Đăng vào: 12 tháng trước
Ngày hôm sau, Vân Trinh vẫn đến thư phòng phía nam vắt hết óc hoàn thiện bài luận của hắn.
Cơ Băng Nguyên xử lý triều chính xong, buổi chiều liền lấy bản đồ sơn hà địa lý biểu diễn cho Vân Trinh xem mấy trận chiến bình định Bắc Nguyên ngày xưa. Trong đó có một trận Liễu Thành mà Định Tương trưởng công chúa chiến thắng, đây là một trận chiến công thành quan trọng đáng để ghi lại, ai cũng biết đây là trận chiến để Định Tương trưởng công chúa và Thái tử Cơ Băng Nguyên đặt vững vinh quang.
Cơ Băng Nguyên cho Vân Trinh đại diện phe công thành của Định Tương trưởng công chúa, y đại diện cho Ngụy triều thủ thành, để Vân Trinh đến tấn công.
Vân Trinh thử công mấy lần, không ngờ Cơ Băng Nguyên vẫn luôn giữ vững được thành trì.
Điều này khiến Vân Trinh nổi lòng háo thắng, vắt hết óc dùng trăm cách tấn công, nhưng không ngờ lại bị Cơ Băng Nguyên phái một đội ngũ bọc đánh ở bờ sông, tiêu diệt hết đội ngũ của hắn.
Hắn hô to: "Sao còn có thể như vậy nữa?!"
Cơ Băng Nguyên nói: "Sự thật chính là như vậy, trong trận chiến Liễu Thành sau khi chúng ta đánh xong, ngày hôm sau đội ngũ cứu viện từ Ninh Thành tới ngay bên sông. Bọn họ mang theo rất nhiều diêm tiêu hỏa tiễn, lúc ấy còn đang là mùa đông, đội ngũ mà mẫu thân ngươi dẫn dắt đang đóng giữ ở trong sơn cốc, hỏa công đúng là kế sách có lực tấn công lớn nhất, chỉ cần một ngày nữa thôi là mẫu thân ngươi chắc chắn sẽ phải thua."
"Sau đó ai nấy đều nói chúng ta được ông trời phù hộ."
"Nhưng không người nào biết chúng ta vì để tấn công mà đã phải trả giá lớn thế nào. Toàn bộ đội ngũ tiên phong đều tử trận, trong quân doanh chỉ còn lại một nửa, ta cũng bị trúng tên vào đùi, sau lần đó mẫu thân ngươi cũng mắc bệnh không dứt."
Vân Trinh sợ ngây người, nhìn về phía thành quách lặng im kia, Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: "Khi đó trẫm đã nghĩ, chờ sau này thái bình, trẫm hy vọng cả đời không cần phải đánh trận nữa."
"Trẫm đã đánh đủ rồi."
Đinh Đại ở bên ngoài tới nói nhỏ có đại thần Nội Các cầu kiến, Cơ Băng Nguyên quay đầu nói: "Đến Văn Tâm Điện, trẫm sẽ qua ngay."
Y đặt tay lên vai Vân Trinh: "Ngươi cứ chơi đi, trẫm đi bàn chuyện đã."
Vân Trinh vội vàng xoay người hành lễ tiễn y, Cơ Băng Nguyên đi ra ngoài.
Vân Trinh cầm quân cờ đại diện cho các binh sĩ trong tay, nhìn về phía sơn cốc kia, cho nên nếu như lần đó mà không cẩn thận, mẫu thân xảy ra chuyện trong cốc thì sẽ không có mình hôm nay nữa sao?
Cơ thể mẫu thân không tốt, mất rất sớm, chắc là do di chứng sau chiến tranh.
Chiến tranh không chỉ mang ý nghĩa vinh quang và công huân, phía sau còn có vô số hy sinh và đau xót.
Hắn đang ngây người, Chương Diễm đi đến, nhìn thấy hắn thì cười nói: "Nghe nói Hoàng Thượng vẫn luôn ở thư phòng phía nam, không gọi ai vào cả, ta liền đoán là Hầu gia cũng ở đây." Hắn ta liếc mắt nhìn bản đồ sông núi liền nhìn ra ngay: "Là đang diễn lại với Hoàng Thượng sao? Trận chiến Liễu Thành?"
