Chương 85: Thương tiếc

Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vân Trinh cũng không biết mình ăn xong bữa chay này thế nào, sau khi ăn xong Cơ Băng Nguyên còn đặc biệt quan tâm hỏi hắn: "Tiếp theo định về thành hay là đi chơi nữa?"

Vân Trinh cho rằng Hoàng Thượng hẳn sẽ về cung, dù sao cải trang ra ngoài không an toàn biết bao! Hắn thấy Hoàng Thượng chỉ dẫn theo mấy thị vệ và Đinh công công, liền vội vàng nói: "Ta tùy tiện dạo chơi dưới chân núi thôi... vừa rồi ta nhìn thấy phía dưới cổng núi có gánh xiếc hội chùa, còn chưa được xem kỹ."

Cơ Băng Nguyên ôn hòa nói: "Được."

Lần này Vân Trinh đã yên tâm hơn, còn uống xong một bát canh mới đứng lên.

Sau đó hắn phát hiện thế mà Hoàng Thượng lại ung dung đi dạo hội chùa theo hắn thật!

Vân Trinh đau đầu nhìn Cao Tín ở một bên nháy mắt với hắn, nơi này người đến người đi, khó mà bảo vệ Hoàng Thượng an toàn được! Hắn vội vàng nói: "Được rồi được rồi, ở đây không có gì đẹp cả, chúng ta ra sau núi ngắm phong cảnh rồi trở về đi."

Cơ Băng Nguyên vốn đến để gặp hắn, đương nhiên ít người sẽ càng tốt hơn. Thế là một đoàn người đi ra phía sau núi, dần dần đã không còn một bóng người nào nữa, chỉ có tiếng chim hót và bóng cây đan xen. Lại nhìn nơi xa ánh nắng chói chang, nước sông róc rách giống như bạc vụn chảy qua lầu các, khung cảnh như tranh vẽ. Ai nấy cũng đều cảm thấy tinh thần thanh thản sảng khoái.

Cơ Băng Nguyên và Vân Trinh sóng vai mà đi, Đinh Đại kéo Cao Tín đi xa phía sau.

Cao Tín khó hiểu nói: "Không đi gần chút, sợ lát nữa Hoàng Thượng gọi lại không trả lời kịp."

Đinh Đại nói: "Ta muốn cho ngươi xem một loại chim hiếm thấy, ngươi thấy không? Đang đậu tr3

cây bạch quả bên kia kìa, màu vàng óng đó, còn kêu chíp chíp chíp kia."

Cao Tín vội vàng đưa mắt nhìn, một lát sau không thấy liền hỏi ông ta: "Ở đâu?"

Đinh Đại nói: "Ngươi không nhìn thấy? Không nhìn thấy là được rồi, đây là thứ mà người bình thường không thấy được."

Cao Tín tin là thật: "Công công dạy ta đi, đây là chim gì mà hiếm có như thế?"

Đinh Đại nói: "Loại chim này vừa ngu vừa ngốc, chỉ biết ồn ào chướng mắt, người ta gọi nó là chim ngốc."

Cao Tín mờ mịt một hồi, chỉ thấy mấy thị vệ phía sau che miệng mà cười, bỗng nhiên kịp phản ứng, cả giận nói: "Lão già này, lại trêu đùa ta!"

Bên này Cơ Băng Nguyên và Vân Trinh sóng vai mà đi, Cơ Băng Nguyên có chút hứng thú hỏi hắn: "Lần trước ngươi bắn tên cứu người cũng là ở trong hội chùa nhỉ? Ngươi vẫn rất thích náo nhiệt, ta nhớ khi còn bé ngươi ở trong cung cũng thích xem tạp kỹ, lúc ấy Chung Cổ Ty vì ngươi mà chuyên môn mời không ít gánh xiếc phù hợp cho trẻ nhỏ."

Vân Trinh nhớ lão Vu nói mẫu thân vì để mình không ch3t yểu nên mới thường xuyên tiến cung để y ôm, liền hỏi: "Hoàng Thượng, khi đó ngài mới đăng cơ không bao lâu nhỉ? Không chê ta ồn ào sao?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Sao có thể chứ, nho nhỏ như một nắm gạo nếp, cực kỳ đáng yêu, chơi rất vui. Trẫm là con trai độc nhất, không có đệ đệ muội muội, nhìn thấy ngươi rất thích. Lúc trẫm phê sổ gấp, ngươi còn tiểu tr3

long bào của trẫm cơ mà."

