Đăng vào: 12 tháng trước
Ông lão gật đầu, cười nói: "Ông rất vui mỗi lần đến cửa hàng của các cháu rửa xe, bác sĩ gia đình mới khám nói từ hồi đến đây rửa xe tâm trạng của ông tốt hơn nhiều."
Nói đến đây khi, ông nghiêng người nhìn về phía Chu Kiến Quốc đang rửa xe ngoài cửa hàng, ánh mắt trở nên sâu xa: "Ông có một người con trai nhưng nó không nên người. Năm đó lúc nó còn nhỏ, ông mải làm ăn nên không dạy dỗ nó, chờ đến lúc nhận ra thì nó đã định hình tính cách rồi, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không hề có bộ dáng của người làm cha nên có, cũng may cháu trai của ông có tính cách và năng lực giống ông, chẳng qua......" Ông cụ dừng một chút, lại nói: "Bối Bối, có một ngày cháu sẽ hiểu những lời ông nói hôm nay, ông rất cảm ơn cháu, cháu là một cô gái tốt, tương lai cháu nhất định sẽ đạt được những thứ cháu muốn."
La Bối đúng là không hiểu nhưng cô biết ông lão đặc biệt quan tâm đến Chu Kiến Quốc nên thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Có phải trước kia ông quen biết anh ấy ông?"
Cô chỉ chỉ Chu Kiến Quốc đang hổn hển rửa xe bên ngoài.
Ông lão ngẩn ra, ngay sau đó nói: "Cháu cảm thấy ông biết nó sao?"
La Bối gật đầu: "Vâng, thật ra ông rất quan tâm anh ấy."
Ông cụ cười phá lên: "Cháu cảm thấy ông sẽ biết một tên làm khuân vác sao?"
Lời này hơi......
Từ có một lần ông lão trong lúc vô tình biết Chu Kiến Quốc đã từng làm khuân vác ở công trường về sau đều thích gọi anh như vậy.
La Bối cũng hiểu mình suy nghĩ quá nhiều. Nếu thật sự quen biết thì sao lại không nói ra chứ, có khi thật đúng như Chu Kiến Quốc nói, ông cụ này thích dạy dỗ người khác.
Thật ra cô cũng có chút thất vọng, làm con gái, cô có trực giác của mình, tuy trực giác này không nhất định chuẩn xác.
"Ông không quen ai tên là Chu Kiến Quốc." Ông lão nói: "Mà nói thật, cháu không thấy cái tên này quê một cục hả? Năm ấy thời đại của ông còn không có ai đặt tên như vậy đâu."
La Bối cười tủm tỉm gật đầu: "Không quê mà có cảm giác thời đại những năm 70-80."
Ông cụ nghiêm túc sửa đúng: "Tuy ông năm nay hơn 70 tuổi nhưng ông không thích tên này, không phù hợp với thẩm mỹ của ông. Ông sẽ không bao giờ lấy tên như vậy cho con cháu mình."
"Thật ra tên cũng chỉ để gọi thôi mà ông."
Ông cụ lại kiên trì: "Dù sao ông không biết ai tên là Chu Kiến Quốc."
La Bối cười: "Vâng vâng, ông không quen anh ấy."
Cô thật sự rất muốn giúp Chu Kiến Quốc tìm được quá khứ, xem ra trước kia cô xem phim truyền hình nhiều quá nên mới nghĩ ông cụ quen biết Chu Kiến Quốc.
***
Tuy công việc bận rộn nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ rõ sinh nhật của La Bối trong đó bao gồm Chu Kiến Quốc.
Đây là bà La nói cho anh, bên ngoài nói Chu Kiến Quốc để La Bối nghỉ một ngày nhưng thật ra chính là muốn nói với anh sinh nhật của La Bối sắp đến rồi......
Trong lòng Chu Kiến Quốc rất cảm ơn bà cụ đáng yêu này.
Hôm nay sau khi tan việc, anh không đi cùng La Bối về nhà mà nói dối có liên hoan với đồng nghiệp cũ, La Bối cũng không hoài nghi.
Chu Kiến Quốc đi trên phố đi bộ. Anh thật không biết nên chuẩn bị quà gì cho La Bối mới thích hợp. Mặc kệ bây giờ anh có thích La Bối không chẳng sợ chỉ là bạn tốt thì anh cũng sẽ chuẩn bị quà cho cô. Nhưng quà cho bạn tốt và cho người mình thích thì tất nhiên sẽ không giống nhau rồi.
Nếu là bạn tốt thì anh trực tiếp đưa một cái phong bì là được.
