Đăng vào: 12 tháng trước
Editor: Chanhnee
Vân Trinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, toàn thân nóng rực, phảng phất như vẫn còn bị thiêu đốt trong lửa Hồng Liên nghiệp hỏa.
Hắn đưa tay ra muốn lật chăn, lại bị người ấn lại nói: "Huynh vẫn còn đang sốt đấy, bảo bọn họ về đi."
Có người ở ngoài bẩm báo: "Lão Lan cực kì bướng bỉnh, nói Công chúa trợ giúp bọn họ nửa đời, trước khi đi nhất định muốn hành lễ với Ca nhi.
Tiểu nhân nghĩ Công chúa và Hầu gia khi còn sống cũng có chút nể mặt bọn họ, bây giờ trước khi đi cũng không thể một chút mặt mũi này cũng không cho.
Sợ bọn họ đi ra ngoài nói huyên thuyên, đối với thanh danh Hầu phủ chúng ta cũng không hay."
Giọng của nữ tử hơi không kiên nhẫn nói: "Được, để cho bọn họ hành lễ ở ngoài sân, rồi gọi thêm người đuổi đi.
Mỗi ngày nha bộc không ít, đều đã thưởng bao nhiêu mà vẫn không biết đủ."
Qua chốc lát, trong sân có tiếng bước chân, Vân Trinh cảm thấy tỉnh táo một chút, nghe thấy bên ngoài có một âm thanh mạnh mẽ cất cao giọng nói: "Ca nhi! Chúng ta hôm nay phải hồi hương rồi! Ta tới hành lễ với Ca nhi, cầu cho ngươi sau này được các thần che chở, một đời bình an, bách bệnh không sinh!"
Tiếng của nữ tử bên cạnh nói: "Được, cũng đã hành lễ rồi, trở về đi đừng để kinh động tới Ca nhi."
Vân Trinh bỗng nhiên thanh tỉnh ý thức, bật người ngồi dậy: "Lão Lan!"
Nữ tử bên người vội vã ấn hắn lại nói: "Không có chuyện gì Cát Tường Nhi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta lập tức bảo bọn họ rời đi."
Vân Trinh đầu đầy sao, quay đầu liếc nhìn nàng, nhất thời có chút mờ mịt: "Thanh cô cô? Ta muốn gặp lão Lan!" Hắn giãy dụa xuống giường, liền hướng ngoài cửa bước tới, nhóm nha hoàn đồng thanh kêu lên: "Ôi tiểu tổ tông, ngài còn đang phát sốt đó, làm sao lại xuống giường?"
Vân Trinh lại gọi: "Lão Lan!"
Thanh âm bên ngoài kia mừng rỡ: "Trinh ca nhi!"
Thanh cô thấy không ngăn được Ca nhi, đành phải nói: "Thôi, Ca nhi thiện tâm, ngươi cầm dù rồi lấy áo choàng lông chồn lại đây, để Ca nhi nói lời từ biệt đi."
Vân Trinh được bao bọc trong áo choàng lông chồn bước ra ngưỡng cửa, nhìn thấy trong sân có một đám nam tử đang quỳ, nhìn thấy hắn đi ra vành mắt đều đỏ:
"Ca nhi! Lần này có tuyết đấy! Ra ngoài gặp gió bệnh sẽ tăng thêm! Trở về đi! Các lão tử hôm nay đều hồi hương, ngươi sau này phải chăm sóc chính mình cho thật tốt."
Chân Vân Trinh có hơi yếu, nhưng vẫn vội vã nhào tới trước kéo lão Lan: "Không cần đi! Ta không muốn ngươi đi! Các ngươi cũng không muốn đi! Mẫu thân nói phủ công chúa này vĩnh viễn là nhà của các ngươi!"
Ánh mắt hắn đen kịt lại mang theo nước mắt, áo choàng lông chồn thượng hạng trắng như tuyết vây quanh gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn.