"Trẫm còn chưa nói gì mà tự ngươi đã nhìn trẫm rồi khóc, khi đó ngươi mới chỉ có ba tuổi, thật ra đã có thể tự mình đi tiểu rồi. Có lẽ ngày đó buồn ngủ quá nên mới ngồi ngủ gật trong lòng trẫm. Vừa mệt lại muốn đi tiểu, có lẽ về sau không nhịn được mới tè ra quần rồi tự mình khóc. Trùng hợp là ngày đó mẫu thân ngươi có việc đi Binh Bộ, trẫm dỗ thế nào cũng không được."

Vân Trinh đỏ bừng mặt: "Hoàng Thượng đừng nói nữa, chừa chút mặt mũi cho thần đi..."

Cơ Băng Nguyên cảm thán: "Thật ra trẫm vẫn rất thích trẻ con, chỉ là thật sự bận bịu, về sau phụ thân ngươi qua đời, ngươi cũng không còn tiến cung nữa, ban đầu trẫm còn có chút không quen."

Vân Trinh không nhịn được hỏi: "Vậy sao ngươi không tự mình sinh một đứa..." Nhưng nhớ đến trải nghiệm tối qua, hai tai Vân Trinh bỗng nhiên đỏ ửng, mặc dù không có... nhưng Hoàng Thượng hùng vĩ lắm đấy! Nhìn chỗ nào cũng thấy rất bình thường! Không thể nào là không sinh được con được! Quả nhiên lời đồn vô nhân đạo bị thương tr3

chiến trường kia là nhảm nhí!

Cơ Băng Nguyên bình tĩnh nói: "Bởi vì trẫm giống như ngươi, cũng thích long dương. Lúc còn là Thái tử thì mẫu hậu không cho phép, về sau đăng cơ mặc dù không còn ai quản lý, nhưng quốc sự bận rộn nên cũng lười để ý đến chuyện này."

Vân Trinh:...

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn một cái, cảm thấy đứa nhỏ này có chút thiếu thông minh. Một là làm hạ thần mà lại hỏi quân thượng vì sao không sinh con, hai là hắn không nghĩ tới, nếu trẫm có Hoàng hậu sinh Hoàng tử thì còn có chuyện gì của hắn sao?

Thiếu thông minh như thế này, vậy mà hết lần này tới lần khác y nhìn thế nào vẫn cảm thấy đáng yêu, liền bổ sung: "Thật ra mẫu thân ngươi cũng biết."

Hai ngày nay Vân Trinh đã được tiếp thụ sự thật mà hai đời cũng không biết, bây giờ đang cảm thấy mình sống ở đời nào cũng đều vô dụng hết cả.

Cho nên... Khoan đã, cho nên đời thứ nhất, Hoàng Thượng mới giúp mình và Chu Giáng thành hôn sao?

Trong lòng hắn bỗng nhiên thấy rất cảm động, nhìn bốn bề vắng lặng, liền xoay người ôm lấy Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng, cảm ơn ngài."

Cơ Băng Nguyên kinh ngạc: "Sao bỗng nhiên lại cảm ơn trẫm?"

Vành mắt Vân Trinh hơi ửng đỏ, Hoàng Thượng cả hai đời đều suy nghĩ cho mình, đáng tiếc hắn không có cơ hội nói ra, đành phải báo đáp Hoàng Thượng ở đời này vậy!

Vân Trinh thấp giọng nói: "Ngài quá tốt với thần."

Cơ Băng Nguyên bật cười, trở tay ôm lấy hắn vỗ vỗ sau lưng, đột nhiên cảm giác như vậy rất mới mẻ. Tuổi trẻ đúng là tốt, giữa ban ngày ban mặt mà hắn muốn ôm liền ôm, không hề có lo lắng đến ánh mắt của người ngoài hay bị người khác ghét bỏ.