Vân Trinh nói: "Đúng vậy, ta công Hoàng Thượng thủ, y trộm phái một đội ngũ đến bờ sông tấn công tiêu diệt hết đội quân của ta."
Chương Diễm cười: "Hoàng Thượng cũng biết bắt nạt người ta quá."
Vân Trinh nói: "Hoàng Thượng nói lúc đó chỉ cần một ngày nữa thôi là viện quân của địch sẽ đến."
Chương Diễm nói: "Không sai, nhưng chúng ta cũng có phòng thủ, chưa chắc chỉ cần một mồi lửa là có thể tiêu diệt hết chúng ta, là do ngươi quá khinh địch."
Vân Trinh nói: "Cũng vẫn rất nguy hiểm."
Chương Diễm nói: "Trận chiến nào mà không nguy hiểm chứ? Mỗi một cuộc chiến đấu đều rất nguy hiểm, cũng bởi vì cất bước tr3
lưỡi đao này mới khiến thắng lợi sau đó đặc biệt ngọt ngào."
Vân Trinh nhìn hắn ta một cái, Chương Diễm cười nói: "Hầu gia không quen?"
Vân Trinh nói: "Ngươi không giống Hoàng Thượng, ngươi khát vọng thắng lợi, y chờ mong hòa bình."
Chương Diễm gật đầu, lặng lẽ nói: "Lúc trước Hoàng Thượng thiếu niên lĩnh quân, khi còn là Thái tử toàn học về lòng người. Y còn rất mềm lòng, đánh giặc xong đều lặng lẽ rơi lệ, toàn là mẫu thân ngươi an ủi y. Về sau đánh mấy lần rồi mới bắt đầu mạnh mẽ nhẫn tâm, dù sao không hung ác thì người ch3t chính là mình mà."
Vân Trinh há to miệng: "Không thể nào!" Quá khó mà tưởng tượng! Bây giờ Cơ Băng Nguyên vừa cứng lại cường thế, đám đại thần cực kì e ngại y, hóa ra trước kia y giết địch cũng sẽ khóc sao?
Chương Diễm cười hì hì: "Đừng nói ra ngoài đấy."
Vân Trinh nghĩ đến vừa rồi Hoàng Thượng khổ sở trầm mặc, cũng trầm mặc theo, một lát sau mới hỏi Chương Diễm: "Chương tiên sinh, có thể tránh được khai chiến với Bắc Tiết không?" Khó khăn lắm thiên hạ mới thái bình, không thể không đánh sao?
Chương Diễm ngạc nhiên nói: "Ai nói muốn khai chiến? Bây giờ ấu chủ Nguyên Chiêu của Bắc Tiết mới có 6 tuổi, Hồ thái hậu và Trường Quảng Vương phụ chính, bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian nhàn hạ đến trêu chọc chúng ta."
Vân Trinh giật nảy mình: "Không phải lúc trước nói phía bắc bất ổn sao?"
Chương Diễm lại nhìn hắn: "Trước đó là không ổn, lão vương qua đời, Hồ thái hậu được Trường Quảng Vương ủng hộ, giúp đỡ ấu chủ kế vị, nhưng mấy năm nữa cũng không cần vội." Hắn ta mỉm cười: "Là ngươi bảo Hoàng Thượng ta nói phía bắc bất ổn sao? Ta suy nghĩ mãi mà không biết ta nói với Hầu gia lúc nào."
Vân Trinh không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ còn hỏi Chương Diễm, vội vàng cười hì hì cho qua, lại truy vấn: "Vậy nhỡ may ấu chủ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Chương Diễm nói: "Quyền hành ở trong tay Hồ thái hậu và Trường Quảng Vương, đương nhiên bọn họ sẽ nâng đỡ một người khác. Hơn nữa nếu thay đổi ấu chủ, thế cục sẽ càng thêm bất ổn, sao có thể tới tìm chúng ta gây phiền phức?"
Vân Trinh mờ mịt, vậy rốt cuộc là vì sao Bắc Tiết lại phải xâm lược Đại Ung chứ? Hắn nhớ lại, đời thứ hai chủ tướng Bắc Tiết chính là con trai của Trường Quảng Vương, cũng vẫn là tiểu hoàng đế đương triều, chỉ là Hồ thái hậu còn ở đó hay không? Một nữ tử, không nghe thấy người ta nhắc đến...