Trên gương mặt lộ ra ửng hồng, lão Lan đau lòng muốn chết, liền vội vàng tiến lên đỡ tiểu thiếu gia của hắn: "Ôi Ca nhi của ta a, ngươi là muốn dằn vặt lão nô ư, Công chúa nhân từ nuôi chúng ta nhiều năm như vậy..
Bây giờ Công chúa và Hầu gia đều ra đi, bộ xương già này của chúng ta không giúp được Ca nhi một tay, tội gì còn ở lại nơi này lãng phí mễ lương y dược.
Còn nữa tuổi già nhớ nhà, lá rụng về cội, chúng ta cũng nên hồi hương đi xem một chút, quý phủ trọng thưởng rất nhiều lộ phí, Ca nhi không cần lo lắng cho chúng ta."
Vân Trinh nắm chặt tay lão Lan: "Mẫu thân nói, các ngươi tận trung vì nước, đi đứng không tiện, trở về quê không thể tự mình trồng trọt, trong nhà cũng không có người thân phụng dưỡng.
Người muốn các ngươi còn sống một ngày, thì phủ Công chúa sẽ cung dưỡng các ngươi một ngày, ngươi đừng đi, ta còn muốn cùng ngươi học bắn tên nữa mà!"
Nói tới Công chúa, lão Lan liền rơi lệ: "Ca nhi, ngươi thực sự giống hệt như Công chúa vậy, yếu lòng như vậy tương lai sẽ dễ bị người bắt nạt a...!Công chúa, người làm sao lại nhẫn tâm đi sớm như vậy, Ca nhi không có người che chở thì phải làm sao đây a."
Mấy câu này nói ra, một đám lính già đều rơi nước mắt, mỗi người đều len lén lau nước mắt.
Thanh Trà đứng bên cạnh che dù, trên mặt có chút không hài lòng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: "Nhìn lão Lan ngài đây hẳn là hồ đồ rồi đi, tiểu hầu gia dẫu sao cũng có hoàng thượng chiếu ứng rồi! Khi Công chúa ra đi, chính miệng hoàng thượng đã đáp ứng, dù là ai cũng không có thể khi dễ tiểu hầu gia nhà chúng ta! Lời nói này của ngài, ý là hoàng thượng cũng không bảo vệ được tiểu hầu gia của chúng ta sao? Vẫn là cảm thấy ta chăm sóc Hầu gia không tốt đi? Muốn hồi hương là do chính các ngươi thỉnh nguyện không sai chứ? Ta cũng theo lệ đều đã thưởng lộ phí cùng ngân lượng dưỡng lão, Hầu phủ chúng ta cũng không bạc đãi ngươi đi?"
Đôi môi lão Lan run lên, thả lỏng tay Vân Trinh ra, lui về phía sau rồi mới quỳ xuống sâu sắc dập đầu xuống đất: "Không dám, Thanh cô nương nói quá lời, là chúng ta không muốn liên lụy tới tiểu hầu gia, cho nên tự xin về thôn.
Hầu phủ đối với chúng ta ân nghĩa song toàn...!Chúng ta chung thân không phụ ân nghĩa của Công chúa và Hầu gia đối với chúng ta..."
Lúc này trên mặt Thanh Trà mới có chút khởi sắc, đỡ Vân Trinh rồi nói: "Cát Tường Nhi, người đã già sẽ nhớ nhà, đại lão giảng giải cho chúng ta chính là câu lá rụng về cội.
Bây giờ thưởng lớn cho bọn họ, áo gấm về nhà, cũng là thành toàn một mảnh ân nghĩa thay phụ mẫu của ngươi..."
Vân Trinh ngơ ngác đứng một chốc, chợt đi về phía trước, đứng trước mặt ở lão Lan: "Lan dũng cảm, có công lao."
Lão Lan ngẩn ra, theo phản xạ mà đáp một tiếng: "Có thần!"