Y thích loại cảm giác này, thời thanh xuân mà y hy vọng có thể tùy hứng làm bậy, muốn có được quyền lực mà lại không có đạt được, bây giờ gần bốn mươi mới chợt như có được thanh xuân.

Nhịp tim mạnh mẽ của thiếu niên dán lên lồng ng.ực mình, thản nhiên thẳng thắn, tràn đầy sức sống và dũng cảm.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, hắn giống như vô cùng bình tĩnh tiếp nhận quan hệ của hắn và mình đột nhiên chuyển biến, từ trưởng bối vãn bối đến cùng giường chung gối, từ quân thần đến kết tóc. Hắn không hỏi sau này mình sẽ sắp xếp hắn như thế nào. Hắn không e ngại mình có thể trở thành lộng thần nịnh thần tr3

sử sách. Hắn không lo lắng tương lai mất lòng Hoàng đế sẽ không có kết cục tốt. Hắn cũng không tỏ ra vui vẻ vì rốt cuộc đã được như mong muốn. Hắn cũng không đòi hỏi lời hứa hẹn và đền bù gì từ mình.

Hắn tiếp nhận giống như ăn cơm đi ngủ không có gì đặc biệt, chiếm được là nhờ vận may không được thì là số mệnh? Nói hắn hoàn toàn không có tâm can sao? Nhưng hắn lại nhớ phải nhanh chóng đến đoán mệnh, tốn công sức bịa đặt chửi rủa mình, chỉ để làm hỏng cuộc hôn nhân với vọng tộc mà người trong thiên hạ đều hâm mộ.

...Vẫn là như thế, không để lại đường lui, giống như chưa từng cân nhắc đến tương lai.

Hắn vẫn còn trẻ, vì sao lại phải làm như thế?

Nghi hoặc lại dâng lên trong lòng y lần nữa, nhưng y cũng không nóng nảy, y còn có thời gian chậm rãi tìm kiếm đáp án. Kiểu gì y cũng sẽ chăm sóc hắn thật tốt.

Ánh nắng vàng nhạt cuối thu chiếu xuống, đường núi trong rừng yên tĩnh không người, Cơ Băng Nguyên ôm hắn một hồi lâu mới buông ra, mỉm cười bẻ một cành một tê cài lên ng.ực hắn: "Được rồi, nếu không quay về sẽ trễ thật đấy."

Lúc hai người trở về, vì để che giấu tai mắt nên phải ngồi xe. Tr3

xe Vân Trinh vốn đang ngồi yên, dần dần lại mơ màng, hóa ra là đêm qua chưa nghỉ ngơi tốt. Cơ Băng Nguyên thấy hắn như vậy, không khỏi cũng cảm thấy buồn cười, liền ôm lấy hắn, để hắn gối lên tr3

đầu gối mình, còn đưa tay cầm áo choàng phủ thêm cho hắn.

Mới đầu Vân Trinh còn có chút không được tự nhiên, nhưng thấy Cơ Băng Nguyên chỉ lẳng lặng không có động tác gì, xe ngựa lại lắc lư, bên ngoài là ngoại ô hoang vắng. Chóp mũi ngửi thấy mùi hoa mộc tê nhẹ nhàng thơm ngát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Cơ Băng Nguyên vuốt mái tóc đen nhánh như lông quạ của hắn, cảm thấy thương tiếc. Nhưng nghĩ còn chưa hiểu được gì, cũng không thể bỏ mặc hắn, vẫn nên để từ từ đi.

Đợi đến khi về thành, lại có người vội vàng đến truyền tin, nói là Lễ Bộ có việc muốn tấu. Bởi vì sắp đến tiết Vạn Thọ, có vài nghi chế cần Hoàng Thượng quyết định, Cơ Băng Nguyên đành để Vân Trinh trở về Hầu phủ, mình thì về cung.

Vân Trinh vừa về đến phủ đã có người ra đón, lại là Chương tiên sinh và Cơ Hoài Tố. Cơ Hoài Tố nhìn thấy hắn liền cười nói: "Hầu gia, hôm nay tiểu vương có vài chuyện muốn bàn bạc với Hầu gia. Kết quả tới không khéo, nghe nói Hầu gia đến chùa Đại Từ Bi, nghĩ chắc cũng sắp về rồi nên mới ở đây chờ."