Anh đi dạo một vòng trong cửa hàng quần áo nữ. Anh cũng không biết kích cỡ quần áo của La Bối, cũng không tìm thấy bộ nào hợp mắt nên đành phải thôi. Cuối cùng anh cứ đi rồi đến một cửa hàng với nhãn hiệu xa xỉ, cửa hàng này chủ yếu bán trang sức nhưng đi vào vừa xem thấy giá cả rất đắc, một cái lắc tay tùy tiện cũng giá hơn ngàn tệ. Theo cái nhìn của Chu Kiến Quốc, cái này hoàn toàn không có lời, không có kim loại gì đáng giá cũng không có kim cương, chủ yếu mua là mua nhãn hiệu thôi.
Không có lời, anh cũng không có nhiều tiền như vậy.
Vốn dĩ nhân viên cửa hàng nhìn khí chất trên người Chu Kiến Quốc cho rằng anh chắc chắn sẽ mua. Người như vậy thường chỉ xem qua rồi cà thẻ trong một giây, nào biết Chu Kiến Quốc nhìn một vòng, sau khi nhìn giá, không có biểu cảm gì mà xoay người đi luôn.
Chu Kiến Quốc ở trên đường cái đi loanh quanh một vòng, cuối cùng bước vào Chu Đại Phúc.
Thật là thân thiết.
Bất kể là Chu Đại Phúc hay Chu Đại Sinh hình như đều không tồi.
La Bối sinh nhật ở tháng 1, nếu dựa theo năm thì cô cầm tinh con heo nhưng bà La lại nói cô cầm tinh con chó bởi vì cô sinh ra ngày 30 tháng 12.
Chu Kiến Quốc không hiểu được vấn đề cầm tinh nhưng bà La nói cháu gái bà cầm tinh con gì thì là con đó!
Anh nhìn trúng một cái lắc tay vàng, dây xích không thô, có mặt lắc là một con chó – một trong mười hai con giáp. Chó nhỏ rất đáng yêu, trên đầu còn đeo một cái vương miện. Lúc tính tiền, lắc tay giá 3000 tệ, Chu Kiến Quốc tương đối vừa lòng bảo nhân viên cửa hàng gói lại. Ngay sau đó anh lại nhìn trúng một cái vòng cổ vàng, dây xích cũng rất nhỏ, mặt dây là một bông hoa nho nhỏ, Chu Kiến Quốc tưởng tượng một chút, làn da La Bối trắng nõn, xương quai xanh cũng tinh xảo, đeo lên chắc chắn rất đẹp.
Cuối cùng anh tiêu 5000 tệ để mua một cái vòng cổ cùng lắc tay. Chu Kiến Quốc cảm thấy cái này so với cái vừa nãy có lời hơn nhiều, ít nhất là vàng, về sau nếu không thích kiểu dáng này hoặc là quá hạn, còn có thể tới trong tiệm các thêm tiền để đổi cái khác.
Gần đây bởi vì có lúc phải trả những khoản tiền lớn nên không tiện dùng tiền mặt, La Bối dùng danh nghĩa của mình để làm cho anh một tấm thẻ, đây cũng là vô cùng tin tưởng anh mới có thể làm như vậy!
Quẹt 5000 tệ, Chu Kiến Quốc vừa lòng đi ra cửa hàng.
Quà này của anh có được xem như có tâm không nhỉ?
La Bối hẳn là sẽ thích, nếu không thích thì anh đưa cô đến đây đổi là được.
Chu Kiến Quốc tùy tiện vào một nhà hàng thức ăn nhanh, gọi một phần cơm coi như giải quyết bữa tối. Anh vẫn luôn ôm túi quà vào trong ngực, sợ lúc này người nhiều, nếu như bị người nào lấy mất thì đúng là tức chết.
Mãi cho đến khi anh ngồi xe buýt trở lại thôn Thành Trung, đồ vật cũng chưa bị ai lấy đi. Vì sợ gặp được La Bối, bị cô phát hiện anh chuẩn bị quà sinh nhật nên Chu Kiến Quốc còn cố ý đi quầy bán quà vặt xin một cái túi nilon màu đen để gói lại.
Nào biết anh vừa đi tới cửa, không gặp La Bối nhưng đụng phải Khương Oái.
Khương Oái đã sớm ở cửa chờ Chu Kiến Quốc. Bây giờ thời tiết còn rất lạnh đặc biệt là buổi tối, nói là đông lạnh thành cẩu cũng không khoa trương. Cô ta mặc một chiếc áo ngủ lông xù xù đáng yêu, tóc cũng búi hình củ tỏi sau đầu, còn cố ý trang điểm nhẹ mà thẳng nam không thể nhận ra, tô lên má hồng, lại đánh chút son, chính cô ta cũng cảm thấy mình xinh đẹp.
Chu Kiến Quốc không có ấn tượng gì với cô ta, anh vừa về đã nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà mình, phản ứng đầu tiên chính là chắc cô gái này tới tìm Giang Tư Hàn.