Vân Trinh nói: "Ngươi từng theo mẫu thân ta tham gia chiến dịch to nhỏ mười tám năm, là tay thần tiễn có tiếng trong quân, dù cho mù một con mắt, nói bắn bên trái, chắc chắn sẽ không bắn bên phải.
Tại Cảnh xuyên bốn năm, ngươi chỉ dùng một mũi tên bắn thủng cái cổ của Hồ thủ bố lỗ.
Đại Ung lấy ít thắng nhiều, công đầu thuộc về ngươi, chỉ tiếc là lễ ăn mừng, phong thưởng chỉ có thể tính trên người mẫu thân.
Mẫu thân thập phần tiếc hận, ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi, bên ngoài còn thay ngươi thỉnh cầu thoát khỏi nô tịch, từ đây trở thành người tự do."
Lão Lan lệ nóng doanh tròng: "Vâng, Công chúa chi ân, ta vĩnh viễn khó báo."
Vân Trinh lại không có tiếp tục nói nữa, chỉ là đi tới trước mặt một nam tử khô gầy đứng phía sau: "Phương Thanh Sách, ngươi là người Hồ cùng nữ tử Ung quốc sinh ra, bởi vì bất kham nhục nhã mà trốn về Đại Ung, bị mẫu thân thu lưu.
Tham quân nhập ngũ, theo mẫu thân bảy năm tiến vào bước ra Hồ nguyên, vào sinh ra tử, đối với địa hình nước Hồ rõ như lòng bàn tay, giỏi nhìn thiên tượng nhận thức khí trời, giỏi chỉ đường, lập công vô số."
Phương Thanh Sách sâu sắc cúi người xuống: "Thanh Sách một thân sở học bao quát lên, toàn bộ là nhờ Công chúa ban tặng, hận không thể đem tuổi thọ đổi cho Công chúa."
Vân Trinh lại đi tới hướng một người khác: "Làm Phiền Bằng Phẳng, ngươi lực lớn vô cùng, có danh xưng đại lực sĩ trong quân, từng ở cuộc chiến trong cung Kính thành, dùng lực xé hai chân đại tướng đối phương.
Làm kinh sợ quân địch, đám thua cuộc chạy như cỏ lướt theo ngọn gió, có lần trong lúc chiến đấu không cẩn thận bị kẻ địch đâm thủng đầu gối, không thể đứng thẳng quá lâu nữa."
Làm Phiền Bằng Phẳng cúi đầu sát đất hành lễ trên mặt tuyết: "Tiểu hầu gia! Công chúa thay ta trị liệu cho cái chân này, bỏ ra ngàn vạn lượng, mới giúp cho Làm Phiền Bằng Phẳng bây giờ còn có thể hành tẩu! Hiện giờ thần đã già rồi! Còn ăn rất nhiều! Xin hãy để cho Làm Phiền Bằng Phẳng hồi hương đi! Không thể lại liên lụy tới ca nhi!"
Vân Trinh lại ngoảnh mặt làm ngơ, từng bước từng bước mà tiếp tục đi, hắn dĩ nhiên nhận ra mỗi một người lính già đang quỳ, gọi tên của từng người một.
Đối phương đều lệ nóng doanh tròng, một mặt mang biểu tình hận không thể đi chết, mỗi một người trước mặt hắn đều đi qua, sau đó quay đầu, nhàn nhạt nói: "Các ngươi, mỗi một người đã từng trả giá trên chiến trường, tất cả mọi chuyện mẫu thân đều nhớ kỹ.
Trước khi mẫu thân lâm chung cũng đã nói với ta, nhất định muốn ta đối xử thật tốt với các ngươi, nhất định muốn cung dưỡng các ngươi đến già, các ngươi hôm nay vứt bỏ ta mà đi, là muốn để ta trở thành người thất tín bất hiếu sao?"