Chương Diễm nhìn vẻ mặt hắn, mỉm cười: "Vì sao ngươi cứ nhất quyết cho rằng bọn họ sẽ đến đánh chúng ta chứ? Bây giờ quan hệ hai nước cũng không tệ lắm mà."
Vân Trinh nghĩ một lát rồi nói: "Nếu ấu chủ dần dần lớn, bắt đầu có suy nghĩ của mình, hoặc là Hồ thái hậu và Trường Quảng Vương có mâu thuẫn..."
Chương Diễm nói: "Vậy bọn họ phải giải quyết mâu thuẫn trong nước trước đã."
Vân Trinh bỗng nhiên nghĩ ra: "Nếu như bọn họ đã giải quyết xong thì sao? Nói không chừng Trường Quảng Vương đã giết Hồ thái hậu, khống chế ấu chủ..."
Chương Diễm không cười hắn nữa, cũng nghiêm túc nói: "Nếu như vậy, đương nhiên cũng có biện pháp. Một là hòa thân, chọn một nữ tử chưa chồng trong tông thất, phong làm Công chúa gả cho ấu chủ; Hai là phái người qua đó thăm dò rõ ràng cục diện chính trị, tìm thời điểm thích hợp để can thiệp, ám sát nhân vật quan trọng; Ba là uy hiếp, chính là chúng ta phải tìm cách làm cho đối phương nhìn thấy chúng ta đủ mạnh, để bọn họ không dám trêu chọc. Cũng có thể tiến hành ba cách đồng thời."
Vân Trinh nhẹ nhàng a một tiếng: "Tiểu hoàng đế kia mới sáu tuổi mà đã hòa thân rồi?"
Chương Diễm nói: "Tr3
thực tế, năm ngoái Hồ thái hậu đã phái sứ giả tới cầu thân thay Nguyên Chiêu rồi."
Hắn ta nhìn vẻ mặt không đồng ý của Vân Trinh, cười nói: "Hoàng Thượng không đồng ý."
Vân Trinh kinh ngạc, Chương Diễm vỗ vai hắn: "Nghĩ ra được thì tốt, không nghĩ ra thì cứ thả lỏng đi. Tình hình thiên hạ thay đổi thất thường, chúng ta cứ theo thời thế là được. Hoàng Thượng chỉ kiểm tra ngươi một chút thôi, ngươi không cần quá lo lắng."
Thế nhưng cuối cùng tộc Bắc Tiết sẽ khai chiến thật mà. Vân Trinh há to miệng, không nói gì nữa.
Trước bữa tối, Vân Trinh hỏi Cơ Băng Nguyên.
"Hòa thân? Đúng là có việc này, trẫm không đồng ý." Cơ Băng Nguyên nói: "Người được chọn làm Công chúa hòa thân quá quan trọng, phải là một nữ tử dũng cảm túc trí, trung nghĩa song toàn. Nhưng đưa qua cũng chỉ là không công chịu ch3t thôi. Bên đó lại là ấu chủ, một khi cục diện chính trị phương bắc có biến, Công chúa hòa thân chính là tế phẩm đầu tiên, thật sự không cần hy sinh như thế."
Y nhìn hắn một cái, trong mắt có ý cười: "Ngươi rất để ý, chỉ là thiên hạ thật sự có rất ít nữ tử như mẫu thân ngươi. Cũng gần như không thể tìm được trong tông thất."
Vân Trinh hỏi: "Vậy nếu như cục diện chính trị của đối phương có biến thì sao."
Cơ Băng Nguyên nói giống y như Chương Diễm: "Cứ theo tình thế mà làm, cố hết sức là được."
Vân Trinh mở to hai mắt, Cơ Băng Nguyên cười: "Lúc trước chúng ta đánh trận ăn bữa hôm lo bữa mai, mỗi một cuộc chiến đều ôm lòng quyết tâm quyết tử. Phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện là đúng, nhưng có một số việc không phải do sức người gây nên, chỉ có thể cố hết sức thôi."
Vân Trinh có chút mất mát: "Thần biết rồi."
Cơ Băng Nguyên lại nói một câu sâu xa: "Nhưng mà càng đứng cao thì càng nhìn rõ."