Xuất phát từ lễ phép, anh vẫn nhắc nhở một câu: "Tiểu Giang không ở nhà, anh ấy có việc đi nơi khác."
Khương Oái có biết Tiểu Giang là ai đâu, cô ta trố mắt một lát, nói: "Em không phải tới tìm người khác."
Vậy trời tối còn đứng ở tầng hầm làm cái gì?
Chu Kiến Quốc đã móc ra chìa khóa, Khương Oái vội vàng kéo anh lại, đưa ra một cái hộp màu hồng phấn đáng yêu, lấy hết can đảm nói: "Anh ơi, đây là bánh quy em tự nướng, hương vị cũng không tệ lắm, anh ăn thử xem."
"Cô là ai vậy?" Chu Kiến Quốc cau mày hỏi.
Bánh quy gì chứ, anh không thích mấy thứ đồ ngọt này. Đối với anh thì mấy cái đồ ngọt đẹp đẽ, tinh xảo còn không bằng mấy cái sủi cảo trắng bóng mê người.
Khương Oái không nghĩ tới Chu Kiến Quốc không có một chút ấn tượng nào với mình, cũng đúng, từ khi cô ta chuyển đến đây ngày đó cũng chưa nói với anh câu nào. Người có tính cách như anh, không chú ý tới cô cũng là bình thường, cô ta tự an ủi chính mình rồi hơi hơi mỉm cười: "Em là khách thuê mới tới, ở tầng 4. Em tên Khương Oái, Khương trong Khương Tử Nha, Oái trong lô hội."
Chu Kiến Quốc à một tiếng, coi như trả lời.
"Anh không cần sao?" Khương Oái cũng không ngốc, lấy La Bối làm cớ: "Em nướng rất nhiều bánh quy cũng tặng cả đám người La Bối, mọi người đều là hàng xóm, anh cũng nếm thử đi."
Chu Kiến Quốc vẫy vẫy tay, lãnh đạm nói: "Tôi không muốn ăn."
Khương Oái: "......"
"Nếu cô không có chuyện gì nữa thì tôi đi vào đây." Chu Kiến Quốc đã mở ra cửa phòng nhưng anh đứng ở cửa, lời nói rõ ràng là lệnh đuổi khách.
"Vậy, anh thực sự không muốn thử một chút sao? Hoặc là anh nói cho em biết anh thích ăn cái gì, em sẽ làm cái đó." Khương Oái không tự giác nói nhiều hơn: "Em có thể làm bò bít tết, cơm nhà bình thường hoặc làm mì cũng làm được."
Tuy điều kiện của Chu Kiến Quốc trong mắt rất nhiều người không tốt nhưng anh có vẻ bề ngoài không thể bắt bẻ nên có rất nhiều cô gái theo đuổi.
Trường hợp này với anh cũng không xa lạ, anh thấy rõ ràng cô gái này có ý muốn tiếp cận mình.
Đừng nói bây giờ trong lòng anh đã có người, kể cả anh không thích La Bối thì anh cũng không có một chút hứng thú nào đáp lại tình cảm của người khác hay yêu đương. Chỉ có điều cô gái này ở cùng khu nhà trọ với anh, nếu cô ta cứ dây dưa mãi thì cũng thật sự phiền phức, nghĩ đến đây, Chu Kiến Quốc nói: "Tôi với cô không thân, về sau cô không cần tặng đồ cho tôi, tôi không ăn đồ của người xa lạ."
Khương Oái không nghĩ tới Chu Kiến Quốc sẽ lạnh lùng như thế.
Nhưng cô ta nhớ lại, ở trong tiểu thuyết, đúng là Chu Kiến Quốc không bao giờ có sắc mặt tốt với những cô gái khác, chưa bao giờ cho bất cứ một cô gái nào có cơ hội hay hi vọng gì trừ La Bối. Chính vì thế, người đọc mới càng thích anh!
Nếu anh nhanh chóng thích cô ta, hơn nữa còn ăn nói nhỏ nhẹ thì đã không phải là anh!
"Vâng." Trên mặt Khương Oái không có một chút thất vọng nào, cũng không bị đả kích hay khổ sở, ngược lại còn cười càng vui vẻ: "Em biết rồi, em tin chắc chúng ta sẽ trở thành bạn bè!"
Cô ta nói xong rồi lại nói với Chu Kiến Quốc: "Thôi em đi đây, không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon."
Chu Kiến Quốc trở lại phòng, nhắn một tin Wechat cho La Bối: "Em nói với chị Bối chuyện này, có thể xây cho tầng hầm một cửa thoát hiểm không, sắc đẹp của em bị người ta nhớ thương, em rất sợ hãi."