Đoàn người quỳ giữa trời đất, mỗi người đều ngoác mồm líu lưỡi, Vân Trinh quay đầu, trong mắt rưng rưng nước: "Chư vị thúc thúc bá bá, không muốn nhìn thấy Cát Tường Nhi nữa sao?"
Tất cả các lão binh tướng đều cúi đầu khóc: "Không đi! Tiểu hầu gia! Chúng ta không đi! Chúng ta sẽ lưu lại phủ Công chúa!"
Sắc mặt Thanh Trà tái xanh đan xen, che dù bước lên trước thay Vân Trinh che khuất tuyết, nhẹ giọng nói: "Ca nhi hôm nay bị sốt đến hồ đồ rồi đi? Về phòng trước nghỉ một lát nhé? Phòng thu chi hôm nay đã mở chi mấy ngàn lượng bạc phát cho bọn họ, cũng đã kêu xe đưa bọn họ đi, tất cả hành lý đều đã chuyển lên xe..."
Vân Trinh quay đầu liếc nhìn Thanh Trà, nhàn nhạt nói: "Thanh cô cô, phụ thân qua đời, ta đã nhận tước vị.
Vô luận là phủ Công chúa phía đông, hay là Chiêu Tín Hầu phủ phía tây, đều là phủ đệ của ta.
Ta muốn giữ lại ai, liền giữ lại người đó —— trong phủ chỉ có một mình ta là chủ nhân, từ lúc nào mà chúng ta lại thiếu tiền chứ? Chẳng lẽ còn không thể tha cho một cái Trung Nghĩa viện nho nhỏ?"
Thanh Trà cứng lại, nhìn gương mặt lạnh lẽo như sương của tiểu thiếu gia trước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, cư nhiên còn dẫn theo một tia sát khí, khiến trong lòng nàng không khỏi rùng mình, không nói nên lời.
Vân Trinh quay đầu lạnh lùng phân phó: "Người hầu hạ bên trong Trung Nghĩa viện đâu? Các người đến đỡ thúc thúc bá bá trở lại Trung Nghĩa viện, đem hành lý tháo xuống chuyển về đi.
Ngân lượng cùng lộ phí dưỡng lão đã cấp cũng không chấp nhận thu hồi, mang rượu tới cho nhóm thúc thúc bá bá đuổi khí lạnh.
Hôm nay thân thể ta không thoải mái, chờ ngày mai khỏi bệnh rồi liền đi tìm thúc thúc bá bá nói chuyện.
Nếu thiếu một người, ta cũng sẽ không hỏi ai, chỉ đem tất thảy những người hầu hạ bên trong Trung Nghĩa viện, toàn bộ luận tội, mỗi người đánh năm mươi quân côn rồi lại nói chuyện."
Thanh âm của hắn còn mang theo chất giọng lanh lảnh trẻ con của thiếu niên, mà khi lạnh giọng nói chuyện, lại mang theo vài phần sát phạt quyết đoán.
Nhất thời tất cả mọi người phảng phất thấy được uy lệnh trùng trùng ngày xưa của Công chúa, người người đều cúi đầu cùng hô: "Thưa vâng."
Các lão binh từng người dập đầu, từng người từng người run rẩy, hít hít mũi rồi tự đỡ nhau rời đi.
Một bên châu đầu vào nhau, ghé tai thấp giọng nói, ánh mắt đều biến hồng: "Người cùng Công chúa giống nhau như đúc, là một chủ nhân nhân nghĩa."
Vân Trinh cũng không thấy gương mặt đang đỏ chót của Thanh Trà, liếc mắt một cái liền quay đầu trở về hướng căn phòng ban nãy.
Hắn thật sự bị bệnh, cứ như vậy mất một lúc, đầu hắn càng ngày càng như chìm vào hôn mê.
Mũi cũng như hô hấp không được, tim đập từng hồi, đôi mắt cũng từng chút một biến thành màu đen.
Hắn miễn cưỡng bước vài bước trở về phòng, lại ngã luôn trên giường, rất nhanh đã ngủ mê man..