta nghiêm túc, khẽ giật mình: "Chương tiên sinh sao vậy?"

Chương Diễm gần như tức hổn hển, hắn ta đi lên túm lấy cổ tay Vân Trinh, lạnh lùng nói: "Hầu gia, mấy ngày nay ta hông để ý đến việc chi tiêu của ngươi, gần đây cẩn thận kiểm tra mới phát hiện nửa năm nay Hầu gia chi tiêu kinh người, đều ném vào trong tiêu cục kia. Lúc đầu ta nghĩ Hầu gia hiếm khi thích cái gì đó, lỗ vốn thì lỗ vốn đi, nhưng thâm hụt như vậy thực sự quá lớn. Ta sợ ngươi bị hạ nhân lừa gạt nên mới cẩn thận điều tra."

Sắc mặt hắn ta trắng bệnh, giọng nói run rẩy: "Hôm nay rảnh rỗi ta mới đến chỗ tiêu cục thâm hụt nhất điều tra, phát hiện Hầu gia ngài tích trữ lương thực, nuôi trại ngựa, còn chế tạo vô số cung tiễn tên nỏ!"

"Huyện Tô An, huyện Phương Bình, huyện Cao Nham nuôi ba trại ngựa, mấy trăm con. Nhìn qua thì không nhiều, nhưng nếu cộng lại đã lên mấy ngàn con!"

"Lương thảo thì không nói... Những vũ khí kia... Những vũ khí kia..."

Tay hắn ta cũng run lên: "Hầu gia, ngài có biết một khi bị báo lên triều đình, ngài sẽ bị gán tội phản nghịch, giam vào thiên lao ngay lập tức không?"

Ban đầu Vân Trinh còn bị dọa sợ, về sau nghe hắn ta nói vậy mới cười: "Vốn dĩ cũng không cố gắng giấu giếm quân sư. Không sai, là ta làm, nhưng yên tâm không phải mưu phản, chỉ là chuẩn bị bất cứ tình huống nào thôi."

Chương Diễm gần như bị hắn chọc tức: "Hầu gia! Cái gì gọi là bất cứ tình huống nào! Là cái này..." Hắn ta hạ giọng: "Tích trữ binh mã, tự đúc vũ khí, thu gom lương thảo, mỗi một cái đều tội tru di cửu tộc!"

Vân Trinh sờ lên lưng hắn ta: "Ai nha Chương tiên sinh, không có chuyện lớn gì, không có chuyện lớn gì, ta chỉ đề phòng phía bắc thôi."

Cả người Chương Diễm đã tê dại: "Ngươi đi nói là vì phòng ngự chống lại Bắc Tiết, ngươi xem văn võ cả triều có ai tin không! Hầu gia! Sao ngươi lại hồ đồ như thế!"

Hắn ta cứ như mắc bệnh sốt rét: "Còn có những tiêu cục kia, ngươi mở nhiều chi nhánh như vậy, ban đầu ta còn tưởng rằng ngươi mở chơi. Bây giờ nghĩ lại, ngươi cho bọn họ học cưỡi ngựa, tập võ nghệ, ngươi còn thả mấy người Lan Dũng Huân ra, bọn họ đang luyện binh cho ngươi! Mỗi tiêu cục mười mấy tiêu sư, cộng lại đã có một đội mấy trăm kỵ binh rồi... Bây giờ ngươi còn nắm cấm quân trong tay, Hoàng Thượng hoàng ân sâu nặng đối với ngươi... Hầu gia, Hầu gia! Trong đó còn có cả phần của Khánh Dương quận vương, ngươi sẽ hại ch3t cả Khánh Dương quận vương, Tấn vương mất!"

Vân Trinh rót cho hắn ta một chén trà, thét lên: "Ổn định lại được không? Nghe ta, không có việc gì, không có việc gì, ta không làm cái gì cả. Ngươi cũng đã nói Hoàng Thượng đối xử với ta rất tốt, hơn nữa ngoại trừ ngươi biết ta biết, người bên ngoài không biết, không đoán được."

Chương Diễm cả giận: "Hầu gia... Ngươi... rốt cuộc ngươi trúng tà gì vậy? Tại sao lại cảm thấy Bắc Tiết nhất định sẽ xuôi nam như bị điên thế? Mấy năm nay ngươi tốn hàng chục vạn lượng bạc, hóa ra đều để làm những thứ này. Ta lại không chú ý, là ta hoa mắt ù tai! Là ta sơ sót!"

Rõ ràng tiết trời rất lạnh, hắn ta lại gấp đến mức cả người đổ mồ hôi, dưới lớp áo lông lạnh buốt. Hắn ta gẫn như nghĩ đến việc tối nay sẽ đến trước linh tiền Định Tương trưởng công chúa đâm ch3t tạ tội.

Lại thấy Lệnh Hồ Dực ở ngoài cửa nói: "Thanh Tùng công công, ngài tới rồi sao?

Chương Diễm ngậm miệng trong nháy mắt, Vân Trinh nói: "Mời vào đi."

Chỉ thấy Thanh Tùng cười rạng rỡ đi đến hành lễ: "Chào Hầu gia, chào Chương đại nhân. Hoàng Thượng bảo ta đưa mấy giỏ anh đào đến cho Hầu gia, lại dặn dò ta đón ngài vào cung tối nay. Quang Lộc Tự nhập vào rất nhiều thức ăn tươi, muốn ngài nhanh vào cung nếm thử. Quân đại phu cũng đã về kinh, Hoàng Thượng nói muốn đón tiếp hắn ta, bảo ngài thuận tiện đưa Quân đại phu vào cung theo. Hầu gia ngài xem, bây giờ cũng không còn sớm nhỉ?"

Vân Trinh cười đứng lên nói: "Được, ta sẽ đi ngay."

Hắn quay đầu nhìn dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Chương Diễm, không nhịn được cười: "Vậy ta vào cung, Chương tiên sinh, có việc gì chờ ta trở lại rồi nói."